Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 2




Vòng hào môn ở Yến Thành, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng đi một vòng thì bất cứ ai cũng có quan hệ với nhau.
Chu gia ở trước sinh nhật của Chu Dung Dung tìm về một cô con gái ruột, chỉ một đêm, ai cũng biết.
Đám hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Mộc Bạch đều ngao ngao tức giận kêu:
" Đây là cái ý gì, mắt thấy Chu Dung Dung có thể gả cho nhà tốt hơn, liền vội vàng tìm một cái mặt hàng rẻ tiền tới lừa gạt Thẩm ca sao?"
"Không cần mặt hàng kia, nhất định phải là Chu Dung Dung, nếu không chúng ta không để yên cho Chu gia."
"Chu gia bất quá mới chỉ là nhà giàu mới nổi, bùn đất bám trên đùi còn chưa có rửa sạch sẽ đâu, vậy mà dám xem thường Thẩm ca của chúng ta."
"Muốn dùng chim sẻ thay cho phượng hoàng sao, Thẩm ca mới không cần."
Chim sẻ? Phượng hoàng?
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch gõ gõ xuống bàn, chim sẻ không nhất định là chim sẻ, nhưng cái gọi là phượng hoàng chắc chắn không phải phượng hoàng nha(*) . Khóe môi mỏng cười nhạt, gợi lên một tia ý vị không rõ, " Đi, đi mừng sinh nhật thiên kim Chu gia."
(*) Chỗ này Bạch cũng không hiểu lắm, nhưng Bạch đoán chim sẻ ở đây là chỉ Chu Dung Dung, còn phượng hoàng là Du Du. Vì trong mắt người ngoài thì hai người này bị bế nhầm. Anh Bạch ý đang nói phượng hoàng Chu gia tìm về là đồ giả bịp người.
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch đã sớm có hôn ước với Chu gia, nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của hắn đối với Chu gia cũng rất quen thuộc.
"Đi, đi, đi Chu gia." Mấy thiếu gia ăn chơi trác táng liền lái siêu xe đủ màu sắc, gầm rú chạy vào biệt thự Chu gia.
Chu Quốc Vượng vẫn lòng vẫn không yên, sợ hôm nay Thẩm đại thiếu tới cửa tìm phiền toái, càng sợ Thẩm gia không chấp nhận Nguyễn Du Du. Quả nhiên, xa xa thấy Thẩm Mộc Bạch tới, vội vàng thúc giục Chu Dung Dung, "Mau, mau tránh lên lầu."
Chu Dung Dung thoáng nhìn ra bên ngoài, thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo một đám người tiến vào.
Thân hình hắn cao lớn, vai rộng chân dài, một thân m9 tạo thành tỉ lệ vô cùng hoàn hảo. Làn da hắn trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, nghe nói người có môi mỏng thường rất bạc tình. Mái tóc đen cắt gọn, đôi mắt đen thuần khiết hiếm có, khi nhìn vào có ảo giác một loại thâm tình chuyên chú.
Mặt Chu Dung Dung nóng lên, hai nhà vốn có hôn ước, nếu hắn không phải một tên phế vật thì tốt biết bao, cô cũng có thể cùng hắn kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch một thân thon dài thẳng tắp tiến vào đại sảnh, mí mắt nâng lên, ánh mắt sâu thảm quét lại.
Chu Dung Dung hoảng sợ, quay đầu kéo mấy người bạn chạy lên phòng ngủ lầu ba, không dám dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa dừng lại trên người Chu Dung Dung, mà tùy ý quét qua ở trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, lúc hắn đảo qua, một số người nhìn lén liền dời tầm mắt, làm như không có gì cùng người bên cạnh thì thào to nhỏ.
Xuyên qua ánh đèn, Thẩm Mộc Bạch liếc một cái liền thấy thân ảnh Nguyễn Du Du đang ngồi trong góc.
Cô an tĩnh ngồi chỗ đó, không hề đồng điệu với những người xung quanh.
Phảng phất như cô không có dung nhập vào xã hội thượng lưu này, mà những thứ đó cũng không thể gợi lên sự hứng thú của cô.
