Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 33




Phan Diệc nấu xong bữa ăn khuya đi ra, đột nhiên nghe được có tiếng nói chuyện ở chỗ nào, ngó xung quanh, phát hiện là từ di động Hạ Diễn trên bàn phát ra.

Hắn tới gần nhìn màn hình, phía bên kia là Du Bách Chu, toàn bộ đều nghe được cậu ở bên kia blah blah nói một đống, nghe nội dung như là cùng người khác chơi game.

Hắn suy đoán Hạ Diễn có thể là gọi điện thoại xong quên tắt, đang định đi qua tắt điện thoại, kết quả lại nghe được Du Bách Chu ở bên kia kiêu ngạo nói, "Nghe cho rõ, anh đây, độc thân!"

Phan Diệc đang muốn tắt điện thoại: "......"

Làm như mình FA là tự hào lắm vậy?

Hắn hiện tại có một trăm vạn lý do phun tào Du Bách Chu.

Phan Diệc lắc đầu, đang muốn đem điện thoại tắt đi, vừa quay đầu lại, đã phát hiện Hạ Diễn cầm cà phê vừa mới pha xong đứng ở phía sau mình.

Phan Diệc cùng Hạ Diễn nói: "Em thấy điện thoại của anh quên tắt, đang muốn tắt giúp anh."

Hạ Diễn đáp "Ừ", đi qua, cầm lấy di động trên bàn, trực tiếp đem cuộc trò chuyện chấm dứt, biểu tình trên mặt không thể nói là tốt.

Phan Diệc trở lại vị trí của mình, thấy biểu tình Hạ Diễn có chút khó coi như cũ, liền hỏi: "Diễn ca, làm sao vậy?"

Sắc mặt Hạ Diễn có chút lạnh lùng, "Không có việc gì."

Tuy rằng ngoài miệng Hạ Diễn nói không có việc gì, nhưng Phan Diệc là người hiểu rõ tính cách Hạ Diễn, dáng vẻ này của Hạ Diễn tuyệt đối là bởi vì trong lòng có chuyện, hơn nữa là chuyện lớn.

Hạ Diễn khi mà đã thật sự nổi giận rồi, là không ai có thể ngăn cản.

Lý trí làm Phan Diệc đem cái đề tài này bỏ qua, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là dời đi lực chú ý.

Phan Diệc trong lòng kỳ thật có chút nghi hoặc, lúc trước Hạ Diễn vẫn luôn để hắn hỗ trợ thu thập tư liệu, hiện tại hắn mới biết được mục đích của Hạ Diễn là cái gì, nhưng đối với cách làm của Hạ Diễn không có hiểu rõ.

"Diễn ca, chúng ta nếu muốn tạo ra một trò chơi mới, sao anh không đem vài hạng mục của công ty chi nhánh trực tiếp chuyển qua đây? Những ý tưởng đó, giá trị mỗi cái cũng hơn trăm triệu, trước tiên đem những ý tưởng này kiếm chút tiền không phải tốt hơn sao?"

"Kỹ thuật hiện tại không đủ để tạo ra trò chơi ở trình độ này, có sáng tạo nhưng không có khả năng, chính là không thể."

"Chúng ta chính là làm khoa học kỹ thuật, trước tiên đem kỹ thuật kia làm ra trước."

"Cậu nghĩ quá đơn giản. Thứ nhất, việc này không phải muốn làm là có thể làm; thứ hai, cho dù có thể làm, không mất hai ba năm căn bản làm không được, thời gian quá dài. Tôi bây giờ không có nhiều thời gian như vậy. Việc tôi muốn làm bây giờ, yêu cầu trong một thời gian ngắn phải hoàn thành."

Phan Diệc đành phải nói: "Được rồi."

Phan Diệc vẽ thiết kế nhân vật đến 2 giờ sáng, sắp không chịu được, chỉ chớp mắt phát hiện Hạ Diễn còn đang gõ số hiệu, hắn thật sự chịu không nổi, "Ca, em ngủ trước nha."

