Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 91: Chương 91






Cuộc chiến dư luận thắng lợi kết quả chính là bên dưới weibo Ngân Hà Canh Gác, ngoại trừ kêu gọi bên ngoài, kêu gọi tối ưu hóa, kêu gọi các tay chơi anh hùng ở ngoài ra, còn xuất hiện một nhóm kêu gọi đăng hình chụp của sếp trên weibo.
[ I swear ]: tỷ tỷ xinh đẹp hôm nay kinh doanh không! tôi muốn xem hình đẹp của lão bà hu hu hu, hình tạp chí hình tin tức tôi liếm hết rồi! Ps: với quan tâm cái chân lão bà của tôi sao rồi! (Ed: tên hay á, tui thề :))))
[ Vật Ngôn ]: lầu trên giành lão bà với tôi à???
[ Bút Hạ Siêu Nhân ]: tôi không như vậy nha, tỷ tỷ xinh đẹp xứng đáng có nhiều lão bà nhé, tôi không cần mời mà tự trở thành một số đó nha!
[ Trương Trương ]: tôi cũng muốn xem dung nhan thịnh thế mỹ nhan của sếp a! Afra là nhân vật tôi thích nhất, tỷ tỷ tôi còn thích hơn!
[ Vi Nồng ]: mấy người vào trang chủ mà xem, chờ sếp chính thức có trang riêng, tôi sẽ lót dép ngồi hóng á!
Cố Sơn Tuyết lạnh mặt nhìn màn hình, tìm hiểu một chút liền tạo cái nick đăng nhập weibo bình luận.
[ Yêu thương hoa hồng nhỏ ]: Ngưng Ngưng đã có người yêu rồi, nàng có lão bà rồi!
[ Pikachu ]: Ha ha ha ha người chị em à, chúng tôi biết mà, lão bà của bạn cũng là của chúng ta!
Cố Sơn Tuyết xém chút ném luôn con chuột, hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình mấy người này chỉ đang nói đùa thôi, trong lúc nàng định đăng xuất thì weibo có thông báo mới.
Vì có quá nhiều người hỏi hỉnh chụp, weibo chính chính thức đành lên tiếng nói sếp không có weibo cá nhân, đồng thời mong mọi người chơi game vui vẻ và đón chờ các tin tức mới.
Đó chỉ là hai tấm hình bị cắt xén, khó mà nhịn ra được là của ai, nhưng có thể xách định là hai cô gái.
Cố Sơn Tuyết cũng không nhìn ra, mở bình luận xem, ai cũng đoán, trong đó có bình luận, trong đó bình luận hot nói đến Afra và Hilary
[ Kim Trí Tú TENSOO ]: doán mà con gái ruột là Afra, không đúng, hiện tại cũng không còn là con gái ruột nữa rồi, từ lúc phát hiện Afra là nguyên hình của sếp thịnh thế mỹ nhan, thì Afra cũng chỉ là vật biểu tượng thôi, hèn gì lại dùng nó là logo chính thức!
[ Trừu bất đáo tạp ]: nếu là hai đứa con gái, đoán đại cp, nhưng mà tôi thấy tò mò là nguyên hình của Afra là sếp, vậy thì có phải sếp cũng biết rồi không, sếp là người theo dõi tiến độ trời chơi, cũng là người sáng lập trò chơi, nàng còn âm thầm thêm trứng màu cho đểu thấy được cp, vậy tôi cũng đoán thử có khi nào Hilary cũng có nguyên hình giống như Afra không?
[ Cố thủ nhất ]: người chị em lầu trên đoán đại! phát hiện có hoa! đúng vậy, Nguyệt tiểu thư có khi nào cũng có nguyên hình không? nếu như có.....!wow~
Cố Sơn Tuyết thấy những bình luận hot này xong thì tâm tình thoải mái một chút.
Cho dù mấy người này có gọi Ngưng Ngưng là lão bà của bọn họ thế nào đi nữa thì phía chính chủ cũng đã đóng dấu rồi, không phải của bọn họ.
Cố Sơn Tuyết đăng xuất, tâm tình thoải mái bắt đầu xử lý công việc.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết tâm tình Cố Sơn Tuyết dao động, mấy hôm nay đấu đá khiến nàng bị cuốn vào trạng thái làm việc cao độ, sau khi ngủ đủ thì nàng lại tiếp tục tạp vật lý trị liệu.
Hiện tại nàng có thể đi đường mà không cần vịn lan can, đáng tiếc là kiên trì không được lâu, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Nàng chụp một tấm hình đầy mồ hôi gửi cho Cố Sơn Tuyết, vào phòng tắm tắm, sau đó ra cửa đến Khuyết thị làm việc.
Hạng bên kia nàng vẫn không quên theo dõi, trong mấy ngày bận rộn này nàng dùng một số tiền lớn mời đến đại sư phụ sáng tạo món ăn thay đổi hương vị nhiều lần, Khuyết Dĩ Ngưng nếm qua sau đó gật đầu, chọn một món trong đó đưa cho bộ phận nghiên cứu, để bọn họ nghiên cứu cải tiến món ăn này.
Khi nàng từ bộ phận nghiên cứu quay về phòng làm việc, thì phát hiện Khuyết Lâm Dương đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
"Đại ca, sao anh lại ở đây?"
Biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng có vài phần kinh ngạc, đây không phải là giả bộ, Khuyết Lâm Dương mới bị nàng vả mặt, nhưng nhanh như vậy đã chạy đến nhà rồi?
"Giám đốc mới đến, tôi đang định gọi điện cho ngài đây."
Tiểu trợ lý mang cà phê vào nói, Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn Khuyết Lâm Dương làm tư thế mời.
"Nhìn khí sắc đại ca có vẻ không tốt, hôm qua ngủ không ngon giấc sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Khuyết Lâm Dương ngồi trong phòng làm việc, mỉm cười nói.
Khuyết Lâm Dương vẫn giữ bộ dạng nho nhã, bất quầng thâm trên mặt khiến cho hắn so với bộ dạng hang hái ngày xưa càng thêm già yếu.
"Vẫn tốt, chỉ là làm hạng mục phối hợp quảng cáo này hơi phiền một chút, nhưng mà cũng là vì nhà mình, chút cực khổ này có thấm gì?"
Khuyết Lâm Dương cười cười, bề ngoài nhìn không có gì dị dạng.
"Đại ca à, anh cũng không còn trẻ nữa, ít cực khổ vẫn tốt hơn, tránh cho thân thể ăn không tiêu, những việc cực khổ này nên gioa cho người trẻ tuổi là được rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn cười quan tâm như cũ, hàm nghĩa ám chỉ cũng không ít.
Khuyết Lâm Dương cũng không tính là già hẳn, chỉ dù ở tuổi trung niên, nhưng so với Khuyết Dĩ Ngưng đôi mươi thì đúng là không còn trẻ gì nữa.
Không ai thích bị nói là người già cả, nhất là loại người dã tâm bừng bừng như Khuyết Lâm Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt dối trá của hắn nhạt đi một ít, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nhếch mép một cái.
"Người trẻ sao, hơn phân nửa là không dựa vào được, thiếu kiên nhẫn, trong giới này đánh được vài ba cái thì đắc ý vênh váo, không biết nước sâu hay nước cạn thế nào, thì đã cho mình là rồng rồi," Khuyết Lâm Dương cười mỉa một tiếng, dừng lại một chút, tựa như đang nói đùa lại mở miệng tiếp, "thật ra á, chỉ là vương bát mà thôi."

"Vậy đại ca lăn lộn hơn 20 năm rồi, anh cảm thấy mình là rồng hay là vương bát hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhận tư liệu trên tay hắn, nhướng mày hỏi hắn.
Không chờ Khuyết Lâm Dương nói, nàng liền nhỏ nhẹ nói tiếp: "em thấy không phải vương bát cũng không phải rồng, mà là cá muốn vượt long môn, nhưng tiếc là, tu hành không tới, cùng lắm là biến thành rắn nước có bề ngoài giống rồng, làm sao cũng không mọc được sừng."
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Khuyết Lâm Dương, như muốn xuyên qua vỏ bọc bên ngoài nhìn thấu hắn.
Không khí đột nhiên căng thẳng, ý tứ mục đích đều là nhắm chính diện.
"Em gái nhỏ chắc chắn như vậy là hơi sớm rồi."
Khuyết Lâm Dương nói, khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Vậy cũng chưa chắc, bản thân em á, nói cái gì cũng đều rất chính xác."
Khuyết Dĩ Ngưng mở tư liệu, lật qua loa vài tờ xem nội dung.
Kế hoạch hợp tác này là do nàng đã nói trước đó trong cuộc họp cổ đông kêu Khuyết Lâm Dương phối hợp làm quảng cáo, Khuyết Lâm Dương đúng là có soạn ra, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng muốn cũng không phải là thứ này.
"Có chỗ nào không vừa ý sao, tư liệu này anh có đưa trước cho vài vị thúc bá xem qua rồi, bọn họ cảm thấy rất tốt, vì phối hợp quảng cáo cho hạng mục mới lần này, anh cũng không có giấu giếm gì a."
Khuyết Lâm Dương đúng là không giấu giếm cái gì, bộ dạng rất chi là phối hợp, người không biết còn nói một câu cực khổ cho hắn, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng xem đống giấy này chỉ thấy hoang đường nực cười.
Khuyết Lâm Dương vẫn cố gắng khóa chặt bản thân với Khuyết thị chung với nhau, phối hợp quảng cáo không có lợi gì cho hắn hút, nhưng ngược lại thì biết tìm cách khóa sâu vào trong, ban đầu Khuyết Dĩ Ngưng đánh cũng không phải chủ ý như vậy, trong buổi họp cổ đông nói như vậy thật ra là có dụng ý khác.
Nàng nhất định phải lấy hết mọi thứ trong tay Khuyết Lâm Dương, sao có thể để đồ của mình dính đến quan hệ danh nghĩa của hắn được, nàng muốn có là thật đánh thật.
"Mấy thứ này em thấy không được, nếu đại ca nói không giấu giếm, vậy thì anh cũng biết là khởi động hạng mục thì cần có nhà máy sản xuất, nghe nói gần đây anh đang nhắm đến vài nhà máy mở rộng dây chuyền sản xuất cho công ty của anh, hay là nhường cho em thế nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười nói, trong lòng cười lạnh.
