Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 6




Cảnh Lê không biết mình ngất đi lúc nào, đến khi cậu tỉnh lại đã nằm trong thùng gỗ nhỏ quen thuộc rồi.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Tần Chiêu ngồi tựa bên bàn đọc sách, dưới ánh đèn mở ảo từ ngọn đèn dầu.

Trong thôn sử dụng dầu ăn làm dầu đốt đèn, giá không hề rẻ, đốt một đêm cũng tốn đến 5 văn tiền, 5 văn tiền có thể mua được hai chiếc bánh bao chay ở trấn trên.

Vì vậy, hầu hết dân chúng thôn Lâm Khê không sử dụng đèn nhiều vào ban đêm.

Nhưng Tần Chiêu thì khác.

Ngay cả trong tình huống hiện tại, có những thứ hắn không bao giờ keo kiệt với bản thân.

Một là thuốc uống, hai là thức ăn, ba chính là đèn dầu.

Hai điều trước là do sức khỏe không tốt, cần chú ý nhiều hơn, còn điều cuối cùng là do mỗi ngày hắn đều đọc sách.

Nhờ việc giúp trường học ở trấn trên chỉnh lý sao chép sách, trong nhà Tần Chiêu chưa bao giờ thiếu sách.

Ba năm qua, nếu không phải bệnh nặng không dậy nổi, mỗi tối thế nào y cũng ngồi trước bàn đọc sách hai giờ.

Nghe thấy tiếng Cảnh Lê bơi trong nước, Tần Chiêu ngẩng đầu nhìn lên: “Tỉnh rồi?”

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cá chép nhỏ lắc lắc đầu, cả người đều ủ rũ.

Lúc trở lại Tần Chiêu đã kiểm tra qua một lượt, cá chéo nhỏ không bị thương, ngoại trừ lăn trong bùn biến mình thành cá bùn nhỏ ra thì trên người không có vết thương nào khác.

Còn lý do vì sao mê man không tỉnh, phần lớn… là do bị dọa ngất.

Một con cá bị mèo ngậm chạy một quãng xa, quả thực là khó khăn cho cậu.

Nghĩ đến đây Tần Chiêu liền vươn tay vào nước.

Quả nhiên, cá chéo nhỏ bơi nhanh vào lòng bàn tay y, đuôi cá nhẹ nhẹ lướt qua lòng bàn tay Tần Chiêu, lạnh lạnh ngứa ngứa, lại có chút đau, khiến lòng hắn mềm nhũn.

Tần Chiêu thì thào: “Sợ đúng không? Xin lỗi, ta không nên để ngươi ở nhà.”

Cảnh Lê quả thực là bị dọa sợ rồi.

Cậu rúc đầu vào giữa hai ngón tay Tần Chiêu, vây mở ra, nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay Tần Chiêu mới yên tâm hơn một chút.

Hu hu hu đừng để cậu gặp lại con mèo đó!

Vẻ ngoài tủi thân của cá nhỏ nhà mình khiến người đau lòng, nhưng lại cứ bị đáng yêu, Tần Chiêu nhịn rồi lại nhịn mới không nhân cơ hội sờ sờ cái đuôi cá mềm mại.

Một con cá biết làm nũng như này, ai có thể chịu nổi chứ.

Tần Chiêu ho nhẹ một tiếng, an ủi: “Đừng sợ, con mèo đó không phải do người trong thôn nuôi, không biết sao hôm nay lại chạy đến đây. Bây giờ đã chạy đi đâu mất rồi, sau này sẽ không để nó lại gần ngươi.”

Cảnh Lê cũng không ngẩng đầu lên, chỉ rung rung đuôi xem như phản ứng.

Tần Chiêu âm thầm thở dài.

Đây là bị dọa sợ thật rồi.

Tần Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ngươi muốn nghe ta đọc sách một lúc không?”

Cảnh Lê: “…”

Người này có biết an ủi cá không vậy?!

Sau này Cảnh Lê nhớ lại, có lẽ là do mỗi ngày khi Tần Chiêu đọc sách, cậu đều ở mép thùng gỗ nhìn hắn, khiến người này tưởng rằng cậu có hứng thú với nội dung trong sách.

Cậu sao có thể có hứng thú với loại sách cổ như vậy, văn phong cầu kỳ, một chữ cũng không hiểu!

Tần Chiêu dường như rất vừa lòng với chủ ý này, dùng tay rảnh lật sách.

