Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 182




Cũng không thể nói Vĩnh Ninh Hầu là người tàn nhẫn, chỉ có thể nói rằng hắn đã vì Hầu phủ mà suy nghĩ rất nhiều.

Theo hắn thấy, Cố Kiến Sơn cưới Khương Đường vừa bảo toàn Hầu phủ, cũng hợp tâm ý của Cố Kiến Sơn, là chuyện vẹn cả đôi đường. Về phần khi nào thành thân hắn cũng không quan tâm, càng sẽ không nghĩ đến chuyện gặp mặt một lần nói vài câu như vậy.

Cố Kiến Sơn nói hắn không giúp được gì cho đại phòng, nhưng Vĩnh Ninh Hầu nói ngày sau nể mặt Cố Kiến Sơn, sẽ không đuổi tận giết tuyệt Cố gia.

Trịnh thị không hy vọng Cố Kiến Sơn cũng biến thành người như Hầu gia, vẫn như hiện tại thì tốt hơn, cười cũng nhiều hơn.

Trịnh thị xoa đầu Cố Kiến Sơn, từ trong ngực lấy ra một phong thư gói trong bao giấy vàng: “Ngươi trưởng thành rồi, cũng sắp thành thân, đây là lễ gặp mặt ta cho Khương Đường, trước tiên ngươi thay nàng nhận lấy. Cưới nàng rồi, phải đối xử với nàng thật tốt.”

Cố Kiến Sơn lần này trực tiếp nhận lấy, cũng không chối từ.

Trịnh thị lại từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ: “Cái này ngươi tự mình trở về xem một chút, nếu không hiểu thì cứ xem thêm vài lần.”

Trên mặt Trịnh thị có nét không được tự nhiên, bà ấy ho hai tiếng, uống một ngụm trà: “Được rồi, ngươi cùng Tứ tẩu ngươi nói chuyện đi, lát nữa ta sẽ trở về.”

Cố Kiến Sơn cất phong thư và quyển sách: “Vậy nhi tử xin cáo lui.”

Trong lòng hắn thả lỏng không ít, nhưng rất nhanh lại bởi vì trưởng huynh mà nhíu mày. Tham gia vào tranh chấp đảng phái cộng thêm nhận hối lộ, cho dù có thể cùng bảo toàn tính mạng, về sau muốn làm quan cũng khó.

Có lẽ còn ảnh hưởng đến Cố Ninh Viễn.

Vị trí thế tử... Chỉ có thể nói càng muốn cái gì, càng không chiếm được, thế sự như thế mà thôi.

Cố Kiến Sơn âm thầm cân nhắc một lúc, lại nghĩ không ra cách ứng phó, chỉ có thể bỏ qua việc này trước.

Lục Cẩm Dao nói muốn mở cửa hàng mới, nhưng Cố Kiến Sơn không hiểu việc buôn bán điểm tâm, cũng không giúp được gì. Chỉ là hắn làm chủ nhân, có việc thì báo cho hắn một tiếng là được. Cửa hàng mới mở ở Ninh Thành, sau khi mở thêm cửa hàng này thì Lục Cẩm Dao liền có bốn gian cửa hàng.

Lợi nhuận của bốn cửa hàng cũng không ít.

Đây cũng là vì sao nàng nguyện ý giúp Khương Đường nhiều hơn một chút, tình cảm là tình cảm, nhưng những lợi ích này là thật.

Trước khi đi Cố Kiến Sơn nói: “Sau này chuyện cửa hàng cứ nói với Khương Đường đi, Tứ tẩu đừng có hỏi ta nữa.”

Lục Cẩm Dao cũng có ý này, nam tử, nắm chặt nhiều bạc như vậy làm cái gì.

Cố Kiến Sơn: “Còn nữa, vừa rồi đa tạ Tứ tẩu.”

Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Không có gì, an tâm chuẩn bị thành thân đi. Sống cho thật tốt cũng là xứng đáng với chúng ta, xứng đáng với chính ngươi rồi.”

Cố Kiến Sơn thận trọng gật đầu.

Hôn sự của hai người là do Lục Cẩm Dao cùng Từ phu nhân chuẩn bị, bản thân Khương Đường cũng để ý. Tuy nhiên Lục Cẩm Dao cảm thấy, hôn sự nên là do trưởng bối quan tâm, Khương Đường an tâm làm tân nương là tốt rồi.

