Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 26: Say Rượu






Edit: Chou
Beta: Dii
________________
Tại phòng họp lớn bên trong tòa nhà Lạc thị, Lạc Hàn ngồi ở ghế chủ tịch, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên bàn, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Hắn giữ nguyên tư thế này chẳng biết bao lâu rồi, cứ như là bất kỳ vị giám đốc nào phát biểu hay đưa ra dự án kế hoạch mới cũng chẳng khơi gợi nổi hứng thú của hắn.

Điện thoại bên tay hắn đột nhiên rung lên hai tiếng, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc điện thoại kia.

Vị tổng giám đốc đang đọc báo cáo bên trên cũng phải dừng lại, thấy Lạc Hàn chẳng có tí phản ứng nào, đành phải tiếp tục nói.

Bộ phận của họ đã thảo luận về phương án này mấy lần rồi, vị giám đốc ấy lúc vào họp vẫn rất là tự tin, cho đến khi nhìn thấy phản ứng của Lạc Hàn, e rằng chuyến này lại phụ lòng mong đợi của đồng nghiệp rồi.

Tiếng rung lại vang lên, lần này còn rung đến những mấy tiếng.

Vị giám đốc bị phân tâm mấy lần, bài phát biểu cũng không còn được lưu loát.

Quy định của tập đoàn Lạc thị có ghi rõ, trong lúc họp, nhất định phải tắt chuông điện thoại, chế độ rung cũng không được.

Lần này họp có cả ông chủ lớn tham dự, mọi người đều chắc chắn điện thoại của mình đã tắt nguồn, không thì cũng chuyển sang chế độ im lặng cả rồi.

Bản thân Lạc Hàn cũng vậy, từ lúc hắn tiếp quản công ty đến nay, điện thoại chưa bao giờ phát ra bất kỳ âm thanh nào trong lúc họp.

Lạc Hàn liếc mắt nhìn xuống, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người cầm điện thoại lên.

Mọi người đều cho rằng hắn sẽ thẳng tay tắt nguồn điện thoại, ai dè chỉ thấy ngón tay hắn gõ gõ lên màn hình mấy cái.

Mọi người bên dưới liền nhận ra, ông chủ hơn nửa tiếng đồng hồ ông chủ bọn họ chẳng có tý biểu cảm nào, bây giờ lại đang cắn môi dưới.

Ngôi Sao Nhỏ: Lạc Hàn, em có thể mượn anh hai cuốn sách không?
Sau đó là mấy tin nhắn liên tục.

Ngôi Sao Nhỏ: Là mấy cuốn trên kệ sách dưới cầu thang trong căn hộ của anh đấy.

Ngôi Sao Nhỏ: Đừng có trách em lục lọi đồ của anh, cái kệ đó mở sẵn rồi, ai nhìn cũng thấy mà!
Ngôi Sao Nhỏ: Xin anh đó, em chỉ mượn 2 cuốn thôi, sẽ trả lại cho anh nhanh lắm.

Cuối mỗi câu đều có một cái icon giả vờ đáng thương, hai mắt vừa to vừa tròn long lanh "nhìn" Lạc Hàn.

Đầu ngón tay của Lạc Hàn dừng trên màn hình điện thoại một lúc ——
Lạc: Nhắn lão Vương, bảo ông ấy đưa cậu sang đó, tôi đang có việc.

Lạc Hàn ấn gửi tin nhắn đi, lúc ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đều đang nhìn hắn, vị giám đốc đang đọc báo cáo trên kia cũng ngây ngốc không nói nên lời.

Hắn không vui lắm nhưng cũng chỉ gõ bàn nhẹ mấy cái: "Tiếp tục đi."
Rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt không chút tình cảm, nhưng lại khiến vị giám đốc đang đọc báo cáo kia cảm thấy nhẹ nhõm.

Đầu óc nhanh chóng minh mẫn trở lại, cả bài báo cáo còn lại cũng thuận lợi đến mức khó tin.


Quả nhiên, Lạc Hàn cho bộ phận họ một cơ hội.

Sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý của Lạc Hàn đến nói: "Lạc tổng nói, mong ngài có thể mang dự án đến văn phòng của ngài ấy, ngài ấy muốn bàn bạc chi tiết hơn với ngài."
Ánh mắt của vị giám đốc sáng rực lên, bởi mỗi lần Lạc Hàn muốn bàn chi tiết, có nghĩa là việc này ổn thỏa cả rồi.

Vị giám đốc cầm tài liệu dày cộp trên tay, trong lòng thầm cảm ơn người chưa biết tên, có thể làm Lạc Hàn trả lời tin nhắn trong giờ họp kia.

Nếu như có thể, hy vọng sau này có thể làm đồng nghiệp với vị anh hùng kia.

Có cậu ấy/cô ấy ở đây, cuộc sống của mọi người nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Lộ Tinh Thần hoàn toàn không biết chuyện mình vừa vô tình tạo ra "sức ảnh hưởng" ở Lạc thị, cậu hào hứng cùng lão Vương đến căn hộ của Lạc Hàn lựa vài cuốn sách, sau đó tìm bừa một lý do nào đó đuổi lão Vương về.

Lộ Tinh Thần bắt xe đến khu Cổ Thành.

Trước đó cậu đã hỏi lão Lạc rồi, thì ra ông ấy không chỉ bày sạp vào thứ ba, mà thứ năm thứ sáu cũng có.

Ngày hôm nay vừa hay lại là thứ sáu, cậu cũng không có lớp, bây giờ không đi, còn chờ đến khi nào?
Lúc đi ngang qua hàng hoành thánh, hương thơm tỏa ra làm Lộ Tinh Thần cũng phải quay đầu lại nhìn mấy bận.

Ông chủ cửa hàng đúng lúc đứng ngay đó, thấy Lộ Tinh Thần đang đứng nhìn, lập tức vẫy tay với cậu: "Cậu đẹp trai, có muốn ăn một bát không?"
Lộ Tinh Thần xua tay: "Không cần đâu ạ."
Mấy hôm trước cậu có lướt diễn đàn về cuộc sống hằng ngày ở Ninh Thành, tìm ra được mấy nhà khá là ok.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn nhắn tin tám nhảm trên wechat với Lạc Hàn, cứ nghĩ chắc Lạc Hàn sẽ chẳng đồng ý đâu, ai ngờ đối phương lại gật đầu cái rụp.

Lộ Tinh Thần quyết định để dành bụng để chờ đồ ngon.

Từ lúc cậu đến thế giới này mới nhận ra, đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều so với thế giới cậu từng sống.

Không chỉ riêng cô đầu bếp trong nhà, nhà hàng bên ngoài cũng vậy, chỗ ăn ngon đâu đâu cũng có.

Mấy lần trước đây đều là cậu đi một mình, hôm nay có thêm Lạc Hàn đi cùng, cậu cũng đang vô cùng háo hức mong chờ.

Lộ Tinh Thần đi đến quầy sách cũ của lão Lạc, bất ngờ nhận ra ở đây không chỉ có mình cậu.

Đứng bên cạnh lão Lạc là một ông bác tóc bạc trắng, đeo kính gọng vàng, mặc áo thun trắng với quần tây đen, trên người lại là khí chất ông lớn sang chảnh, đây chẳng phải là Hà Kim Đường cậu vừa gặp trong bệnh viện sao?
Gì vậy trời, Hà Kim Đường cũng có quen biết lão Lạc? Cậu nhớ trong truyện đâu có nói đến chi tiết này đâu?
Vừa trông thấy Lộ Tinh Thần, hai ông bác liền vui vẻ đồng thanh gọi cậu, sau đó cùng đồng thời ngạc nhìn nhìn nhau: "Ông cũng biết Tiểu Lộ à?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Đệt!
Lộ Tinh Thần chầm chậm lết qua trước quầy sách: "Chào buổi chiều ạ."
Vô cùng lúng túng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười để không thất lễ.

Hà Kim Đường bỗng chóc hiểu ra: "Hèn chi lúc nãy gặp cậu hỏi tôi cũng thích xem loại sách này à, ra là nhóc con cậu cũng thích, người cùng chí hướng cả, cùng chí hướng cả!" Ông vừa nói vừa nhích qua một chút để Lộ Tinh Thần đứng vào chỗ của ông.