Cô bây giờ đang chuyên chú mà thưởng thức khối bánh kem Black Forest, đối với cô mà nói, tựa hồ chủ căn phòng này cũng không quan trọng bằng trái cherry nhỏ đặt trên đĩa kia.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô ăn trái cherry nhỏ, khóe môi hơi gợi lên, đôi mắt hơi cong cong, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được, cô đối với cái bánh kem này có bao nhiêu hài lòng.
Chu Quốc Vượng niềm nở bước lên, tươi cười hô, "Mộc Bạch đến."
Ngô Trung Trạch một bên cầm tay Chu Quốc Vượng, trên mặt tuấn lãng tươi cười có chút dữ tợn, "Chú Chu, Thẩm ca đã tới rồi, Chu Dung Dung đâu?"
Lực đạo trên tay hắn có chút lớn, làm gương mặt Chu Quốc Vượng thoáng run rẩy, ông ta đúng là sợ tên nhị thiếu ăn chơi trác táng này nháo lên tanh bành, nhưng vô luận thế nào, ông ta rất luyến tiếc con gái gả cho Thẩm Mộc Bạch.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa)
"Dung Dung cùng bạn của con bé đang ở trên lầu, Mộc Bạch, cháu hình như chưa gặp qua Du Du nhỉ?" Nói xong, Chu Quốc Vượng hướng Nguyễn Du Du vẫy tay, "Du Du, lại đây."
Thẩm Mộc Bạch cùng nhóm nhị đại ăn chơi theo Chu Quốc Vượng cùng nhìn về phía Nguyễn Du Du. Người trong đại sảnh cũng âm thầm chú ý họ, mắt thấy muốn để thiếu nữ thế thân Chu Dung Dung kia gặp mặt Thẩm đại thiếu, không khí trở nên thập phần vi diệu.
Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lại.
Thẩm Mộc Bạch phát hiện, cô có một đôi mắt hạnh to to tròn tròn rất xinh đẹp, nhìn qua giống như con mèo nhỏ tò mò.
Nguyễn Du Du vô cùng tiếc nuối mà đem bánh kem đang cầm trong tay để sang một bên, dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đứng dậy đi tới bên người Chu Quốc Vượng. Có thể làm Chu Quốc Vượng giới thiệu cô, chắc chắn là Thẩm đại thiếu tới.
"Du Du, đây là Thẩm đại thiếu Thẩm Mộc Bạch, con có thể gọi Mộc Bạch ca ca."
Chu Quốc Vương nói xong, khoa trương mà cười một tiếng, " Ai u, Trương tổng tới, ta phải đi chiêu đãi một chút, các con ở lại nói chuyện vui vẻ."
Chu Quốc Vương rời đi, để lại Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, Ngô Trung Trạch cùng một đám người.
Ngô Trung Trạch ôm cánh tay, bắt bẻ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du.
Cô gái nhỏ cùng tuổi với Chu Dung Dung, bở vì hoàn cảnh nghèo khổ, làn da có chút khô ráp. Nhưng để ý kỹ, sẽ phát hiện ngũ quan cô thập phần tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay (Ý là bàn tay của mấy ổng), mắt hạnh to tròn lấp lánh, môi hồng nhuận no đủ. Mở miệng, thanh âm cũng vô cùng mềm mại, " Thẩm tiên sinh, ngài khỏe."
Ngô Trung Trạch nhướng mày, " Sao lại không kêu là Mộc Bạch ca ca?"
Thẩm mộc Bạch liếc mắt cảnh cáo nhìn Ngô Trung Trạch một cái, hỏi: " Có mang theo thẻ căn cước không."
Nguyễn Du Du ngửa đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn so với cô cao hơn rất nhiều nha, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt không một tia cảm xúc, cả người đều mang cảm giác lạnh nhạt xa cách.
"Ở trên lầu."
"Đi lấy."
Nguyễn Du Du không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng lần đầu gặp mặt, cô không nghĩ sẽ chọc giận hắn, miễn sau này mình rời đi rồi để cho nguyên chủ một cái phiền toái. (Ý là sau này nếu bả thoát khỏi thân xác này được thì chị nữ phản diện cũ cũng không khó xử)
Cô thuận theo mà lên lầu lấy đồ, thời điểm chuẩn bị mở cửa mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch từ lúc nào đi theo ở đằng sau cô.
