Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 85: Tại Sao Đi Tới Đâu Cũng Đều Có Cô Ta ?




Người của tổ tiết mục đã kϊƈɦ động đến mức gợn sóng bất kinh*, có lẽ là bởi vì hưng phấn lúc ban đầu của bọn họ đã qua đi chăng?

*Gợn sóng bất kinh: Chỉ trạng thái bình tĩnh, không lo sợ trước biến cố.

Giờ phút này bọn họ rất rõ ràng, bọn họ đã sáng tạo ra một chương trình kinh điển, một trận thi đấu truyền hình gây chấn động xưa nay chưa từng có.

Bây giờ chỉ còn xem rốt cuộc chương trình này có thể kinh điển tới trình độ nào mà thôi, liệu có thể trở thành một chương trình mà, mười mấy năm sau, khi nhìn lại, người ta vẫn xem nó là một chương trình không thể tồn tại được hay không.

Ánh mắt tất cả bọn họ đều đang tập trung lên một thân ảnh đứng ở trung tâm sân khấu biểu diễn —— số 9, Vô Danh. Bài hát lần này Vô Danh biểu diễn có tên là [Quân cờ], ở thế giới trước kia của cô, bài hát này là do một vị thiên hậu biểu diễn, trêи thực tế, bài hát này không hề thích hợp để hát khi tham gia thi đấu, bởi vì nó là một ca khúc tương đối rắt réo, mang một tiếng kêu ai oán thảm thiết.

Trước phần biểu diễn của cô, MC nữ Cổ Khê đã đặc biệt nhanh chóng hỏi: “Xin hỏi bài hát này cũng là một bài bên trong album mới ra của bạn đúng không?”

Vô Danh đeo mặt nạ, hơi hơi mỉm cười trước màn ảnh: “Đúng vậy, bài hát này có tên là [Quân cờ], hy vọng mọi người sẽ thích.”

Cổ Khê cười ngọt ngào với màn ảnh,

“Một ca khúc trong album mới của Vô Danh, chúng ta đều rửa mắt mong chờ!”.

Rất nhiều fans hiện tại đều đã mua album của Vô Danh về nghe, nên khi nghe thấy cô muốn hát bài [Quân cờ], tất cả mọi người đều lớn tiếng thét chói tai.

Đây là một bài hát rất thích hợp để hát đơn ca vào ban đêm, lại phi thường thích hợp để hát các câu tuần hoàn lặp đi lặp lại, hơn nữa còn nghe hoài không chán.

Sở Triều Dương làm một động tác ra hiệu “OK” về phía dàn nhạc, âm nhạc vang lên một tiếng, toàn bộ phòng phát sóng lập tức an tĩnh lại, các fan đều buông tay xuống khỏi trạng thái làm cái loa ở gần miệng, gậy huỳnh quang giơ lên múa may cũng an tĩnh đặt ở trước người, tất cả đều vào trạng thái yên lặng.

Đây thật sự rất giống hiện trường một buổi biểu diễn, ánh đèn tụ lại vào người Vô Danh, biểu tình cô an tĩnh, bắt đầu nhập tâm vào cảm xúc bài hát.

Trước kia đã nói qua, Sở Triều Dương thật sự là một một tuyển thủ biết cách ‘chơi’ âm nhạc, với kiếp sống ca sĩ nhiều năm, cô sớm đã đem thanh âm chơi đùa đến lô hỏa thuần thanh*.

*Lô hỏa thuần thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.

Cho nên cho dù là một ca khúc không thích hợp để tham gia thi đấu, nhưng khi cô cất giọng lên, cô vẫn cứ như là phát huy ma lực, túm được sâu trong thính giác của mọi người.

Ngay cả nhóm giám khảo cũng đều ngừng thở, nghiêm túc lắng nghe.

“Muốn chạy ra khỏi lĩnh vực khống chế của anh, lại chỉ càng đến gần chiến cuộc anh đã an bài hơn mà thôi, em không có kiên cường để phòng bị, cũng chẳng có đường để có thể lui.”

Đỗ Cảnh Khôn đang nghe trước TV có chút ngốc.

Bài hát này rõ ràng là rất dễ nghe, nhưng như thế nào hắn lại nghe có điểm không thích hợp nhỉ?

