Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 132: 132: Bạo Lực Gia Đình





Giang Phong không chú ý tới Thiệu Kỳ Hải sắc mặt cứng ngắc, anh ta còn đang tưởng tượng: "Sau này chị dâu phát hiện là anh nhất định sẽ cảm động, sau đó anh hãy lấy công chuộc tội, như vậy chị dâu và các con sẽ không trách anh đâu."
Thiệu Kỳ Hải: "..."
Cái này cũng chẳng chắc chắn được, dù sao cũng từng bị coi là kẻ biến thái.
Thiệu Kỳ Hải có nỗi khổ không thể nói, nhưng Giang Phong vẫn ghen tị với tình cảm của bọn họ: "Anh Hải, anh âm thầm bảo vệ chị dâu, chị dâu lại chung thủy trước sau như một, vì anh mà chăm sóc cho bọn nhỏ.

Thật là khiến người ta cảm động mà."
"Trong tương lai, em cũng muốn một mối quan hệ như vậy." Giang Phong có chút xấu hổ, nhưng vì thân với Thiệu Kỳ Hải, anh vẫn cười nói: "Chờ khi chuyện này qua đi, em cũng sẽ tìm một cô gái tốt và sẽ bảo vệ cô ấy đến hết đời...!"
Nói đến đây, Giang Phong đột nhiên nhíu mày: "Vừa nhắc tới chuyện này em mới nhớ tới thằng khứa nhà bên đánh người, anh nói xem anh ta là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đánh vợ của mình.

Ngay cả chăm sóc cũng làm không được, anh ta thì tốt rồi, ở ngoài bị chọc giận xong về nhà lại trút giận lên vợ mình, vậy mà được coi là đàn ông ư."
"Vừa rồi em mới đi ra ngoài, liền thấy anh ta say rượu nằm ở ven đường, em tát anh ta mấy cái để anh ta tỉnh lại, sau đó lại nhân cơ hội đá mấy cái."
Giang Phong sau khi tranh công về mình, đột nhiên tò mò hỏi: "Anh Hải, anh và chị dâu có từng cãi nhau không?"
Vấn đề đến quá đột ngột khiến Thiệu Kỳ Hải trong nháy mắt câm nín.

Giang Phong chỉ là tùy ý tò mò hỏi, không nghĩ tới Thiệu Kỳ Hải lại bị kẹt lại, nhìn thấy hắn vẻ mặt cứng ngắc, Giang Phong nhảy dựng lên: "Anh Hải, anh..."
Anh ta che miệng hạ giọng: "Không phải chứ Anh Hải, đừng nói với em là anh cũng làm như vậy với chị dâu, em vừa mới nói không được phép bạo lực gia đình đó nha, anh sẽ không giống như lão Tần trước đây chứ! Với người ngoài thì lịch sự nho nhã, nhưng về nhà lại bí mật đánh đập vợ."
Lão Tần là đồng đội cũ của hai người, ngày thường đối xử rất tốt, đối với mọi người đều tốt, làm việc nghiêm túc, không ngờ lại có một khuyết điểm - đánh vợ.
Nghe nói ở quê nhà của hắn cũng vậy, từ nhỏ đã quen nhìn cha đánh mẹ, cảm thấy vợ không nghe lời thì phải đánh, sau này bị phê bình nặng nề.
Khi đó Giang Phong biết được rất là vỡ mộng, anh ta vốn tưởng rằng chỉ là một lần đó, lại không nghĩ tới, anh Hải cũng sẽ...
Thiệu Kỳ Hải bộ dáng nóng nảy của Giang Phong: "...!Tôi không làm, cũng sẽ không làm."
Hắn do dự vì người bị đánh là hắn!
"Thật không, anh thật sự không biết bạo lực gia đình?" Giang Phong xác nhận.
Thiệu Kỳ Hải: "..."
Hắn nhất thời không nói nên lời, kiên quyết nói: "Không!"
Làm sao hắn có thể bạo lực gia đình, nói thẳng ra, bạo lực gia đình cũng chính là hắn bị.
Hắn mới bị bạo lực gia đình một lần, mà gần như bị tàn tật hoàn toàn.
Ngay lúc này Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng nhớ ra những lo lắng mà hắn đã không nghĩ đến vào buổi chiều.

Sau khi hắn quay lại, biết rằng hắn chưa chết, Mục Kinh Trập có tức giận đến mức đánh hắn thêm lần nữa không?
Thiệu Kỳ Hải cúi đầu lau mặt, nếu lại bị đánh có lẽ thật sự sẽ phế mất.
Cách đó không xa, Mục Kinh Trập đang bôi thuốc cho Thiệu Bắc thì hắt hơi một cái, lỗ tai có chút nóng lên: "Ai nói xấu sau lưng hả ta?"
"Mẹ tốt như vậy, sẽ không có người nói xấu đâu, nhất định là chuyện tốt." Thiệu Bắc lập tức trả lời.
Mục Kinh Trập cười, những người bị cô đánh hôm nay có thể không cảm thấy như vậy.
Ngày hôm sau, Mục Kinh Trập nhận được tin tức, người bị bắt ngày hôm qua không hề oan uổng, dấu vân tay trùng khớp, còn liên quan đến những vụ án khác.
Biệt danh là Ba Giây, hắn đã tham gia vào rất nhiều vụ án, là một sự tồn tại rất nguy hiểm, ngay cả khi cảnh sát đụng độ với hắn, họ cũng phải chú ý đến sự an toàn.
Ai có thể nghĩ rằng Mục Kinh Trập sẽ đánh hắn thành ra như vậy, còn tiễn hắn vào tù.
Quay lại với Mục Kinh Trập, mọi người nhìn cô có chút khác thường: "Làm sao cô lại khiêu khích đám người này? Lúc trước chúng tôi vừa mới bắt được một đám, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng cầu lợi."
"Tôi cũng không biết, bọn họ từ lần trước vào thành phố đã theo dõi tôi không có lý do."
"Cô cũng quá xui xẻo, nhưng bắt được người cũng là may mắn."
"Cũng may là ngày hôm qua có người giúp tôi, nếu không thì tôi cũng không thể.


