Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 11: 11: Bảo Vật





Diệp Lí vô cùng hào hứng, mong muốn được lấp đầy lịch trình của Cố Thanh Trì trong năm tới.

Tốc độ nói của anh ta rất nhanh, gần như khiến Cố Thanh Trì có chút choáng ngợp.
“Để tôi nói này, gameshow lần này tạm thời sẽ giữ độ hot của cậu, chỉ cần cậu cư xử phải phép là được.

Đừng ngại nếu cậu không có cảm giác gì với chương trình đó, nếu không chen vào được thì cũng đừng tự mình gây rắc rối, cứ tránh sang một bên.”
Sau những ngày tiếp xúc, Diệp Lí đã phần nào hiểu được tính khí của Cố Thanh Trì.

Trầm lặng, ít nói, thờ ơ với thế giới bên ngoài, giống như một con mèo thích làm tổ trong góc, không, con mèo mướp cậu nuôi so với cậu hoạt bát hơn rất nhiều, nếu không cho tới bây giờ cũng không thể có bộ mặt u ám như vậy.

Chỉ có thể cho thấy rằng bản thân cậu không có hứng thú.

Diệp Lí có thể ký được hợp đồng với cậu cũng là bắt được lỗ hổng.

Anh ta có thể như cá gặp nước không phải là không có lý do.

Khi đến nhà hàng tây, anh ta phát hiện Cố Thanh Trì dường như đang thiếu tiền lại vừa mất việc.


Cho nên anh ta đoán 80% có thể hợp tác được, nhưng anh ta không ngờ nó lại suôn sẻ đến vậy.
Tính cách của Cố Thanh Trì rất khiến người ta bớt lo, nhưng không thích hợp với ngành giải trí.

Nếu như cậu chuyển từ gameshow sang làm nghệ sĩ cũng không có gì lạ khi dựa hơi vào chương trình với mức độ chú ý cao như vậy để nổi tiếng.

Chuyện này chẳng có gì, Diệp Lí không nghĩ Cố Thanh Trì sẽ nổi như cồn với gameshow này, nhưng đó chỉ là bước đệm.

Cho dù chỉ là một cái đệm, Diệp Lí vẫn không tùy tiện giải quyết, anh ta tìm kiếm cơ hội tốt nhất có thể tìm được.
Gameshow này hiện đang diễn ra sôi nổi, dàn khách mời thường xuyên là hạng nhất, khách mời đều là nghệ sĩ nổi tiếng, trong đó có một số tên tuổi lớn.
Có thể có Diệp Lí làm người đại diện thì xuất phát điểm của Cố Thanh Trì chắc chắn là đích đến của vô số người.
Điều này còn lâu mới đủ, Diệp Lí bình tĩnh nghĩ, ở một khía cạnh nào đó, các gameshow có thể nói là không có mẹo, chỉ cần có đường lối, hai số trước không được tính là gì.
Con đường của họ chỉ mới bắt đầu.
Diệp Lí cuối cùng cũng dừng lại, anh ta cầm cái cốc trên bàn lên uống một hơi.

Thấy anh ta dừng lại, Cố Thanh Trì do dự.
“Tôi không biết mình có nên nói chuyện này không...”
Diệp Lí khua tay ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Cố Thanh Trì chậm rãi tiếp tục.
“Tôi đã kết hôn.”
Diệp Lí phun hết nước ra, anh ta đặt cốc xuống bàn, chật vật ngẩng lên.
“Cái gì?”
“Tôi đã kết hôn, vào khoảng hai năm trước.”
Cố Thanh Trì nhướng mày nhìn anh ta, biểu cảm đó với Diệp Lí mà nói, ánh mắt của cậu chứa đầy những tia sáng vụn vỡ, anh ta nói .
“Trước đây cậu chưa nhắc tới, nói đi.”
Cố Thanh Trì thực sự không mong đợi điều này trước đó, Diệp Lí chỉ nói rằng cậu cần phải báo cáo cuộc hôn nhân và tình yêu của mình, và cậu tự hỏi liệu điều này có nên được báo cáo hay không.
Diệp Lí suy sụp một chút, mới bắt đầu đã che giấu hôn nhân kiểu này quá khó khăn.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân của Cố Thanh Trì có chút không thể tin được, anh ta không thể tưởng tượng nổi một người như vậy sẽ kết hôn với ai, anh ta ấn huyệt thái dương.
“Cậu đã nói rằng cậu độc thân.”
“À, đầu năm này đã ly hôn, ngay trong tết Âm lịch.”
Diệp Lí bình tĩnh lại một chút, lúc đó anh ta mới để ý rằng Cố Thanh Trì đang nói về kết quả, là quá khứ đã qua.
“Bây giờ còn có liên lạc không?”
Cố Thanh Trì lắc đầu.
“Kết hôn được hai năm, cho tới bây giờ không liên lạc.”

