Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 34: C34: Ăn kẹo




Lòng bàn tay Lý lão gia đổ mồ hôi, tâm trí quay cuồng.

Ông ta đương nhiên đã nghe được tin đồn, nhưng ngay cả quan phủ cũng không quan tâm, ông ta có thể làm gì chứ?

Nhưng điều này không thể nói với Vân Thanh, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thậm chí có thể khiến ông ta bị gán tội bao che thổ phỉ.

Lý lão gia mặt đầy hổ thẹn nói: "Thật ra ta cũng chỉ tình cờ nghe được một hai câu tin đồn, nhưng căn bản không có cách xác nhận, càng đừng nói là tố cáo với quan phủ."

Vân Thanh gật đầu hiểu ý, "Đúng là như vậy."

Lý lão gia vẫn chưa thả lỏng, Vân Thanh liền ngay lập tức thay đổi chủ đề nói: "Từ nay về sau nếu lại có loại tin đồn này, Lý lão gia cứ báo cho ta, ta sẽ đến xác nhận."

Lý lão gia lúc này mới biết mục đích của Vân Thanh tìm ông ta, vậy mà muốn ông ta làm nội tuyến.

Ông ta theo bản năng từ chối nói: "Này...... Ta sợ là truyền tin sai sẽ trì hoãn việc của Vương phi."

Vân Thanh đáp: "Lý lão gia không cần lo lắng, ngay cả nếu truyền tin sai ta cũng sẽ không trách ông, nếu tin tức là thật, sau này...... Tất nhiên sẽ ghi nhận công lao của ông."

Lý lão gia biểu hiện một chút bất ngờ, Vân Thanh tuy rằng qua loa cho qua chuyện, nhưng ông ta lại hiểu được ý tứ trong đó. Ông ta không thể không định vị lại vị trí của Vương phi này một lần nữa trong lòng.

Hôm nay Vân Thanh đề nghị ra tiền tu lộ, ông ta đóng góp không ít, chủ yếu là vì coi trọng con đường này, Vân Thanh có thể tu ra tân lộ như vậy, ông ta tin tưởng Vân Thanh sẽ không chỉ là vì lấy tiền.

Nhưng hiện tại ông ta mới phát hiện, mình vẫn là quá mức xem thường Vân Thanh.

Với dã tâm của y, khả năng cũng không chỉ dừng lại ở việc tu ra một con đường chưa từng có mà thôi.

Lý lão gia trầm ngâm suy nghĩ, Thụy Vương là Ninh Châu vương, ở Ninh Châu, Vương phi là dưới một người đứng trên vạn người. Y có quyền lực, lại có dã tâm như vậy, hơn nữa có năng lực tu ra con đường mới, nói không chừng thật có thể làm ra chút gì đó to lớn.

Ông ta dựa vào vương phủ, so với những người bảo hộ lột da kia thì vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, tuy rằng không biết Vân Thanh vì cái gì lựa chọn mình, nhưng ông ta tựa hồ cũng không có cách nào từ chối.

Cân nhắc xong lợi và hại, Lý lão gia kính cẩn nghe theo mà đáp: "Cẩn tuân Vương phi phân phó."


Vân Thanh vừa lòng cười: "Lý lão gia yên tâm, Tùng Phô Trại một ngày nào đó sẽ bị tiêu diệt."

Đồng tử Lý lão gia chấn động, cúi người thật sâu lui xuống.

Vân Thanh chọn Lý lão gia là có lý do. Lý lão gia là người trung thực, chính trực, luôn coi thường những kẻ làm bạn với thổ phỉ. Hơn nữa, con trai của ông ấy đã bị Tùng Phô Trại gi ết chết, trong lòng mang mối thù sâu nặng với bọn thổ phỉ. Do đó, ông ấy sẽ không giống như những lão bản khác, cùng thổ phỉ làm bậy.