Lại nói tiếp, trước khi lấy chồng, nữ tử mới được tự tại và vui vẻ nhất. Sau khi lấy chồng rồi phải gánh vác công việc của đại gia đình, nào có an nhiên tự tại giống như lúc chưa lấy chồng vậy. Nhưng gả cho người cũng có cái hay, được ở nhà mình thoải mái, đến ngày sau có hài tử rồi thì trong lòng lại có thêm những lo lắng khác, không giống trước kia nữa.

Lục Cẩm Dao hy vọng Khương Đường sẽ ổn, giống như sau khi nàng mang thai, Khương Đường dần dần thay đổi, người trở nên tốt hơn chính là chuyện tốt, trở nên xấu mới là chuyện xấu.

Đầu tháng hai, cỏ mọc tươi tốt chim chóc bay lượn, cỏ non trên mặt đất đã nhú lên những chồi non, hoa đón xuân cũng ủ nụ ra hoa, nho nhỏ giống như chồi xanh, qua vài ngày nữa là có thể nở rộ.

Lục Cẩm Dao đưa áo cưới đến Khương gia, nhìn Khương Đường mặc vào, sau đó sửa lại những chỗ không vừa người.

Tay nghề nữ hồng của Lục Cẩm Dao cũng không tệ, áo cưới còn lưu lại một mảnh rất nhỏ để cho Khương Đường tự mình thêu, coi như là áo cưới do nàng thêu.

Khương Đường không nghĩ tới áo cưới có thể đẹp đến cỡ này, tựa như ánh nắng mặt trời, đỏ rực chói mắt. Khương Đường thu hồi ánh mắt dán chặt trên áo cưới, hướng về phía Lục Cẩm Dao nói: “Cám ơn tỷ tỷ, còn có Bội Lan các nàng nữa, lát nữa tỷ tỷ giúp ta mang cái này về, một chút tâm ý của ta.”

Khương Đường chuẩn bị điểm tâm cùng đồ ăn vặt. Đồ đưa cho mấy người Bội Lan là trang sức, cũng có đồ ăn.

Cũng không thể luôn luôn đưa đồ ăn được. Các nàng làm nha hoàn, thiếu nhất hẳn là bạc. Nhưng cho bạc thì lại quá khách khí, vậy nên Khương Đường chọn một vài thứ trong cửa hàng của Cố Tiêu, kiểu dáng lưu hành hình thức đẹp mắt.

Sau đó liền nhờ Lục Cẩm Dao mang về.

Loại chuyện nhỏ này đương nhiên là Lục Cẩm Dao đáp ứng, nàng còn hỏi chuyện của hồi môn của Khương Đường. Đồ cưới của nữ tử đều là tích góp từ nhỏ, lúc gả chồng thì mang đến nhà chồng. Nếu đồ cưới nhiều thì nhà chồng cũng sẽ xem trọng hơn, cho nên đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Khương Đường kiếm được không ít bạc, hơn nữa còn có lợi nhuận nhận được từ Cẩm Đường Cư, trong tay còn lại ba ngàn lượng bạc. Có ba ngàn lượng là đầu năm mua một thôn trang, một trăm bốn mươi bảy mẫu đất, tốn hơn ba ngàn lượng bạc.

Còn lại rải rác tìm người làm giường, bàn ghế, ngăn tủ tiêu không ít. Đồ trang trí lộn xộn, còn mua một vài hạ nhân, lúc tiêu không cảm thấy nhiều, nhưng sau khi tính toán cộng sổ lại liền biết tiền đã tiêu hết vào đâu.

Đồ cưới chủ yếu là đồ nội thất trang trí, đến nhà mới bày biện cũng đẹp mắt, hiện giờ Cố phủ đã có người đi vào quét dọn, bố trí phòng cưới cũng phải mấy ngày.

Khương Đường năm sau không chỉ chờ lập gia đình mà nàng còn bảo Điền chưởng quầy dẫn người đi tới Hoàn Thành mở cửa hàng, hiện giờ đã khai trương được nửa tháng. Bởi vì năm ngoái nàng có đi qua đó một lần nên Điền chưởng quầy trực tiếp đến tìm Đỗ lão bản, ngược lại thuận buồm xuôi gió.

Chuyện phố ẩm thực thì trong lòng nàng cũng đã tính toán, nhưng nơi có vị trí tốt trong Thịnh Kinh lại không có mảnh đất trống lớn như vậy. Những chỗ có đất trống đều ở ngoài thành. Chỗ duy nhất mà Khương Đường có thể nghĩ đến chính là thư viện. Thư viện Tùng Sơn có hơn năm ngàn người, ở đây có những người bán hàng nhỏ lẻ, nếu trời mưa sẽ không có ai tới đây bày sạp bán hàng.