Còn muốn mở rộng tuyến sản xuất, sớm muộn ngươi cũng phải đóng cửa thôi.
"Em đang nói đùa à? chuyện làm ăn, làm gì có chuyện nhường hay không chứ? em gái à, em làm vậy là không nên đâu."
Nụ cười giả tạo trên mặt Khuyết Lâm Dương biến mất, mặt không biểu tình nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
"Việc kinh doanh cũng không có gì là phải nhường hay không? đại ca à, anh nói câu này không thấy chột dạ hả? anh lấy đi sự cạnh tranh của công ty đem về cho công ty của mình, công ty chúng là làm đệm lót không ít a? hơn nữa không chỉ có đất đai đâu, nếu anh muốn em thanh toán từng việc từng việc như vậy, vậy thì cũng khó coi lắm đó, dù sao em cũng không ngại liệt kê cho cho thúc bá xem, xem xong để coi bọn họ cần kế hoạch quảng cáo của anh, hay là cần nhà máy mà em nói ?"
Khuyết Lâm Dương vô sỉ đúng là quá vô sỉ, nhưng mà hắn không vô sỉ như vậy thì hắn cũng sẽ không đi đến hôm nay.
Khuyết Lâm Dương còn dùng kế hoạch này cho các cổ đông xem trước để uy hiếp nàng, đúng là nực cười.
Sắc mặt Khuyết Lâm Dương càng thêm xấu xí, hắn không ngờ Khuyết Dĩ Ngưng lại biết được nhiều chuyện như vậy, đến cả nợ cũ cũng lật lên.
Hắn không cam lòng, đây là toàn bộ những thứ hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới có được, không biết vì sao chỉ nháy mắt mọi tình huống đều bất lợi với hắn.
Kỳ thực hắn cũng biết rõ, cổ phần công ty chưa đến tay, cha nuôi chuyển qua giúp đỡ con gái ruột, thực quyền giảm mạnh, so với thế lực Khuyết gia để Khuyết Dĩ Ngưng dựa cũng không có gì lớn, quan trọng chính là Khuyết Dĩ Ngưng đã thay đổi trở nên thông minh hơn.
Khuyết Lâm Dương không nghĩ ra được, vì sao hắn nuôi một em gái phế vật, lại đột nhiên biến thành bộ dạng như hôm nay từng bức khí thế ép người.
Nếu như nàng vẫn đần độn như trước kia, cho dù có được Khuyết Hán Nghĩa chống lưng thì nàng cũng chỉ là kẻ bất tài không đỡ được, nhưng ngược lại hiện tại cũng đã đỡ lên rồi.
Kè thù đột nhiên trở nên mạnh, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có tính uy hiếp ngầm, nháy mắt Khuyết Lâm Dương có quyết định của hắn.
"Ngưng Ngưng, anh trai khuyên em một câu, đối nhân xử thế thì nên biết giả vờ, ở chỗ ăn tươi nuốt sống này, muốn cướp đồ người khác, thì phải có bản lãnh mới được."
Khuyết Lâm Dương tỏ thái độ cự tuyệt, không chút do dự ra khỏi phòng làm việc.
Khi cửa đóng lại trong nháy mắt, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mặt hắn, đột nhiên cảm nhận đến gì đó.
Nàng liền cầm di động, gọi cho Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, coi chừng giúp em gần đây có phải Khuyết Lâm Dương đang mua bán cổ phần của Khuyết thị không."
"Phải, hắn khó chơi hơn em nghĩ."
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, gọi cho Khuyết Hán Nghĩa, báo trước cho ông chuẩn bị phòng hờ.
Trong suy đoán của Khuyết Dĩ Ngưng thì Khuyết thị là miếng bánh mà Khuyết Lâm Dương đã thèm thuồng từ lâu, nói gì cũng đâu dễ buông ra được, ít nhất cũng phải đá được nàng và cướp lại Khuyết thị, trong khoảng thời gian này còn đang cùng hắn giao thiệp, nàng có thể dùng hết khả năng để giữ lại, nhưng không ngờ đến chút lợi Khuyết Lâm Dương cũng không muốn nhổ ra, nhanh nư vậy đã muốn bỏ đi.
Gã đàn ông này lòng dạ quá độc ác, quyết đoán rất ghê gớm, người bình thường vì nhiều năm mưu tính che mất sẽ khó mà thoát thân được, nhưng Khuyết Lâm Dương đã sớm phân rõ thế cục.
Nếu Khuyết Lâm Dương thực sự bán tháo cổ phần của Khuyết thị, nói vậy hắn sẽ đổi cách để đoạt được Khuyết thị.
Dù sao với tính cách của hắn, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ hắn không dễ mà đi như vậy, sau đó muốn cùng Khuyết thị bình an vô sự? cho dù Khuyết Lâm Dương có nghĩ như vậy, thì nàng cũng không để Khuyết Lâm Dương sống yên thân.

Khuyết Dĩ Ngưng tính không sai, Khuyết Lâm Dương đúng là đang tính kế rời khỏi Khuyết thị.