Lần này, ám vệ dưới trướng Trình Việt tuy rằng rất tích cực điều tra tin tức của các thương hội, nhưng họ lại không có nhiều người nên không thể luôn theo dõi sát sao. Đối với các thương hội cũng không cần coi trọng việc theo dõi như vậy. Vì vậy, việc có một người nằm vùng là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, các thương hội rất bài ngoại, thương hộ mới thì khó có thể trà trộn vào trung tâm. Tuyển tới tuyển lui, Vân Thanh liền nhắm tới Lý lão gia.

Sau khi Lý lão gia ra về, Vân Thanh gọi Viên Tử Nghị và những người khác đến thư phòng. Bây giờ tiền đã có, nên bắt đầu tu sửa đường xi măng ở khắp nơi.

Sau một tháng khảo sát, Viên Tử Nghị và những người khác đều có thể tự mình đảm đương một khu vực. Họ có thể tự mình đi các huyện thành khác nhau, dẫn đầu địa phương tiến hành tu sửa đường.

Vân Thanh đã phát cho mỗi người một bức thư tay, giao trách nhiệm phối hợp với quan huyện địa phương. Sau khi công trình tu sửa đường ở địa phương đi vào quỹ đạo, y yêu cầu họ đi đến địa phương tiếp theo, tiếp tục lặp lại công việc tương tự.

Vì vậy, Vân Thanh yêu cầu thành lập một bộ phận chịu trách nhiệm giám sát tiến độ lưu động, chất lượng tu sửa đường ở các nơi, cũng như việc trông coi tiền công đã được phát đến tay dân làng tu sửa đường hay chưa.

Việc phân phối tiền bạc, phối hợp với quan viên, tiến độ tu sửa... đều phải được xác định rõ ràng. Vân Thanh đã bận rộn liên tục trong 10 ngày, cuối cùng đã hoàn thành tất cả công việc.

Vì quá bận rộn, đôi khi y không có thời gian để ăn. Khi Vân Thanh có thể nghỉ ngơi được một chút, những mệt mỏi tích tụ trong cơ thể y bắt đầu bùng phát.

Buổi tối, Vân Thanh bắt đầu sốt cao.



"Con nhớ biểu hiện tốt một chút nhé, nếu được thúc thúc và cô dì thích thì con mới được dẫn đi, biết không?"

"Đi thôi, gọi ba mẹ."

"Đứa bé này quá thông minh, tôi đề nghị có thể cân nhắc việc cho con nhảy lớp."

"Thanh Thanh, con thật là món quà quý giá nhất mà trời cao ban tặng cho chúng ta."


Cảnh trong mơ lộn xộn, Vân Thanh đã lâu không nhớ đến những việc này. Y nhìn người phụ nữ dịu dàng đang khích lệ y trước mặt, cùng nét mặt đầy tự hào và vui mừng của người đàn ông, xoay người chạy ra ngoài phòng.

"Thanh Thanh, con đi đâu vậy?" Phía sau vang lên tiếng gọi lo lắng, nhưng Vân Thanh như không nghe thấy, chỉ muốn thoát khỏi cảnh trong mơ như hoa trong gương, trăng trong nước này.

Thằng nhóc Vân Thanh chạy không nhanh, nhưng người đàn ông nôn nóng đuổi theo lại không đuổi kịp. Vân Thanh buồn bã chạy về phía trước, không biết khi nào xung quanh đã biến thành một mảnh sương trắng mênh mông. Vân Thanh đứng ở đó cúi đầu nhìn bàn tay còn non nớt của mình, trong mắt không biết đang nghĩ gì.

Giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên biến hóa, một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đang đứng trước mặt, đối diện với y cuồng loạn rống to: "Cút đi, tôi biết anh không phải anh trai ruột của tôi, anh không phải người nhà, anh cút khỏi nhà cho tôi!"

Vân Thanh nhìn xuống vali bên chân, thấy mình đã không còn là thằng nhóc nhỏ bé nữa. Y đã trưởng thành thành một thiếu niên, cao hơn cậu bé trước mặt một cái đầu.

Vân Thanh không để ý đến cậu bé đang tức giận, chỉ nhìn thoáng qua đôi vợ chồng mang vẻ mặt ngượng nghịu đang đứng ở một bên. Y cong lưng xách vali, không nói một lời mà xoay người rời đi.