"Được."

Phan Diệc nằm ở trên sô pha, để tránh sáng mai quên mất, hắn nhắn cho đoàn đội bên kia xác nhận tiến độ công việc, chờ bên kia sáng mai trả lời, lúc này mới an tâm ngủ.

Hạ Diễn đeo tai nghe, nhìn trên màn hình tiếng Anh chằng chịt, nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn, dứt khoát tháo xuống tai nghe ném tới một bên.

Ngày kế, Du Bách Chu còn nằm ở trên giường ngủ nướng, cửa phòng ngủ đã bị Du Thần đẩy ra, sau đó cả người bị Du Thần lôi tới trong sân, mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ bị bắt chạy chậm theo phía sau Du Thần, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời còn không có chui ra, "Ba à cũng quá sớm rồi, hôm nay là cuối tuần a."

Du Bách Chu tối hôm qua ngủ hơi muộn, cậu vốn dĩ tính toán chơi hai ván thì nghỉ, kết quả bị Đồ Cao Minh một lời không hợp liền kéo dài tới rạng sáng hơn 2 giờ, trọng điểm là sau khi chơi đầu óc còn đặc biệt tỉnh táo, một chút buồn ngủ đều không có, kết quả sáng sớm hôm nay lại bị Du Thần kéo dậy chạy bộ, việc này trực tiếp dẫn tới hiện tại cậu không khác gì một phế nhân.

Du Thần chạy ở phía trước cậu, "Ai nói cho con cuối tuần thì không cần dậy sớm? Chạy cho ba, đem tinh thần thức đêm chơi game kia của con lấy ra chạy đi."

Du Bách Chu: "......!!"

Bị phát hiện!!

Quả nhiên gừng càng già càng cay!

Nửa giờ sau, Phó Hạ đem bữa sáng của hai người cầm ra, xa xa đã thấy Du Bách Chu cong eo thở gấp không ngừng, mà Du Thần bên cạnh giống như mới chỉ vừa khởi động.

Du Bách Chu chạy theo phía sau Du Thần, cậu bảo đảm, cậu thật sự có thể chạy, hôm nay phát huy không tốt đơn giản là bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon.

Phó Hạ đem bữa sáng đặt ở trên bàn gỗ bên cạnh, gọi hai người ăn bữa sáng trước.

Du Bách Chu được thả tự do, chạy nhanh qua ngồi xuống bên cạnh Phó Hạ, Phó Hạ đem khay có nhân hạch đào đặt tới trước mặt cậu, dư lại một phần đẩy đến trước mặt Du Thần.

Du Thần nhìn trên khay của mình có hai quả hạch đào tròn xoe, lại nhìn qua khay nhân hạch đào của con trai nhà mình, tâm tình phức tạp.

Hắn đem một cái hạch đào trong đó đưa cho Phó Hạ, "Cũng lột cho anh một cái."

Phó Hạ bất đắc dĩ nhận lấy hạch đào, "Anh có phải ấu trĩ quá không?"

Du Bách Chu cười trộm.

Phó Hạ lột hạch đào, đem nhân hạch đào hoàn chỉnh đặt lên bàn Du Thần, "Hiện tại được rồi chứ?"

Du Thần rốt cuộc bày gương mặt tươi cười, sau cầm lấy nhân hạch đào nhét vào miệng Phó Hạ, cười nói: "Đây mới là mục đích của anh."

Phó Hạ: "......"

Du Thần đầu ăn một gõ.

Du Bách Chu nhịn không được ha ha cười ra tiếng.

Thời gian buổi sáng trải qua thật sự suиɠ sướиɠ, Du Bách Chu chạy bộ đầu cũng tỉnh táo, chờ đến giữa trưa mới nhớ tới việc tối hôm qua Hạ Diễn hỏi mình cái gì, không biết Hạ Diễn có nghe được hay không, nghĩ một chút lại gọi điện cho Hạ Diễn.