Hắn ở Khuyết thị mấy chục năm, lợi lộc có được không ít, hắn muốn lấy được Khuyết thị không sai, nhưng lại không muốn trả giá quá nhiều, cổ phần công ty hắn hữu hạn, những cô đông lôi kéo được cũng không đủ để hắn áp đảo trong đại hội cổ đông.
Phần lớn cổ phần đều nằm trong tay người nhà họ Khuyết, Khuyết Lâm Dương không chắc bọn họ sẽ không quay đầu phản bội.
Hiện tại hắn đã khẳng định Khuyết Dĩ Ngưng là người có năng lực, cho dù là tác phong của nàng hay là sự chuyên nghiệp của bản thân, điều này khiến Khuyết Lâm Dương không thể nào không đánh giá lại nàng, hơn nữa đối với việc không có phần thắng này hắn không muốn tốn công nữa, không bằng cắt đứt luôn cho rồi.
Nhưng mà trước khi xong, hắn còn phải chuẩn bị thêm vài thứ.
Trong lòng làm việc, Khuyết Hán Nghĩa không dám tin nổi.
"Con nói hắn sẽ bỏ qua như vậy sao? sao có thể, nếu hắn đã giả bộ nhiều năm như vậy rồi thì sao có thể cụp đuôi an phận được, còn chưa chặt đứt đuôi của hắn mà!"
Khuyết Hán Nghĩa chắc chắn 100% là không tin, tên Lâm Dương kia đã làm ra như vậy rồi, không nuốt sạch gia sản của bọn thì sao mà bỏ qua được.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu nói: "ba, ba hiểu lầm rồi, không phải con nói hắn muốn buông tha, mà có thể là hắn muốn trở mặt luôn."
Trong quỹ tích thế giới cũ, nguyên chủ không có năng lực đấu với Khuyết Lâm Dương như nàng, cho nên Khuyết Lâm Dương im lặng là có thể thu hết mọi thứ vào trong túi, nhưng hiện tại kế hoạch của hắn đã bị nàng phá rối, hắn làm cái gì cũng không có gì lạ.
"Hắn muốn trở mặt với chúng ta? hắn dựa vào cái gì? hắn lấy mặt mũi gì chứ? ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, được chúng ta nuôi đến lớn, hắn nhất quyết trở mặt như vậy sao? có đóng đinh nhổ nước bọt hắn cũng không đủ."
Khuyết Hán Nghĩa cảm thấy nếu Lâm Dương muốn phá bọn họ thì chỉ là chuyện đứng không vững, nói thể nào thì nhà ông cũng có ân với Lâm Dương, cho hắn mọi thứ.
"Nếu hắn có thể trở mặt, thì cút khỏi nhà chúng ta, cũng là chuyện tốt, vậy thì đối phó cũng dễ dàng hơn."
Khuyết Hán Nghĩa nghĩ lại, cảm thấy không được, nếu tên súc sinh Lâm Dương kia muốn làm như vậy thật, ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, xóa tên hắn trong gia phả, cắt đứt mọi công việc làm ăn với hắn, vậy cũng khỏe, sau đó tiếp tục làm kẻ thù.
"Dựa theo tính cách của hắn, hắn sẽ đánh trước để chiếm lợi thế, trước tiên hất chén nước bẩn lên người chúng ta, sau đó khiến chúng ta không chiếm được lợi ích gì, hắn ở trong công ty rất lâu rồi, con không biết có bao nhiêu người là của hắn?"
Khuyết gia kinh doanh chủ yếu là về ăn uống, quản lý nhân viên đủ mọi cấp bậc, không chỉ mỗi Lư Tô, mà còn có chuỗi thương hiệu của Khuyết thị, Khuyết Dĩ Ngưng không biết Khuyết Lâm Dương cài bao nhiêu người ở trong, còn có đối tác thương hiệu, nếu Khuyết Lâm Dương thực sự nảy sinh độc ác muốn phá nát Khuyết thị, vậy thì những kẻ đó sẽ đi ăn máng khác, đối tác không có hàng cung ứng, Khuyết thị bị tổn hại khó mà lường trước được.
"Sao hắn dám.....!sao hắn dám làm!"
Khuyết Hán Nghĩa cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt đột biến.
"Chúng ta đối xử với hắn không tệ, hắn sao lại có thể.....!không đúng, đều do ba a, trước kia không nên đưa hắn vào nhà."
Khuyết Hán Nghĩa ngồi thụp xuống ghế, hô hấp dồn dập, thở không ra hơi, Khuyết Dĩ Ngưng vội đến vỗ lưng nhuận khí cho ông, để ông bình tĩnh trước.
Sắc mặt Khuyết Hán Nghĩa xám xịt, dường như cũng thấy sẽ có ngày như vậy.

Đến cả hại chết con gái ông, hại cả nhà ông, Lâm Dương còn làm được thì nói gì đến việc phá đổ Khuyết thị mà không làm được chứ.
Ông không biết vì sao trên đời lại có người độc ác như vậy, rõ ràng bọn họ có ân với hắn, nhưng sao lại như bọn họ đang nợ hắn, tựa như có huyết hải thâm thù với hắn.
"Ba hoài nghi không phải ba cứu hắn, mà là hại cả nhà hắn."
Khuyết Hán Nghĩa ho khan vài tiếng, tức giận vỗ tay vịn mấy lần.
