Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 75




Hôm đóng máy, cả đoàn phim cùng nhau làm buổi tiệc BBQ hải sản.

Tiếng Anh của Mễ Việt chỉ đơn giản là mấy từ yes, no nhưng hát tiếng Anh lại rất ổn. Có điều chỉ giới hạn trong một ca sĩ duy nhất, đó là nữ ca sĩ trứ danh nước Mỹ, chân dài giọng hát ngọt, mỗi lần ra mắt bài hát đều có thể lên top bảng xếp hạng Itunes, một siêu sao quốc tế chân chính.

Chuyện Mễ Việt thích cô ấy không phải bí mật, ngay cả fan cũng biết, nhưng vì địa vị của hai người như trời và đất, nên mọi người đều trêu chọc Mễ Việt. Đường Đường cũng hay trêu chọc Mễ Việt.

Mễ Việt thường nói ước mơ lớn nhất là sau này có thể cưới Adela làm vợ, không phải Đường Đường muốn đả kích cậu nhưng Adele không dưới một lần nói bản thân thích đàn ông cơ bắp lực lưỡng, trong khi Mễ Việt trong mắt mọi người chỉ như một cậu nhóc chưa trưởng thành, càng đừng nói thân phận hai người chênh lệch.

Ngày đóng máy, Mễ Việt uống rượu say vô cùng khí phách tuyên bố, cậu sẽ chăm chỉ học tiếng Anh, nói không chừng sau này có thể quen nữ thần, làm nữ thần thích cậu, sau đó sẽ...

Con người tồn tại phải có lý tưởng, Đường Đường thật tâm tặng Mễ Việt hai chữ, "Cố lên."

"Đương nhiên rồi!"

Nói xong Đường Đường chọc chọc Mễ Việt, nhỏ giọng hỏi, "Xe của tôi đâu, đã tới chưa?"

Mắt thấy sinh nhật Minh Thiếu Diễm sắp đến, nếu quà còn chưa tới thì thật xấu hổ.

Mễ Việt uống hơi nhiều, một buổi mới hiểu ra, móc điện thoại cho Đường Đường xem tin nhắn, "Ngày một tháng tám sẽ đúng giờ đưa đến, kịp mà."

Ngày một tháng tám, ngày thành lập Quân đội, đúng là ngày tốt.

Sinh nhật Minh Thiếu Diễm vào ngày tám tháng tám, thời gian vừa kịp.

Đường Đường yên tâm bỏ lại Mễ Việt, một mình về khách sạn. Bây giờ mới hơn 7 giờ, cô có thể ngồi máy bay về, ba tiếng sau là có thể thấy Minh Thiếu Diễm rồi.

Cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày chỉ có thể gọi nhau qua điện thoại.

Có quỷ mới biết nấu cháo điện thoại với Minh Thiếu Diễm khó cỡ nào.

Minh Thiếu Diễm hỏi mấy giờ cô lên máy bay, Đường Đường quay sang hỏi Tiểu Lâm rồi trả lời Minh Thiếu Diễm. Tiểu Lâm nhìn bộ dạng phấn khởi của Đường Đường, trong lòng càng thấy kỳ quái.

Thật ra ngày đó sau khi nói chuyện với Đái Na xong, Tiểu Lâm lại nghĩ tới vài chuyện đã bị bản thân xem nhẹ.

Tiểu Lâm cũng giống Đái Na, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Mễ Việt.

Đặc biệt là mỗi ngày Tiểu Lâm đều ở đoàn phim, Đường Đường và Mễ Việt thân thiết thế nào cô đều biết, còn những diễn viên nam khác Đường Đường chỉ đơn thuần chào hỏi, không thân thiết.

Nhưng làm trợ lý của Đường Đường, mỗi ngày 24 tiếng, hết 18 tiếng Tiểu Lâm bên cạnh Đường Đường, ngoài thời gian ngủ mọi hành tung của Đường Đường đều dưới mí mắt cô. Tiểu Lâm dám cam đoan, Đường Đường không hề nửa đêm mò đến phòng Mễ Việt. Mễ Việt cũng không mò đến phòng Đường Đường.