Cậu đợi trong chốc lát bên kia mới nghe máy.

Hạ Diễn ngữ điệu rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì, cậu hỏi anh nghe thấy không, Hạ Diễn nói nghe được.

Du Bách Chu ở nhà mãi cũng chán, nghĩ muốn đi tìm Hạ Diễn chơi, kết quả Hạ Diễn nói anh muốn đi bệnh viện.

"Là muốn đi thăm dì Hạ sao?" Du Bách Chu hỏi.

"Ừ."

"Tớ có thể cùng cậu đi chung không? Tớ đã lâu chưa gặp dì, cũng muốn đi thăm bà."

Cách thời gian Du Bách Chu nhìn thấy Hạ Nhu, đã trôi qua lâu, lúc ấy Hạ Nhu còn không có chuyển viện, cậu còn nhớ rõ gương mặt ôn nhu tươi cười của Hạ Nhu, còn có loại cảm giác rất thân thiết của bà.

Hạ Diễn đồng ý.

Thời gian không sai biệt lắm, Du Bách Chu thay quần áo, dặn Lý thúc đưa mình đến chỗ hẹn với Hạ Diễn.

Đón được Hạ Diễn, Lý thúc ngồi phía trước lái xe, hai người ngồi ở phía sau.

Du Bách Chu bởi vì có thể đi thăm Hạ Nhu, tâm tình rất tốt, cậu cùng Hạ Nhu trò chuyện, nói đến việc tối hôm qua cùng bọn Đồ Cao Minh thức đêm chơi game, nhưng Hạ Diễn cũng không biết nghe lọt được hay là không nghe, cậu nói mười câu, Hạ Diễn mới đáp một câu.

Du Bách Chu lúc này mới rốt cuộc phát hiện cảm xúc của Hạ Diễn không đúng.

Sao lại thế này?

Là ảo giác sao?

Cậu vì cái gì lại cảm thấy trên người Hạ Diễn tản ra hàn khí?

Hai người đi vào bệnh viện, lúc Hạ Nhu nhìn thấy Du Bách Chu, trong mắt lộ ra chút cảm xúc vui vẻ, rồi sau đó cười với Du Bách Chu.

Tình trạng hiện tại của Hạ Nhu so với trước kia tốt lên rất nhiều, cả người nhìn qua cũng càng có tinh thần, không có dáng vẻ ốm yếu lúc trước, ngũ quan tinh xảo cũng một lần nữa hiện rõ, chỉ là bởi vì nằm lâu trên giường bệnh, trạng thái khôi phục vẫn còn chậm rãi.

Hôm nay thời tiết không tồi, hai người đẩy xe lăn đưa Hạ Nhu ra bên ngoài phơi nắng.

Phong cảnh bệnh viện rất tốt, thực vật xanh hoá rất nhiều, lại bởi vì ở vùng ngoại thành, không có ồn ào như ở thành phố, rất yên tĩnh.

Hạ Nhu nghĩ đến cái gì, hỏi Hạ Diễn: "Đúng rồi, sao tiểu Phan không cùng con lại đây?"

Hạ Diễn nói: "Hắn hôm nay có việc, qua hai ngày lại đến."

Hạ Nhu nghĩ đến cái gì, nói: "Nhà bọn họ giúp chúng ta rất nhiều, con nhớ rõ ngày thường phải đối xử với tiểu Phan tốt một chút, đừng động một chút lại sai sử thằng bé."

Hạ Diễn: "Vâng."

Du Bách Chu nghe Hạ Nhu cùng Hạ Diễn nói rất nhiều, mới biết được thì ra người lúc ấy giúp Hạ Nhu tìm quan hệ chuyển viện chính là cha mẹ Phan Diệc, trách không được quan hệ Hạ Diễn và Phan Diệc sẽ tốt như vậy.