Ông không hiểu nổi sao lại có thứ rắn độc như vậy.
Ông hận không thể để xe cán chết hắn trên đường cho rồi, để nợ máu phải trả bằng máu.
"Ba, không sao đâu, có con đây.

Ba đừng để mình tức giận, bả phải thật khỏe mạnh, sống cho hắn thấy, xem hắn cuối cùng chết thảm như thế nào."
Khuyết Dĩ Ngưng rót cho Khuyết Hán Nghĩa một ly nước, để ông hạ bớt cơn giận.
Nếu nói thương gân động cốt thì Khuyết thị không thể nào tránh được, Khuyết Dĩ Ngưng sau đó sẽ gầy dựng nó lớn mạnh lại lần nữa, cho dù thế nào, Khuyết Lâm Dương cũng phải trả giá lớn.
Nàng nhất định sẽ khiến cho hắn hai bàn tay trắng, chết không yên lành!
Trên lưng Khuyết Lâm Dương không chỉ mang cái mưu tài hại mệnh đơn giản, còn vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn, người như vậy chết bao nhiêu lần cũng không đủ.
Khuyết Hán Nghĩa nhìn Khuyết Dĩ Ngưng trong lòng cũng bình tĩnh một chút, nhưng nghĩ đến thì càng khó chịu hơn.
Ông nghĩ mọi việc hiện tại thay đổi thành như thế nào liền tức giận.

Hận Khuyết Lâm Dương, cũng hận chính mình.
Nếu không phải ông trước kia quen biết người không rõ ràng, thì cũng sẽ không đến nước như vậy.
"Tiểu Ngưng à, con nói xem, Ngưng Ngưng nó có trách ba không? trách ba chưa từng quản nó, ba đây ngày đêm ngủ không được, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì thì trong lòng đau đến hoảng sợ, nếu lúc đầu chúng ta không nuôi đứa nhỏ này thì tốt rồi, tất cả cũng sẽ không thành như vậy, sẽ không biến thành như bây giờ!"
Khuyết Hán Nghĩa đã hơn 70, ở trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng mà khóc đến thương tâm, biểu hiện trên mặt hối hận không thôi.
Không chỉ người nhà của ông, còn có tâm huyết của ông, nếu Khuyết thị thực sự gặp khó khăn, ông chỉ có thể xin lỗi người nhiều thêm.
"Không trách mọi người, nàng chưa bao giờ trách mọi người cả, không sao đâu, ba, còn có con đây, ta sẽ giải quyết tốt mà."
Khuyết Dĩ Ngưng thấy ông như vậy trong lòng cùng chua xót lo lắng, vỗ lưng cho ông, lặp lại lời hứa của mình.
Lương thiện thì sai sao? Khuyết Dĩ Ngưng không nghĩ vậy.
Sai bất quá là do bản tính ác nhân thôi, một số ít trong xã hội được nuôi thành tam quan méo mó, bản thân họ luôn cách biệt với mọi người.
Khinh bỉ nông phu và con rắn bên trong nông phu, Đông Quách tiên sinh ở trong Đông Quách tiên sinh, nhưng mà rắn và sói phủ thêm da người, thì ai mà biết được họ có phải là nông phu và Đông Quách hay không đâu?
Vẻ đẹp của nhân thế này không phải là thấy được cái ác nhân gian mà vẫn giữ được lương thiện, mà thế giới này còn có tình yêu thật sự sao?
Cũng vì tình yêu thương nhiệt tình, lúc đầu Khuyết Dĩ Ngưng cũng sẽ không rơi vào thống khổ vô tận trong điên cuồng.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết dỗ người, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho dễ nghe, nàng chỉ có thể nói việc mình có thể làm.
Nàng cũng không thấy sự độc ác của Khuyết Lâm Dương mà kinh hãi, những kẻ độc ác trên thế gian này nhiều vô số kể, cũng như nàng không ngờ đến đám thân nhân có máu mủ với cha mình kia, dám phóng hỏa âm mưu gϊếŧ người, chia gia sản của nhà nàng, ở trước mặt nàng biểu diễn bộ dạng hiền hòa với nàng.
Khi biết được chân tướng sự thật, trong khoảng thời gian đó đêm nào nàng cũng gặp ác mộng không ngủ ngon giấc được, thì ra người thực sự biết ăn thịt người.
Nhưng cũng may là nàng cũng tình cờ gặp được người tốt, cho nên nàng rất quý trọng người tốt, Khuyết ba và Khuyết mẹ là người lương thiện khó có được, bọn họ đối xử với mọi người phóng khoáng, thành tín hữu hảo, cho nên con đường kinh doanh mới có thể tương đối thuận lợi lâu dài, chỉ là bất hạnh gặp phải Khuyết Lâm Dương.
Qua một hồi lâu Khuyết Hán Nghĩa mới tỉnh táo lại, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cười cảm kích.
Ông ít khi trò chuyện với linh hồn xa lạ này trong cơ thể con gái mình, thế nhưng lúc này lại nhịn không được cảm khái.
"Cha mẹ con nhất định rất có phúc, vì có một đứa con gái như con."
Ông cười pha lẫn nỗi đau, cũng có chút cảm động kiêu ngạo không rõ.