"Thanh Thanh..." Người phụ nữ thì thầm trong miệng một tiếng, Vân Thanh dừng bước chân, nhưng cuối cùng vẫn không nghe được lời nói khác.

Vân Thanh đi ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông sương mù, bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới có thể kết thúc giấc mơ này.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vân Thanh ngồi trên rương hành lý không quay đầu lại: "Thanh Thanh, thân thể em trai con không tốt, bác sĩ nói không thể chịu quá nhiều k1ch thích, xin lỗi con."

Giọng nói người đàn ông mang theo áy náy cùng mệt mỏi, Vân Thanh cười cười: "Hai người đã nuôi lớn con, con đã vô cùng biết ơn, đây là việc con nên làm, cảm ơn hai người."

Nam nhân trầm mặc một lúc lâu, đưa một chiếc thẻ: "Thanh Thanh, con mang thẻ này theo đi, ba sẽ tiếp tục chuyển tiền cho con, con còn muốn tiếp tục học lên mà, không cầm thì lấy tiền đâu mà học? Đừng ngoan cố với ba như vậy."

Vân Thanh nhìn chiếc thẻ được đưa tới trước mặt, không đưa tay ra, chiếc thẻ này y đã dùng 6 năm, từ khi xa nhà đi học đại học thì bắt đầu dùng, khi rời đi y cố ý để lại trên bàn sách trong phòng.

"Không cần, bên trong có 100 vạn, coi như cảm ơn ba mẹ đã nuôi lớn con, mau trở về đi thôi, không thì một lát nữa em trai lại muốn gây rối."

Vân Thanh nói xong liền đứng dậy, không nhìn người đàn ông đang kinh ngạc ra mặt một lần nào nữa, kéo theo vali rời khỏi biệt thự.

...


Bốn phía rất nhanh lại biến thành một mảnh tối tăm, ý thức của Vân Thanh bắt đầu rời khỏi giấc mộng.

Y cảm nhận được thân thể nóng bừng, đầu óc nặng nề. Trên tay, trên đầu tựa hồ có chút đau đớn mơ hồ truyền đến. Vân Thanh cố gắng muốn tỉnh lại nhìn xem là ai đang đánh mình, nhưng làm như thế nào cũng không tỉnh lại.

Trong miệng bị rót vào chất lỏng đắng nghét, Vân Thanh theo bản năng phun toàn bộ ra ngoài.

Đắng như vậy, y mới không thèm uống.



Hạ Trì vốn dĩ đang muốn nghỉ ngơi, lại đột nhiên có ám vệ tiến đến bẩm báo, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đây là người đi theo Vân Thanh, đáy lòng rùng mình.

Hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Ám vệ đã được dặn dò, chuyện có liên quan đến Vân Thanh sự đều phải báo cáo trước tiên, vốn đang có chút thấp thỏm, sợ Vương gia trách tội hắn chuyện bé xé ra to, thấy Hạ Trì phản ứng như thế, âm thầm thấy may mắn rằng mình quyết định đúng rồi.

"Bẩm Vương gia, Vương phi buổi tối lên sốt cao, chậm chạp không giảm xuống, hiện tại vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh."

Hạ Trì đột nhiên đứng dậy, nói ra bên ngoài lều, cao giọng phân phó: "Chuẩn bị ngựa!"

Cuối thu, ban đêm đã vô cùng lạnh lẽo, khi hắn thúc ngựa chạy về trong phủ, phủ y đã châm cứu một lúc cho Vân Thanh, nhưng sốt cao lại vẫn không giảm xuống.

A Thư ở một bên lo lắng đến mức xoay vòng, thấy Hạ Trì tiến vào, thấy hắn như thấy được một cái đại lễ: "Vương gia, thiếu gia không muốn uống thuốc, sốt cao lại một mực không giảm xuống, cầu ngài giúp, giúp thiếu gia!"

Hạ Trì thấy hai má Vân Thanh đều bị thiêu hồng, cau mày hỏi phủ y: "Tình huống như thế nào?"