Giọng hắn hơi khàn khàn, ngữ điệu không nhanh không chậm, đọc lên không khô khan như thầy giáo trường tư thục, lại có một loại cảm giác êm dịu.

Trong tiếng đọc sách, Cảnh Lê chậm rãi ngẩng đầu.

Đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, lúc này phần lớn khuôn mặt Tần Chiêu đều đươc chiếu dưới ánh đèn, tóc dài xõa tung sau lưng, đường nét khuôn mặt càng thêm thâm thúy. Đôi mắt sắc bén cụp xuống, tràn đầy ánh sáng dịu dàng, khiến người không thể rời mắt.

Trời đã khuya, ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, xen lẫn với tiếng đọc sách trầm thấp trong nhà.

Tâm trạng của Cảnh Lê bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.

Hôm sau Tần Chiêu dậy thật sớm, dường như chuẩn bị ra ngoài.

Cảnh Lê ghé vào thùng gỗ nhìn trộm hắn.

Sự việc ngày hôm qua thật sự đã tạo thành ám ảnh tâm lý không nhỏ, khiến cậu bây giờ ở một mình cũng thấy sợ hãi,  sợ con mèo ngày hôm qua không ăn được cậu, lại lần theo mùi mà tìm đến.

Nhưng Tần Chiêu còn phải ra ngoài kiếm tiền, cậu không thể yêu cầu đối phương ở nhà cùng cậu được.

Trong lòng Cảnh Lê có chút tủi thân.

Tần Chiêu thu thập xong, quay đầu nhìn thấy đôi mắt của cá chép nhỏ lộ ra bên mép thùng gỗ.

Dáng vẻ đáng thương.

Hắn nghĩ nghĩ, đi lấy cái sọt hôm qua, bỏ hết những nhứ ở trong ra, để bên cạnh thùng gỗ.

Cảnh Lê: “?”

“Không biết con mèo hôm qua có đến nữa không, để ngươi ở nhà ta không yên tâm.” Tần Chiêu vỗ vỗ cái sọt, nói: “Ta chỉ đi sang nhà Cát đại phu ở thôn bên một chuyến, ngươi đi cùng ta nhé?”

Thật sự có thể sao?

Ánh mắt Cảnh Lê sáng lên, vẫy đuôi vui sướng.

Tần Chiêu đổ bớt nước trong thùng gỗ đi, đảm bảo lúc cõng sọt sẽ không bị sánh ra ngoài, Cảnh Lê còn rất phối hợp dùng đuôi tát nước, sợ thùng nước quá nặng sẽ làm Tần Chiêu mệt nhọc.

Công cuộc chuẩn bị hoàn tất, Tần Chiêu cõng cá chép nhỏ lên đường.

Hắn bước đi rất vững vàng, Cảnh Lê ngoan ngoãn nằm yên dưới đáy thùng, cố gắng để không tăng thêm sức nặng cho Tần Chiêu.

Nhà Cát đại phu ở thôn Hòe Hạ, cách thôn Lâm Khê không tính là xa, nhưng đi bộ cũng phải mất không ít thời gian. Bởi vậy khoảng thời gian này Tần Chiêu đều cách hai ba ngày mới đi một lần, đỡ phải đi lại nhiều, còn đỡ lãng phí thời gian.

Đợi đã…

Cho nên, không phải ngày hôm qua y mới đi sao?

Cảnh Lê từ thùng gỗ thò đầu ra, nhìn xung quanh. Kỳ lạ là trong sọt ngoại trừ thùng gỗ ra không còn thứ gì khác.

Không có thảo dược mới, hôm nay hắn tới nhà Cát đại phu làm gì?

Cảnh Lê có hơi khó hiểu.

Lúc này sắc trời chưa sáng hẳn, trên đường khá vắng vẻ, chỉ có vài người trong thôn cõng sọt vội vàng lên trấn trên họp chợ sớm.

Tần Chiêu ra khỏi thôn, đi dọc theo con đường nhỏ cạnh dòng suối. Đi bộ khoảng mười lăm phút thì thấy được tấm biển thôn Hòe Hạ.

Thôn này ở hạ lưu của dòng suối, bởi vì đầu thôn có cây Hòe già ngàn năm nên được đặt tên như vậy. Nhà Cát đại phu mà Tần Chiêu muốn tìm cách cổng thôn không xa.