Cái gì mà ‘lĩnh vực khống chế của anh’, cái gì mà ‘chiến cuộc anh đã an bài’?Lại cái gì mà ‘không có đường lui’? Đây không phải là đang nói hắn chứ?

Đỗ Cảnh Khôn có chút nghẹn lời, cũng không khỏi có chút tức giận.

Rõ ràng là Sở Y Huyên cô vẫn luôn tính kế tôi, như thế nào lại thành tôi tính kế cô rồi?

Lại nghe ca từ kế tiếp: “Muốn thoát khỏi bẫy rập anh bày ra, vậy mà lại lâm vào một khốn cảnh khác, em không có dũng khí quyết định thắng thua, cũng không có may mắn để chạy thoát”?

Đỗ Cảnh Khôn không nhịn được liền cười nhạo một tiếng, loại nữ nhân ái mộ hư vinh như cô ta lại còn muốn chạy trốn?

Nhưng bỗng nhiên hắn phản ứng lại, cô không phải đã chạy thoát rồi sao? Rốt cuộc cô cũng không trở về.

Cái ý niệm này làm hắn sửng sốt một chút, thật giống như đã bốn năm qua đi, nhưng hắn chưa bao giờ hiểu biết về Sở Y Huyên, vốn dĩ hắn vẫn luôn tự nhận là có vài phần hiểu biết về cô, nhưng là hiện tại, hắn đột nhiên có chút không xác định.

Tựa như vốn dĩ hắn chắc chắn cô chính là một chiếc bình hoa chỉ được bề ngoài, một nữ nhân không có khả năng sẽ cam nguyện sống một cuộc sống bình phàm mà chỉ biết tham lam, truy danh trục lợi, nhưng đột nhiên có một ngày hắn phát hiện, không phải, hắn cho rằng cô để ý hết thảy, nhưng cô lại có thể trong nháy mắt vứt bỏ toàn bộ danh lợi phú quý, không thèm quan tâm.

Hắn cho rằng cô vẫn sẽ luôn lì lợm la ɭϊếʍ, đuổi theo bước chân của hắn, nhưng đột nhiên có một ngày cô huy kiếm đoạn tình*, tiêu sái xoay người bỏ đi, không thèm quan tâm.

*Huy kiếm đoạn tình: Dùng kiếm chém đứt một đoạn tình.

Cái ý nghĩ này làm cho hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ bốn năm này, hắn thật sự chưa bao giờ chân chính hiểu về cô?

Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy cô thật tâm cơ, dùng phương thức như vậy để bôi đen hắn, nhưng nghe nghe, hắn lại đột nhiên cảm thấy, giống như đúng như lời bài hát này nói, cô biến thành bây giờ, là do hắn làm hại?

Đỗ Cảnh Khôn khó có được suy tư một chút, tựa hồ…… Thật đúng như là hắn làm hại.

Lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được, cô theo hắn bốn năm, trừ bỏ một đứa trẻ, cái gì cô cũng đều không có được.

Nhà, xe, tiền tài, châu báu trang sức, quần áo gấm vóc, toàn bộ cô đều không có, hơn nữa còn thiếu một đống nợ, lãng phí bốn năm thanh xuân.

Xùy xùy, cái gì mà lãng phí bốn năm thanh xuân, không phải bốn năm trước hắn cũng đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất sao?

Sẽ không phải giống cô nói, thứ cô muốn không phải là tiền, mà là chân ái của hắn?

Hắn cười nhạo một tiếng, cứ như là vừa nghe được một chuyện chê cười nhất thế giới, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng hắn lại cảm thấy đáy lòng giống như có một thứ gì đó khang khác, làm hắn cảm thấy khó chịu dị thường.

Hắn mắng một tiếng, nhịn không được liền đứng dậy đi vào quầy rượu, đổ rượu đầy ly rồi uống liền một hơi, sau đó lại quay về ngồi trước TV.

Hắn cảm thấy chính mình có hơi phạm tiện.*

*Phạm tiện: Tiếng mắng chửi, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.

Nhìn nữ nhân đeo mặt nạ đang hát ở bên trong TV, cô thật sự thảm hơn bốn năm trước nhiều, bốn năm trước ít nhất cô còn có sự nghiệp thuận lợi, có mỹ mạo, có thanh xuân.

Còn hiện tại cô có cái gì? Có con riêng, có nợ nần!