Lão Lạc thì cứ nhìn chằm chằm vào chiếc balo Lộ Tinh Thần ôm trước ngực: "Nhóc con, lần trước cậu nói sẽ đem đồ tốt đến cho tôi, mau lấy ra cho tôi xem nào."

Lộ Tinh Thần lập tức mở dây kéo, cung kính dâng lên hai cuốn sách của Lạc Hàn đã được cậu lựa chọn tỉ mỉ lên.

Hiện tại cậu chỉ cầu mong hai ông bác này không nhắc chuyện gì liên quan đến Lạc Hàn, đặc biệt là ông Hà, làm ơn đừng nói ra quan hệ giữa cậu với Lạc Hàn.

Lão Lạc ghét Lạc Hàn ra mặt, nếu biết cậu là "vợ" của Lạc Hàn, vậy thì toang hết cả rồi.

May thay, Hà Kim Đường vừa trông thấy sách, hai mắt đã sáng rực lên.

Hai ông bác cộng lại chắc cũng được 150 tuổi bây giờ đang châu đầu vào nhau, như mấy đứa trẻ con đang thảo luận về bài tập, một sách thôi mà cũng nói được quá trời.

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, hai người cùng nhìn về phía Lộ Tinh Thần, ánh mắt vô cùng cảm kích như nói với Lộ Tinh Thần là họ thích món đồ cậu đem đến lắm luôn.

Vậy là được rồi.

Về cơ bản là Lộ Tinh Thần muốn hai người trước mặt cảm thấy vui vẻ, sau này có chuyện gì cũng có thể giúp nói đỡ vài lời.

Lúc nói chuyện về thứ mình thích, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn bình thường.

Lão Lạc ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc: "Hôm nay tới đây thôi, tôi phải về nấu cơm, lão Hà, tuần sau chúng ta gặp lại."
Hà Kim Đường tháo kính xuống, dụi mắt một cái: "Ừ."
Ông chuyển sang Lộ Tinh Thần: "Tiểu Lộ, có tiện đường tiễn tôi một đoạn không?"
Lộ Tinh Thần bất ngờ, nhưng chỉ đành chỉ chỉ chân mình: "Ông Hà, cháu không lái xe được."
Hà Kim Đường: "Nhưng chồng cậu thì tới đón được!"
Vừa dứt câu, Lộ Tinh Thần còn chưa kịp nói gì, lão Lạc đã hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"
Ông Hà cười nói: "Lão Lạc, ông không biết rồi, chồng của thằng nhóc này giàu có lắm, tôi cũng hay kể với ông đấy, cái tên hay thích gom mấy món đồ cũ cũ này này, không mấy ông bảo Tiểu Lộ gọi cậu ta qua đây, sau đó gài mua vài cuốn sách.".

Truyện Hot
Lộ Tinh Thần: "..."
Hà Kim Đường đẩy kính lên nói: "Nói ra cũng trùng hợp ghê, cậu ta cũng họ Lạc, còn khá nổi tiếng ở Ninh Thành đấy, tên Lạc Hàn."
Lộ Tinh Thần: "..." Ông bác của con ơi ông đúng là hết chuyện để nói thật, bây giờ chỉ có ngồi yên một chỗ thật, đâu đâu cũng có bom đạn.

Sắc mặt ông Lạc trong nháy mắt thay đổi liền: "Lạc Hàn?"
Lộ Tinh Thần đành phải gật đầu: "Dạ, là Lạc Hàn."
Ông Lạc tự nhiên lớn giọng nhấn mạnh: "Là ông chủ Lạc thị Lạc Hàn, người tính đóng cửa khu chợ chúng ta?"
Hà Kim Đường sững người: "Chưa nghe nói vụ này nha, lão Lạc kể nào."
Ông Lạc liếc Lộ Tinh Thần một cái, sau đó kể lại chuyện Lạc thị muốn cải tạo lại quảng trường cổ với Hà Kim Đường, ông vô cùng tức giận chuyện này, cả quá trình kể đều nồng nặc mùi sát khí, nói Lạc Hàn là một tên máu lạnh vô tình, lòng lang dạ sói.

Lộ Tinh Thần càng nghe càng chau mày lại, nhưng cậu không nói chen vào được, chỉ lo chữa lợn lành thành lợn què, còn làm ông Lạc ghét lây sang cậu.

