Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 45




Ngày thứ hai, trên đường phố Thịnh Kinh châu chấu nhảy khắp nơi, châu chấu vẫn xếp thành hai chữ “Hôn quân” như cũ.

Ngày thứ ba chuyển thành sâu bọ, sâu bọ mềm mềm không xương từng mảng lớn, người nhìn thấy sởn gai ốc toàn thân lạnh lẽo, hôm đó sâu bọ không chỉ tạo thành chữ “Hôn quân” mà còn có nhiều chữ “Vong” ở bên cạnh, trùng hợp đối diện với cửa cung.

Ngày đầu tiên có thể nói là có người giả thần giả quỷ giở trò nhưng ngày hôm sau còn có châu chấu xuất hiện, đã có nhiều người tin rằng thật sự đã chọc tức ông trời, đưa ra cảnh cáo.

Đợi đến ngày thứ ba còn thêm chữ “Vong”, ngụ ý là Hôn quân vong quốc, bách tính của thiên hạ này sợ, triều thần càng sợ, chen chúc nhau quỳ trước cửa cung để cầu xin Hoàng thượng thu lại thánh chỉ, đừng tuyển phi nữa.

Thái y đã kiểm tra trên đất không có thuốc bột cũng không có độc, cũng không có thứ gì khác có thể gọi sâu bọ đến, thậm chí nếu có thì cũng phải có người xuất hiện rắc thuốc bột hay là đổ loại nước đường, mật ong có thể hấp dẫn kiến, sâu bọ đến thì mới được. Nhưng hai ngày sau cấm quân cả đêm canh giữ, còn có Ám vệ ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, đừng nói đến bóng người ngay cả hồn ma cũng không thấy.

Sâu bọ, châu chấu như hiện ra từ hư không, chầm chậm di chuyển xếp thành chữ, đây không phải là lời cảnh cáo của ông trời thì là gì nữa?

Mấy ngày nay cấm vệ quân bắt nhốt rất nhiều người vào đại lao, gần như chỉ cần người quan chức không cao nào trong nhà có nữ tử đủ tuổi phải tham tuyển đều bị bắt, ngay cả Vệ Vân Chiêu đi đứng không tiện cũng bị đưa đi.

Những vẫn không thể ngăn chặn những thứ này xuất hiện được.

Hai ngày nay Trường Đức Đế nghe thấy rất nhiều tin tức mà Ám vệ truyền về, ông ta cũng giống như Hoàng hậu, hoài nghi nhất là Vệ Vân Chiêu đã động tay động chân, vì vậy cho Ám vệ giám sát nhất cử nhất động của người nhà họ Vệ, sau đó mới biết, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm chỉ giả vờ ân ái ở trước mặt người khác, sau lưng người khác Giang Lâm vô cùng khinh thường Vệ Vân Chiêu, chỉ ham muốn thân thể của Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu bị người của cấm quân đưa đi, Giang Lâm chắn trước mặt cấm quân suýt chút nữa thì đánh nhau, nhưng Vệ Vân Chiêu vừa bị đưa đi, cậu đã cầm bạc ra ngoài chơi, hoàn toàn không để ý đến Vệ Vân Chiêu sẽ như thế nào.

Mà trừ Giang Lâm ra, những người khác của Vệ gia căn bản không ra ngoài, không thể có cơ hội làm gì.

Trường Đức Đế không tin người nhà họ Vệ nhưng tin tưởng những tin tức mà Ám vệ của mình thăm dò, sau khi biết được đám châu chấu, sâu bọ kia không phải là chiêu trò của người nhà họ Vệ thì trong lòng Trường Đức Đế cũng nặng nề.

Ý nghĩ trời phạt đang quanh quẩn trong đầu của ông ta, nhưng mà rất nhanh đã bị Trường Đức Đế phủ định, ông ta kiên quyết không nhận, ông ta không làm gì sai.

Trường Đức Đế chỉ lạnh lùng phân phó Ám vệ: “Điều tra, tiếp tục điều tra, dù cho đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra người giở trò đằng sau cho trẫm, trẫm muốn chém hắn thành nhiều mảnh!”

Trường Đức Đế tức giận, tâm trạng khó bình tĩnh, cần gấp người đến chơi đùa khuyên giải, vì vậy Tô mỹ nhân, Lý mỹ nhân lại vào tẩm cung của Hoàng thượng, thẳng đến khi trời sắp tối mới rời đi.