Cô giờ đây giống như chuột chạy qua đường, người người đòi đánh, đến cả gương mặt thật cũng không dám lộ, đến cả họ tên thật cũng không dám để người khác biết.

Cô rõ ràng là một nữ nhân quan tâm đến vẻ đẹp của mình như vậy.

Hắn mới vừa có chút mềm lòng, nhưng trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ đến đứa bé kia, trong nháy mắt, Đỗ Cảnh Khôn giống như nuốt phải một con ruồi, nó cứ kẹt mãi trong cổ họng, không thể không thể đi xuống, nuốt không nổi mà phun cũng không ra, tức khắc trong lòng hắn chỉ dư lại đầy bài xích cùng với chán ghét, ánh mắt hắn cũng lạnh băng chỉ trong phút chốc, nỗi lòng dao động vừa rồi cũng đều rút đi ồ ạt như thủy triều.

Hắn có thể cưng chiều cô, nâng đỡ cô, cô muốn tiền hắn có thể cho cô, cô muốn danh tiếng hắn cũng có thể cho cô, dù sao cô cũng theo hắn vào độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Nhưng thứ duy nhất hắn không thể tiếp thu, đó chính là cô cư nhiên dám giấu hắn sinh con trai.

Một đứa con riêng.

Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn căm hận cha hắn, cho dù hắn có ăn chơi ong bướm ở bên ngoài như cha hắn, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hắn không hẳn là giống như cha hắn, hắn có thể đứng ở vị trí đạo đức cao hơn để phỉ nhổ cha hắn, bởi vì hắn chẳng sợ tương lai sẽ để lại hậu quả gì nhiều, hắn cũng sẽ không giống cha hắn, không bao giờ chịu quan tâm tới gia đình, rồi liên tục ở bên ngoài làm ra hết đứa con hoang này lại tới đứa con hoang kia, rồi lại mang theo chúng nó huyênh hoang vào nhà.

Nên thời điểm hắn biết được mình cũng có một đứa con riêng, hắn không tài nào tin tưởng, không tài nào thừa nhận, hắn khịt mũi coi thường, hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Loại chuyện này sao có thể phát sinh ở trêи người hắn? Hắn vẫn luôn rất cẩn thận, trong mấy vấn đề này vẫn luôn cố gắng an toàn nhất có thể.

Vậy mà tự dưng lại nói hắn có thêm một đứa con trai?

Hắn liền xoay người hung hăng đá một chân vào bàn trà, vui đùa cái quái gì vậy!!!

Lúc truyền thông qua đây dò hỏi hắn, hắn trước tiên liền cực độ chán ghét mà phủ nhận chuyện này, cũng trực tiếp gọi đứa bé kia là ‘con hoang’.

Hắn căn bản không thừa nhận đứa nhỏ này.

Con trai hắn chỉ thể là do hắn và vợ hắn sinh ra, hắn căn bản không thừa nhận một đứa con hoang nào cả.

Đứa nhỏ này tồn tại tựa như một vết nhơ trêи người hắn mà không cách nào tẩy đi được, từ đây làm hắn giống như cha hắn, trở thành loại người hắn phỉ nhổ nhất, cái loại người này làm hắn không còn tư cách gì để đi oán hận cha hắn nữa, bởi vì hắn và cha hắn đều đã trở thành loại người giống nhau, bọn họ đều là tra nam! Đều là đồ hỗn đản không chịu trách nhiệm với gia đình!

Cô làm hắn dần trở thành cha hắn.

Nhìn nữ nhân còn đang uyển chuyển nhẹ nhàng biểu diễn ở trêи TV kia, thân thể hắn lười biếng mà dựa vào ghế sô pha, khóe môi hắn cười lạnh, ánh mắt lạnh băng, cực kỳ chán ghét.

Hắn đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, giơ tay dùng điều khiển từ xa tắt TV, rồi lại đi về phía quầy rượu, tiếp tục rót đầy ly, một ngụm uống cạn.

Rượu theo khóe môi hắn chảy ra, hắn cũng chỉ dùng một động tác thô lỗ là lấy ngón tay cái khuyệt qua, sau đó lại đổ đầy ly rượu, uống cạn, cuối cùng lại đổ tiếp một ly, rồi cầm cốc rượu đứng trêи ban công, nhìn các tòa nhà thương nghiệp ở bên dưới.