"Dạ," Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười, "con biết bọn họ sẽ luôn tự hào về con."
Một mình Khuyết Dĩ Ngưng là không đủ, Khuyết Hán Nghĩa cũng không thể để nàng một mình quản hết được, ông biết rõ Khuyết thị, so với Khuyết Dĩ Ngưng mới đến thì càng nhiều hơn, sau khi Khuyết Dĩ Ngưng bàn luận cùng ông xong, Khuyết Hán Nghĩa bắt đầu kiểm tra lượng người, sau đó lên danh sách lại các đối tác làm ăn, đồng thời tìm thêm đối tác thay thế nếu bị ngưng giữa chừng.
Hơn nửa tháng bề ngoài gió yên sóng lặng, vào giữa hè, có một cửa hàng khai trương trên con đường phồn hoa.
Của hàng có tên là Mẫn Chi, nghe có chút văn nhã, đây là nhà hàng gia đình chính thức ở Lư Tô.
Thật ra lúc đầu cũng không định đặt tên này cho nhà hàng, nhưng Khuyết ba và Khuyết mẹ lại muốn đặt cái tên này, Khuyết mẹ xuất thân từ dòng dõi thư hương, khi còn nhỏ đã đặt tên cho con gái, cũng vì hai chữ này mà giờ cảnh còn người mất, nhưng Khuyết ba và Khuyết mẹ xuất phát từ tâm, nên hy vọng mọi người có thể nhớ đến cái tên này, cho dù nhớ mà không biết ý nghĩa của nó cũng không sao.
Ban đầu Khuyết Dĩ Ngưng quảng cáo cũng rất tốn công, nhưng nàng là cũng là một tay quản lý kinh doanh già đời, mùi vị cũng đủ giữ khách lại, còn lại sẽ hấp dẫn người đến.
Trong lúc khai trương thì sẽ phát đồ ăn thử miễn phí cho dòng người đi bộ cạnh con đường đông đúc, mỗi người một phần nhỏ không quá nhiều, dùng nồi có thể nấu với nhiệt độ bình thường, đặt trước 3 ngày sẽ được giảm 50%.
Chuỗi nhà hàng của Khuyết thị đều được dán quảng cáo, mang theo vé đi sẽ đổi được một phần măng Cẩm Vân, món chính có số lượng giới hạn của nhà hàng.
Măng Cẩm Vân nghe tên thì tưởng là món ăn chay, nhưng thực chất là một món mặn, đặc sản Lư Tô là măng non tươi ngon, kết hợp cùng kiểu nấu ăn cẩm vân đặc biệt của thành phố Lâm, thịt heo chọn loại chân trước loại tươi ngon nhất, cắt thành từng khoanh, kếp hợp với nước tương đầu bếp chế biến, vị vừa phải, sau còn có chút ngọt của cam, lưu luyến trên đầu lưỡi, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Vì quảng cáo cái này, Khuyết Dĩ Ngưng sẵn sàng mượn văn phòng Thanh Vân để quảng cáo, chỉ cần đến nhà hàng Mẫn Chi tiêu dùng thì sẽ có cơ hội nhận được các thẻ bài của Ngân Hà Canh Gác, lấy được nội trắc giới da hạn của Ngân Hà Canh Gác, ngoài ra còn có các giải thưởng ngẫu nhiên khác.
Cố Sơn Tuyết ngồi trong phòng làm việc thấy tin nhắn báo liền mở weibo xem.
@Nganhacanhgac: Afra gọi bạn về nhà ăn cơm kìa.
Còn có tấm hình Khuyết Dĩ Ngưng chỉ đồ ăn chống mặt nhìn vào ống kính.
[ Cam quýt vị đản quyển ]: bệnh hấp hối kinh ngạc ngồi bậy dậy, lão bà xinh đẹp kinh doanh!
[ sữa chua đặc ]: chuyện gì vậy? sao lại quảng cáo cho nhà hàng vậy? tôi muốn nội trắc da, nhưng thấy địa điểm thì tôi héo!
[ Chung quanh ]: tui khóc thành vũng hu hu hu hu, đây là phúc lợi của người chơi Lư Tô sao hu hu hu! mẹ ơi, nhìn món ăn trong tay lão bà của tôi rất là ngon a hu hu hu!
[ Siêu yêu milk ]: quảng cáo là vì sếp mở nhà hàng chính thức, không phải mới mở, mà vì sếp là phú nhị đại a, đó là sản nghiệp gia tộc á! mùi vị rất là ngon, mọi người mau đến ăn đi nha!
[ Thanh Kỳ ]: đúng là ăn ngon thật! Người chơi Lư Tô điểm danh! Lúc đi bộ trên con đường nổi tiếng bên kia, thì thấy nhà hàng mới khai trương, hương vị hấp dẫn tôi đến! ăn thử vài miếng xong tôi liền xông vào, chật ních hết á mấy người biết không! vì một cái nội trắc da và món ngon tôi phải cực khổ chờ n lần, đi dạo phố khiến tôi thấy mệt, nhưng lúc ăn rồi khiến tôi rưng rưng muốn khóc! thật sự chưa từng ăn món măng nào ngon như vậy, còn có vài món tôi chưa từng ăn qua, mềm đến nỗi tôi xém nuốt luôn lưỡi rồi, thịt heo bên trong mà tôi xém không nhận ra đó là thịt heo á! nó đã thay đổi! tuy là không có được nội trắc da ngẫu nhiên, nhưng mà thực sự rất vui vì có thể ăn một bữa siêu cấp happy, hơn nữa phí không quá đắt, so với giá bình dân cũng rất ổn, còn chưa nói hôm nay giảm 50% nữa đó!