Xây dựng một con phố ẩm thực nhỏ cũng được, phí quầy hàng không cần quá đắt. Nhưng Lưu đại tẩu các nàng không bày quầy hàng bán ở thư viện, thư viện bên này chỉ có Vương thị bán bánh nướng nhân trứng, chỉ dựa vào phí cho thuê quầy hàng thì đến năm nào tháng nào mới có thể lấy lại vốn được đây.

Khương Đường bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bởi vì nơi đắt tiền không mua nổi, chỗ rẻ thì lại không dễ mua. Chỗ duy nhất có thể xem xét được ở thư viện thì lại không dễ thu hồi vốn, nếu thật sự để cho Lưu đại tẩu cùng Trần gia nương tử đều đi tới bán hàng ở thư viện, hai ba người vẫn còn tốt, nếu nhiều người thì việc buôn bán của Vương thị cùng với bánh nướng nhân trứng nhất định sẽ kém đi.

Giống như chia một miếng bánh, miếng bánh chỉ lớn như vậy, nhiều người hơn, lượng bánh được chia sẽ ít hơn.

Trừ phi nàng thuyết phục được tất cả những người đang bày quầy hàng bán đồ ăn vặt ở bên ngoài thư viện đến chỗ nàng thuê quầy hàng.

Lục Cẩm Dao còn không biết tính toán của Khương Đường, Khương Đường cũng không có ý định nói ra. Nếu nàng muốn tìm người góp vốn thì nhất định cũng phải tính toán cho thật kỹ.

Không thể nghĩ đơn giản được.

Tính cả quầy hàng bán món kho ở Hoàn Thành thì hiện tại Khương Đường có mười quầy hàng bán đồ ăn vặt, phân bố ở các ngóc ngách trong Thịnh Kinh, mỗi tháng có thể kiếm cho nàng hơn hai trăm lượng bạc.

Quả thật kém hơn so với thế gia gia sản phong phú, nhưng Khương Đường cảm thấy thế này đã rất mỹ mãn rồi.

Nàng sẽ nhanh chóng thành thân, sau khi thành thân, nàng và Cố Kiến Sơn hai người cùng nhau vun đắp, đương nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền và tiết kiệm sức lực hơn so với lúc nàng chỉ có một mình.

Chờ sau khi Lục Cẩm Dao đi, Cố Kiến Sơn liền tới, hắn đưa cho Khương Đường lễ gặp mặt mà Trịnh thị tặng, thẳng thắn nói: “Hôm nay gặp mẫu thân, đây là lễ gặp mặt cho nàng.”

Nhớ tới thứ đồ khác mà Trinh thị đưa, bên tai Cố Kiến Sơn cũng trở nên đỏ ửng.

Hắn hiểu hết, trong quân doanh, tướng sĩ chay mặn không kiêng kỵ, cái gì cũng nói, hắn sao có thể không hiểu cho được.

Quân doanh có rất nhiều người đã thành thân, nói chuyện vừa t.hô tục vừa hài hước, Cố Kiến Sơn nghe mấy chuyện bậy bạ này còn nhiều hơn nội dung mười quyển sách nhỏ, chỉ là ở trước mặt Khương Đường, hắn không tiện biểu hiện ra ngoài thôi.

Cứ xem như chẳng biết gì đi.

Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt là cái gì, Cố Kiến Sơn lắc đầu nói không biết, hắn chưa từng nhìn thấy: “Mẫu thân cho nàng, tất nhiên phải để nàng tự mở quà chứ.”

Khương Đường đặt tay lên phong thư, lại do dự. Trước khi đính hôn với Cố Kiến Sơn, nàng đã nghĩ mình rất có lỗi với Cố gia, đối với một người làm mẫu thân mà nói, thân nhi tử vì một người khác mà rời bỏ gia đình hắn đã sống mấy chục năm qua, sự khó chịu trong lòng bà không gì có thể so sánh được.

Trịnh thị vì Cố Kiến Sơn mà trở bệnh nặng.

Sau đó bà còn nhờ Lục Cẩm Dao đưa quà năm mới tới đây, một là phần nhân tình lúc trước nàng từng chăm sóc bà lúc còn ở Hầu phủ, hai là vì Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh, bà có thể săn sóc nàng được bao nhiêu thì săn sóc.

Hiện giờ Trịnh thị có thể thừa nhận người tức phụ là nàng, về sau Cố Kiến Sơn không cần phải khó xử nữa.

Cố Kiến Sơn không muốn nàng phải chịu tủi thân, Khương Đường cũng không muốn Cố Kiến Sơn trở thành chiếc bánh kẹp, bị cả hai bên làm khó xử.