Sau khi uống rượu xong, hắn bực bội vuốt mái tóc về phía sau, rồi gọi điện thoại rủ mấy người bạn vẫn luôn cùng nhau ăn chơi trác táng của hắn ra quán cũ uống rượu.

Cái chỗ cũ này là một hội sở* có độ tư mật rất cao, để tới được một nơi như vậy, đều không thể thiếu nữ nhân, mỗi người đều sẽ phải mang một bạn nữ theo, hoặc là bạn nữ này sẽ do hội sở cung cấp, cũng có thể là mang ‘bạn gái’ mới quen của họ theo, ở chỗ này đều phải là các nhân viên chuyên nghiệp, cấp cao, có bản lĩnh trong công việc, hoặc là các ông sếp lớn, cũng có rất nhiều người là các diễn viên, sinh viên mới tốt nghiệp từ các học viện điện ảnh.**

*Hội sở: nơi đưa ra chính sách, chiến lược quan trọng chi phối hoạt động của công ty, ngân hàng. Có thể hiểu cái hội sở này là nơi mà mấy nữ chính trong các bộ ngôn tình giới giải trí bị đi vào đây tiếp rượu này.

** Ý là những người này đi vào để kiếm sugar daddy á:>>

Những sinh viên thì đều giống nhau, lấy diễn xuất làm chủ.

Nói đến hội sở, thì rất nhiều người đều chỉ tới nơi này để đi làm, trừ bỏ các dịch vụ ca hát khiêu vũ giải tỏa đầu óc thì hội sở còn cung cấp thêm nhiều dịch vụ khác.

Uống rượu nói chuyện phiếm thì có thể, nhưng làm các chuyện khác đều không được.

Đây là hội sở, nên chỉ là một nơi giải tỏa đầu óc, còn nếu như bạn muốn tìm gái, thì có thể đến câu lạc bộ đêm.

Nhưng nếu các cô nương tự muốn nằm lên người bạn, nguyện ý đi theo bạn, thì hội sở không quản được.

Những người tới đây rất ít khi dẫn theo một người bạn nữ mà cùng tầng lớp địa vị với họ, có thể sánh vai với họ, họ thường sẽ chỉ dẫn theo các cô ‘bạn gái’ ngắn ngủi mà thôi.

Đỗ Cảnh Khôn cũng hay qua đây nhưng hắn vẫn chưa bao giờ đem Sở Y Huyên tới nơi này, tính tình Sở Y Huyên có chút thanh cao kiêu ngạo, từ nhỏ đã bị cha mẹ nuông chiều đến hư, cô còn lâu mới chịu đi lấy lòng người khác, mà cô cũng không phải bát diện linh lung*, nói cách khác là cô cũng không biết cách giải quyết, nên nếu như mang cô tới những nơi như vậy, bị mấy anh em của hắn trêu đùa một lát, thì nói không chừng cô thật sự sẽ tỏ thái độ với các anh em của hắn cho mà xem, cô hoàn toàn có thể vứt bỏ mặt mũi của Đỗ nhị thiếu hắn.

*Bát diện linh lung: Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.

Thời điểm vừa mới quen biết Sở Y Huyên, Sở Y Huyên quả thật là rất xinh đẹp, hắn đối với cô cũng là đem ra toàn bộ tấm chân tình, bằng không hắn cũng sẽ không vì cô mà mở ra hẳn một công ty giải trí để nâng đỡ cô, vì hắn sợ cô phải chịu ủy khuất.

Nhưng bất luận là vì lý do gì, khi có được rồi con người ta cũng sẽ chẳng còn hiếm lạ nữa, thời gian dài trôi qua liền thấy rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Đỗ Cảnh Khôn đối với Sở Y Huyên cũng là như vậy.

Khi không chiếm được, cô là ánh trăng sáng rọi đầu giường, là nốt chu sa giữa ngực, đến khi có được rồi, cô cũng chỉ còn là con muỗi đầy máu trêи tường, là hạt cơm dơ dáy nơi góc áo.

Khả năng ca hát của Sở Triều Dương quả thật là rất có thiên phú, cũng có lẽ là do cô thật sự rất đỏ, cô chơi đùa thanh âm rất thuận buông xuôi gió, vận dụng hơi thở một cách nhuần nhuyễn, âm thanh thay đổi thật giả khôn lường, đúng là lô hỏa thuần thanh.