[ Cát ưu nằm ngôi sao nhỏ ]: đúng là hâm mộ người chị em lầu trên, tôi cũng muốn có nội trắc da, bây giờ tôi bắt đầu thèm rồi qwq.
Cố Sơn Tuyết suy nghĩ một chút, nhịn không được dùng nick ảo để rep comment người đầu tiên.
Nhấn mạnh một cái, không phải lão bà của bạn, đó là lão bà của tôi hiểu chưa?
[ Cam quýt vị đản quyển ]: biết rồi đều thích cái đẹp, thì đều là lão bà của tỷ tỷ nha.
Ngón tay Cố Sơn Tuyết lại giật giật trên bàn, hít sâu một hơi cầm di động lên, nhắn tin cho Khuyết Dĩ Ngưng.
[ Cố Sơn Tuyết ]: khai trưởng cửa hàng mới hả?
[ Ngưng Ngưng ]: đúng vậy, buôn bán rất đắt nha, mùi vị thực sự rất tuyệt, em biết tối nay chị không có gặp khách, em nhờ người mang đồ ăn qua cho chị rồi.
Cố Sơn Tuyết liền nhắn lại, ngẩng đầu nhìn màn hình, thì thấy chính mình đang nhếch khóe môi.

Cô nhìn màn hình ngây ngẩn một hồi, tiếp tục xem trang web, sao đó lại làm tiếp công việc.
Khuyết Dĩ Ngưng nhờ người giao đồ ăn cho cô rất nhanh đã đến, bên trong còn có trứng chiên hình trái tim tình yêu.
Cố Sơn Tuyết chống mặt nhìn trứng chiên tình yêu, lại ngây ngẩn một hồi.
*
Nhà hàng khởi đầu tốt đẹp, là trong dự liệu của Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng đều nắm rõ mỗi món ăn, khiến cho mọi người không ai có thể từ chối hương vị và hiệu quả kinh doanh, dù nhà hàng đã qua ba ngày giảm 50% phí, nhưng lượng người kéo đến chỉ có tăng không giảm.
Nàng cố gắng tung chiêu bài, không vội vàng mở đại lí, mở weibo chính thức của Mẫn Chi, tích cực buôn bán.
Lúc đầu chỉ có fan háo sắc và fan mê game kêu gọi, sau đó tụ lại thành nhóm mê ăn càng lúc càng nhiều, chiêu này càng lúc càng vang dội, sau đó trở thành nhà hàng không thể thiếu khi đến check in Lư Tô, đương nhiên đó là chuyện nói sau.
Khuyết Dĩ Ngưng ngoại trừ coi chừng nhà hàng và trên mạng bên kia, còn phải phân thần canh chừng hành động của Khuyết Lâm Dương, Khuyết Lâm Dương đã dồn nén im lặng hơn nửa tháng rồi, chỉ nghe tin hắn bán tháo cổ phần, nhưng không thấy hành động lớn nào khác.
Chó cắn người sẽ không sủa, Khuyết Lâm Dương là con chó đặc biệt, Khuyết Dĩ Ngưng không dám thiếu cảnh giác được.
Mẫn Gia Trí bên kia sau khi chơi xấu thất bại thảm hại cũng không làm gì thêm chỉ im lặng từng bức phát triển, còn Khuyết Dĩ Ngưng bận đến nỗi không phân thân được, chỉ có thể dành được chút thời gian nhỏ nhoi đáng thương tán tỉnh Cố tiểu thư.
Cố Sơn Tuyết xấu hổ cũng tính là chờ, nhưng cũng là người bị lay động, mỗi ngày đều dặn Khuyết Dĩ Ngưng đi ngủ sớm đừng để gục trước, tuy hai người bận đến không thể gặp nhau, nhưng khoảng cách trong lòng đã không còn xa.
Đầu tháng bảy, lịch trình của Khuyết Dĩ Ngưng dày đặc không chỗ trống.
Ban ngày nàng moi được tin lịch trình buổi tối của Cố Sơn Tuyết, biết tối nay cô có đi dự một buổi tiệc, mà bữa tiệc đó trùng hợp cũng gửi thiệp mời nàng, lúc đầu tính là không đi, nhưng thấy Cố Sơn Tuyết đi, nên nàng cũng đi.
Không chỉ muốn đi, còn muốn tạo bất ngờ cho Cố Sơn Tuyết.
Hai chân nàng chậm đất đi lại vài bước vững vàng, nàng hài lòng nhìn mình trong gương.
Hôm nay nàng dự định trang điểm không quá đậm, chỉ phết chút phấn hồng nhạt, mục đích lần này nàng đến cũng không phải tìm đối tác xả giao, chỉ muốn được bên cạnh Cố Sơn Tuyết mà thôi, tiện đường thì tối về nhà cùng nhau, nếu thuận lợi có thể làm cho xong việc lần trước chưa xong, đơn giản như vậy không còn gì tốt hơn.