Hà Kim Đường càng nghe càng sửng sốt, lâu lâu lại quay đầu nhìn Lộ Tinh Thần mấy cái, mãi tới khi ông Lạc nói xong, ông mới dùng một giọng chưa tin lắm hỏi lại: "Ông có chắc Lạc Hàn ông đang nói đến với Lạc Hàn tôi biết là cùng một người không?"
Ông Lạc hất cằm tức giận nói: "Chẳng lẽ ở cái thành phố này còn người họ Lạc nào độc ác hơn hắn à?"
"Không không không," Hà Kim Đường lắc đầu cười, "Lạc Hàn trong miệng ông tội ác ngập trời, còn người mà tôi mấy năm nay, còn thường hay gặp nhiều nhất là trong mấy cuộc họp của Hội gây quỹ từ thiện Ninh Thành.

Năm nào cậu ấy cũng góp nhiều nhất, lại chẳng bao giờ để lại tên, tôi thấy một người có chí làm việc thiện như thế, đâu đến nỗi như những gì ông nói?"
Ông Lạc hừ một tiếng: "Dối trá, lấy tiền lừa người!"
Lộ Tinh Thần: "..."

Hà Kim Đường suy nghĩ một chút, đề nghị: "Lão Lạc, hẳn là ông chưa gặp Lạc Hàn rồi, vừa hay ông chưa nấu cơm, đầu bếp nhà tôi cũng nghỉ phép rồi, chúng ta không có chỗ để ăn.

Chi bằng bảo Tiểu Lộ gọi Lạc Hàn đến, mấy người chúng ta cùng ngồi một mâm, việc này ông cứ hỏi thẳng Lạc Hàn là được?"
Lộ Tinh Thần vội vàng đáp ngay: "Đúng đúng đúng, trùng hợp hôm nay cháu hẹn Lạc Hàn ăn cơm, mấy người chúng ta cùng đi, cháu mời khách!"
Lúc mấy người Lộ Tinh Thần đến nhà hàng, Lạc Hàn đã gọi đồ ăn rồi ngồi chờ bên trong.

Lộ Tinh Thần cứ nơm nớp lo lắng, từ bữa tối hai người lại thành bốn người, rất có thể biến thành "hội nghị phê bình" Lạc Hàn, cũng không biết Lạc Hàn có trách cậu không.

Sắc mặt Lạc Hàn vẫn như bình thường, thấy Lộ Tinh Thần đi vào liền vẫy cậu lại, ra hiệu bảo cậu ngồi bên cạnh hắn.

Sau đó, hắn chủ động chào hỏi ông Lạc với Hà Kim Đường, dù không nồng nhiệt, nhưng đủ lễ phép, ai cũng có thể nhận thấy sự tôn trọng của hắn dành cho mình.

Thái độ của Lạc Hàn vô cùng đúng mực, ông Lạc cũng chẳng phản bác gì được, đành quạu mặt ngồi xuống.

Thực ăn được bày lên rất nhanh, Hà Kim Đường ngồi trung gian nói trước: "Gọi thêm món này đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Ông nói với người phục vụ: "Mang chút rượu lên, lấy chai đắt nhất ở chỗ các cô, không đắt chúng tôi không uống."
Đợi rượu được đến lên cả rồi, người phục vụ đặt một ly trước mặt Lạc Hàn, bấy giờ Lộ Tinh Thần mới nhớ đến một chuyện quan trọng.

Chân của cậu còn chưa khỏi, chưa thể lái xe được, lỡ mà Lạc Hàn uống rượu thì sao mà về.

"Không không không, anh ấy phải lái xe, con uống con uống." Dứt lời, Lộ Tinh Thần giành ly rượu trước mặt Lạc Hàn, "Mọi người cứ bàn chuyện của mọi người, đến lúc uống rượu kêu con là được."
Lạc Hàn: "..."
Hắn tiếp tục quay lại nói với ông Lạc: "Bên bọn con đã kết hợp với phía chính phủ thành lập nhóm điều tra khảo sát lên kế hoạch, khu chợ này cũng đã ở đây lâu như vậy rồi, cháu hiểu rõ tình cảm của mọi người với nó cũng rất sâu đậm."
"Địa thế của khu Thành Cổ thấp, vào mùa hè mưa lớn dễ gây ngập lụt, vô cùng ảnh hưởng đến các công trình kiến trúc cổ.

