Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 145: Chương 98






Rất mau đã đến ngày mở phiên tòa xét xử, giống với lần trước, lần này cô không mang tiểu Trừng Quang theo, trước khi cô đi, tiểu Trừng Quang vẫn luôn gắt gao ôm cổ cô không chịu buông tay.

Khoảng thời gian này, cho dù cô đã nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình nhưng sự lo âu và sợ hãi vẫn biểu lộ ra đôi chút, chính vì vậy mà khoảng thời gian này tiểu Trừng Quang cũng thập phần thấp thỏm lo âu, vừa nghe nói cô phải đi, cậu liền ôm chặt cổ cô, không chịu buông tay, trong chốc lát bả vai cô đã đẫm nước mắt.

Sở Triều Dương đau lòng cực kỳ, tiểu gia hỏa này mới có ba tuổi thôi, tuổi này cậu nên như bao đứa trẻ khác, khóc lóc ầm ĩ đòi người lớn dỗ dành, vậy mà khi khóc cậu lại chỉ im lặng chảy nước mắt, không dám kêu ra tiếng.

Cô hít sâu một hơi, gắt gao ôm cậu vào trong lòng ngực, một hồi lâu mới lau khô nước mắt trên khuôn mặt cậu, nhưng càng lau nước mắt lại chảy càng nhiều, cậu còn chịu đựng nghẹn ngào, đặc biệt ngoan ngoãn hỏi cô: “Mẹ, mẹ đừng bỏ con có được không?”
“Đương nhiên.

” Tươi cười trên mặt cô ấm áp như ánh dương ngoài cửa sổ, “Mẹ chỉ đi ra ngoài công tác thôi, buổi tối nhất định sẽ trở lại, trở về bồi bảo bảo nhà ta.


Cô vươn ngón út, giữ chặt ngón út tiểu Trừng Quang: “Chúng ta hứa đi, ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm sau cũng không được thất hứa, ai thất hứa sẽ phải làm chó nhỏ.


Nói đến câu sau, trong mắt cô đã tràn đầy ý cười, nhìn tiểu Trừng Quang, nhẹ nhàng thơm một cái lên mũi cậu, buông cậu ra đứng dậy phải đi, lại bị ôm chặt đùi, mặt cậu chôn giữa đùi cô, nước mắt vẫn luôn lặng lẽ rơi, cậu khóc đến thân thể run rẩy.

Đầu quả tim Sở Triều Dương run lên từng hồi, một cổ đau nhói không tên lan tràn từ đầu quả tim ra toàn thân, cô nhịn nước mắt sắp sửa rơi, ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Bảo bối ngoan, mẹ sẽ không đi đâu hết, nếu có người xấu tới đoạt bảo bối của chúng ta, mẹ nhất định sẽ mang bảo bối của chúng ta cao chạy xa bay, đi rất xa rất xa, xa đến nơi mà tất cả mọi người đều không thể tìm thấy chúng ta, được không?”
Cô nhìn xung quanh căn nhà: “Con xem, hiện tại mẹ rất có tiền, có thể nuôi sống Tiểu Quang nhà ta, bất luận đi đến nơi nào đi chăng nữa mẹ đều sẽ chiếu cố Tiểu Quang thật tốt.


“Thật vậy chăng?” Tay nhỏ tiểu Trừng Quang lau nước mắt trên mặt, mở to hai mắt, dùng giọng mũi yếu ớt nghẹn ngào hỏi cô, “Mẹ thật sự sẽ mang con cùng đi chứ?”
“Đương nhiên, con xem mẹ có bao giờ nuốt lời không? Mẹ nói chuyện đều sẽ giữ lời.


Lúc này trên mặt Tiểu Trừng Quang mới lộ ra chút ý cười.

Cô lau sạch nước mắt, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, “Không được khóc biết chưa? Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về, mẹ yêu con!”
Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, xoay người rời đi.

Tiểu Trừng Quang vẫn luôn đứng ở cửa nhìn cô, mãi cho đến khi xe cô đi rồi, không nhìn thấy nữa, cậu bỗng nhiên dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy vào trong nhà, chạy đến phòng mẹ cậu, kéo va li hành lý của mẹ cậu ra ngoài.


