Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 3: “Chỗ nào của ngươi đụng phải bản hầu?”




Ở nước Đại Chiêu, nhắc đến Định Viễn hầu gia của phủ Định Viễn hầu, không có mấy người không sợ hãi.

Nghe nói, vị hầu gia này từ nhỏ đã lớn lên cùng đương kim hoàng thượng, người rất khác biệt, rất thông minh. Lúc mười bảy tuổi, khi Bắc Địch tấn công ba trăm dặm biên cương của Đại Chiêu, không ai dám chống cự, chính vị Định Viễn hầu gia này đã khoác chiến bào chủ động xin đi, dùng sức một mình là chống lại Bắc Địch. Vì thế nên đã lập được chiến công hiển hách, được phong Định Viễn, là Định Viễn hầu.

Sau đó tám vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, khi đó cửu hoàng tử leo lên ngôi hoàng thượng là nhờ Định Viễn hầu đánh bại tám vị ca ca để leo lên đế vị.

Vì những điều này cho nên trên dưới triều đình Đại Chiêu không ai không e ngại vị Định Viễn hầu gia này. Lại thêm tính cách của Định Viễn hầu gia này rất kỳ quái, không thích chuyện triều chính vụn vặt, bỏ hết tất cả một mình chạy đến đất phong, làm một Định Viễn hầu gia tự do tự tại.

Dưới gối của Định Viễn hầu gia có một trai một gái, là long phượng thai, là khi hầu gia mười bảy tuổi đã có. Nam là thiếu gia Hoắc Nghênh Phong, nữ là tiểu thư Hoắc Nghênh Vân, cũng chính là người mà Hương Vũ đang hầu hạ.

Mặc dù nàng là nha hoàn thiếp thân bên cạnh tiểu thư, nhưng mà rốt cuộc thì trong ngoài khác biệt. Dường như Hương Vũ chỉ theo tiểu thư thoáng gặp qua vị hầu gia này mấy lần, mỗi lần đều cúi đầu không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hầu gia uy nghi tự nhiên, khiến cho người ta vô cùng e ngại, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Bây giờ bỗng nhiên gặp gỡ thế này, nàng còn mở miệng mắng hầu gia, thật sự là bị dọa đến đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.

Tay nàng run run, miễn cưỡng vịn vào giàn nho kia.

Hầu gia trước mặt ngoài ba mươi tuổi, mặc áo bào tím đội kim quan, dáng người thẳng tắp anh tuấn, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cao quý. Đôi mắt đen đến khiếp người, làm cho người ta sợ hãi, vốn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Hầu gia, hầu gia... Nô tỳ bái kiến hầu gia!" Nàng run rẩy quỳ xuống.

"Đứng lên đi." Đôi mắt của Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nhìn qua tiểu nha hoàn trước mắt, giọng nói mang theo chút âm trầm.

"Nô tỳ không dám, vừa rồi nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói những lời đó, xin hầu gia thứ tội!" Hương Vũ cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi gần như có thể ngửi được mùi bùn đất trên mặt đất, trong mùi hương nặng nề đó còn mang theo mùi chua của nho.

Tính cách của hầu gia kia cũng không phải dễ chọc, đừng nói là trong phủ Định Viễn hầu, ngay cả toàn bộ thành Định Viễn cũng không có ai dám chỉ vào mũi hầu gia mà mắng. Ngay cả tiểu thư của nàng là nữ nhi của ngài ấy mà khi nhìn thấy hầu gia còn phải nơm nớp lo sợ dè dặt cẩn thận. Lời nàng vừa mới nói, mười cái đầu cũng không đủ rơi, Hương Vũ biết giá trị của nàng thế nào.

Hoắc Quân Thanh nhíu đôi mày sắc bén lên, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn qua tiểu nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, khóe môi cong lên nụ cười trêu tức: "Ừm, ngươi đã làm sai điều gì, hãy nói ta nghe một chút."

Hương Vũ quỳ ở nơi đó, trong hương nho chua chua, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền vào tai nàng. Nàng chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, phía sau lưng cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng cảm nhận được mùi chết chóc, thậm chí còn thấy được cảnh mộ phần mình mọc cỏ xanh cao ba thước và cờ trắng tung bay.

Nàng không nhịn được muốn khóc,  nàng hít mũi một cái, khóc thút thít một chút.

Phía trên, Hoắc Quân Thanh đứng chắp tay nhướng mày, nhìn về phía tiểu cô nương dường như đang khóc nhè.