Nguyễn Du Du chần chờ quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch duỗi tay dài ra, vòng qua cô cầm lấy tay nắm cửa, đem cánh cửa đẩy ra, " Đem đồ của cô đều mang ra đây."
"A" Nguyễn Du Du hoài nghi bản thân đã nghe nhầm, ý của hắn tựa hồ là mang cô ra khỏi Chu gia, nhưng dựa theo cốt truyện, phải mấy ngày nữa cô mới cùng Thẩm Mộc Bạch kết hôn, đương nhiên hai người không có tổ chức hôn lễ, chỉ là lãnh giấy hôn thú.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt rũ mắt liếc cô một cái, " Chỉ mang thẻ căn cước cũng được, lúc sau kêu người đem đồ của cô đưa qua."
Lúc này Nguyễn Du Du cũng hiểu rõ ý tứ của hắn.
Ở lại Chu gia mấy ngày cùng hiện tại rời đi cũng không khác nhau là bao. Cô đem di động cùng bóp tiền trên gối bỏ vào ba lô, khoác lên vai, "Xong rồi."
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, hai người đi xuống lầu, xuyên qua đám người đi ra cửa.
Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến vần luôn lặng lẽ chú ý hai người, thấy bọn họ rời đi, hiểu ý liếc lẫn nhau, vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy nghi hoặc. Bất quá, mặc kệ Thẩm đại thiếu vì cái gì mà nhanh như vậy liền tiếp nhận Nguyễn Du Du, chỉ cần hắn không nháo lên, Chu Dung Dung của bọn họ liền an toàn.
Thẳng đến khi Nguyễn Du Du ngồi vào vị trí ghế phụ, Ngô Trung Trạch cùng một đám người mới hồi phục tinh thần, đuổi tới, "Thẩm ca, đây là---? (*Tiểu Bạch mạnh dạn đoán Trung Trạch ca ca chính là đội trưởng của đám quần chúng ăn dưa:>)
" Mấy người tự lo chuyện của mình đi, tôi còn có việc, đi trước."
Chiếc xe thể thao màu xám bạc nổ lớn một tiếng, hướng đường lớn vọt tới. Nguyễn Du Du theo quán tính, bị đẩy mạnh dán lưng ở trên ghế, hít một ngụm khí lạnh, cô nhìn cây cối bên đường bị bỏ lại thật nhanh, yên lặng mà thắt lại dây an toàn, khấu hảo(*)
(*)扣好(Kòu hǎo) :cầu cao nhân tương trợ giùm Tiểu Bạch từ này
Vào tuyến đường chính, chiếc xe thể thao màu xám bạc liền thả chậm tốc độ.
Buổi sáng mới vừa mưa to, trong không khí còn quanh quẩn mùi tanh nhàn nhạt của đất, hương vị này, Thẩm Mộc Bạch rất không thích.
Đột nhiên thân người Nguyễn Du Du hơi nghiêng về phía ghế lái, mái tóc dài xoa tung chạm vào cánh tay Thẩm Mộc Bạch, sợi tóc mềm mại thoáng qua làm cánh tay có chút ngứa ngứa.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt rũ mắt xuống nhìn cô, nhìn cô gái nhỏ đang thăm dò nhìn về cái đồng hồ đo tốc độ, lại rụt trở về, đoan đoan chính chính ngồi lại ghế phụ, nhìn biểu tình của cô giống như thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô hẳn là buổi sáng mới tắm xong, trên người mang theo hương sữa tắm tươi mát, còn vương theo hương chocolate cùng bơ thơm ngọt, thoảng tới hòa quyện cùng mùi bùn đất, làm Thẩm Mộc Bạch nhớ tới bánh kem Black Forest cô vừa mới ăn lúc nãy.
"Nhìn cái gì?" Thanh âm bình tĩnh trầm thấp của Thẩm Mộc Bạch vang lên, nghe không ra hỉ nộ.
Nguyễn Du Du quay đầu nhìn hắn một cái, đường nét nam nhân sắc bén, bờ môi mỏng hơi mím, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước.