Hoàng thượng ba ngày chưa tảo triều, ngày ngày vui đùa ồn ào với mỹ nhân, bên ngoài còn có cảnh cáo “Hôn quân vong quốc” của ông trời, không ít lão thần trong triều không ngồi yên được nữa, liên kết lại, muốn vào cung khuyên can.

Ban ngày mỹ nhân giúp ông ta trút lửa giận, tâm trạng của Trường Đức Đế không tồi, nhìn thấy lão thần quỳ đầy đất cũng không tức giận. Nhưng sau khi nghe thấy mục đích đến của bọn họ thì Trường Đức Đế nháy mắt lạnh mặt: “Láo xược! Các ngươi gan lớn thật, dám nguyền rủa Đại Việt ta vong quốc, trẫm thấy các ngươi chán sống rồi.”

“Hoàng thượng, đó là ông trời cảnh cáo, vẫn xin Hoàng thượng biết ăn năn hối lỗi, đừng phụ lòng ông trời, nếu không thì sẽ quá muộn.” Một vị đại thần râu bạc trắng, không quỳ vững lắm bi thương nói.

Những người khác cũng phụ họa: “Xin Hoàng thượng biết ăn năn hối lỗi!”

Sau đó lại có người nói: “Hoàng thượng, năm nay đầu tiên là lương thực bị phá hoại, Hoàng thượng lại mê muội hai nữ tử không quan tâm đến triều chính, đây là nạn của Đại Việt ta, nếu không qua được nạn này, Đại Việt nguy mất.”

Lời này là khuyên nhủ nhưng đồng thời cũng là cảnh tỉnh, Trường Đức Đế đang tức giận triều thần nói ông ta có lỗi, tức giận bọn họ nguyền rủa Đại Việt sẽ vong quốc nhưng những đại thần khác lại nghe được ý nghĩa khác của lời này.

Mấy ngày nay có tin đồn rằng hai nữ tử trẻ tuổi dâng lên Hoàng thượng kia là chủ ý của đại tiểu thư Giang Cẩm Nguyệt của An Dương Hầu phủ đưa cho Hoàng hậu, Hoàng hậu lại kiến nghị tuyển phi với Hoàng thượng, Thái tử hủy giống lương thực, Hoàng hậu dâng nữ nhân, hai mẹ con này là có dụng ý khác, muốn mưu phản.

Ở đây cũng có không ít người đứng về phía Thái tử, nghĩ kỹ lời này thì đột nhiên mồ hôi lạnh đầy người, lặng lẽ nhìn Trường Đức Đế vẫn đang tức giận, nếu như đợi Hoàng thượng tỉnh táo lại thì Hoàng hậu và Thái tử…

Bọn họ không dám nghĩ đến Hoàng thượng muốn phế Hậu hay muốn phế Thái tử nhưng là cái nào thì cũng đều là sự đả kích to lớn đối với việc Thái tử đăng cơ.

Chỉ là cũng không có ai đứng ra để phản bác lời này, bởi vì sợ rằng sẽ khiến Trường Đức Đế tỉnh ngộ ngay tại chỗ.

Trường Đức Đế cảm thấy những đại thần này đều không phải là thứ tốt gì, cũng không muốn nghe lời thừa của bọn họ nữa, tức giận rời đi. Mà đám triều thần cũng có suy nghĩ của riêng mình nên đã mất đi sự đồng lòng lúc đến.

Dường như đã biến thành cục diện ai ai cũng cảm thấy được sự nguy hiểm, bách tính sợ rằng lời dự báo sẽ thành thật, thực sự vong quốc, sẽ chiến tranh loạn lạc. Triều thần cũng sợ vong quốc, mất đi tất cả những gì mà bọn họ sở hữu ở hiện tại. Bên Thái tử thì đợt sóng này chưa yên, đợt sóng khác đã đến, chỉ là hủy giống lúa nhưng liên tục bị liên lụy. Hoàng hậu càng không ngờ được, bà ta đặc biệt chỉ cho người truyền ra tin tức Giang Cẩm Nguyệt đưa ra chủ ý nhưng vẫn không thể tẩy sạch cho mình.