Nếu Mễ Việt có chuyện tìm Đường Đường, cậu sẽ tìm cô trước sau đó cùng nhau tìm Đường Đường. Ở phương diện này Mễ Việt rất kiêng dè.

Tiểu Lâm lục lại ký ức, bản thân luôn bên cạnh Đường Đường, chỉ có hôm Đường Đường phát sốt, Minh đổng từ thành phố S gấp gáp đến đây thăm.

Lúc đầu Đường Đường chỉ ở một căn phòng đơn, không lớn lắm, nhưng sau hôm trở về từ bệnh viện, Minh đổng trực tiếp sắp xếp cho Đường Đường phòng của ngài ấy. Khi đó Tiểu Lâm có đi vào, căn phòng rất tiện nghi, phòng khách, quầy bar, phòng ngủ, đầy đủ mọi thứ, đúng là rất lớn.

Khi đó cô không nhớ, đến bây giờ mới bất chợt nhận ra, căn phòng đúng là xa hoa nhưng bên trong chỉ có một phòng ngủ nha.

Đương nhiên Minh đổng không thể ngủ trên sô pha phòng khách.

Tiểu Lâm cũng nhớ hôm cô đến đưa thuốc, vốn dĩ cô định đi vào nhưng bị Minh đổng chặn bên ngoài, vội nhìn thoáng bên trong một cái chỉ thấy sô pha sạch sẽ và Minh đổng tóc ước, cúc áo hai mở hai viên.

Tay Tiểu Lâm run rẩy.

Bị dọa.

Hẳn là không phải đâu...

Nhưng một khi suy nghĩ này xuất hiện thì không thể nào vứt đi được. Trước kia mỗi lần giúp Đường Đường thay quần áo đều không có dấu vết gì, Minh đổng vừa tới liền có. Rất nhiều người trong đoàn phim cũng nghĩ Đường Đường và Minh đổng có quan hệ đó nhưng vì trong công ty thân phận của Đường Đường luôn được bảo mật nên Tiểu Lâm không hề giải thích.

Bây giờ chỉ cần nhớ dấu hôn trên cổ Đường Đường, lại nhớ lời đàm luận của mọi người, Tiểu Lâm càng dần chắc chắn người kia là Minh Thiếu Diễm.

Nhưng mà...

Tiểu Lâm khủng hoảng nghĩ, hay là Minh đổng ép buộc Đường Đường!

Tiểu Lâm làm bộ vô tình hỏi Đường Đường, "Hôm nay chị Na đến đón chúng ta hả?"

"Không phải", Đường Đường vui vẻ cất điện thoại, "Chú nhỏ nói chú ấy sẽ đến đây."

Tiểu Lâm:......

Làm gì có chỗ nào giống ép buộc chứ!

Chị Đái Na biết không? Bọn họ không sợ sao, lỡ như sau này bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ?

Trong vài phút, đầu Tiểu Lâm đã nghĩ đến vô số tình huống không tốt. Cô nhìn Đường Đường đầy do dự, cuối cùng vẫn không nói.

- --

Minh Thiếu Diễm thay quần áo xuống lầu, dì Trình kinh ngạc, "Muộn rồi còn đi đâu?"

"Lát nữa Đường Đường sẽ xuống máy bay, cháu đi đón con bé."

"À à", dì Trình rất vui vẻ, lâu lắm rồi bà không gặp Đường Đường, thật nhớ con bé, "Vậy cháu đi mau đi, dì làm chút bữa khuya."

"Vâng", Minh Thiếu Diễm khoác áo khoác, đang đi chợt ngừng lại quay đầu nói vói dì Trình, "Dì Trình, lỡ như Đường Đường không phải con gái anh cả thì làm sao bây giờ?"

Dì Trình sững sờ tại chỗ.

Nửa ngày sau mới há miệng kinh ngạc, "Sao có thể như vậy được?"