Mẹ Sở chạy chậm theo sau cậu: “Tiểu Quang, Tiểu Quang, con chậm một chút, con đang làm cái gì đấy?”
Tiểu Trừng Quang mở các cánh tủ quần áo và kéo các tủ đồ ra, giống y như khi mẹ cậu muốn sửa sang hành lí để đi công tác, lật đật ôm vài bộ quần áo của mẹ, vất vả nhét vào trong va li.

Nghe được câu hỏi từ bà ngoại, cậu đặc biệt ngây thơ ngẩng đầu, vẻ mặt lại nghiêm túc đứng đắn, nói: “Mẹ nói, mặc kệ mẹ có đi chỗ nào đi chăng nữa đều sẽ mang con theo cao chạy xa bay, vì vậy con muốn giúp mẹ thu dọn hành lý.


Nói xong cậu còn mở két sắt, lôi toàn bộ chứng kiện cần thiết của Sở Triều Dương ra ngoài, nhét vào ngăn bé của va li.

Mẹ Sở nhìn đến trợn tròn mắt, vội vàng tiến lên ngăn cậu lại: “Ai gia tiểu tổ tông của tôi ơi, tại sao chứng kiện của mẹ con cũng lôi ra vậy? Mau cất lại đi!”
Tiểu Trừng Quang nhìn bà ngoại vội vàng xếp mấy thứ kia vào két sắt, bà còn không biết khóa lại như thế nào, tiểu Trừng Quang liền động tác nhanh nhẹn khóa két sắt lại.

Mẹ Sở bất đắc dĩ nói: “Mẹ con cũng thật là, đồ vật quan trọng như vậy, bình thường phải để ở chỗ trẻ con không với tới chứ, nay con đã biết, sau này con lấy mấy thứ này ra nghịch thì nó muốn khóc cũng không kịp nữa, lần sau không được tùy tiện mở két sắt của mẹ ra, biết chưa?”
Tiểu Trừng Quang không rõ vì sao không thể mở, nhưng cậu vẫn nghe lời bà ngoại, gật gật đầu, “Đã biết.


“Đi, cùng bà xuống nhà ăn cơm.


Thân thể nho nhỏ của tiểu Trừng Quang đoan chính ngồi lên trên va li hành lý của mẹ, không chịu đi.

Mẹ Sở dứt khoát ôm cậu xuống lầu.

Trong nhà tuy có mời bảo mẫu, nhưng thật ra phòng Sở Triều Dương và phòng âm nhạc đều do mẹ Sở tự mình quét tước, kỳ thật bên trong cũng không có gì, đồ vật quan trọng đều được nhét ở bên trong két sắt, chỗ cất két sắt lại rất bí mật, cho nên việc này chủ yếu là do mẹ Sở nhàm chán, cả ngày ở nhà ngoại trừ chăm sóc Tiểu Quang ra thì không còn gì khác để làm, đặc biệt là hiện tại Tiểu Quang đã đi nhà trẻ, vì vậy bà luôn muốn tìm việc làm cho mình.

Phòng âm nhạc của Sở Triều Dương hiện tại đã có vài món nhạc cụ khác nhau, có đôi khi cô tùy thời có linh cảm, liền viết một ít bản thảo đặt trong phòng âm nhạc, chính Sở Triều Dương cũng có đôi khi sơ ý, sẽ quên cất đi, mấy thứ này đều do mẹ Sở cất hộ cô, sau cái phòng âm nhạc này dứt khoát để bà tự mình quét tước.

Dì Hứa phụ trách quét dọn vệ sinh thấy được bớt đi hai phòng liền cao hứng muốn chết, ngày thường cũng sẽ không tiến vào phòng âm nhạc và phòng ngủ của Sở Triều Dương.

!
Bởi vì khoảng thời gian trước trên mạng đều đang thảo luận Vô Danh có phải Sở Y Huyên hay không, cho nên thời điểm mở phiên toà, bên ngoài toà án có rất nhiều phóng viên tới lấy tin tức.

Xe Sở Triều Dương vừa đến đã có rất nhiều phóng viên vội vàng đi lên, duỗi microphone về phía trước: “Sở Y Huyên, có lời đồn nói cô và Vô Danh là cùng một người, đây có phải là sự thật không?”
“Sở Y Huyên, cô đây là muốn cọ nhiệt Vô Danh sao?”
“Sở Y Huyên……”
Các loại thanh âm bao phủ xung quanh Sở Triều Dương, nhưng kết quả phán quyết còn chưa có, cô liền chẳng có tâm tình phản ứng lại những phóng viên này.

