Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 108






Editor: Linh KimMấy người Ngôn Cẩn đi trên đường có chút trầm mặc.

Tống Vân Kỳ liên tiếp lén nhìn Ngôn Hi, cuối cùng vẫn là nhịn không được nội tâm chua xót hỏi: “Tiểu Hi, hiện tại cậu cùng cái học trưởng kia rất quen thuộc sao?”Tống Vân Kỳ cảm thấy trong lòng mình đều đã ghen ghét đến sắp phát cuồng.

Người nọ không phải là cứu Tiểu Hi một lần thôi sao? Vì cái vì thái độ của Tiểu Hi lại biến hóa lớn đến như thế.

Hơn nữa trước khi trở lại trường học Tiểu Thiên cũng từng nói qua, lúc ấy nếu cái Lăng Phong học trưởng đáng ghét kia không nhảy xuống cứu Ngôn Hi, chính hắn cũng nhảy xuống cứu Ngôn Hi lên.

Chẳng qua ngay lúc đó động tác của đối phương nhanh hơn Tiểu Thiên một bước thôi.

Đối mặt với Tống Vân Kỳ chất vấn, Ngôn Hi có chút không hiểu vì sao Tống Vân Kỳ sẽ hỏi mình như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Vân Kỳ, hỏi ngược lại: “Vân Kỳ cậu quên rồi sao? Lăng Phong học trưởng mấy ngày trước mới cứu tớ nha! Tự nhiên là tớ sẽ cảm kích hắn.

”Tống Vân Kỳ mím môi: “Chính là Tiểu Hi, chẳng lẽ cậu đã quên lúc trước hắn dây dưa với Tiểu Cẩn như thế nào sao? Hắn là người hay làm bộ làm tịch, chẳng lẽ cậu lại không biết.

”Ngôn Hi nghe vậy rũ mắt, tựa hồ đang thuyết phục chính mình, lại tựa hồ thuyết phục ba người.

“Có khả năng chuyện trước kia đều là hiểu lầm đi, tớ tin tưởng Lăng Phong học trưởng không phải người như vậy.

”Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn chị mình thật lâu, sau đó trên mặt cô cũng lộ ra một nụ cười đơn thuần.

Cô cũng theo Ngôn Hi thuyết phục hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên.


“Chị nói rất đúng, có lẽ chuyện trước kia là hiểu lầm đi, hẳn là chúng ta thật sự hiểu lầm Lăng Phong học trưởng cái gì đó.

”Trong giọng nói của cô tràn ngập tín nhiệm đối với Ngôn Hi.

Nói xong câu đó không màng đến biểu tình muốn nói lại thôi của Tống Thiên, Ngôn Cẩn liền đi trước ba người vài bước, quay lại đối với bọn họ vẫy tay nói: “Chị, chúng ta đi nhanh một chút, hiện tại em đói bụng lắm rồi.

”Ngôn Cẩn xoay người lại tiếp tục dẫn đường.

Tống Thiên do dự một hồi vẫn không nói gì thêm, chỉ là bước chân nhanh hơn một chút, đi tới bên người Ngôn Cẩn.

Chỉ còn hai Tống Vân Kỳ đi cạnh Ngôn Hi, hiện tại trong lòng hắn thập phần phiền muộn, chỉ là khi đối mặt với Ngôn Hi, hắn thật sự không thể đem loại phiền muộn này biểu hiện ra ngoài.

Ngôn Hi lại dường như không cảm nhận được bầu không khí quái dị giữa mấy người, cô quay đầu lại nhìn Tống Vân Kỳ một cái, cong cong mắt nói: “Vân Kỳ, chúng ta cũng đi nhanh một chút.

”Tống Vân Kỳ trầm mặc một hồi, mới “Ừ” một tiếng, sau đó cũng bước nhanh hơn một chút theo sau hai người Ngôn Cẩn.

……………Ngày ngày qua đi, không khí giữa Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi liền trở nên có chút quái dị.

Ngôn Hi vẫn đối xử với Tống Vân Kỳ như trước đây, nhưng thời điểm trước mặt Ngôn Hi, Tống Vân Kỳ luôn là dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Ngôn Cẩn biết trong lòng Tống Vân Kỳ đang rối rắm cái gì, bởi vì trong lòng cô cũng đang rối rắm chuyện này.

Nhưng hiện tại cách lần gặp mặt trước đã qua vài ngày, Lăng Phong cũng không đến tìm gặp cô hoặc Ngôn Hi.

Ngôn Hi bên này cũng giống như đã quên mất mình lần trước đối xử thân thiện với Lăng Phong, cũng không có nhắc đến chuyện này lần nào.


Cái này làm cho Ngôn Cẩn muốn mách lẻo về Lăng Phong trước mặt Ngôn Hi cũng không có cơ hội.

Liền ở bầu không khí quái dị như vậy, trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An liền tổ chức đại hội thể thao mùa thu.

Đây là cuộc thi mà số người trong lớp mũi nhọn của trường có thể tham gia ít nhất.

Bởi vậy trong buổi họp lớp vào thứ hai, Vương Cầm hướng về bọn học sinh tuyên bố tin tức xong, liền kêu ủy viên thể dục của lớp đi thống kê danh sách tham gia đại hội thể thao.

Trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An một năm sẽ tổ chức đại hội thể thao hai lần, một lần mùa xuân, chủ yếu là thi đấu điền kinh.

Một lần khác là mùa thu, là thi đấu bóng rổ.

Hai người Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tự nhiên không thể thao gia loại thi đấu này, bởi vậy sau khi ủy viên thể dục đi lên bục giảng ghi danh người muốn tham gia, hai người đều không có động tác, ngồi tại vị trí nhìn những bạn học khác đi lên bục vây quanh ủy viên thể dục.

Tiêu Vân ngồi cùng bàn Tống Vân Kỳ ngượng ngùng quay đầu nhìn Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn một cái, sau đó từ chỗ mình đứng lên, đi đến bục giảng ghi tên mình.

Chờ đến khi cô đăng ký xong tên trở lại, Ngôn Cẩn dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Vân.

“Tiểu Vân, cậu còn có thể chơi bóng rổ nha! Thật lợi hại.

” Ngôn Cẩn tự tận đáy lòng tán thưởng nói.

Có lẽ bởi vì thân thể hiện tại của mình suy yếu, cô càng có hảo cảm với cô gái có thể chơi được thể dục thể thao.


Càng đừng nói quan hệ của cô cùng Tiêu Vân thường ngày thường vốn dĩ không tồi, cho nên cô thật tự nhiên khen ngợi đối phương.

Ngôn Hi cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Vân thật lợi hai.

Đến lúc đó tớ cùng Tiểu Cẩn nhất định sẽ đi cổ vũ cho cậu.

”Trước hai người bạn khích lệ, mặt Tiêu Vân thực mau đỏ lên, sau đó xua tay giải thích: “Kỹ thuật của tớ kỳ thực không tốt lắm, đến lúc đó các cậu đừng chê cười.

"Ngôn Cẩn nhịn không được cười nói: “Cậu nghĩ gì vậy? Chúng tớ sao có thể chê cười cậu.

”Ngôn Hi: “Đúng vậy đúng vậy.

”Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi nhất thời chỉ lo vây quanh Tiêu Vân nói chuyện, bởi vậy không có nhìn đến biểu cảm có chút không cam lòng của Tống Vân Kỳ.

Tống Vân Kỳ không vui một hồi, kết quả nhìn đến Ngôn Hi vẫn chỉ lo nói chuyện với người ngồi cùng bàn của hắn, căn bản không cho hắn một ánh mắt, nội tâm hắn liền không nhịn được cảm giác ghen tuông.

Tống Vân Kỳ cắn chặt răng, dứt khoát từ chỗ ngồi của mình đứng lên, sau đó đi lên bục giảng đứng bên cạnh ủy viên thể dục đăng ký tên của mình.

Lần nữa trở lại vị trí, Tống Vân Kỳ cố ý ho khan hai tiếng, sau đó làm bộ không thèm để ý nói: “Tớ cũng báo danh.

”Ngôn Hi nghe hắn nói một tiếng này, mới hồi thần nhìn qua.

Cô mím môi, trên mặt hiện lên một chút tươi cười.

“Đến lúc đó chúng ta cũng đi cổ vũ cho Vân Kỳ.

”Ngôn Cẩn cùng Tiêu Vân đều gật đầu đáp ứng.


Lúc này Tống Vân Kỳ mới cảm thấy tâm trạng thoải mái một chút.

Chính là sau đó trong lúc lơ đãng nhìn đến ánh mắt vốn không gợi sóng của Ngôn Hi, khóe miệng đang tươi cười của Tống Vân Kỳ không khỏi tiêu tan.

Không biết vì sao, Tống Vân Kỳ cảm thấy hiện giờ mỗi lần Ngôn Hi đối mặt với hắn, hai người dường như có một tầng ngăn cách.

Có đôi khi Ngôn Hi sẽ dùng một loại ánh mắt xa lạ chăm chú nhìn vào hắn, có đôi khi trong ánh mắt lại có cảm giác áy náy nhìn hắn….

Áy náy?Tống Vân Kỳ không đoán ra trong lòng Ngôn Hi nghĩ cái gì, hắn cũng không nghĩ đi tìm hiểu điểm này.

Hắn chỉ hy vọng Ngôn Hi có thể sống tốt, nếu tương lai đối phương có thể tiếp thu hắn liền quá tốt.

Tống Vân Kỳ rũ mắt, che khuất tâm tư miên man bất định của mình.

Trên bục giảng ủy viên thể dục đã thống kê xong danh sách người tham gia trận bóng rổ.

Hắn đem danh sách đọc lại một lần, dặn dò những người này mỗi ngày đều đi luyện tập một chút, liền cầm danh sách đi về văn phòng Vương Cầm báo cáo.

Chờ đến khi hắn rời khỏi, trong ban nhất thực mau an tĩnh lại, vốn dĩ đám học sinh còn chơi đùa một chút, liền lại tiến vào trạng thái học tập.

Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian, liền cũng thực mau bắt đầu cúi đầu học tập.

Mà cũng lúc này, một cô gái tóc dài ngang eo, váy liền màu trắng đang lôi kéo rương hành lý đứng trước cửa lớn trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An.

Bành Nhiên ngửa đầu nhìn cửa trường học trước mặt, nội tâm vừa thấp thỏm vừa ngọt ngào.

.