Chính là không đúng a, Phan Diệc cùng Hạ Diễn mới quen biết bao lâu? Hắn lại có thể vì Hạ Diễn làm đến như thế này? Việc này phải tốn không ít nhân lực cùng tài lực nhỉ?

Một ít nghi hoặc quanh quẩn ở trong đầu Du Bách Chu, nhưng cậu suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra câu trả lời.

Du Bách Chu đang xuất thần, đột nhiên nghe được Hạ Nhu gọi mình một tiếng.

Cậu nhanh tỉnh táo lại, hướng Hạ Nhu cười cười.

Hạ Nhu hỏi cậu tình hình học tập gần đây của cậu, còn có, Hạ Nhu thế nhưng còn biết việc Hạ Diễn dạy bù cho cậu.

Du Bách Chu nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Nhu, có chút ngượng ngùng, "Vẫn còn tốt ạ, thành tích có một chút tiến bộ, nhưng vẫn cần nỗ lực thêm."

Du Bách Chu ngồi ở trên cỏ bên cạnh xe lăn, Hạ Nhu giơ tay sờ sờ đầu lông xù xù của anh, thanh âm rất ôn nhu, "có chút tiến bộ như vậy là tốt, thừa dịp hiện tại còn trẻ cố gắng học tập, không hiểu cháu cứ hỏi tiểu Diễn, đừng sợ phiền toái nó, cháu hỏi nó nếu không dạy cháu, cháu cứ nói cho dì, dì giúp cháu nói."

Du Bách Chu cảm thụ được bàn tay ôn nhu trên đỉnh đầu, trong lòng như có một trận gió ấm thổi qua, theo sau mỉm cười gật gật đầu.

Du Bách Chu cùng Hạ Nhu luôn có thể tìm được nhiều đề tài để nói chuyện.

Một bên, Hạ Diễn nhìn mẹ mình dần dần tốt lên, còn có sườn mặt xán lạn của thiếu niên khi cười rộ lên, khóe môi cong lên cười thêm vài phần ấm áp.

Ở bệnh viện một buổi trưa, chờ lúc trở lại nội thành, trời đã sắp tối.

Du Bách Chu ngồi trên xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nhớ tới lập tức sẽ đi ngang qua một cái suối phun pháo hoa, cậu xoay người hỏi Hạ Diễn bên cạnh, "Muốn đi xem suối phun pháo hoa xong rồi về nhà không?"

Hạ Diễn chần chờ chút, mới nói: "...... Được."

Du Bách Chu cười.

Suối phun pháo hoa, tên như ý nghĩa, chính là ở lúc suối phun xuất hiện, không trung sẽ đồng thời nở rộ pháo hoa. Bởi vì pháo hoa đều là do người làm, cho nên thời gian mỗi lần tiến hành đều rất ngắn, chỉ có mười lăm phút, hơn nữa chỉ mỗi tối thứ bảy hàng tuần mới có.

Du Bách Chu lúc trước có một lần đi ngang qua vừa vặn nhìn đến, chỉ tiếc lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua một chút, sau bởi vì thời cơ không thích hợp nên không thể nhìn thấy.

Hôm nay cơ hội thích hợp, nếu là bỏ lỡ, vậy quá đáng tiếc.

Lý thúc đưa bọn họ tới bên ngoài công viên thì dừng xe.

Công viên khắp nơi trồng đầy hoa anh đào, chỉ là còn chưa tới mùa, hoa anh đào còn chưa nở, suối phun ở trong một hồ nhân tạo chiếm diện tích rất lớn, hồ nhân tạo bốn phía là rào chắn an toàn được điêu khắc từ đá hoa cương, bên cạnh là khối đất trống.

Buổi tối hôm nay người tới rất nhiều, có phụ huynh mang theo con nhỏ, cũng có một ít cặp đôi, phỏng chừng đều là vì tiết mục đêm nay mà đến.