Thời gian hãy còn sớm nhưng nhà Cát đại phu đã mở cửa, trong sân phơi không ít thảo dược.

Dược đồng A Ôn đã từng gặp trước đây đang phân loại thảo dược.

Tần Chiêu gõ cửa, A Ôn ngẩn đầu lên, Tần Chiêu nói: “Cát đại phu đã dậy chưa? Ta đến bán thuốc?”

A Ôn dẫn Tần Chiêu vào nhà chính, Tần Chiêu để sọt lên bàn, chính mình lại không ngồi xuống.

A Ôn hỏi: “Sư phụ vẫn chưa thức dậy, không biết Tần tiên sinh hôm nay muốn bán thuốc gì?”

Tần Chiêu không trả lời, lấy ra một bọc đồ bằng vải thô từ trong ngực. Y đặt bọc vải thô lên bàn, cẩn thận mở ra, bọc bên trong là một gốc thảo dược.

Cây thảo dược này rễ cây rất dài, cuộn lại với nhau, trên phiến lá hình bầu dục màu tím sẫm có những đường vân mờ trông vô cùng đặc biệt.

Cảnh Lê tò mò nhìn ra ngoài qua khe hở của sọt.

Trước đây có cây thảo dược này sao?

Tần Chiêu tìm thấy từ lúc nào?

Cảnh Lê đối với thảo dược hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cậu dược đồng tên A Ôn kia lại thay đổi sắc mặt: “Đây… Đây là…”

Tần Chiêu nói: “Sâm Ô Sơn.”

Sâm Ô Sơn, một trong những loại thảo dược cực kỳ quý hiếm, từ rễ đến lá đều có thể làm thuốc. Loại thảo dược này chỉ có người đại phú đại quý ở trong thành mới dùng nổi, thậm chí phẩm tướng tốt nhất còn được làm cống phẩm cho hoàng thất.

A Ôn chưa bao giờ biết ở nơi sơn thôn này cũng có thể tìm được Sâm Ô Sơn.

Tuổi cậu còn nhỏ, không dám quyết định, hành lễ với Tần Chiêu: “Tần tiên sinh chờ một lát, ta đi tìm sư phụ tới.”

Tần Chiêu: “Làm phiền.”

Cậu quay người đi vào phòng trong, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên chạy ra.

Người này tóc còn chưa chải, chỉ tùy tiện khoác thêm áo ngoài, vạt áo vẫn chưa kéo lên, ngực lộ ra ngoài. Dường như chạy ra quá gấp, đến nỗi còn xỏ thiếu một chiếc giày.

Vị này chính là Cát đại phu.

“Sâm Ô Sơn ở đâu, mau cho ta xem!” Cát đại phu vội vàng đi tới trước mặt Tần Chiêu.

Tần Chiêu lùi lại một bước, để cho ông đến gần.

Cát đại phu không dám duỗi tay chạm vào, dùng một mảnh vải lụa bọc lại, cẩn thận xem xét dược liệu trên bàn.

“Lá hình bầu dục, có gân tơ vàng, mặt trên màu tím sẫm, mặt dưới hơi đỏ. Không sai, đúng là Sâm Ô Sơn!” Cát đại phu khó nén nổi tâm tình kích động, hỏi, “Tần tiên sinh, ngươi tìm thấy thứ này ở đâu vậy?”

Tần Chiêu ánh mắt khẽ động, không trả lời.

Cát đại phu cũng chú ý thấy vấn đề mình hỏi không được ổn, hơi bình tĩnh lại, phân phó: “Mang trà lên cho Tần tiên sinh.”

Sâm Ô Sơn sẽ không mọc đơn độc, Tần Chiêu nếu có thể tìm được một cây, hẳn có thể tìm thêm nhiều hơn.

Mà y đến đây bán thuốc, sao có thể dễ dàng nói ra nơi mọc thảo dược được.

Cát đại phu hiểu rõ điều này, thẳng thắn nói: “Thuốc này của Tần tiên sinh tuy không phải giá trị liên thành, nhưng tuyệt nhiên cũng không phải là phàm vật. Có điều… lão phu chỉ là đại phu nơi sơn dã, không dám thu mua vật này.”

Trước nay đến chỗ ông khám bệnh đều là dân làng gần đây, không dùng được thuốc tốt như vậy.

