Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 81




Cố Kiến Sơn ngồi một lúc lâu không nói gì.

Hắn đã nghĩ tới kết quả này.

Hắn không phải là vàng cũng không phải là bạc, sao có thể ai cũng thích, cho dù có một chút hảo cảm cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chùn bước.

Cái này không giống như lên chiến trường đánh giặc, không phải cứ giết được nhiều người sẽ thắng.

Huống hồ, đánh giặc còn có lúc thua.

Bất luận thắng hay thua, Khương Đường chỉ đơn thuần không muốn mà thôi.

Cố Kiến Sơn hít sâu hai hơi, nói chậm rãi: “Nàng có nói thêm gì khác không?”

Xuân Đài nói: “Khương cô nương nói, nàng có thể tự mình chuộc thân, chỉ cần tích góp thêm chút bạc nữa là được, không cần vay tiền.”

Lông mày Cố Kiến Sơn giật giật, miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn hỏi Xuân Đài lời này là có ý gì.

Khuôn mặt Xuân Đài nở nụ cười tươi: “Khương cô nương còn bảo tiểu nhân đưa vòng tay này lại cho công tử, nói, trước tiên cứ đặt ở chỗ công tử, sau này có cơ hội lại đến lấy, nàng không cần cái khác.”

Xuân Đài: “Có lẽ là đặt ở chỗ công tử trước rồi sau này lại cầm về, tiểu nhân làm việc không tốt, không khuyên được Khương cô nương, chỉ có thể mang cái này về trước.”

Cố Kiến Sơn nhìn vòng tay hoa nhài, đứng dậy cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay phải.

Thật là... Hắn còn tưởng rằng...

Đi ra ngoài để liếc mắt nhìn một cái, vì những lời này mà miệng vết thương có bị nứt ra cũng đáng giá.

Xuân Đài còn giả mù sa mưa nói: “Thỉnh công tử trách phạt.”

Đây đâu phải là thỉnh trách phạt, rõ ràng là xin thưởng.

Cố Kiến Sơn lấy hai miếng bạc vụn từ trong túi tiền ra, Xuân Đài lập tức nói: “Hôm nay trà cùng điểm tâm của quán trà hết tổng cộng hai lượng bạc.”

Cố Kiến Sơn lại lấy ra hai lượng nữa: “Ngươi vất vả rồi, đi uống trà uống rượu đi.”

Xuân Đài sung sướng nói cảm ơn công tử đến mấy lần, Cố Kiến Sơn cũng bị hắn chọc đến mang theo vài phần ý cười: “Cứ đem mấy thứ kia về lại khố phòng trước, tính sau đi.”

Cố Kiến Sơn hiểu ý Khương Đường, nàng muốn sau này rồi nói, bây giờ không được, cũng tốt.

Hắn nên tự mình đưa cái này.

Cố Kiến Sơn đứng dậy đặt vòng tay dưới gối đầu của mình: “Ngày thường phải nhớ canh giữ viện này cho tốt, đốt thiếp mời đi.”

Trước kia hắn căn bản không bao giờ để lại thiếp mời, nếu bị phát hiện rất dễ trở thành câu chuyện cho người khác bàn tán, đốt hết đi mới bớt lo.

Cố Kiến Sơn suy nghĩ một chút, xem còn sót gì nữa không: “Tường Vi...”

Xuân Đài: “Tường Vi chỉ biết tiểu nhân thường đi qua chỗ Khương cô nương mua đồ, hoàn toàn không biết những thứ khác. Tiểu nhân còn nói là bởi vì bên này đồ ăn ngon nên ủng hộ, thêm bạn bè thêm con đường mà.”

Tường Vi rất muốn làm bạn với Khương Đường.

Cố Kiến Sơn: “Không có chuyện gì khác nữa thì đi xuống đi.”

Hắn phải nằm một lúc.

Xuân Đài lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi lui ra ngoài, cũng may công tử không hỏi thêm cái gì khác. Hôm nay hắn có nói thêm một câu, nói rằng công tử bị thương, mặc dù công tử dặn dò không cho nói lời này.

Nhưng hắn không phóng đại cũng không gạt người, nói hai câu đúng sự thật mà thôi, nếu là sự thật, vậy có gì mà không thể nói.

Mặt mũi không quan trọng đến như vậy.