Hắn đã nói gì nàng sao?

Là chính nàng nói muốn hắn tha tội.

Cũng chính nàng quỳ xuống khóc.

Lúc này, Hương Vũ dùng sức khóc thút thít một chút, sau đó giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt, mới lấy hơi nghẹn ngào nói. "Hầu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên mạo phạm hầu gia, không nên vô lễ với hầu gia. Không nên nói với hầu gia như thế, càng không nên..."

Nghĩ đến đây, trong lòng Hương Vũ đau khổ, ngực nàng vẫn còn đau.

Nơi mềm mại ngượng ngùng hơi đau, có lẽ sưng lên rồi.

Nàng che lấy nơi đó, ủy khuất nói: "Không nên đụng vào hầu gia."

Thật khổ, làm nha hoàn thật khổ. Rõ ràng bị đụng đến đau đớn mà còn phải đi xin lỗi người đụng mình, đây là thói đời gì thế!

Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn tiểu nha hoàn này.

"Không phải bản hầu đụng vào ngươi sao?" Giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên.

Đương nhiên là chính ngài đụng vào ta!

Nhưng mà Hương Vũ nào dám, Hương Vũ nhẫn nhục kìm nén sự bối rối, đánh một cái khóc nấc lên, cắn răng nói: "Không phải hầu gia đụng vào nô tỳ, là nô tỳ đụng vào hầu gia. Nô tỳ ngàn vạn lần không nên đụng vào hầu gia, lại vô lễ với hầu gia. Nô tỳ nên bị lôi từ chuồng chó ở hậu viện ra bên ngoài cho chó hoang ăn..."

Hoắc Quân Thanh nghe lời này lại nhíu mày, chuồng chó? Phủ Định Viễn hầu của bọn họ có chuồng chó sao?

Nhưng mà sau khi Hương Vũ nói xong, nàng lén nhìn Hoắc Quân Thanh một chút, thấy mặt mày hắn trầm xuống. Không biết từ đâu có một luồng sát khí bức người tỏa ra, nàng lập tức sỡ hãi khiếp vía, suýt chút nữa quỳ cũng không xong.

"Hầu gia tha mạng, hầu gia tha mạng. Ô ô ô, hầu gia tha mạng! Nô tỳ không nên đụng hầu gia, đụng đau hầu gia càng là tội đáng chết vạn lần." Hương Vũ dập đầu như giã tỏi.

Vị hầu gia này không phải người bình thường, nghe nói trong hậu viện của ngài ấy cưới tám mươi ba vị thị thiếp, cuối cùng tám mươi ba vị thị thiếp này đều cho chó hoang!

Mặc dù nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng ngộ nhỡ ngài ấy nhìn nàng không vừa mắt lại cho chó hoang ăn thì sao?

Ngay lúc này, đột nhiên nàng nghe bên trên vang lên một giọng nói âm trầm mà lạnh nhạt: "Chỗ nào của ngươi đụng bản hầu, đụng nơi nào của bản hầu, sao bản hầu không biết?"

Hương Vũ nghe nói như thế thì im lặng một lúc, cảm nhận được nơi mềm mại phía trước hơi đau đớn, nàng thẹn, cũng tức giận, bực tức.

Hầu gia thật sự không biết hay giả vờ không biết? Sao ngài ấy có thể hỏi như vậy được?

Ngay sau đó, Hoắc Quân Thanh đứng trên cao đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang quỳ kia có một gương mặt nhỏ trắng như tuyết, mềm mịn. Gương mặt trắng nõn kia lại biến thành hồn phấn, từ hồng phấn lại biến thành hồng nhuận. Đôi mắt ngập nước kia lại lóe lên vẻ tức giận trào dâng, ngay cả quai hàm cũng nâng lên.

Ánh mắt hắn âm u, nhìn chằm chằm vào nàng: "Mấy tuổi?"

Bàn tay nhỏ của Hương Vũ tức giận nên nắm chặt, muốn xông qua đánh người trước mặt nhưng vốn không thể đánh được. Nàng đang rầu rĩ lại nghe đến câu này, vô thức há hốc miệng ra: "Sao?"

Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh không đổi, lần đầu tiên trong đời hắn nhẫn nại lặp lại: "Mấy tuổi?"

Hương Vũ ngẩn người một chút, miệng nhỏ hồng nhuận khẽ hé ra, qua một hồi lâu mới cúi đầu thấp xuống, lúng túng vâng dạ nói: "Nô tỳ, đến mùa hè năm nay vừa tròn mười sáu tuổi."