"Cháu chỉ nói lỡ như", Minh Thiếu Diễm nói, "Dì sẽ không thích con bé nữa sao?"

"Sao có thể!" dì Trình không hề nghĩ ngợi nói, nói xong trên mặt còn có chút bất an, "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Minh Thiếu Diễm sửa lại ống tay áo, "Không có gì, cháu chỉ nói vậy tôi. Cháu đi đón người đây."

"... Đi đi."

Minh Thiếu Diễm ra cửa.

Hắn đang muốn thử dì Trình.

Trước khi Đường Đường xuất hiện, người duy nhất có thể làm Minh Thiếu Diễm để tâm chỉ có dì Trình. Tuy hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng từ khi hắn sinh ra dì Trình đã ở Minh gia. Hắn sống hai mươi tám năm, dì Trình cũng chăm sóc hắn hai mươi tám năm.

Không phải ruột thịt nhưng còn hơn ruột thịt.

Minh Thiếu Diễm biết ban đầu sở dĩ dì Trình đối tốt với Đường Đường chỉ vì cô là con gái Minh Thiếu Phạn, nhưng bây giờ, ở chung hơn nửa năm, dì Trình tốt với Đường Đường, có còn vì cô là con gái Minh Thiếu Phạn hay không.

Minh Thiếu Diễm hy vọng dì Trình vẫn thích Đường Đường.

Bởi vì cô rất quan tâm dì.

Cũng vì dì Trình nên Minh Thiếu Diễm do dự nên xử lý Bặc Cốc Ngưng thế nào.

Đường Đường không phải con ruột Minh Thiếu Phạn, sự thật này chắc chắn sẽ làm dì Trình thất vọng. Mặc dù hắn không thích con Minh Thiếu Phạn nhưng dì Trình thích.

Nhiều ngày trôi qua, Minh Thiếu Diễm không quan tâm đến Bặc Cốc Ngưng vì muốn thử tính tình cô.

Mỗi ngày đúng giờ nhân viên vệ sinh sẽ báo cáo cho hắn biết về Bặc Cốc Ngưng. Xem ra một mình Bặc Cốc Ngưng ở biệt thự sống rất thoải mái, còn rất thỏa mãn.

Nếu Bặc Cốc Ngưng là người như vậy, Minh Thiếu Diễm sẽ để cô gặp dì Trình.

Minh Thiếu Diễm không gọi chú Lý mà tự mình lái xe đến sân bay, có điều còn phải gọi cho Đái Na kêu cô tìm người đến sân bay đón trợ lý Đường Đường.

Đái Na biết rõ còn cố hỏi, "Vì sao chứ?"

"1%."

Minh Thiếu Diễm nói ra một con số làm Đái Na phải ngậm miệng.

Vì trở thành một trong số những cổ đông của Thánh Ngu, Đái Na nhất quyết phải ôm chặt cái đùi Minh Thiếu Diễm, "Được, tôi biết rồi."

Còn không phải là kêu tôi đem Tiểu Lâm đi, không quấy rầy không gian yêu đương của hai người sao. Hiểu, tôi hiểu mà!

Tiểu Lâm rối rắm cả đường, không lẽ bản thân cũng theo Đường Đường lên xe Minh đổng? Chuyện này không được, cô không dám, ngồi lên cô sẽ biến thành bóng đèn chói lọi...

Kết quả vừa đến sân bay, ngoài Minh đổng lạnh lùng bên cạnh chiếc Maybach, còn có trợ lý của Đái Na – Tiểu Trần.

Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm, vừa an tâm một chút liền phức tạp nhìn Đường Đường đang lên xe Minh Thiếu Diễm. Trước khi rời khỏi cô không nhịn được quan sát chiếc xe kia, đèn xe chợt lóe, dường như cô thấy hai người trên Maybach đang quấn lấy nhau.

Tiểu  Lâm sợ tới mức không dám nhìn nữa.