Buổi trưa, Xuân Đài lại đến phòng bếp lớn để lấy thức ăn.

Cố Kiến Sơn ăn gì cũng được, Xuân Đài lấy mấy loại có tác dụng làm vết thương nhanh chóng khôi phục.

Ở phòng bếp lớn, hắn nhìn thấy Khương Đường, có lẽ Khương Đường cũng nhìn thấy hắn nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

Xuân Đài vẫn tìm người phụ bếp mà hắn quen thuộc: “Hôm nay có món gì ngon?”

Người phụ bếp kia nói: “Có món gan heo xào cũng ngon, món này mặc dù không cay nhưng hương vị không thua kém các món xào khác. Vị không tanh cũng không hôi, thịt mềm vừa miệng. Đây là món ăn mới mà mấy đại sư phụ mới nghiên cứu ra đấy.”

Ăn gan có thể bổ huyết, không cay có thể làm lành vết thương.

Xuân Đài nói: “Vậy thì lấy một đĩa này, còn có món nào nữa không?”

“Món thịt hấp cũng ngon, ta cho ngươi nửa con vịt bát bảo, thêm một bát canh khoai mỡ nấu với xương sườn nữa.” Người phụ bếp nhanh nhẹn lấy thức ăn, nhỏ giọng nói với Xuân Đài: “Ngày hôm nay, ba món này là ngon nhất đấy.”

Người khác không hiểu rõ mấu chốt trong này, nhưng hắn vẫn nhìn về phía đại sư phụ bên kia, Khương Đường đi theo các đại sư phụ nếm thức ăn, món nào ăn ngon nàng sẽ mang một phần về Yến Kỉ Đường.

Xuân Đài không hỏi nhiều: “Lấy bánh cuốn đi, mấy bữa nay công tử không thích ăn cơm.”

Người phụ bếp nói: “Lấy bánh cuốn nhân gì, hôm nay có thịt rồng?”

Xuân Đài: “Thịt rồng là gì?”

Người phụ bếp trực tiếp cắt ra ba miếng, cắt ra nhìn không khác gì bánh cuốn bình thường, nhưng bên trong có nhân thịt. Hơn nữa là bỏ hết vào nồi chưng nên nhân thịt thấm đẫm, bên trong còn có khoai sọ nên ăn cực kỳ ngon.

Xuân Đài vỗ vai người phụ bếp: “Huynh đệ thật tốt, qua ngày mai ta sẽ mời ngươi đi uống rượu, ta cũng không gạt ngươi, ta vừa mới được thưởng.”

“Vậy thì hay quá, ta sẽ mang một ít đậu phộng, mang theo một con gà nướng nữa.”

Hai người lại xưng huynh gọi đệ thêm một trận rồi Xuân Đài mới trở về.

Khương Đường trở về đưa cơm rồi lại trở về phòng bếp lớn.

Bận rộn hơn nửa ngày.

Lúc trở về Yến Kỉ Đường thì trời đã tối đen.

Khương Đường ở trong phòng bếp lớn uống cháo cá phi lê, nấu bởi tay nghề của Trần Đại. Miếng cá mỏng sau khi lăn qua bột ngô và hạt tiêu sẽ được nhúng vào cháo trắng, sau đó cho sò điệp khô vào, như vậy sẽ giữ được vị tươi của nguyên liệu.

Hôm nay không có nguyên liệu thừa mang về, xong yến hội ngày mai mới tính tiếp. Ngày mai rất nhiều việc, từ sáng sớm đã phải đi qua đó, không có thời gian nghỉ ngơi.

Triệu đại nương bận rộn suốt cả hai ngày, mệt mỏi đến mức eo mỏi lưng đau.

Bà ấy phát hiện, quả thật người lớn tuổi và người trẻ tuổi thực sự không giống nhau. Khương Đường cũng bận rộn cả ngày nhưng không hề thấy kêu ca mệt mỏi. Kiếm hai lượng bạc thật không dễ dàng.

Ngày thường chỉ cần lo ba bữa cơm sáng trưa tối, có khi Lục Cẩm Dao không dùng cơm ở Yến Kỉ Đường, bà ấy càng nhẹ nhàng hơn.

Thật ra Khương Đường cũng mệt mỏi, mấy ngày nay nàng không có chút thời gian rảnh nào, phải học viết sổ sách, viết thiếp mời, còn học thêm mấy món ăn mới.