Những nữ tử đủ tuổi sắp phải bị tuyển vào cung, những người bị nhốt trong đại lao còn không biết lúc nào mới có thể thả ra ngoài, tất cả đều sợ hãi.

Mà tất cả điều này đều nằm trong lòng bàn tay của một người, còn tùy thuộc vào việc hắn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, hay là một ngày nào đó đột nhiên tỉnh lại và trả lại sự trong sạch cho cục diện lộn xộn này.



“Ngươi không lo lắng sao?” Chu Thành Vọng chọc khuỷu tay vào Giang Lâm, hỏi cậu.

Sau khi Vệ Vân Chiêu bị bắt đi, Giang Lâm giống như không có chuyện gì ra ngoài tìm bọn họ uống rượu, xem kịch, Chu Thành Vọng cũng thấy không đáng thay Vệ Vân Chiêu, biểu hiện này của Giang Lâm thoạt nhìn quá không có lương tâm, còn Vệ Vân Chiêu không thể gợi lên chút thương xót trong lòng cậu.

Giang Lâm cầm lấy hũ rượu, nheo mắt cười: “Hắn bị nhốt lại không phải là vừa hay sao, ta cũng không cần phải ngày ngày giả vờ ân ái với hắn nữa, có thể ra ngoài tìm các ngươi uống rượu, tìm thú vui, thật tốt~”

Chu Thành Vọng cạn lời: “Đã thành thân rồi, sao vẫn là đức hạnh lẳng lơ này, không thay đổi được.”

“Hồi trước còn tưởng ngươi đã thay đổi.” Ngữ khí tràn đầy sự thất vọng.

Đỗ Ngọc Linh khinh thường hắn, hỏi: “Ngươi là kẻ ngốc sao?”

Chu Thành Vọng không vui, duỗi tay ra véo hắn: “Đỗ Ngọc Linh, cho ngươi một cơ hội, thu lại lời ngươi vừa nói, nếu không ta véo chết ngươi!”

Đỗ Ngọc Linh hất tay hắn ra: “Trước đây Vệ Vân Chiêu lúc nào cũng hạn chế cậu ấy ra ngoài, hơn nữa, ngươi phải biết là Vệ Vân Chiêu cũng không thể ngăn cậu ấy lại, rõ ràng là ham muốn sắc đẹp của Vệ Vân Chiêu nên nhất định phải dính lấy người ta không chịu ra ngoài, bây giờ Vệ Vân Chiêu bị nhốt vào đại lao, hắn không gặp được người ta nữa, mới nghĩ đến hai huynh đệ tào khang này, ngươi cho rằng cậu ấy là người tốt gì sao?”

Giang Lâm: “…”

Nhất thời không biết nên cảm ơn lời đánh giá đúng trọng tâm của hắn hay là nên khen hắn cũng không tốt hơn Chu Thành Vọng đến đâu.

Và không ngờ rằng “tào khang” còn có thể cùng phối hợp sử dụng với “huynh đệ”, thật sự là quá tài hoa.

Tên ngốc chân chính Chu Thành Vọng này lại còn tin thật, một bộ dạng tỉnh ngộ: “Hóa ra là như vậy, cũng phải, Vệ Vân Chiêu thật sự rất đẹp trai.”

Hắn còn rất tò mò: “Các ngươi nói xem hắn ở ngoài biên giới nhiều năm như thế, gió táp nắng chiếu, sao mà vẫn đẹp trai như vậy nhỉ?” Chu Thành Vọng sờ mặt của mình, bây giờ vẫn không hiểu được, hắn là một quý công tử từ bé đã lớn lên ở Thịnh Kinh mà không so được với Vệ Vân Chiêu.

Giang Lâm nghĩ rồi nói: “Có thể là từ lúc sinh ra hắn đã đẹp trai như thế rồi.” Thắng ngay tại vạch xuất phát.

“Vậy nên bây giờ ngươi có dự định gì, thật sự không quan tâm đến Vệ Vân Chiêu nữa sao?” Đợi Chu Thành Vọng quấy rối xong thì Đỗ Ngọc Linh mới hỏi Giang Lâm.

Giang Lâm lắc đầu: “Đợi thêm đã, những người bị bắt đều là quan viên triều đình, không có chứng cứ nên trước mắt sẽ không để bọn họ chịu khổ mấy đâu.”