"Xem tốc độ xe của anh." Nguyễn Du Du vừa thấy được, đồng hồ đo tốc độ là 60, tốc độ vừa vặn không quá nhanh. Lúc rời khỏi Chu gia, cô còn tưởng rằng hắn muốn một đường đua xe, không nghĩ tới hắn vẫn là một công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp.
"Không cần quá nhanh." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, lại nghiêm trang bỏ thêm một câu: "Cũng không cần lái xe sau khi uống rượu."
Nam nhân nhẹ giọng cười nhạo, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Nguyễn Du Du đặt tay sờ sờ quai ba lô đang đeo, nhớ tới lúc sáng gọi điện thoại tất cả số đều không tồn tại, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngài có biết Nguyễn đại sư ở Yến Thành không?
"Cái gì Nguyễn đại sư?"
"Nguyễn Hàm Chương, ông ấy là phù triện đại sư(*), vẽ bùa cực kỳ linh nghiệm, muốn ông ấy vẽ một lá bùa bình an phải mất ít nhất trăm vạn."
(*)符篆 ( fú zhuàn) :
+符 (fú)- phù :bùa
+篆 (zhuàn)- triện : chữ triện,chữ kiểu triện, một lối viết của chữ Hán, nét chữ ngoằn nghèo, xung quanh vuông vức như con dấu. Tương truyền do thái sử "Sử Trứu" thời "Chu Tuyên Vương" đặt ra. Phù triện có thể hiểu là vẽ bùa theo lối "triện".
Có ai còn cách giải thích khác thì góp ý cho Bạch với nha :33
Phù triện? Thẩm Mộc Bạch nhíu mày một chút, cô gái nhỏ thế nhưng lại tin tưởng mấy thứ này, "Chưa từng nghe qua."
"Nga....." Mặc dù đã sớm đoán được câu trả lời là kết quả này, Nguyễn Du Du vẫn có chút uể oải.Số của cô cùng số của cha mẹ đều không tồn tại, Thẩm Mộc Bạch lại không nghe qua đại danh của cha, phải biết rằng cha cô ở Yến Thành cực kỳ nổi danh.
Đồng dạng, cô đối với hào môn ở Yến Thành cũng coi là tương đối có hiểu biết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Thẩm Mộc Bạch, Chu Quốc Vượng, hôm nay người tới tham dự tiệc sinh nhật ở Chu gia, cô cũng không quen mặt một ai.
Xem ra, bọn họ thật sự là hai thế giới song song.
Xe thể thao dừng đèn đỏ ở giao lộ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu liếc liếc Nguyễn Du Du một cái.Cô gái nhỏ đầu hơi rũ xuống, ngón tay vô ý mân mê quai đeo balo, môi hồng nhuận no đủ hơi mím lại, ánh mắt mắt có chút mờ mịt, tia nắng mùa hạ chiếu trên mặt cô,lông mi thật dài rủ xuống tạo thành bóng nhỏ dưới mí mắt.
"Cô muốn tìm cái gì Nguyễn đại sư như vậy, tôi giúp cô hỏi thăm một chút."
Nguyễn Du Du "Ừ" một tiếng, cô không ôm nhiều hy vọng, đoán chừng Thẩm Mộc Bạch cũng không thật sự hỏi thăm giúp cô, nhưng cô vẫn lễ phép đáp lại: " Cảm ơn Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mộc Bạch không mở miệng nữa, dư quang khóe mắt thoáng nhìn tóc dài của cô gái nhỏ bị gió thổi tung, tóc trên đỉnh đầu được cố định bằng chiếc kẹp nhựa nhỏ, chiếc kẹp đính vài viên đá giả không đều, đoán chừng lúc đầu hình dạng của nó là cái gì gì đó nhưng đá giả rớt mất chẳng còn mấy viên, không nhìn ra nữa.
Hai người cứ vậy im lặng, cái gì cũng không nói nữa, thẳng đến lúc xe dừng hẳn.Nguyễn Du Du vốn dĩ cho rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ mang cô về Thẩm gia trước, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp đem cô tới cửa Cục Dân Chính. ( Tiểu Bạch: Anh là muốn đánh nhanh thắng nhanh, đem người đẹp về nhà trước đây mà:>)
Tác giả có điều muốn nói : Không có nhiều yếu tố siêu nhiên, bất quá coi như đây là bàn tay vàng của nữ chính.