Một ca khúc [Quân cờ] bị cô hát đến thâm trầm, rắt réo, thảm thiết, cô đem ai oán tình yêu, sự không tự chủ được trêи con đường tình của mình thể hiện ra một cách vô cùng xuất sắc.

Ngay cả nhóm giám khảo cũng đều đắm chìm trong tiếng ca của cô, thật lâu sau vẫn không tài nào thoát ra khỏi.

Vẫn là người chủ trì đánh vỡ yên tĩnh đầu tiên.

Nếu như đây không phải là thi đấu ca hát, phỏng chừng các fans tại hiện trường đều đã múa may gậy huỳnh quang hò hét ‘Wo ai ni’* rồi.

*Dịch ra là tôi yêu bạn.

Giám khảo Ngô Đồng cầm microphone trực tiếp nói: “Thanh âm của em thật sự rất có ma lực.”

Tổng giám âm nhạc Tô Quân cũng nói: “Đã có ai nói với rằng, thanh âm của em là giữa mười vạn người cũng khó có thể kiếm được chưa, lại càng khó để có được khả năng ca hát cùng ngộ tính tốt đối với âm nhạc như em, thiên phú và ngón giọng xuất sắc như vậy, em có thể nổi tiếng là không kỳ quái một chút nào, nếu một ngày nào đó em tổ chức buổi biểu diễn, nhớ nói cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đi xem.”

Kết quả cuối cùng, không cần đoán cũng biết, tuyển thủ Hề Duy Lộ thua nặng nề, số phiếu bên ngoài của Sở Triều Dương là hơn ba trăm vạn phiếu, mà Hề Duy Lộ còn không nổi một trăm vạn phiếu.

Thời điểm Đỗ Cảnh Khôn đi ra từ tiểu khu, liền thấy bên trong phòng an ninh có hai đôi mắt to đang chăm chăm nhìn vào chiếc màn hình TV nhỏ treo trêи tường, thính lực hắn rất tốt, vừa lúc liền nghe được fans ở bên trong màn hình TV đang hoan hô ‘Vô Danh’.

Đỗ Cảnh Khôn lập tức không vui: “Đang trong giờ đi làm còn xem chương trình giải trí trêи TV, mấy người không sợ mất nghề sao?”

Nói xong, hai tên bảo an liền vội vàng tắt TV.

Đầu năm nay, uống rượu lái xe vẫn còn chưa bị phạt nghiêm trọng như mấy chục năm về sau, Đỗ Cảnh Khôn vừa mới uống hơn ba ly rượu, liền lái xe rời đi.

Sống trong thành thị, muốn lái xe đi nhanh cũng khó, tình hình giao thông ở Kinh Thị lại càng căng thẳng, hắn tùy tay mở radio của xe lên nghe, liền nghe được một chương trình mà người nghe sẽ gọi điện cho chương trình để yêu cầu bài hát.

Người chủ trì: “Xin chào, cho hỏi bạn muốn nghe bài hát gì nhỉ?”

Đầu bên kia liền truyền đến thanh âm thanh thúy của một cô gái: “Xin chào người chủ trì, tôi muốn yêu cầu bài hát [Nhân gian] của Vô Danh để gửi tới bạn trai của tôi với nhé.”

“Được rồi, tiếp theo sau đây xin mời các quý vị thính giả cùng lắng nghe một ca khúc bên trong album [Phá kén] của Vô Danh, đơn khúc [Nhân gian]”.

Đỗ Cảnh Khôn nhanh tay đổi qua đài khác, lại chỉ nghe bên trong radio truyền đến một tiếng ca linh hoạt kỳ ảo: “Mỗi một lần cô đơn đều chỉ có thể tiếp tục kiên cường..”

Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, Đỗ Cảnh Khôn mạnh mẽ dẫm mạnh chân phanh, hai tay nắm thành quyền, bực bội mà đấm trêи tay lái: “Tại sao đi tới đâu cũng đều có cô ta cơ chứ”.

Hắn lái xe tới bên bờ hồ đón gió một chút, châm một điếu thuốc, rồi mới lần thứ hai lái xe lên đường.

Kết quả khi tới hội sở, mẹ nó, mỗi thằng ôm một tiểu cô nương trước ngực rồi xem phát lại [Tân tiếng ca].