Nói quấn lấy nhau thật ra là trách oan Đường Đường và Minh Thiếu Diễm, bọn họ chỉ hôn một cái thôi mà.

Minh Thiếu Diễm thấy cô vội vã lên máy bay trở về, thật sự đau lòng.

"Mệt không?" đời này đây là lần đầu tiên Minh Thiếu Diễm thay người khác thắt dây an toàn.

"Mệt", Đường Đường bắt lấy cổ áo Minh Thiếu Diễm, cả người tựa vào ghế ngồi, "Thơm thơm một cái liền không mệt nữa."

Trong bóng tối Minh Thiếu Diễm cười khẽ một tiếng, mang theo hơi lạnh hôn xuống.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ một cái liền thôi.

Rõ ràng thân mật hơn thế đã làm rồi nhưng Đường Đường vẫn bị nụ hôn nhẹ như vậy làm hồn bay phách lạc.

Chỉ vì người hôn là Minh Thiếu Diễm mà thôi.

Đàn ông nghiêm túc làm việc vô cùng mê người, đàn ông lái xe cũng thật mê người. Lưng thẳng, nắm tay lái có lực, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ của Minh Thiếu Diễm khuất trong bóng tối, càng khiến trái tim ngứa ngáy.

Thời điểm sắp về tới nhà, trong xe tối tăm đột nhiên có một chùm sáng, là điện thoại Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường theo bản năng nhìn thoáng qua, kết quả nhìn tên người gọi liền không dời mắt đi chỗ khác nữa. Minh Thiếu Diễm vẫn nhìn đường đi, giọng nói nhàn nhạt, "Ai vậy?"

"Tưởng Dung."

"Kệ đi."

Đường Đường chớp chớp mắt, "Em nhận được không?"

Khóe môi Minh Thiếu Diễm hơi cong lên, "Đương nhiên được."

Rất hiếm khi Tưởng Dung gọi điện trễ thế này, bình thường giờ này có lẽ Minh Thiếu Diễm đã ngủ rồi, nhưng hôm nay Tưởng Dung uống rượu, rượu vào nên cô không nhịn được gọi cho hắn.

Cô nghĩ có lẽ Minh Thiếu Diễm sẽ không nhận chứ không hề nghĩ người nhận là phụ nữ.

Sắc mặt Tưởng Dung trắng bệch, lạnh lùng nói, "Minh Thiếu Diễm đâu!"

"Minh đổng à?" Đường Đường liếc mắt nhìn Mình Thiếu Diễm một cái, "Minh đổng ngủ rồi."

Điện thoại bên kia chợt yên tĩnh.

Ba giây sau, Tưởng Dung tức muốn hộc máu cúp máy, Đường Đường cười tủm tỉm nhìn Minh Thiếu Diễm, "Minh đổng không thèm để ý đâu nhỉ?"

Minh Thiếu Diễm dừng xe, xuống xe giúp Đường Đường mở cửa, hắn đứng bên ngoài hỏi cô, "Đường tiểu thư để ý?"

Đường Đường ra ngoài, từ phía sau ôm Minh Thiếu Diễm.

"Đương nhiên để ý!"

Trước đây vì Tưởng Dung mà cô ăn biết bao nhiêu là dấm.

Đột nhiên Minh Thiếu Diễm khuỵu người xuống, trong tiếng kinh hô của Đường Đường cõng cô lên. Đường Đường vội duỗi tay ôm cổ hắn.

Xung quanh tối đen như mực, vô cùng an tĩnh, Minh Thiếu Diễm cứ như vậy cõng Đường Đường về biệt thự. Đường Đường gác đầu lên vai Minh Thiếu Diễm, "Chú nhỏ."

"Anh thích em không?"

"Thích."

"Ngoài em ra còn ai nữa không?"

"Không có", giọng Minh Thiếu Diễm trầm thấp, rồi lại khẳng định, "Chỉ có em."

Hai mươi tám năm, lần đầu tiên động tâm thích một người, cũng chỉ một người duy nhất.

Chỉ là em.