Sau này có viết mấy thứ này cũng sẽ không quá xa lạ nữa, công việc cũng nhẹ nhàng trôi chảy hơn, vậy nên có mệt cũng vui.

Lúc đến Yến Kỉ Đường, Khương Đường đi thẳng vào trong nhĩ phòng.

Đám Lục Anh vây quanh nói chuyện, Khương Đường nhìn thấy thiếu hai người, Nguyệt Vân cùng Tĩnh Mặc không có ở đây.

Hỏi mới biết, hai người được điều đến tiền viện, phỏng chừng phải chờ ở đó một lát nữa mới có thể trở về.

Bạch Vi nói: “Ngày mai là đại sự, liên quan đến thể diện của Vĩnh Ninh Hầu phủ, các viện đều điều người đi qua.”

Tổng cộng bày hai mươi bàn, tính ra là hai trăm khách, đây là dựa theo thiếp mời phát ra để tính toán, nếu người đến nhiều hơn thì còn phải thêm bàn.

Cần phải lo cho khách, không thể để cho người từ xa tới đây ngồi vào bàn như thế được, có người muốn rửa mặt chải đầu, ngắm cảnh, lễ nghĩa phải chu đáo, không thể chậm trễ người ta.

Khương Đường gật đầu, đây cũng là một môn học.

Bội Lan đánh giá Khương Đường một lúc: “Sao hôm nay lại có vẻ vui như vậy?”

Bạch Vi đáp: “Hôm nay là ngày phát bạc tháng, có thể không vui sao?”

Bội Lan cảm thấy không phải là vì bạc tháng, hôm qua trở về, Khương Đường không nói lời nào cả. Lục Anh không có ở đây, Tĩnh Mặc cũng không thích nói chuyện, một mình nàng sắp nghẹn chết.

Hôm nay thấy không giống ngày hôm qua, Khương Đường nhìn càng xinh đẹp hơn.

Thời điểm không vui thì nhìn mặt nhăn như khổ qua, lúc vui thì thấy cười rộ thật ngọt.

Khương Đường: “Nào có.”

Nàng đã nghĩ thông suốt được vài chuyện.

Lúc này mà nghĩ đến chuyện tình ái gì đó thì còn quá sớm, chuộc thân mới quan trọng nhất. Cố Kiến Sơn cũng biết, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng thì có thêm một người thích nàng nữa cũng chẳng có gì là không tốt.

Nếu sau này nàng hạ quyết tâm cùng Cố Kiến Sơn ở bên nhau, chuyện nên đối mặt sẽ phải đối mặt, nàng không cần phải sợ hãi.

Không thể chỉ bởi vì muốn gả cho hắn mà bắt hắn phải hoàn toàn chia tách với gia đình của mình.

Cố Kiến Sơn là con vợ cả của Vĩnh Ninh Hầu phủ, sau khi nàng chuộc thân cũng kém Hầu phủ, thân phận chênh lệch chính là khoảng cách. Chuyện sau này sẽ không dễ dàng, nàng cũng không thể không trả giá gì cả.

Tuy nhiên, đây đều là chuyện sau này mới tính.

Lúc này muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, nàng đã trả lại vòng tay, trong lòng nàng nhẹ nhàng không ít.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, đầu óc cũng tỉnh táo hơn so với ngày thường. Hôm nay làm thịt rồng, ngày mai hẳn là có thừa nguyên liệu, nàng có thể mang về một ít.

Bội Lan chậc chậc hai tiếng: “Nào có, nào có, ta thấy có đấy.”

Khương Đường: “Ai nha, thật sự không có việc gì mà, nếu có việc sẽ nói với các ngươi, ta sẽ không tự ôm bực trong lòng đâu. Ngày mai quay về ta có thể mang về ít thứ, chúng ta cũng có đồ ngon để ăn.”

Yến hội này không giống với chỗ khác, khách đều là người có mặt mũi, đương nhiên sẽ không mang thức ăn thừa về.

Hơn nữa, Khương Đường ở trong phòng bếp lớn cũng có chút tiếng nói, có thể mang về một chút thịt và thức ăn chưa chế biến.