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn mỉm cười: “Vậy để ta mở ra.”

Cố Kiến Sơn: “Mở đi, chỉ có nàng có quà gặp mặt, ta lại không có, xem ra mẫu thân thương nàng nhiều hơn ta.”

Tuy đây chỉ là lời nói đùa nhưng cũng khiến Khương Đường cảm thấy vui vẻ. Nàng mở phong thư ra, bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộm.

Một xấp ngân phiếu, mỗi tờ trị giá một trăm lượng, nàng đếm một hồi, đếm được tổng cộng năm mươi tờ.

Năm ngàn lượng bạc chính là lễ gặp mặt của Trịnh thị, Khương Đường cảm thấy quá nhiều, nàng không thể nhận nhiều bạc như vậy được: “Cái này quá quý trọng rồi…”

Không đợi nàng nói xong, Cố Kiến Sơn đã nói: “Mẫu thân cho nàng, nàng cứ nhận đi.”

Sợ Khương Đường không yên tâm, Cố Kiến Sơn lại nói: “Mẫu thân cho các tẩu tử cũng khoảng bao nhiêu đây.”

Cố Kiến Sơn cảm thấy bản thân hắn chẳng cần gì cả, nhưng hắn hy vọng mẫu thân có thể công nhận Khương Đường. Lúc Cố Kiến Phong thành thân hắn vẫn còn nhỏ, đã sớm không nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng lúc Cố Kiến Châu thành thân, sáng sớm ngày tiếp theo sẽ đi kính trà, lễ gặp mặt khi đó là hai thôn trang và một gian cửa hàng.

Sao hắn lại biết à, là bởi vì Cố Kiến Sơn mãi chẳng chịu thành thân nên Trịnh thị đã làm chủ giao lại thôn trang và cửa hàng cho hắn, nhưng sau khi hắn rời khỏi Hầu phủ, bà để thu lại khế đất, bây giờ lại gửi cho Khương Đường năm ngàn lượng bạc.

Cố Kiến Sơn không cần mấy thứ này, nhưng nếu đã cho Khương Đường, nhận lấy cũng chẳng sao.

Khương Đường cũng gật đầu: “Mẫu thân bên đó chắc là sợ chúng ta không có bạc, sau khi thành thân phải tiêu dùng nhiều thứ, nhưng ta cũng kiếm được rất nhiều bạc, chắc chắn có thể có cuộc sống ổn định…”

Cố Kiến Sơn đã biết còn cố hỏi: “Tại sao sau khi thành thân lại phải tiêu dùng tốn kém?”

Khương Đường nói: “Hai người thì ăn nhiều hơn, hơn nữa chờ tới lúc có hài…”

Khương Đường nhanh chóng ngậm miệng lại, còn chưa thành thân đâu, hài tử cái gì chứ.

Cố Kiến Sơn cúi đầu cười cười, vẻ mặt dịu dàng: “Ta sẽ không để một mình nàng ra ngoài kiếm bạc đâu.”

Lo toan sinh kế trong gia đình là chuyện của nam nhân, bạc Khương Đường kiếm được là bạc của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, nhưng Cố Kiến Sơn không thể yên tâm thoải mái tiêu pha bạc mà Khương Đường kiếm được.

Khương Đường khụ một tiếng: “Cái gì mà kiếm bạc với không kiếm bạc, nhưng mà lần này sau khi chàng trở về, hãy mua một căn nhà nhỏ ở Liêu Thành đi.”

Liêu Thành nằm ở Tây Bắc, Khương Đường cũng chưa nói là mua làm gì, nhưng nhà cửa thì còn có công dụng gì chứ, chỉ có thể dùng để ở thôi. Cố Kiến Sơn đã rõ ý tứ của Khương Đường là, ngày sau nếu có cơ hội, nàng nguyện ý cùng hắn đến Tây Bắc.

Trong lòng Cố Kiến Sơn chua xót một hồi: “Được.”

Khương Đường: “Không cần mua quá lớn, nghe nói bên kia rất lạnh, chàng có biết giường đất là cái gì không, nhớ làm giường đất đó, lúc chàng đi thì qua chỗ ta lấy bạc.”

Tuy rằng hai người chưa thành thân nhưng hắn đã đưa bạc cho nàng giữ. Trên người Cố Kiến Sơn chẳng có bao nhiêu bạc, hắn không uống rượu, không bài bạc, không tiêu xài gì khác, cũng chỉ mua cho nàng mấy thứ quà vặt trên đường tới đây thôi.

Cố Kiến Sơn nắm lấy tay Khương Đường tay: “Ta nhớ rồi.”