Đỗ Ngọc Linh nghiêm túc hơn, trực tiếp gọi tên của Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi đang đợi điều gì?”

Giang Lâm đáp: “Đợi một thời cơ, rất nhanh thôi.”



Ngày mười bốn tháng bảy, Tết Trung nguyên.

Trong đêm, Trường Đức Đế lâm hạnh hai mỹ nhân xong thì đột nhiên hôn mê, suốt đêm vẫn chưa tỉnh lại.

Khi Giang Lâm nghe thấy tin tức này thì đúng lúc xách cơm nước đến nhà lao để thăm Vệ Vân Chiêu, đi đến cổng đã đụng phải Chu Thành Vọng đến đưa tin cho cậu.

Giang Lâm thuận thế lên xe ngựa của hắn: “Nói kỹ càng, chuyện gì vậy?”

Chu Thành Vọng lắc đầu: “Điều ta biết cũng không nhiều, cha ta chỉ nói Hoàng thượng hôn mê rồi, dường như có chút liên quan đến hai mỹ nhân, Hoàng hậu muốn xử tử hai mỹ nhân kia với tội danh mưu hại Hoàng thượng.”

Trường Đức Đế và đám đại thần triển khai một trận giằng co, ông ta muốn tuyển phi nhưng vì gần đây Thịnh Kinh liên tiếp xảy ra chuyện, đám đại thần đều không đồng ý, không ai chịu thỏa hiệp, còn vì thế mà làm lỡ chuyện triều chính, cộng thêm dân gian đồn đại sôi nổi, Trường Đức Đế phải miễn cưỡng thỏa hiệp, lùi ngày tuyển phi lại và thay đổi tuổi từ mười lăm đến mười tám tuổi.

Thánh chỉ mới vừa ra, trên đường phố Thịnh Kinh không xuất hiện kiến, sâu bọ hàng loạt nữa, càng chứng minh chuyện xảy ra trước đây là vì ông trời không hài lòng chuyện ông ta tuyển phi nên mới cảnh cáo, Trường Đức Đế cũng vì như vậy mà càng không vui, biểu hiện cụ thể là ông ta ngày càng cưng chiều hai mỹ nhân nhỏ tuổi hơn, mặc dù chưa đến mức quân vương không tảo triều nhưng đã bắt đầu lười biếng.

Cũng là để phản đối với triều thần vì đã kháng nghị ông ta tuyển phi.

Những quan viên bị nhốt trong đại lao cũng không thả ra, Trường Đức Đế tin chắc rằng có người âm thầm cản trở, không liên quan gì đến cái gì mà ông trời cảnh cáo cả, ai khuyên cũng không có tác dụng, chuyện này cứ thế kéo dài.

Sau đó lại kéo dài đến bây giờ, đã gần nửa tháng rồi.

Giang Lâm lấy một miếng thịt khô từ trong hộp thức ăn ra nhai, cậu cười: “Hoàng hậu đương nhiên muốn bọn họ chết, bởi vì người là do bà ta dâng lên, nếu Hoàng thượng thật sự vì hai mỹ nhân này mà xảy ra chuyện thì bà ta cũng không trốn thoát được.”

Nhưng Hoàng hậu không giết được hai tiểu cô nương đó, bởi vì số người không đồng ý quá nhiều.

Đây đúng là thóp tốt để bắt chẹt Hoàng hậu và Thái tử.

Chu Thành Vọng nhìn chằm chằm Giang Lâm ăn thịt khô, không hài lòng nói: “Ngươi đối xử với ân nhân đưa tin như vậy sao?”

Giang Lâm lấy một miếng thịt khô cho hắn, thịt khô vừa vào miệng, Chu Thành Vọng bắt đầu lòng tham không đáy: “Một miếng không đủ, ít nhất mười miếng, nếu không về sau ta không đưa tin tức cho ngươi nữa.”

Giang Lâm hất cái tay của hắn duỗi qua đây: “Mơ gì thế, đây là ta làm cho Vệ Vân Chiêu đấy.”