Bọn cháu dự định đóng cửa khu chợ để quy hoạch lại, xây dựng hệ thống thoát mới tốt hơn."
Lộ Tinh Thần nhấp một miếng rượu: "Thật ra Lạc Hàn cũng chỉ mới bắt đầu quy hoạch thôi, vừa nãy anh ấy cũng có nói, nhóm điều tra khảo sát vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, chúng ta còn phải chờ bọn họ điều tra xong thì mới quyết định được, có phải không?"
Lạc Hàn liếc sang cậu, mới gật đầu nói: "Đúng là như vậy, dù có như thế nào chúng ta vẫn nên lắng nghe ý kiến chuyên môn."
Sau một lúc nghe Lạc Hàn giải thích, sắc mặt ông Lạc đã tốt lên nhiều, có điều khuất mắt thì vẫn còn.

Ai cũng vậy, trước đó tưởng người ta xấu xa độc ác, bây giờ gặp người thật mới thấy khác hẳn tưởng tượng, nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.

Lộ Tinh Thần cũng hiểu được tâm lý này của Lạc lão đầu.

Cậu tự rót cho mình một ly rượu đầy, mời ông Lạc: "Ông Lạc, Tiểu Lộ cháu đảm bảo, Lạc tổng nhà cháu nhất định sẽ xử lý mọi chuyện hoàn hảo."
Nói xong ngửa cổ, uống cạn cả ly.

Lộ Tinh Thần lại tự rót cho mình một ly, chuyển hướng qua Hà Kim Đường: "Ông Hà, ông hiểu rõ con người Lạc Hàn đó giờ, có thể giúp cháu khuyên nhủ ông Lạc, Tiểu Lộ cháu cảm ơn ông rất nhiều." Lại uống cạn thêm một ly.

Lạc Hàn: "..."
Lộ Tinh Thần lại tiếp tục rót, Lạc Hàn vội ngăn cậu lại, cậu không chịu, đành trừng mắt một cái với Lạc Hàn.

Lộ Tinh Thần da dẻ trắng trẻo, mới uống mấy ly đã đỏ bừng mặt lên, khóe mắt cũng hồng hồng, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng không giống mọi thường.

Lạc Hàn bị cậu nhìn như thế, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, tay cũng không tự chủ buông lỏng ra.

Lạc Hàn vừa buông Lộ Tinh Thần, cậu đã bắt đầu ôm bình rượu: "Em không sao..., để em thay anh, kính ông Lạc một ly!"
Nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.

Lạc Hàn đành mặc cho cậu rót thêm ly, đến nổi tràn ra cả bàn, Lộ Tinh Thần loạng choà loạng choạng đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu trước ông Lạc một cái: "Ông Lạc, cứ coi như ông không tin Lạc, Lạc Hàn, cũng phải tin tưởng vào mắt nhìn người của Tiểu Lộ cháu chứ phải không? Cháu nói cho ông biết, từ nhỏ giờ, mắt của cháu rất tốt, thích cái gì là không có...!không phải, cháu rất thích khu chợ kia, theo cảm giác của cháu, khu chợ đó nhất định sẽ được giữ lại!"
"Không thì, chúng ta đánh...!đánh cược đi?"
Ông Lạc: "..."
"..." Lạc Hàn vội vàng kéo người ngồi xuống, nửa ôm vào lòng: "Xin lỗi, tửu lượng của Tinh Thần không được tốt, hai vị đừng để ý tới em ấy."
Sau đó Lộ Tinh Thần bắt đầu vào trạng thái không còn biết gì nữa.

Cậu tựa đầu lên vai Lạc Hàn, mặt đỏ bừng, mắt híp lại trông như đang chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện.


Nhưng thật ra bọn họ nói gì, cậu cũng không rõ lắm.

Ngay cả giải tán lúc nào cũng chẳng biết luôn.