Các phóng viên bị hai bảo tiêu và hai trợ lý của Sở Triều Dương ngăn lại, cô thuận lợi tiến vào bên trong.

Hôm nay Đỗ Cảnh Khôn cũng tới đây, không riêng gì hắn tới, cả nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn đều tới đông đủ cả.

Nhìn thấy Sở Triều Dương, phản ứng thứ nhất trong đáy lòng bọn họ đều là, nữ nhân lạnh như băng sương, khí tràng cường đại trước mắt này chính là Sở Y Huyên cao ngạo thanh lãnh tựa u lan, mềm mại như hoa trước kia bọn họ thấy?
Thanh lãnh thì vẫn thanh lãnh như nhau, chẳng qua trước kia là thanh lãnh kiểu yếu đuối mong manh, cô giống như một bông hoa được nuôi lớn từ căn nhà kính ấm áp, nhẹ nhàng ngắt một cái liền rụng, không thể chịu nổi gió táp mưa sa.

Mà hiện tại cô lại thanh lãnh như là một cổ gió lạnh ngày đông, lạnh tới thấu xương, ánh mắt tuy chỉ nhàn nhạt quét qua nhưng lại giống như là mang theo một chùm đao nhỏ sắc nhọn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Đỗ Cảnh Khôn.

Từ sau ngày bị cô tát thẳng một cái vào mặt, Đỗ Cảnh Khôn chưa hề gặp lại cô, lúc này thấy cả người cô mảnh khảnh như gió, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại lạnh lùng như một con dao làm bằng băng, trong lòng không biết như thế nào, hắn cư nhiên lại có chút hối hận vì đã bức ép cô quá mức tàn nhẫn.

Hắn đi đến bên người cô, trầm mặc hai giây, mở miệng cười lạnh: “Như thế nào? Hiện tại biết sợ rồi?”
Quan Thiệu bên người hắn kéo lại không kịp, chỉ thấy Đỗ nhị lại tiếp tục ngớ ngẩn.

Quả nhiên.

Sở Y Huyên dùng ánh mắt băng hàn nhìn hắn, nói cũng không thèm nói, trực tiếp duỗi tay tát một cái.

Bang! Cực kỳ vang dội!
Ánh mắt tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía hai người.

Trên mặt Đỗ Cảnh Khôn dần dần xuất hiện năm dấu tay hồng hồng, khiến hắn tức giận đến choáng váng.

Dấu bàn tay lần trước cô tát hắn vừa mới tiêu được có mấy hôm, hôm nay cô lại tát tiếp một cái, mẹ nó đánh đến nghiện rồi đúng không?

Mới vừa rồi hắn lại còn mềm lòng với cô cơ đấy!
Nữ nhân này nếu không cho ăn chút giáo huấn, về sau nhất định sẽ nghĩ mình là trời cao!
Lúc này mới qua bao lâu lắm? Mới mấy ngày mà đã đánh hai bàn tay vào mặt hắn rồi, về sau nếu kết hôn, không phải sẽ bạo lực gia đình luôn đấy chứ!
Đỗ nhị thiếu sắp điên đến nơi rồi? Nếu không phải có Quan Thiệu và Dương Tiểu Béo kéo lại, hắn nhất định sẽ lao lên đánh trả.

Đối mặt với cặp mắt lạnh như thú dữ của cô, Đỗ Cảnh Khôn thế mà lại thấy có chút chột dạ, không cách nào giận cô được nữa, đành phải quay đầu rống lên một câu với những người ở phía sau đang trố mắt ra nhìn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Những người khác đều quay đầu đi chỗ khác, nhìn bầu trời ngắm bầu trời, nhìn mặt đất ngắm mặt đất, làm bộ như mình chưa nhìn thấy cái gì hết.

Trước kia bọn họ có đọc qua một bài báo lá cải, bài báo đó nói rằng, thật ra khi Sở Y Huyên ngầm ở chung với Đỗ tổng tài, mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn không giống như trên mạng và truyền thông viết, là mối quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng, mà sự thật chính là, khi ở chung, mối quan hệ giữa hai người như một đôi yêu nhau bình thường, thậm chí Đỗ tổng tài còn ở thế thấp hơn.