Bội Lan vừa nghe có thức ăn, lập tức ném hết mọi chuyện ra sau đầu. Gia yến lần trước, lúc Khương Đường trở về có mang theo rất nhiều đồ ăn, rất ngon.

Mấy nha hoàn cũng trở nên hứng thú: “Vậy thì ngày mai cứ nấu sẵn cơm trước, chờ ngươi cùng Triệu đại nương trở về.”

Khương Đường gật đầu, sau khi bận rộn xong chuyện này sẽ chuyển sang lo chuyện của Cẩm Đường Cư.

Cẩm Đường Cư muốn mở chi nhánh, có lẽ Lục Cẩm Dao dự định mua công thức làm món bánh đại phúc của nàng, đến lúc đó có thể thu vào hai mươi lượng bạc.

Nếu làm ăn tốt, có thể mua cái khác, dễ dàng hơn so với nàng tự mình đi ra ngoài bày sạp hàng.

Khương Đường ở nhĩ phòng đợi cho tới giờ Hợi mới đi theo Lục Anh trở về, hôm nay là Bội Lan cùng Bạch Vi gác đêm.

Khoảng chừng ba mươi phút sau, Tĩnh Mặc mới trở về, ngày mai cũng có việc bận, người nào qua đó hỗ trợ được cho nửa lượng bạc, cũng coi như cam tâm tình nguyện.

Khương Đường phải qua đó vào giờ Mão sáng mai, cho nên nàng đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, các viện khác vẫn còn yên tĩnh, chỉ có khói bốc lên từ ống khói phòng bếp lớn.

Trần Đại nấu một nồi cháo, hấp một nồi bánh bao thịt. Hôm nay phải làm việc hơn nửa ngày, bọn họ phải ăn một bữa trước, ăn no mới có sức làm việc.

Khương Đường ngồi trong sân ăn, món xào của yến hội đều là dùng nồi to, xào một nồi thật lớn, chia ra đĩa xong bưng lên.

Bởi vì các đầu bếp đã luyện tập rất lâu nên cho dù xào một nồi lớn cũng ngon hơn bình thường rất nhiều.

Còn các món hầm khác thì hầm trước cả một đêm, đặt sẵn trong nồi.

Mười người một bàn, một bàn mười sáu món ăn, sáu món nguội mười món nóng, sau đó có hai món canh, một ngọt, một mặn nữa.

Hàn thị còn mời gánh hát, dựng sân khấu ở vườn hoa trong hậu viện, tất cả điểm tâm đều đưa đến đó.

Nước trà là trà trái cây chua ngọt, điểm tâm có loại của Ngũ Hương Cư, cũng có của Cẩm Đường Cư, tuy rằng không giăng đèn kết hoa nhưng ở khắp nơi cũng hiện ra vài phần vui mừng.

Bình minh dần hé, từ phía đông lộ ra một phần mặt trời đỏ rực, sau đó chậm rãi dâng lên, bình minh tỏa ánh hào quang vạn trượng.

Hàn thị đã tìm người xem ngày, hôm nay trời nắng, là ngày tốt để tổ chức tất cả mọi chuyện.

Khương Đường ngửa đầu nhìn mặt trời mọc, theo như trong sách Vĩnh Ninh Hầu thỉnh lập thế tử, Hàn thị cũng bận rộn cả một hồi như thế này.

sau đó, cùng với sự thuận buồm xuôi gió của Cố Kiến Châu trên quan trường, liên tiếp được thăng chức nên hắn cũng càng thêm bất mãn với Cố Kiến Phong, bắt đầu để mắt đến quan vị của Cố Kiến Phong.

Sắp xếp quan chức, lại nhờ mối quan hệ để tìm người, cuối cùng cũng chuyển Cố Kiến Phong từ Hồng Lư Tự đến nơi khác, bởi vì sau này đảng phái tranh chấp, Cố Kiến Phong bị giáng chức, lúc này mới mất vị trí thế tử.

Khi đó Cố Kiến Châu đã vững vàng, Lục Cẩm Dao có phong thái làm chủ mẫu nên Cố Kiến Châu trở thành thế tử, sau đó làm Vĩnh Ninh Hầu.

Hiện tại Cố Kiến Châu ở Điền Nam, thăng quan còn nhanh hơn so với tình tiết trong sách, không biết có ảnh hưởng gì đến chuyện sau này không nữa.