Lạc Hàn cứ nghĩ là lúc đưa Lộ Tinh Thần về nhà hẳn là vất vả lắm, không ngờ vừa lên xe, Lộ Tinh Thần như biến thành một người khác, ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở ghế sau.

Mỗi khi Lạc Hàn dừng đèn đỏ đều tranh thủ quay lại nhìn cậu.

Có lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lộ Tinh Thần còn mỉm cười với hắn một cái.

Mặc dù trông hơi ngốc, nhưng lại rất ngoan.

Về đến nhà rồi, Lạc Hàn nhẹ nhàng mở cửa xe, thấy Lộ Tinh Thần đã nghiêng qua một bên ngủ say sưa.

Hắn đưa chìa khóa cho người giúp việc, sau đó dịu dàng ôm Lộ Tinh Thần về phòng.

Trong nhà chỉ còn đèn ở sảnh là còn mở, bên trong vô cùng yên tĩnh, có lẽ mọi người đều ngủ cả rồi.

Trong lúc chờ thang máy, Lạc Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, trên mặt lại không kiềm được ý cười.

Bạn nhỏ này tuy rằng tửu lượng kém, nhưng mà lúc uống say trông cũng được.

"Keng" ——
Cửa thang máy mở ra.

Ý cười trên mặt Lạc Hàn còn chưa kịp thu lại, đã phải đối mặt với hai người trong thang máy, sáu mắt nhìn nhau.

Hứa Nặc với Lạc Hải mới từ hầm xe lên, trên tay Lạc Hải còn xách theo mười mấy túi đồ, trông có vẻ là mới đi mua sắm về.

Hứa Nặc thấy Lộ Tinh Thần vùi đầu nằm trong lòng Lạc Hàn, vội hỏi: "Tinh Thần bị sao thế?"
Lạc Hàn: "Uống chút rượu, không sao đâu."
Hứa Nặc gật đầu, nghiêng người để Lạc Hàn bước vào.

Lạc Hàn đứng cạnh Lạc Hải, nhưng quay đầu về phía Hứa Nặc, vì thế không nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Lạc Hải nhìn chằm chằm sau gáy của Lộ Tinh Thần, sắc mặt càng lúc càng tối lại.

Thang máy tiếp tục lên trên lầu.

Hứa Nặc nhỏ giọng nói: "Mùi rượu nồng vậy, có phải Tinh Thần uống nhiều lắm không? Chân của nó còn chưa khỏi, sao còn không đỡ giúp nó mấy ly?"
Nghe có người gọi mình, Lộ Tinh Thần vẫn đang mơ mơ màng màng trong lòng Lạc Hàn đột nhiên ngóc đầu dậy, hai mắt mở to.

Hứa Nặc thấy Lộ Tinh Thần tỉnh rồi, ân cần hỏi han: "Tinh Thần con không sao chứ, vừa rồi mẹ mới mắng Lạc Hàn, nó thật không tốt chút nào, để con uống nhiều rượu như vậy?"
Lộ Tinh Thần mê man ngẩng đầu nhìn Lạc Hàn: "Lạc Hàn...!không tốt?"
Cậu lập tức cau mày lại, như một đứa trẻ lớn xác vươn tay ôm lấy cổ Lạc Hàn, áp mặt lại gần ——
"Chụt!"
Cứ như vậy hôn một cái lên chiếc cằm nhẵn nhụi của Lạc Hàn, hôn xong còn quay đầu lại nghiêm túc nói với Hứa Nặc, Lạc Hải: "Lạc tổng nhà con, vô cùng lợi hại, anh ấy nhất định làm được!"
Muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.

Nhìn như là cậu hoàn toàn đắm chìm trong việc thổi phồng Lạc Hàn trên bàn rượu, đến giờ vẫn chưa thoát ra được.

Chỉ riêng ba người tỉnh táo còn lại ở hiện trường thì như hóa đá, tình cảnh hiện tại phải nói là im phăng phắc.

Cuối cùng vẫn là Lạc Hàn phản ứng lại trước, hắn gỡ tay Lộ Tinh Thần đang ôm mặt mình, còn quay lại nói "Ngủ ngon." với hai người vẫn còn đơ ra đó.

Thang máy tới lầu hai, cửa mở ra, hắn ôm người đi ra ngoài..