Khuyết Dĩ Ngưng lấy món quà nửa năm trước Cố Sơn Tuyết tặng lần đầu cho nàng, cầm chai nước hoa phun lên cổ tay.
Nàng ít khi dùng chai nước hoa này, chỉ khi nào gặp Cố Sơn Tuyết thì nàng mới dùng, nàng cũng không biết Cố Sơn Tuyết có nhớ chuyện này không? nhưng nàng vẫn nhớ rõ.
Dưới cái nóng của mùa hè, không khí oi bức càng thêm khó chịu, Khuyết Dĩ Ngưng mặc chiếc váy đen ngắn đến gối, mái tóc nhuộm đã trở về màu đen được cột lên cao, nhìn thêm quyến rũ và yên tĩnh, thiếu đi vài phần khí phách.
Khuyết Dĩ Ngưng thỏa mãn nhìn mình một chút trong gương, mang theo túi xách đi giày ra ngoài.
Còn chưa đến địa điểm, đang di chuyển trên đường, Khương Tiêu Oản liền nhắn tin cho nàng.
[ Lão Khương ]: em ái à, chị thấy đối tượng em thích rồi nha, có rảnh thì đến mau đi.
Khương Tiêu Oản còn nhắn địa điểm, có thể nói là rất trượng nghĩa, Khuyết Dĩ Ngưng xem xong thì cười định nhắn lại mình đang trên đường đi, Khương Tiêu Oản lại nhắn tiếp.
[ Lão Khương ]: bên cạnh cô ấy có một soái ca đang đứng đó nha, nhìn hình như có ý với cô ấy, biểu tình cũng rõ ràng lắm đó.
Khóe miệng Khuyết Dĩ Ngưng liền hạ xuống, đằng đằng sát khí gõ lại.
[ Khuyết muội ]: đang đi trên đường, lập tức đến ngay!
Khương Tiêu Oản cũng không cất di động đi, dựa vào lan can xem tình hình bên dưới, đảm nhiệm vai trò làm cái cam cho người chị em, cụng ly với người bên cạnh, dò hỏi tin tức người đàn ông kia.
"Đó là đại thiếu gia từ Lâm Thành đến chỗ chúng ta phát triển làm ăn, nhà ở Lâm Thành cũng có thế lực, sao vậy, cô để ý nữ nhân hắn coi trọng hà?" Khương Tiêu Oản comeout đã nhiều năm, ai mà không biết xu hướng tính dục của cô, người kia lại cười chọc ghẹo nói: "tôi đề nghị cô nên đổi người khác đi, đó là tân đương gia của Cố gia đó, tuy nàng chưa ngồi vào chỗ lão gia tử, nhưng mà việc nàng đá lão tử nhà nàng xuống cũng không còn xa nữa đâu, chuyện nhà Cố gia cô đi hỏi một chút thì biết, cô ấy trước giờ là cao lãnh chi hoa, ai hái cũng bị cô ấy đông lạnh cho chết lun."
"Vậy thì không chắc, cũng sẽ có ngoại lệ," Khương Tiêu Oản lắc lư ly rượu, khóe miệng cười nhạt, "nhưng mà đừng có nói bừa, ngoại lệ không phải là tôi, tôi không có ý với cô ấy, tôi hiện tại là người có gia đình rồi, đừng có nói lung tung."
"Thật sự bên cạnh em gái ngây thơ kia không ra được nữa hả?"
"Ai thử thì biết."
Khương Tiêu Oản uống cạn ly rượu, để ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ vừa đi qua, nhắn tin cho Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt lại nhìn xuống nữ nhân được mọi người vây quanh.
Cố Sơn Tuyết đối phó xong những người xung quanh, đối với người đứng bên cạnh trong lòng có chút bất lực.
Gần đây có một đối tác, đối phương quá thẳng thắn không chê trách được, Cố Sơn Tuyết cũng không tiện nói đến.

Cô từ chối ý mời của đối phương rất rõ ràng, nhưng Phương Túc Thâm lại nói hắn mới đến không biết nhiều, nên Cố Sơn Tuyết là chủ nhà nên phải lịch sự giúp hắn tìm hiểu xã hội ở đây, có cái tên bám đuôi này cứ thích thể hiện cảm xúc rõ ràng với cô.
"Hình như có người đang nhìn cô."
Phương Túc Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tiêu Oản, mở miệng nhắc Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết theo tầm mắt hắn nhìn qua, thấy Khương Tiêu Oản nâng ly với cô, cũng lịch sự nâng ly lên.
Khương Tiêu Oản từng thích Khuyết Dĩ Ngưng, mặc dù biết Khương Tiêu Oản đã có người không cần đề phòng, nhưng thái độ vẫn không thân thiện được.
Trong lúc cúi đầu xuống, Cố Sơn Tuyết đột nhiên nghĩ đến gì đó, trong lòng cả kinh, không lẽ Khương Tiêu Oản nói gì với Khuyết Dĩ Ngưng rồi!?
Cô lập tức tránh xa hai bước, kéo dài khoảng cách với Phương Túc Thâm.
Phương Túc Thâm: ?.