Xuyên Thành Nữ Chính Cự Tuyệt HE Với Em Trai

Chương 3




Mục Đào khó hiểu cử chỉ này, giờ phút này thấy anh vứt ra ánh mắt quyến rũ, không khỏi phân trần lại là một cái tát.

“Đôi mắt này có vấn đề, không mở được hay sao ý, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, đầu lưỡi cắt cho cá ăn được rồi!” Mục Đào hung tợn nói.

Cô túm cổ áo anh, áo T trắng bị cô nắm đến thay đổi hình, góc áo bụng đều bị vén lên, lộ ra cơ bụng Mục Phỉ Nhiên.

Mục Đào lơ đãng nhìn qua, không kịp phản ứng, lại muốn mắng anh quần áo mặc cũng không tốt, kết quả cảm giác không thích hợp lắm, quái lạ, lại nhìn một cái.

Cái liếc mắt này nhìn thẳng vào mắt.

Ôi ôi ôi đây thật sự mười sáu tuổi sao, điều kiện phần cứng trong mắt nam chính của mẹ ruột là tác giả thật tốt đi, cô nhìn đến chảy nước miếng, dáng người này mà không làm người mẫu thì thật đáng tiếc.

Mục Phỉ Nhiên chú ý tới ánh mắt thèm thuồng của cô, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt, chị gái này, cũng thật là nông cạn.

“Chị.” anh cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô, hướng về cô bật hơi, hơi nóng thẳng tắp chui vào tai Mục Đào, làm cô không nhịn được co rúm lại một chút, “Thích sao? Có thể cởi ra.”

Mục Đào bị anh thổi lỗ tai đến phát ngứa, thấy anh đến gần như vậy, người cô dựa sát vào phía sau, tay túm chặt cổ áo anh cũng buông lỏng, cùng anh giữ khoảng cách.

“Em vô cùng tốt nha, thích bị người ta nhìn như vậy sao, hay là để chị kéo em đi đến hộp đêm kiếm tiền được không?” Mục Đào đánh giá trên dưới anh, thân thể nam chính chính là hoàn mỹ, cả một đêm chỉ sợ dẫn tới phú bà hào phóng ném hơn vạn.

Mục Phỉ Nhiên không tin Mục Đào đối với mình hoàn toàn không cảm giác, nhưng vịt chết mỏ vẫn cứng, tuy bây giờ cô nói chuyện có tính vũ nhục, nhưng ai trước khi lên xe  sẽ không nói chút dirty talk trợ hứng đâu?

Vì thế anh lại không biết tốt xấu mà lại tiến gần, mang theo âm thanh thiếu niên mềm mại mà làm nũng: “Chỉ cho một mình chị cởi thôi, được không?”

Vẻ mặt Mục Đào hoảng sợ trừng mắt nhìn anh, không cầm lòng được yue một chút.

(*yue: muốn nôn)

“Mày bình thường chút đi, đừng làm tao sợ.” Vẻ mặt Mục Đào đờ đẫn mà kéo cửa phòng ra, đem Mục Phỉ Nhiên đá ra ngoài.

Mục Phỉ Nhiên bị đá ra ngoài, anh nhìn cửa phòng đóng chặt, tự mình hướng Mục Đào hô: “Chị, không phải buổi chiều chỉ muốn đi xem trường sao, em đưa chị đi.”

Mục Đào cầm bộ váy đầu đâu, vừa nghe Mục Phỉ Nhiên còn dám tìm mắng, cô tức giận nói: “Cút!”

Cuối cùng Mục Phỉ Nhiên vẫn đi cùng Mục Đào, đi dạo trường học tốt nhất sở thành phố này.

“Chị, học tập ở trường này tương đối là khắc khe, thành tích của chị cũng không biết có theo kịp không.” Mục Phỉ Nhiên đưa cô tới lớp học mà cô nên học, lớp 38.

Lớp 12 là một tòa độc lập, tách biệt khối 10 và 11, nhưng Mục Phỉ Nhiên đã tới không ít lần, cũng quen thuộc.