Hoắc Quân Thanh thu lại vẻ mặt, ho nhẹ một cái lại nói: "Đứng lên đi."

Nói xong, ngay lúc Hương Vũ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vạt áo màu tím kia tung bay lên, hầu gia đã xoay người.

Cho đến lúc Hương Vũ ngây ngốc nhìn thấy bóng lưng mặc y phục tím kia đi thật xa, nàng mới vỗ vỗ thân thể đứng lên, vịn giàn nho tự lẩm bẩm: "Tránh thoát một kiếp, số mệnh ta thật may, a di đà phật!"

.......

Từ khi thoát được chuyện xảy ra ở vườn hoa, cả người Hương Vũ trở nên hoảng hốt lảo đảo. Nàng nhớ đến vừa rồi quỳ gối trước mặt hầu gia, cảm nhận được khí phách kia giống như ngài ấy thở một hơi là có thể nghiền chết nàng. Chưa bao giờ nàng thấy rõ hơn thời khắc này, rõ ràng nàng ý thức được nàng chính là một con giun dế, tất cả đều tùy theo sự vui vẻ của chủ tử mà thôi.

Điều này khiến nàng nhớ đến tình cảnh trong mộng của nàng, thật ra ngẫm lại chi tiết trong mộng, nàng nhớ lại mặc dù mình không yên phận, nhưng cũng bị tiểu thư nhà nàng xúi giục.

Lúc ấy, tiểu thư đấu với ngoại thất của thiếu gia, mới nghĩ cách bảo nàng đi dụ dỗ thiếu gia, còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Vì thế nên chính nàng mới đần độn xông về phía trước, thật sự cùng thiếu gia làm nên chuyện tốt.

Trong phòng chỉ có nàng, thiếu gia ngày đêm mê luyến, bỏ ngoại thất kia xuống.

Tiểu thư thừa cơ dùng thủ đoạn, giết chết mấy ngoại thất kia.

Nhưng mà ai ngờ, ngoại thất không còn, tiểu thư cũng chướng mắt với nàng. Tiểu thư  từng chạy đến nơi phu nhân cáo trạng, nói nàng ngày đêm quấn lấy thiếu gia, không cho thiếu gia đi đọc sách. Còn nói nàng mài mực cho thiếu gia, thật ra thì ở trong thư phòng dụ dỗ thiếu gia làm việc.Kể từ đó trở đi, nàng bị phu nhân Sở phủ không thích, sau đó càng bị thiếu gia chán ghét, chán ghét thân thể nàng, bị vứt bỏ, chờ nàng là một kết cục thê thảm.

Hương Vũ nghĩ đến những chuyện này thì siết chặt nắm đấm, càng thêm quyết định, nhất định phải mau chóng tìm một nam nhân mà gả đi.

Hắn có thể không có cha nương làm quản sự, có thể không có tay nghề chăm sóc vườn hoa, có thể không có từng khối cơ thịt rắn chắc như Trần Trung ở chuồng ngựa kia, nhưng nhất định hắn phải nhanh chóng cưới nàng

Nghĩ như thế, nàng lại thấy A Phúc đứng đối diện nàng. Thấy A Phúc lắp bắp nhìn về phía nàng, giống như có lời muốn nói.

Hương Vũ nhớ tới vừa rồi hắn vứt bỏ nàng, cũng vì hắn vứt bỏ nàng nên nàng mới đụng phải hầu gia. Lồng ngực của hầu gia lại quá cứng, thân thể thật khỏe mạnh, đâm một cái đến bây giờ nơi đó của nàng cũng ẩn ẩn đau.

Hương Vũ cắn môi, ngóc đầu lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn A Phúc, đi lướt qua.

A Phúc: "Hương Vũ muội muội..."

Hương Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Từ nhỏ ta đã vào phủ Định Viễn hầu, không nhớ rõ có người ca ca nào."

A Phúc ngẩn người.

Hương Vũ thấy hắn như thế, trong lòng vui vẻ.

Hừ hừ, ai bảo vừa rồi ngươi không chủ động!

Chờ ngươi đến cứu ta, sợ là ta đã sớm nằm sấp trong thư phòng của thiếu gia Sở gia để hầu hạ rồi.

Ngay sau đó, nàng cũng mặc kệ A Phúc đang ngẩn người, bước nhanh đi về phía trước.

Nàng phải nghĩ cách, lại nghĩ ra thêm một nam nhân nữa.

Một người nam nhân có thể lập tức cưới nàng!