Hôm nay chứng kiến, bài báo lá cải kia săn tin thật giỏi, không thể khinh thường.

Không thể tưởng tượng được, hóa ra Đỗ tổng tài lại là cái dạng này.

Quan Thiệu và Dương Tiểu Béo cũng há hốc mồm ngạc nhiên, không nghĩ tới Sở Y Huyên cư nhiên lại là Sở Y Huyên dạng này.

Đỗ nhị lớn như vậy nhưng chắc chưa bao giờ bị người khác đánh qua đâu? Khi bọn họ còn nhỏ, nếu có đánh nhau thì đều là nhóm bọn họ đi đánh các nhóm khác.

Từ sau năm năm tuổi, năm Đỗ Cảnh Khôn bị bắt cóc, hắn cứ rảnh rỗi là lại học võ, học hơn chục năm lận, bọn họ cũng đi theo học cùng nhau, ở trường học bọn hắn làm gì có đối thủ, là nhóm ăn chơi trác táng khét tiếng, ai dám chọc bọn hắn.

Hôm nay cư nhiên lại bị một nữ nhân ngang nhiên tát thẳng một cái vào mặt.

Ai da, tại sao lúc ấy bọn hắn không bật mấy quay phim ghi hình nhở, nếu có video, bọn hắn có thể cười cả đời.

Quan Thiệu, Dương Tiểu Béo nhịn cười làm Đỗ Cảnh Khôn càng tức giận hơn, toàn bộ sự tức giận đều trút lên đám bạn, hắn rống lên một câu: “Cười cái con mẹ chúng mày.


Quan Thiệu hỏi Dương Tiểu Béo: “Tao cười à?”
Dương tiểu béo nghiêm trang lắc đầu: “Không có.


Đỗ Cảnh Khôn tránh hai tên kia ra, bàn tay vô thức sờ lên mặt, chỉnh lại nút thắt cổ áo, chỉ vào mặt Sở Triều Dương: “Cô cứ chờ đấy!”
Đỗ Cảnh Khôn cất bước đi đến trước mặt luật sư bên hắn, thả ra một lời nói tàn nhẫn: “Hôm nay tôi nhất định phải giành được quyền nuôi nấng con trai!” Sau khi nói xong liền quay đầu lại khiêu khích mà nhìn về phía Sở Triều Dương.

Sở Triều Dương ngồi lên băng ghế chờ, đôi tay mỏi mệt bụm mặt, chờ đợi đến thời gian mở phiên tòa.

Nhìn thấy cô mệt mỏi bất lực toàn thân đến mức không thể che giấu được nữa, Đỗ Cảnh Khôn vừa rồi còn nói lời tàn nhẫn, lúc này đột nhiên lại giống như một quả bóng cao su bị chọc thủng, không cách nào nổi giận được nữa.

Chờ đến thời gian hẹn trước, tất cả mọi người đều đi vào bên trong toà án.

Luật sư bên Đỗ Cảnh Khôn biết lần kiện tụng này khó thắng, quả nhiên chỉ có thể lấy vụ việc Sở Y Huyên bạo lực trẻ em ra để nói, ít nhất chuyện này còn có thể chứng minh, Sở Y Huyên không đủ tiêu chuẩn làm người giám hộ tiểu Trừng Quang, khiến trẻ nhỏ bị thương, sau này còn có thể tạo thành ám ảnh tâm lý cả đời.

Mà bên Sở Triều Dương cũng lấy ra các video hình ảnh ở chung hàng ngày của cô và tiểu Trừng Quang, phát lên trên máy chiếu lớn, mọi người nhìn thấy hình ảnh ở chung hàng ngày của cô và tiểu Trừng Quang thì không thể nào nói cô không đủ tư cách làm một người mẹ nữa.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới ở trong TV, Sở Y Huyên luôn luôn thanh cao kiêu ngạo, khi ngầm ở chung với người nhà lại ấm áp, tỏa sáng như thế.

Bên trong video, sức sống của cô tỏa ra bốn phía, tươi cười xinh đẹp, khi nhìn về phía đứa nhỏ, tình yêu trong mắt cô phảng phất như không cách nào che giấu được, rõ ràng đậm nét, lại nhìn về phía cô gái đang ngồi ở hiện trường, cô đang nhìn đứa trẻ trong video, khóe mắt phiếm ánh nước, sắc mặt tái nhợt gầy ốm, cả người đều nói lên rằng cô là một người mẹ bị hiện thực tàn nhẫn quật ngã, cán cân trong lòng tất cả mọi người không tự giác được đều nghiêng sang một bên.