Dù sao, trước khi thế giới nộp hồ sơ, anh cũng ở cao tầng 3 đọc không dưới ba bốn lần, tuy rằng kho lưu trữ thế giới sẽ mơ hồ thậm chí vứt bỏ một bộ phận ký ức, nhưng đối với hắn mà nói, cuộc sống cấp 3 thời kỳ đã đình trệ, thậm chí không ngừng lặp đi lặp lại.

Mỗi lần đều phải nghênh đón chị gái mới tới, sau đó chính là là bồi dưỡng tình cảm vô vị, tiếp đó là thân thể sẽ tự mình làm ra động tác cốt truyện yêu cầu, anh không có cách nào khống chế thân thể của mình, giống như một người ngoài cuộc đang nhìn mình, tận tình phóng túng.

Anh cũng thử đoạt lại quyền khống chế thân thể, nhưng không có cách nào đoạt lại, nếu đã như vậy, vậy thì phóng túng đến cùng, dù sao khoái cảm chính mình cũng có thể cảm nhận được, chỉ là mỗi lần nhìn “Chị” đang ngủ, liền cảm thấy vớ vẩn lẫn buồn cười.

Thế giới này đang cùng anh nói giỡn, rõ ràng anh cũng không biết những “chị” này, lại muốn cùng họ cộng trầm luân.

“Không theo kịp, cũng không cần em phải nhọc lòng, làm sao, mày còn muốn dạy bù cho chị à?” Mục Đào đứng ở cửa lớp 38, cuối tuần buổi chiều lớp 12 trở lại trường, bây giờ mới hơn ba giờ, phòng học đã lục tục không ít người tới.

Có người nhìn thấy  Mục Phỉ Nhiên, không nhịn được khe khẽ nói nhỏ, dù sao Mục Phỉ Nhiên lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích còn giỏi, mặc dù mới học lớp 11, nhưng là ở cấp 3 cũng coi như là có tiếng, hơn nữa còn là một học bá nhân thiết, tham gia các loại cuộc thi đua lấy giải thưởng, thỏa thỏa chính là nam chính tiểu thuyết.

“Cũng không phải không thể nha, chị.” Mục Phỉ Nhiên hơi mỉm cười, anh dùng ánh mắt ôn nhu lưu luyến, âm thanh lại tràn ngập khiêu khích.

“Ha ha, dạy bù trên giường hả?” Mục Đào nhỏ giọng nói thầm, trong nguyên văn cũng không phải không có chuyện này, nữ chính cùng Mục Phỉ Nhiên còn không phải thích loại điệu này sao.

“Chị nói cái gì?” Ánh mắt Mục Phỉ Nhiên chợt lóe, tuy rằng Mục Đào giọng nói cực kỳ nhỏ, nhưng thính lực của anh rất tốt, vẫn nghe được.

“Chị nói là, em học lớp 11 sao dạy thêm cho chị lớp 12, em có thể làm được sao không nhảy lớp đi?” Mục Đào cảm nhận ánh mắt bạn học xung quanh, cả người cô đều không thoải mái, những người này nhìn cô như nhìn khỉ vậy.

“Chị, em cử đi học mà.” Tuy rằng Mục Phỉ Nhiên đang cười, nhưng đáy mắt rét run.

Mục Đào ồ một tiếng, Mục Phỉ Nhiên đứng ở cửa lớp 38, nơi này lục tục người đi qua người đều sẽ ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lẫn tò mò, cô không muốn bị người ta nhìn như vậy, trực tiếp rời khỏi tầng 3.

Mục Phỉ Nhiên đi phía sau cô, chân dài vừa bước lên liền đuổi theo cô, hỏi: “Chị không vào xem à?”

“Sau này có rất nhiều tiết học mà, bây giờ đi làm gì, chị muốn về nhà chơi.” Mục Đào ra cổng trường, Mục Phỉ Nhiên chặn xe, hai người bắt xe trở về.