Đương nhiên, ông cũng có thể mua thuốc với giá thấp rồi bán lại, nhưng Cát đại phu và Tần Chiêu quen biết đã nhiều năm, tự nhiên hiểu chút thủ đoạn nhỏ này không lừa được y.

Quả nhiên, Tần Chiêu nói: “Nghe nói Cát đại phu có liên hệ với hiệu thuốc ở trấn trên, không biết có thể nghĩ cách giúp Tần mỗ không?”

“Ý của Tần tiên sinh là, để lão phu thay ngươi bán thuốc?”

Tần Chiêu: “Đúng vậy.”

Tần Chiêu dừng một chút, lại nói: “Sau khi giải quyết xong, tại hạ có thể chia cho Cát đại phu ba phần lợi nhuận.”

Kỳ thật, nếu có thể trực tiếp mang thuốc lên trấn trên hoặc thành lớn gần đó sẽ có lợi hơn cho Tần Chiêu, đáng tiếc sức khỏe của hắn không đủ tốt, không chịu nổi lặn lội đường xa.

Để Cát đại phu ra mặt tìm người bán, hắn chịu trách nhiệm hái và xử lý thảo dược, đây đã là sự lựa chọn tốt nhất đối với hắn rồi.

Chỉ là Cát đại phu vẫn có chút băn khoăn: “Như vậy cũng được, chỉ là Tần tiên sinh có thể đảm bảo chất lượng thảo dược sau này, còn có thể có bao nhiêu?”

“Chất lượng sẽ không thay đổi, ít nhất có thể được hai mươi cây.”

Tần Chiêu đẩy cây thảo dược trên bàn đến trước mặt Cát đại phu: “Cây thảo dược này Cát đại phu cầm lấy làm kiểm chứng đi.”

Sâm Ô Sơn cũng không phải là một loại thảo dược thông thường, đem theo vật thật đi bàn bạc sẽ thuận tiện hơn đi tay không nhiều.

Tần Chiêu làm như vậy, có thể nói là thành ý mười phần.

Cát đại phu tức khắc vô cùng kính nể Tần Chiêu, ông suy nghĩ một lúc, quay đầu lại phân phó dược đồng. Dược đồng nhanh chóng đi vào phòng trong là lấy ra một túi tiền, đưa cho Tần Chiêu.

“Chỗ này là 800 văn tiền, coi như tiền đặt cọc cho Tần tiên sinh.” Cát đại phu nói, “Chút nữa ta sẽ đi lên trấn trên, nếu bàn nạc giá cả xong sẽ lập tức trở về báo lại.”

Tần Chiêu cũng không từ chối, chắp tay nói: “Làm phiền.”

Rời khỏi thôn Hòe Hạ, Tần Chiêu mang Cảnh Lê đến bên dòng suối.

Cá chép nhỏ ngày hôm qua bị dọa sợ, cần phải vào trong suối thư giãn.

Nhưng Cảnh Lê đã sớm quên chuyện hôm qua, trong đầu giờ ngập tràn chuyện Tần Chiêu rốt cuộc cũng có tiền rồi.

Chỉ là tiền đặt cọc cho một cây thảo dược mà đã 800 văn, nếu như bán tất cả chỗ thảo dược đó, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Tần Chiêu lợi hại quá đi!

Nhưng cậu không biết, suy nghĩ trong lòng Tần Chiêu lại tương phản với cậu.

Chỗ thảo dược kia không phải do Tần Chiêu tìm thấy, mà là ngày hôm qua Cảnh Lê bị mèo cam truy đuổi, trùng hợp trốn ở đó.

Khi Tần Chiêu cứu cậu mới phát hiện ra, chỗ cậu nằm có mọc rất nhiều Sâm Ô Sơn.

Chẳng lẽ là do trùng hợp?

Tần Chiêu nhìn về phía cá chép nhỏ, trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Y đã từng đọc một quyển sách nói rằng những người giàu có thích muôi một loại cá chép, tên là Cẩm Lý, có thể mang lại may mắn cho con người.

Chẳng lẽ, tiểu tử này thật sự có thể đem vận may đến cho con người?
Tác giả có điều muốn nói:

Phu phu bắt đầu cuộc sống tâng bốc nhau hằng ngày.

Chú ý: Sâm Ô Sơn không phải nhân sâm, tên là do tôi bịa ra, có tham khảo nguyên mẫu. Mọi người biết nó rất quý là được rồi~