"Mục Kinh Trập đến bây giờ vẫn còn chưa nguôi đi nỗi sợ: "Anh đã tìm thấy ông lão mà tôi đã đề cập ngày hôm qua chưa? "
"Không có." Cảnh sát lắc đầu: "Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, nếu tìm được sẽ liên lạc với cô, về sau cẩn thận một chút, nghe nói còn có rất nhiều người trong nhóm bọn chúng đang lẩn trốn."
"Còn có người chạy trốn sao?" Mục Kinh Trập nghe vậy nhíu mày: "Bọn chúng vẫn còn có thể nhắm vào tôi sao?"
"Có lẽ là không, nhưng vẫn phải chú ý an toàn của mình."
"Được." Không thể không để ý, hiện tại trên người đều có bóng ma tâm lý.
Chuyến đi Hải Thành lần này không suôn sẻ, Mục Kinh Trập đang xem đồ, vội vàng mua vài thứ rồi quay về.
Thiệu Kỳ Dương đã quay lại trước, nhưng để không làm đám Thiệu Đông lo lắng, Mục Kinh Trập đã dặn anh đừng nói với chúng, mà hãy chờ bọn họ quay lại rồi nói.
Thiệu Đông và những người khác chỉ biết rằng việc quay phim đã bị kéo dài, không biết chuyện gì đã xảy ra với Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, cho đến khi về nhà, họ mới biết chuyện đã xảy ra, khó tránh khỏi lại căng thẳng.
Vết thương của Thiệu Bắc nghiêm trọng hơn Mục Kinh Trập, nhưng cô bé đã được chữa trị kịp thời, hơn nữa cũng không quá nặng.

Bác sĩ nói nếu bôi thuốc thường xuyên thì sẽ không để lại quá nhiều vết sẹo.
Ngược lại là Mục Kinh Trập trên trán để lại một vết nhỏ, vết sẹo này không quá xấu, nhưng vẫn có chút dễ thấy.
"Sau một thời gian nó sẽ mờ đi, không sao đâu."
Mục Kinh Trập không coi trọng nó, nhưng mấy đứa trẻ nhìn thấy lại không hài lòng.

Làn da của Mục Kinh Trập trắng nõn, đột nhiên có một vết sẹo, mặc dù không lớn, nhưng rất dễ thấy, nhìn thấy rất khó chịu.
Lý Chiêu Đệ biết hai mẹ con trở lại cũng đặc biệt tới thăm, nhìn thấy vết sẹo cũng không hài lòng: "Cái gì mà không sao chứ, con là con gái, để lại sẹo nhìn không có đẹp."
Đều biến dạng rồi, làm sao có thể không sao chứ? Lý Chiêu Đệ trợn mắt nhìn Mục Kinh Trập, nói về những rắc rối của cô, còn nói bà ấy sẽ tìm thuốc để xóa sẹo cho cô.
Ở nông thôn luôn có một số bài thuốc dân gian, vì vậy Lý Chiêu Đệ đã quay lại Mục gia để lấy chúng.
Mục gia rất náo nhiệt, bởi vì Đường Mặc Linh lại đến, kể từ khi đính hôn, Mục Tuyết và Đường Mặc Linh đã trở lại trạng thái ngọt ngào ban đầu, yên bình trong một đoạn thời gian.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này khi Mục Kinh Trập không ở đây, mọi thứ đều gió êm sóng lặng.
Lần này Đường Mặc Linh đến để thảo luận về việc đưa Mục Tuyết đi gặp người lớn trong nhà, bởi vì lễ đính hôn trước đó làm quá vội vàng nên các trưởng bối bên phía Đường Mặc Linh vẫn gặp qua Mục Tuyết.
Sau lần gặp gỡ này, nếu không có gì bất ngờ, đám cưới sẽ được tổ chức vào cuối năm.
Dù sao Mục Tuyết qua năm mới đã hai mươi bốn tuổi, ở độ tuổi này cô ấy đã hoàn toàn trở thành một cô gái già.
Bà Mục không muốn Mục Tuyết đến hai mươi bốn tuổi mới xuất giá, bà ta nghĩ rằng dù sao cũng kết hôn, vậy thì làm lúc hai mươi ba tuổi thì vẫn hơn.

Bà Mục rất coi trọng lần gặp mặt này, cho nên trước vài ngày đã hỏi thăm trưởng bối của Đường Mặc Linh thích cái gì, sau đó chuẩn bị quà cáp cẩn thận.
Nhà nông tuy rằng không lấy ra được thứ gì quá quý giá, nhưng thứ tốt nhất cũng đã đem ra.
Lúc Lý Chiêu Đệ quay lại, bà Mục và những người khác đang chọn quà, nhìn thấy Lý Chiêu Đệ quay lại, bà Mục sững người một lúc và phớt lờ bà ấy..