Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 9




Tô Từ không nghĩ tới bản thân mình đã thật sự trở lại thành người.

Đứng trước tủ quần áo có chút cũ kỹ, Tô Từ mở ra cửa tủ ra, cô phát hiện Lục Chiết cũng không có nhiều quần áo. Ở bên trong có vài bộ, trong đó có hai bộ là đồng phục.

Tô Từ không còn lựa chọn nào khác, đành phải mặc đồng phục của Lục Chiết.

Cơ thể thon cao hiện tại của cô so với trước khi xuyên qua cũng không khác biệt nhiều lắm, hẳn là đều cao khoảng một mét sáu tám. Trên người cô mặc đồng phục màu trắng xanh, vừa lớn vừa rộng, vạt áo dài đến vùng đùi của cô. Quần cũng rất dài, khiến cô phải cuốn ống quần lên mấy tầng, làm lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng tuyết, mà ở trên có buột một cái vòng màu đỏ.

Tô Từ rất tò mò bộ dáng hiện tại của mình. Đối với một người yêu thích mỹ nữ như cô mà nói, cô đương nhiên hy vọng bản thân sau khi biến thành người sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp.

Trên vách tường trong nhà vệ sinh có treo một tấm kính hình vuông, kích cỡ không lớn, nhưng cũng đủ để Tô Từ đánh giá bộ dáng của bản thân một cách tỉ mỉ.

Trong gương, thiếu nữ môi đỏ da tuyết, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt ẩm ướt phiếm sáng, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi son nhỏ, càng làm tăng thêm vài phần yêu mị, mê người của cô.

Trước khi xuyên tới đây, ở giới giải trí cô được đánh giá là có vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng gương mặt hiện tại này so với cô lúc trước còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần.

Diện mạo trước kia của cô có khuynh hướng thanh thuần, chỉ cần đôi mắt cô thoáng đỏ hồng một chút, cũng đủ làm người đau lòng không thôi. Nhưng bộ dáng hiện tại của cô vừa thanh thuần lại vừa mị hoặc, cô chỉ chớp chớp đuôi mắt, nốt ruồi son đã khiến đôi mắt của cô đẹp đến mức câu hồn. Cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng khiến người không thể dời mắt đi.

Có chắc diện mạo này là của một tiểu thỏ tinh, chứ không phải là của hồ ly tinh?

Tô Từ sờ khuôn mặt của mình, trắng nõn mềm mại, bóng loáng tinh tế, khiến cô yêu thích không thôi.

Dáng người của cô càng không cần phải nói: Vòng eo tinh tế, bộ ngực đầy đặn, cho dù hiện tại cô đang mặc đồng phục hơi rộng, thì vẫn có thể thấy được đường cong lồi lõm bên trong.

Tô Từ càng đánh giá càng vừa lòng. Diện mạo này quả thật làm người ta rất khó tìm ra khuyết điểm. Nếu cứng rắn muốn tìm ra khuyết điểm, thì chính là quá hoàn mỹ.

Cô gọi Phú Quý ra: "Hiện tại tôi có phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới hay không?"

Phú Quý: 【 Không biết. 】

"Hử?" Tô Từ mang theo uy hiếp.

Phú Quý run bần bật: 【 Ở trong mắt Phú Quý, chủ nhân là người "xinh đập" nhất thế giới. 】

Tô Từ cong môi: "Thời gian của tôi ở bộ dạng này có dài không?" Cô cũng không tin bản thân chỉ hôn Lục Chiết một lần là có thể vĩnh viễn duy trì ở dạng người.

Phú Quý: 【Năm tiếng đồng hồ, hôn thêm một lần nữa có thể tăng thêm một giờ. 】

Tô Từ híp mắt: "Nói cách khác, lần tiếp theo tôi hôn Lục Chiết, tôi có thể duy trì đến sáu tiếng đồng hồ đúng không?"

Phú Quý: 【 Không sai. 】

Tô Từ nhìn đồng hồ trên vách tường. Hiện tại hơn bảy giờ, vậy giữa trưa khoảng hơn mười hai giờ cô sẽ biến lại thành thỏ.

Thời gian không nhiều lắm.

Vào buổi sáng, đường cái vô cùng bận rộn. Người đi đường rất vội vàng, nếu không phải vội vàng đi học thì chính là vội vàng đi làm. Ánh mắt trời chói chang chiếu xuống cây xanh trong khu phố, để lại bóng râm lớn nhỏ trên mặt đường.

Một cô gái mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, giày trên chân lớn quá cỡ, đang từ xa đi tới. Gương mặt của cô rất tinh xảo, khiến người đi đường nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.

Tô Từ muốn ra ngoài ăn sáng, nhưng lại phát hiện trên người mình một đồng tiền cũng không có. Lúc mới đi qua cửa hàng bán bữa sáng, cô còn sắp bị mùi hương làm cho phát khóc vì thèm.

Đói quá đi thôi!

Dừng ngay đầu đường, Tô Từ đứng chờ đèn xanh.

"Chị gái thật xinh đẹp." Mà ở bên cạnh, có một giọng nói mềm mại như tiếng trẻ con truyền đến.

Tô Từ cúi đầu nhìn, phát hiện người đó thế mà lại là Tiểu Khoái Nhạc. Ở đằng sau cậu bé còn có ông chủ Phương đang bận gọi điện thoại.

"Chị gái xinh đẹp ơi."