“Đối phương thì sao, sẽ bám lấy cậu không?”
Diệp Lí đã từng thấy nhiều ngôi sao bị người thân chèo kéo sau khi nổi tiếng.
“Khá tốt, rất có tiền, là đối phương đệ đơn ly hôn trước, nên chắc hẳn là không đến mức đó.”
Cố Thanh Trì hơi chán nản, hai năm đó là thời gian như ngồi tù đối với cậu, cậu không muốn nhắc đến nó trừ khi cần thiết.
Diệp Lí đã bình tĩnh trở lại, trước mắt đại não vẫn đang hoạt động.
“Vậy thì giống như không có chuyện gì.

Cậu không nhắc chuyện này với thiên hạ thì cậu là người độc thân.”
Sau đó anh ta nói một cách khô khan: “Bớt đau buồn, hừm, ý tôi là, không sao đâu, đừng buồn.”
Từ những lời đối thoại của Cố Thanh Trì, Diệp Lí đã ghép lại một kịch bản cẩu huyết về một chàng trai trẻ bị ruồng bỏ tàn nhẫn sau khi kết hôn với một gia đình giàu có.

Và khi anh ta gặp Cố Thanh Trì, người này vẫn đang sống ở một chung cư cũ, 5 hoặc 6 người sống trong một phòng rộng 40 đến 50m2, thất nghiệp, nuôi một con mèo hoang nhặt trên phố.

Có vẻ như “hào môn” cũng chưa từng nếm qua, cũng chẳng có gì chia cho Cố Thanh Trì.
Trong giới giải trí ngày càng có nhiều người gả vào gia đình giàu có, Diệp Lí đã chứng kiến không ít.

Có tình yêu, cũng có rất nhiều thứ không rõ ràng, người giàu không dễ kết hôn, người có tiền không ngu ngốc, bọn họ đều ký một thỏa thuận trước khi kết hôn, căn bản là không thể chiếm được lợi ích gì.

Nhưng phí chia tay dù nhiều hay ít đều phải có.
Cố Thanh Trì mất ngủ trong hai năm, sau đó ly hôn không tài sản, như vậy đúng là hiếm thấy.
Diệp Lí thầm oán trách.
Cái con người đấy tầm cỡ đến mức nào, ngủ cũng ngủ rồi, hoa cũng đã hái, chí ít cũng phải bồi thường mấy khoản tiền tái ổn định cuộc sống, phí tổn thất thanh xuân,…, tay trắng rời nhà cũng quá đáng lắm.


Nhưng điều mà Diệp Lí càng nghĩ càng không thông, rốt cuộc hắn là người như thế nào để có được một người như Cố Thanh trì trong tay rồi lại có thể bỏ rơi cậu?
Một người như vậy, khi bạn có cậu ấy, bạn có thể được phép làm bất cứ điều gì bạn muốn với cậu ấy, chẳng hạn như để cậu ấy khóc vì bạn, đau khổ theo bạn, v.v.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến người ta cảm thấy không thể buông tay.

Có được bảo vật như vậy, hiển nhiên nên nắm trong tay, cất giấu ở nơi an toàn, ngày đêm canh giữ như ác long canh giữ bảo vật.
Hoa hồng sặc sỡ nhất trên thế giới mọc trong vườn sau nhà hắn.
Những viên đá quý rực rỡ nhất trên thế giới nằm trong hộp trang sức của hắn.
Chim sơn ca lay động lòng người nhất trên thế giới đã líu lo trong lồng của hắn.
Ngôi sao sáng nhất trên thế giới rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Quả táo vàng Gaia là của hắn.
*quả táo vàng Gaia là một báu vật của thời Hy Lạp cổ đại.
Hắn nên thức cả ngày lẫn đêm, canh gác cẩn mật, không được rời bỏ.

Vậy mà sau khi lấy được một bảo vật như vậy, hắn lại không ngần ngại vứt bỏ nó.

Ai có thể ngu ngốc làm loại chuyện này?.