Chỗ đất trống bên hồ đã ngồi rất nhiều người, Du Bách Chu ở phía sau nhìn không tới, dẫn theo Hạ Diễn dọc theo rào chắn đi, đi khoảng chừng 100m, rốt cuộc tìm được một chỗ không người.

Vị trí này sở dĩ không ai, là có nguyên nhân —— cách suối phun giữa hồ quá xa.

Bỏ qua những cái bất quy tắc bên cạnh, so với hình tròn, hình dạng hồ nhân tạo càng gần giống hình bầu dục, mà địa phương hai người đang đứng, chính là địa phương cách trung tâm xa nhất.

Nhưng Du Bách Chu cảm thấy vẫn còn tốt, có thể nhìn đến là được. Hạ Diễn cũng cảm thấy không sao cả.

Đứng ở bên hồ hưởng gió đêm thổi, đợi nửa ngày tiết mục còn chưa bắt đầu, Du Bách Chu chờ đã có chút nhàm chán.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện ban ngày, tâm tình Hạ Diễn trên đường đến bệnh viện tựa hồ không tốt lắm, ban ngày Hạ Diễn còn tức giận, cậu không hỏi, hiện tại cậu đánh giá cơn tức giận kia đã bớt được phần nào, cậu nếu là còn không quan tâm hỏi han, thì cũng thật xin lỗi hai chữ bạn bè rồi.

Du Bách Chu nghĩ, cũng trực tiếp mở miệng hỏi.

Hạ Diễn nghe vậy, mới biết được thì ra Du Bách Chu hoàn toàn không biết là ai chọc mình tức giận.

Anh không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "Không sao, không có việc gì."

Anh hiện tại không muốn đi truy cứu chuyện đó.

Du Bách Chu thấy tâm tình anh có chút khó chịu, bắt đầu ý định dỗ Hạ Diễn vui vẻ.

Cậu một chân để ở cạnh rào chắn, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Cái gọi là hai người cùng buồn vẫn tốt hơn một người, cậu nói cho tớ, để tớ cũng tới giúp cậu có được không?"

"Chẳng ra gì."

"Đừng thế nha, hai ta là quan hệ gì, cậu cùng tớ nói chút đi?"

"Không muốn nói, xem pháo hoa của cậu đi."

"Đây không phải còn chưa có bắt đầu sao, tới, nói ra để ca ca giúp cậu cân nhắc."

Hạ Diễn không nói, Du Bách Chu lại tiếp tục trêu ghẹo.

"Đừng nghịch."

"Tớ không nghịch a, tớ chính là nhàm chán."

"Du Bách Chu......"

"Ở đâu."

"......"

Hạ Diễn nhìn người kia nghịch ngợm như vậy, mày nhíu nhíu, rồi sau đó không thể phản kháng mà đem người kéo vào trong lòng ngực mình, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của chính mình nói: "Du Bách Chu, lại nghịch tôi sẽ ở chỗ này hôn cậu."

Hạ Diễn vừa dứt lời, trung tâm hồ đột nhiên dâng lên một cột nước đồ sộ, nháy mắt khi cột nước sắp rơi xuống, bốn phía suối phun nhất thời dựng lên, cùng lúc đó, nơi xa pháo hoa bay lên bầu trời, chiếu rọi ra đủ loại màu sắc sặc sỡ. Từ xa nhìn lại tựa như một bức tranh vẽ.

Nhưng Du Bách Chu lúc này lại không kịp thưởng thức, cậu nghi hoặc mà nhìn Hạ Diễn trước mặt, "Cậu nói...... Cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói: Nhất trí tán thành, chúc mừng tiểu Du có được danh hiệu 【 tra nam 】 !

Vỗ tay! Vỗ tay!

Truyện được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com. Các trang khác re-up xin vui lòng ghi nguồn. Xincamon!!

————————