Xuyên Sách Thành Mẹ Ruột Nữ Chính

Chương 5




11

Tôi hơi xấu hổ, dùng khuỷu tay đụng vào Tần Dữ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, anh làm gì vậy?”

Anh ấy không nhận ra, chỉ ôm tôi vào lòng một lần nữa và nhìn Trình Diên không chớp mắt.

Trình Diên bình tĩnh đón nhận.

Anh ta chỉ cười nhẹ và giải thích rằng sau lần hai đứa con chơi chung mới quen biết tôi.

Hai người trao đổi với nhau vài lời rồi Tần Dữ kéo tôi đi.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng trên đường từ công viên trở về biệt thự, tôi luôn cảm thấy Tần Dữ luôn tức giận.

Tiểu Tần San bị bỏ lại phía sau, anh cũng không thèm nhìn một chút.

Tôi muốn quay lại nắm tay Tiểu Tần San, lại bị anh ấy trực tiếp túm lấy, giống như thức khuya lắm, giọng có chút khàn khàn: “Em quay lại tìm anh ta à?”

Chả hiểu ra làm sao, tôi lườm anh ấy.

Thấy chúng tôi lại sắp cãi nhau, đôi chân nhỏ của Tiểu Tần San lập tức chạy tới.

Bé kéo vạt áo của Tần Dữ, đáng thương nói: "Bố ơi, đều là lỗi của San San. Là San San nhất quyết muốn mẹ đưa đi chơi, không phải lỗi của mẹ."

"Bố mẹ đừng cãi nhau, được không, San San rất sợ."

Tần Dữ cúi đầu, vỗ vỗ đầu Tiểu Tần San, xem như an ủi nói: "Bố mẹ không có cãi nhau."

Sau đó, anh ấy đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi đang đặt bên hông, xòe từng ngón tay ra, luồn vào các ngón tay tôi và siết chặt các ngón tay của tôi.

“Đừng làm San San thất vọng đấy.” Anh khẽ thì thầm bên tai tôi.

Tôi vờ như không hiểu ý anh.

Tiểu Tần San ở phía sau chăm chú nhìn Tần Dữ và tôi nắm chặt tay nhau.

Bé không chịu chớp mắt.

Thấy bộ dạng rất đáng yêu của bé, tôi không đành lòng chọc giận Tần Dữ, bèn hất tay anh ấy ra.

Cảm giác công việc của Tần Dữ trong khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, thường xuyên phải ở lại công ty tăng ca.

Tôi luôn phụ trách việc đưa đón Tiểu Tần San đến trường.

Nếu buổi tối không về được, anh ấy thường gọi điện thoại dặn dò một chút.

"Ông Lan, may mà em không đi làm với Trình Diên, nếu không em chăm sóc San San kiểu gì." Thỉnh thoảng anh ấy nói như vậy với vẻ mặt tỉnh bơ.

Tôi thường bỏ qua nó.

Thù lao của Trình Diên trả so với bảo mẫu là quá đủ rồi.

Giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Tần San, Trần Doanh, cực kỳ có trách nhiệm.

Nếu phụ huynh có nhu cầu, sau giờ học sẽ trao đổi với phụ huynh ở ngoài cổng trường.

Những ngày này, đầu tiên tôi sẽ nói chuyện với Trần Doanh về việc học của Tiểu Tần San, sau đó mới lái xe trở lại khu biệt thự.

Không ngờ tới sẽ nhìn thấy Đặng Giai, thư ký của Tần Dữ bên ngoài biệt thự.

Cô ta vẫn là cái bộ dáng chuyên nghiệp đó, bộ vest và váy đen làm nổi bật dáng người của cô ta, trang điểm hàng ngày không quá bắt mắt cũng không quá lòe loẹt, thực sự rất hiếm có trong môi trường công sở to lớn như vậy.

Cô ta đi về phía tôi và Tiểu Tần San, sau đó đưa tay về phía tôi: "Cô Ông, xin chào."

Tôi cười với cô ta: "Thư ký Đặng sao lại tới đây vậy? Có chuyện gì cần hỏi Tần Dữ sao? Ở công ty không liên lạc được với anh ấy à?"