Phủ y bị ngữ khí của Hạ Trì làm cho lạnh đến mức run rẩy, hành lễ trả lời: "Vương phi mệt mỏi quá độ, khí huyết hư hao, hơn nữa ngày gần đây trời giá rét vô ý bị cảm lạnh, cho nên trận bệnh này liên tục phát tán, chỉ là thi châm cũng không hạ nhiệt, cần phải uống thuốc."

Phòng trong đốt chậu than, vô cùng ấm áp, Hạ Trì đứng ở bên cạnh chậu than, đem một thân hàn khí hong nóng xong, mới đi đến mép giường ngồi xuống.

Hạ Trì đem Vân Thanh nâng dậy, cho y dựa vào lòng ngực của mình. Trán Vân Thanh mất đi chống đỡ, liền rũ xuống dán lên cổ Hạ Trì, hắn bị chạm đến lông mi run lên, trong lòng bỗng nhiên tê rần.

Hắn nâng tay lên: "Đem thuốc cho bổn vương."

A Thư vội vàng đem chén thuốc mới nấu đưa cho hắn.


Hạ Trì một tay bưng chén, một tay múc thuốc cẩn thận đưa vào miệng Vân Thanh.

Nước thuốc đã đi vào.

Đôi mắt Hạ Trì hơi sáng lên, đang định thở phào nhẹ nhõm tiếp tục uy, Vân Thanh lại lập tức phun ra.

Hạ Trì:......

Vân Thanh nhẹ nhàng nhả ra miệng, mày nhăn càng chặt.

Hạ Trì không rảnh lo khi bị Vân Thanh nhổ thuốc làm bẩn tay áo, quay đầu nhìn về phía A Thư hỏi: "Y sợ đắng?"

A Thư mờ mịt mà lắc lắc đầu: "Không có, trước kia thiếu gia uống thuốc đều là uống một hơi cạn sạch, trước nay đều không có nhăn mày."

Hạ Trì suy nghĩ một chút, nhẹ giọng thì thầm bên tai Vân Thanh: "Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong bổn vương liền cho ngươi ăn kẹo đậu phộng được không?"

Hắn nói mấy câu, quả nhiên thấy Vân Thanh buông lỏng mày ra một chút, Hạ Trì thử lại uy một muỗng thuốc, Vân Thanh tuy vẫn cứ cau mày, nhưng đã nuốt xuống.

Hạ Trì cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó nói: "Đi lấy kẹo."

A Thư chưa bao giờ thấy Hạ Trì dịu dàng, chu đáo như vậy. Trong lúc nhất thời cả người đều có chút choáng váng, thấy thiếu gia vậy mà thật sự nuốt thuốc xuống. Cậu vừa vui vừa tức vì mình không đủ cẩn thận, nghe vậy lập tức chạy đi lấy kẹo.

Hạ Trì một muỗng tiếp một muỗng, rất nhanh đã cho Vân Thanh uống xong thuốc, A Thư vội vàng đưa kẹo cho hắn. Hạ Trì lấy một viên nhét vào miệng Vân Thanh, Vân Thanh nếm được vị ngọt, nếp nhăn giữa mày cuối cùng giãn ra.

Hạ Trì thấy y như vậy thì vui vẻ, lại không biết vì sao, trong lòng giống như bị ai đó nhẹ nhàng nắm một chút, vừa chua xót vừa đau.

Hạ Trì đặt người xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho y, lúc này mới lui ra, gọi phủ y đến xem bệnh.

"Hiện tại chỉ cần chăm sóc Vương phi, nếu cơn sốt này hạ xuống, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Hạ Trì gật đầu, nói với A Thư: "Đưa phủ y đến phòng tây sương nghỉ ngơi, tùy thời gọi đến."

A Thư nghe theo lời, dẫn theo phủ y đi xuống. Trong phòng chỉ còn lại Hạ Trì cùng Vân Thanh.

Hạ Trì nhìn điểm tròn nhỏ nhô lên trên mặt Vân Thanh do ngậm kẹo căng ra, duỗi tay nhẹ nhàng ấn một chút.

"Rõ ràng rất sợ đắng, tại sao lại chịu đựng?"