Ngay cả Đỗ Cảnh Khôn nhìn nữ nhân trong video cũng cảm thấy ngây người.

Kia không phải Sở Y Huyên mà là một nữ nhân hắn hoàn toàn xa lạ.

Hắn đã ở chung với Sở Y Huyên được hơn bốn năm ròng nhưng hắn chưa bao giờ thấy biểu tình như vậy xuất hiện trên gương mặt cô, phảng phất như trong trí nhớ của hắn, cũng có người từng cười như vậy với hắn, ấm áp, tươi đẹp, làm toàn bộ thế giới của hắn đều tràn ngập ánh mặt trời và hơi thở sung sướng.

Đôi tay hắn vô thức xoa xoa mặt, hắn đột nhiên không rõ, rốt cuộc mình đang làm cái gì.

Huống hồ vụ việc bạo lực trẻ nhỏ cũng đã được làm rõ, đó không phải do cô làm.

Trận tranh đoạt quyền nuôi nấng này, từ đầu tới đuôi, bên Sở Triều Dương đều nghiêm túc thực hiện, phảng phất như đây là một hồi chiến dịch vô cùng quan trọng, nhưng bên Đỗ Cảnh Khôn, ai cũng biết, đối với hắn mà nói, đây chỉ đơn giản là một trò chơi, thái độ căn bản không nghiêm túc.

Thay vì nói hắn muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng con trai với Sở Y Huyên thì chi bằng nói, hắn chỉ mượn việc này thể hiện chút thái độ với Sở Y Huyên.


Thái độ như vậy, thẩm phán nhìn là rõ.

Phán quyết cuối cùng đương nhiên là Sở Triều Dương thắng, Đỗ Cảnh Khôn cũng không có bất luận ý kiến tranh luận nào cả, phảng phất như hắn đệ đơn kiện, chủ yếu là muốn đùa giỡn Sở Triều Dương.

Hắn nhìn Sở Triều Dương, còn muốn nói cái gì đó với cô, nhưng ai ngờ vừa có kết quả, Sở Triều Dương mới vừa rồi còn có ý chí chiến đấu sục sôi, phảng phất như Thánh Đấu Sĩ trên chiến trường, luôn luôn sẵn sàng khai hỏa, lúc này đây lại tựa như đột nhiên mất hết sức lực, cả người đều thả lỏng ra, cô ngồi ở hàng ghế đầu, gục vào bàn bật khóc.

Tiếng khóc của cô cao vút nhưng lại ngắn ngủi, phảng phất như toàn bộ áp lực và sự sợ hãi cô phải gánh chịu bấy lâu nay rốt cuộc cũng được xả hết ra ngoài, cô chỉ khóc một tiếng, nấc lên rồi ngay lập tức ngừng lại, nằm bò ra bàn một hồi lâu cô mới bình phục tâm tình, cọ cọ đôi mắt lên ống tay áo, khi lần nữa ngẩng đầu lên, người vừa lặng lẽ khóc vừa rồi dường như không phải là cô, ngoại trừ đôi mắt có hơi hồng hồng, biểu tình khuôn mặt cô lại khôi phục sự cường đại và lạnh lùng như mọi ngày.

Quan Thiệu cảm thấy khi cô lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Cảnh Khôn, cô hoàn toàn không hề có tý điểm nào giống như đang cố che giấu tình ý mà ngược lại nồng đậm sự chán ghét và hận thù không thèm che giấu.

Chỉ sợ lần này Đỗ nhị đã thật sự đụng vào điểm mấu chốt của người ta, đã đắc tội người ta quá mức rồi.

Đỗ Cảnh Khôn nghe thấy tiếng khóc kia của cô cũng rất sửng sốt, lúc này nhìn thấy đôi mắt trong trẻo không hề chứa đựng tình ý khi cô nhìn về phía mình thì lại có vài phần ngơ ngẩn.