12

Cô ta lắc đầu: "Có việc gấp, công ty bên kia gửi văn kiện tới, tôi hi vọng có thể nhanh chóng gửi cho sếp."

“Ồ.” Tôi lơ đễnh ậm ừ, lấy chìa khóa ra mở cửa: "Anh ấy nói gì trong điện thoại?”

“Tôi gọi điện thoại không được. Anh ấy đang bàn hạng mục, bên đó đóng cửa, tôi tưởng anh ấy bàn xong sẽ về luôn nên vội chạy sang đợi anh ấy”.

Ngừng một chút, cô ta nói thêm: "Cô không để ý chứ?"

Tôi để ý cái gì?

Đây là nhà của Tần Dữ, không phải của tôi.

Ai thích đến thì đến.

Nhưng Tiểu Tần San dường như không nghĩ vậy.

Sau khi tôi mời Đặng Giai ngồi xuống, Tiểu Tần San cứ nheo mắt lẩm bẩm nhìn người ta. Tôi còn tưởng trên mặt Đặng Giai có dính gì cơ.

“San San, đi lấy nước cho dì Đặng đi.” Tôi vừa thu dọn đống rác còn sót lại trên bàn, vừa bảo Tiểu Tần San đi làm việc.

Kết quả là đứa trẻ này lại không thèm nghe lời tôi.

Bé vừa vặn quai balo, vừa lẩm bẩm: "Không...con không biết..."

Tôi khó hiểu nhìn bé.

Thông thường, khi có khách đến bé sẽ chủ động vây quanh và mang hoa quả, đồ ăn vặt ra.

Hôm nay sao vậy nhỉ?

“Không cần, không cần.” Đặng Giai cười xua tay, nói đỡ: "Tôi tự làm được, để trẻ con chơi đi.”

Cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc phong thư lớn, trên đó có viết ba chữ "Tần Dữ nhận".

“Tôi đợi ở đây một lát.” Cô ta đặt phong thư lên đầu gối, ngồi thẳng dậy, lễ phép nhắc lại: “Không phiền chứ?”

“Cứ tự nhiên.” Tôi đáp.

Tôi thực sự không thể chịu nổi trạng thái nghiêm túc của Đặng Giai, tôi không có gì để nói với cô ta, vì vậy một lúc sau tôi đưa Tiểu Tần San vào phòng ngủ để chơi.

Tiểu Tần San có ấn tượng rất xấu về thư ký Đặng, cứ lặp đi lặp lại "Tại sao dì xấu còn chưa chịu đi, chưa chịu đi".

Tôi không nhịn được nữa, vừa định gọi điện thoại cho Tần Dữ hỏi xem bao giờ về.

Lúc này trùng hợp Đặng Giai gõ cửa phòng ngủ, trong tay cầm phong thư: "Ngại quá, tôi có việc phải về công ty, khi nào sếp trở lại có thể nhờ cô đưa cái này cho anh ấy được không?"

Vẻ mặt cô ta có chút lo lắng.

Cũng không phải chuyện khó khăn gì nên tôi gật đầu và nhận lấy.

Đợi đến tối, Tần Dữ vẫn chưa quay lại.

Tiểu Tần San đã xem ba tập phim hoạt hình bằng iPad của bé rồi.

Tôi tịch thu đồ chơi của bé và cho bé ngủ trong phòng ngủ ở tầng hai.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của Tần Dữ, tôi nhớ đến việc Đặng Giai nhờ tôi làm. Vì vậy trở lại phòng khách, cầm phong thư lên, chuẩn bị đặt ở trên bàn Tần Dữ.

Phong thư không được niêm phong, khi tôi cầm nó lên, tình cờ có một bức ảnh rơi ra.

Tôi không muốn xem nó, cũng không có hứng thú.

Chỉ là hai người trong ảnh rất dễ thấy. Ánh sáng mờ ảo, giống như ở trong một quán bar. Một người phụ nữ bám vào cơ thể của một người đàn ông, hôn lên môi anh ta.