Tiểu Khoái Nhạc thấy Tô Từ nhìn về phía mình thì đôi mắt to đen bóng sáng bừng lên. Cậu bé duỗi tay vào trong túi, lấy ra hai viên kẹo.

"Chị ăn kẹo nha."

Tiểu Khoái Nhạc rất hào phóng chia một viên kẹo cho Tô Từ.

Tô Từ nhìn cánh tay nhỏ của cậu bé, ánh mắt dừng lại trên cổ tay của cậu, chỉ thấy giá trị sinh mệnh vốn là một gạch màu đỏ, mà hiện tại đường gạch đó ngày càng mờ đi, sắp biến mất, bên cạnh đánh dấu: Ba mươi giây.

Ánh mắt Tô Từ trầm xuống.

Tim bỗng nhiên nhảy dựng.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Khoái Nhạc trông đáng yêu như một thiên sứ nhỏ: "Chị ơi ăn kẹo nha."

Mặc kệ cô là thỏ hay biến trở lại thành người, Tiểu Khoái Nhạc đều thích mời Tô Từ ăn kẹo.

Hai mươi giây.

Mười bảy giây.

Mười hai giây.

Đường gạch màu đỏ sắp mờ đến mức không thể nhìn thấy được nữa.

Tô Từ nghe được trái tim mình đang đập mãnh liệt, cổ họng như thể bị cái gì đó làm tắc nghẽn.

Mười giây.

Ở bên cạnh, một cậu trai trẻ đang đi giày ba tanh vấp phải chỗ gồ ghề trên mặt đất, hắn ta nhất thời không thu chân được, cả người đổ xuống phía bên này.

Trong lúc hoảng loạn, tay của cậu trai trẻ vô tình đẩy xe lăn của Tiểu Khoái Nhạc về phía đường cái!

Mọi người hoảng sợ nhìn chiếc xe lăn mini cứ thế mà nhanh chóng trượt ra đường lớn.

"Phú Quý!"

Đại não Tô Từ như bị đóng băng.

Mà ông chủ Phương đang gọi điện thoại, thấy phía trước có một chiếc xe đang chạy đến, sắp đụng phải xe lăn của con trai mình, chú ấy sợ đến mức kinh hoàng.

"..."

Có người mắt thấy cậu bé nhỏ sắp bị chiếc xe nghiền nát, hoảng sợ hét lên.

Giây tiếp theo.

Xe lăn mini bị một cánh tay quá mức trắng nõn kéo lại.

Tô Từ dùng sức kéo chiếc xe lăn mini về phía sau. Cô lăn một vòng trên mặt đất, khó khăn né tránh chiếc xe đang lướt qua thân thể của mình.

Gió thổi từ chiếc xe lướt qua mái tóc dài của cô.

Vì đôi giày quá lớn nên lúc Tô Từ đi ra, cô hơi lảo đảo một chút, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Nếu chậm thêm một chút, cô liền không cứu được Tiểu Khoái Nhạc.

Ông chủ Phương sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Chú ấy chạy về phía đứa con trai, thấy con trai không có chuyện gì, chú lại lập tức đi về phía cô gái, ý muốn đỡ đối phương đứng dậy.

Tô Từ bỏ qua cánh tay duỗi lại đây muốn đỡ mình dậy của ông chủ Phương, cô tự mình đứng lên, rồi phủi vết bẩn trên người mình xuống.

"Cảm ơn cháu, cô gái trẻ. Chú thật sự rất cảm ơn cháu." Giọng nói của ông chủ Phương run rẩy, đối diện với Tô Từ chú ấy khom lưng xuống nói lời cảm tạ, vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Thiếu chút nữa, con mình đã không còn.

Hiện tại chân chú ấy mềm nhũn, tay cũng run rẩy.

Mà ở bên kia, cậu trai trẻ mang giày trượt ba tanh cũng bị dọa ngốc. Hắn ta thiếu chút đã hại chết một mạng người.

Tuổi của cậu trai này cũng không lớn, lần đầu tiên gặp phải tình huống này thì vô cùng kinh hoảng. Hắn ta héo héo xin lỗi ông chủ Phương: "Cháu.. Thật sự xin lỗi, cháu vừa rồi không cẩn thận."

"Cái không cẩn thận của cậu thiếu chút nữa đã hại chết con trai tôi rồi! Nếu không phải cô gái này.."

Ông chủ Phương nhớ đến chiếc xe vừa rồi có sượt qua thân thể của cô gái, tình huống lúc đó là cực kỳ nguy hiểm. Chú ấy hít sâu một hơi, mắng té tái: "Quảng trường bên kia, công viên bên kia còn chưa đủ cho cậu chơi trượt ba tanh hay sao? Đường cái nguy hiểm thế này mà cậu còn dám trượt ba tanh ra đây nữa hả? Cậu có biết nó nguy hiểm như thế nào không?"

"Cháu thật sự xin lỗi." Đôi mắt cậu trai trẻ hơi đỏ, hắn ta cũng bị dọa đến phát khiếp luôn rồi.

"Ta cũng sai. Đáng lẽ ta nên giữ chặt lấy xe lăn của con trai ta, một khắc cũng không thể buông tay." Ông chủ Phương cúi đầu nhìn đứa con trai Tiểu Khoái Nhạc một cái, chú ấy thầm mắng chính mình.

Mà mọi người ai cũng thổn thức một trận. Họ hoàn toàn không nghĩ đến trên đường đi làm thôi cũng có thể thấy được một màn giật gân thế này.