Sau khi có kết quả, áp lực và sợ hãi trong suốt ba tháng này của Sở Triều Dương lập tức hoàn toàn bộc phát ra, rốt cuộc cô cũng không nhịn được cảm xúc kích động đến từ nội tâm nữa.

Nhưng cô biết, nơi này không phải là nơi cô có thể tỏ ra yếu ớt, cô cơ hồ là lập tức khoác thêm một lớp áo giáp sắt, đứng dậy cười với thẩm phán một cái sau đó đi về phía Hách luật sư, bắt tay nói lời cảm tạ.

Khi rời khỏi tòa án, cô chỉ lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, sau đó liền đeo kính râm lên, bước chân ra khỏi toà án.

Bảo tiêu và trợ lý đều ở phòng chờ bên ngoài chờ cô, cô vừa mới đi ra ngoài, Cổ Duệ Chính liền đứng lên từ ghế chờ, đi về phía cô.

Tuy rằng hắn vẫn luôn là người mặt đơ không có cảm xúc, nhưng cô biết hắn đang lo lắng cho cô, trên mặt cô không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng nhất mấy tháng qua, tiến lên ôm ôm hắn, “Quyền nuôi nấng Tiểu Quang vẫn thuộc về tôi, tôi thắng kiện.


Trên mặt Cổ Duệ Chính cũng lộ ra một nụ cười cao hứng, “Chúc mừng cô, mọi việc rốt cuộc cũng đã qua.


“Phải, đã qua.

” Cô tuy đang cười, đáy mắt lại phá lệ hiện lên một tia tàn nhẫn.

Chờ cô đi đến bên ngoài toà án, phóng viên còn đang chờ bên ngoài lần thứ hai xông tới, âm thanh chụp ảnh, đèn flash, microphone, tất cả đều chen chúc bu quanh cô, cô đứng giữa, bị phóng viên vây quanh, hỏi cô: “Sở Y Huyên tiểu thư, xin hỏi kết quả vụ kiện tụng thế nào rồi? Cô thắng kiện sao?”
Lần này Sở Triều Dương không giống khi tới lạnh lùng không nói một tiếng nữa, mà là tháo mắt kính xuống, đứng ở nơi đó, trả lời các vấn đề của phóng viên: “Đúng vậy, tôi thắng kiện.


Phóng viên lập tức liền cảm nhận được thái độ của cô chuyển biến, tất cả đều hưng phấn hẳn lên, vội vàng hỏi cô: “Trước có tin nóng nói cô và Vô Danh là cùng một người, xin hỏi chuyện này có phải là thật hay không?”
“Phải, là thật.


Phóng viên ồ lên.

“Vậy xin hỏi tại sao cô lại muốn đeo mặt nạ tham gia [Tân tiếng ca]?”
“Xin hỏi cô đây là đang định cọ nhiệt độ của Vô Danh sao?”
“Cô đã là người thứ mười bảy tự nhận mình là Vô Danh, xin hỏi cô có cảm tưởng gì đối với việc này?”
Sở Triều Dương tiếp nhận microphone của một truyền thông đã từng có hợp tác với đĩa nhạc Hải Báo, đặt ở bên miệng, dùng thần sắc nghiêm túc nói với các phóng viên: “Ngày đó, sau vụ việc cút ra khỏi giới giải trí, truyền thông Tinh Không có sắp xếp cho tôi làm nghệ sĩ dưới trướng một người đại diện họ Lưu, người đại diện này đại khái là thấy tôi đã hết thời, cho nên liền an bài cho tôi rất nhiều kịch bản phim cấp ba, cùng ngày với hôm xảy xa vụ việc tôi bị ném phân vào người, bọn họ có mời tôi đến tầng cao của truyền thông Tinh Không, người đại diện họ Lưu này yêu cầu tôi tối hôm đó phải mặc đồ mát lạnh một chút, bắt ép tôi đi tham gia một bữa tiệc rượu.


Mẹ nó, các phóng viên đều cao hứng đến choáng váng, đây tin tức kinh thiên động địa đến mức nào đây!
“Xin hỏi Đỗ tổng tài có biết chuyện này không?”
Khóe môi Sở Triều Dương giơ lên một mạt cười lạnh, nhìn phóng viên: “Đương nhiên, khi người đại diện họ Lưu an bài cho tôi một chồng kịch bản phim cấp ba, Đỗ tổng tài cũng có mặt ở hiện trường!”.