Thật trùng hợp, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ của một bức ảnh đó. Tôi vẫn có thể nhận ra chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay là của Tần Dữ, nó màu bạc, tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Tôi mỉm cười, cất bức ảnh đi và cho lại vào phong thư.

Đặng Giai, không cần đâu, thật sự không cần đâu.

13

Cả đêm Tần Dữ không về.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi chuẩn bị đưa Tiểu Tần San đến trường, lại nhìn thấy Đặng Giai.

Cô ta vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, tươi cười chào đón tôi: "Cô Ông, xin lỗi buổi sáng đã mạo muội đến làm phiền cô, tối qua anh Tần tăng ca cùng chúng tôi, cô đưa phong thư cho tôi, tôi mang về công ty cho anh ấy."

Tôi lấy phong thư ra và đưa cho cô ta.

Đặng Giai cầm phong thư không rời, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.

Tiểu Tần San đứng ở bên cạnh, trừng to mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng than thở: "Đi đi về về thật là phiền!"

Chắc cô ta cũng nghe thấy, ngượng ngùng nhìn tôi, cất phong thư vào túi rồi nói với tôi: “Tôi không lãng phí thời gian của cô nữa, tôi về công ty làm việc trước.”

Tôi ngăn cô ta lại: "Thư ký Đặng."

Cô ta dừng lại.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Cô không cần phải dùng cách này, thay vì đối phó với tôi chi bằng đối phó vớ anh Tần thì tốt hơn.”

Cô ta như bị đóng băng, không quay đầu lại mà có chút thẳng thắn nói: "Cô Ông đúng là người thông minh, cái gì cũng chỉ cần nhìn qua một cái là hiểu rồi."

Trong nguyên tác, Tần Dữ và Đặng Giai không chính thức quen nhau cho đến khi Tần San học cấp ba.

Cuốn sách cũng không đề cập đến việc liệu trước đó mối quan hệ của họ có vượt quá quan hệ công việc công việc hay không.

Nhưng ít nhất đối với bản thân Ông Lan mà nói, lẽ ra cô phải không biết gì.

Bởi vì cho đến khi Đặng Giai và Tần Dữ chuẩn bị kết hôn, cô vẫn còn ngu ngơ bám lấy Tần Dữ.

Nhưng tại sao bây giờ Đặng Giai lại cố ý cho tôi xem tấm ảnh thân mật giữa cô ta và Tần Dữ?

Cô ta nghĩ tôi là mối đe dọa với cô ta sao?

Tôi mỉm cười và lắc đầu.

So với chuyện này, tôi càng tò mò rốt cuộc chuyện của Tần Dữ đêm đó là thế nào.

Chắc tối hôm đó Tần Dữ uống hơi nhiều.

Buổi chiều khi tôi đón Tần San tan học về, Tần Dữ đã về đến nhà.

Sớm hơn bình thường.

Anh ấy đang ngồi trên ghế sô pha, một tay chống trán, một tay chống lên bàn cà phê, hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút buồn bã.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy ngẩng đầu lên, đưa tay về phía tôi, gọi tôi: “Ông Lan, lại đây.”

Tôi nghiêng người, thăm dò hỏi: "Tần Dữ?"

Người anh nồng nặc mùi rượu.

Tần Dữ nắm lấy cổ tay tôi, dùng hết sức kéo tôi vào lòng.

Tay còn lại giữ sau đầu tôi, đẩy tôi vào ngực anh, thì thầm: “Sao bây giờ em mới về?”

Anh ấy như một chú cún con dụi tới dụi lui ở cổ tôi.

Tôi bị anh siết chặt đến mức khó chịu, muốn đẩy anh ra. Nhưng Tần Dữ cứ ôm chặt lấy tôi, tôi thì thào nói: "Tần Dữ, anh say rồi."

Anh chỉ khẽ "ưm" một tiếng rồi không buông tay.

Một lúc sau, đầu dần dần cúi xuống.

Anh ngủ thiếp đi rồi.

Tôi luồn ra khỏi vòng tay của anh ấy và tìm một cái chăn để đắp cho anh ấy.

Không biết Tiểu Tần San đã đi đâu rồi, tôi vừa thở dài đi về hướng lầu hai, vừa gọi "San San".