Chu Thành Vọng hừ một tiếng: “Nể mặt thân phận Vệ Vân Chiêu là người đàn ông của ngươi nên ta không cướp với hắn nữa, nhưng mà ngươi phải nghĩ cách đưa hắn ra ngoài, nếu không thì…”

Chu Thành Vọng đến gần tai của Giang Lâm hạ thấp giọng: “Hoàng thượng băng hà, sau khi Thái tử đăng cơ, hắn nhất định sẽ lập tức chém Vệ Vân Chiêu.”

“Yên tâm, còn chưa đến lúc.” Giang Lâm nói rất chắc chắn, lão háo sắc không chết nhanh đến thế đâu, mặc dù rất nhiều người đều muốn ông ta chết sớm chút.

Lúc đến gần đại lao, Giang Lâm xách hộp thức ăn rồi xuống xe ngựa, căn dặn Chu Thành Vọng: “Những ngày này ít ra ngoài thôi, cũng không cần đưa tin cho ta nữa, đợi chuyện qua rồi thì gặp sau.”

Giang Lâm vẫy tay với hắn, xách hộp thức ăn đi vào đại lao.

Lúc đầu đại lao này quản rất nghiêm, không cho phép người nhà thăm và đưa thức ăn nhưng về sau không biết cụ thể phải giam trong bao lâu, dù sao cũng là quan viên triều đình, lại sẽ không thật sự giết sạch vậy nên cũng thoải mái hơn chút, cho phép cách hai ngày lại đến đưa một bữa cơm nhưng cũng giới hạn trong việc đưa cơm, nói mấy câu, không thể ở lại lâu.

Giang Lâm đã muốn giả vờ ân ái với Vệ Vân Chiêu trước mặt người khác, tất nhiên phải bỏ chút công sức, vậy nên mỗi lần đều là cậu tự mình đến, hơn nữa đồ ăn đưa đến còn thơm đến mức mấy người ở phòng giam bên cạnh oán niệm Vệ Vân Chiêu không ngớt.

Vệ Vân Chiêu sống trong đại lao rất tốt, đều quen thuộc với những người giam ở xung quanh, cả ngày xưng huynh gọi đệ.

Lần đầu Giang Lâm đi đưa cơm cho hắn, được gọi mấy tiếng đệ muội, cũng vì thế, những đồ mà cậu làm cho Vệ Vân Chiêu, những người này không ăn được miếng nào.

“Đệ muội đến rồi à, hôm nay lại đưa đồ ngon gì cho Vân huynh đệ thế, chiếc nắp này còn chưa mở ra mà ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” Những người này không biết mình đã sai chỗ nào, vẫn luôn gọi đệ muội rất niềm nở.

Giang thiếu gia mang nụ cười giả tạo miễn cưỡng đi một mạch vào phòng giam của Vệ Vân Chiêu, chân thành hỏi thăm hắn: “Sao rồi?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Không cần gió táp nắng chiếu, tốt hơn so với quân doanh.” Mỗi ngày còn có người nói chuyện, cũng không cảm thấy vô vị.

“Cảm thấy tốt thì cứ tiếp tục ở lại đây đi, tin xấu, ngủ với mỹ nhân xong hôn mê rồi, không biết lúc nào có thể tỉnh, tạm thời chắc sẽ không thả các ngươi ra ngoài đâu.”

Giang Lâm không nói tên nhưng Vệ Vân Chiêu biết người cậu nói đến là ai, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Trong nhà phiền phu nhân chăm sóc nhiều hơn, không cần lo lắng cho ta.”

Giang Lâm thật sự không lo lắng, dù sao thì trong nhà lao nhốt nhiều người như thế, không có đứa ngốc nào dám làm trò ám sát ở trong này, hơn nữa với tình hình hiện tại, điều mà những người này sốt ruột là làm thế nào để dọn dẹp cho tốt đống lộn xộn trên người mình chứ không phải là đi trừ khử Vệ Vân Chiêu.

Giang Lâm bày đồ ăn ra cho hắn: “Vậy hai ngày nữa ta lại đến thăm ngươi, đi đây.”

Ra khỏi phòng giam, Giang Lâm đi về Vệ gia, không có châu chấu, sâu bọ thì trên đường lại náo nhiệt như cũ, lão háo sắc hôn mê đối với Giang Lâm mà nói thì cũng là một tin tốt, hơn nữa cậu đoán được một chút manh mối thúc đẩy ở đằng sau.

Chuyện này sắp kết thúc rồi.



Ba ngày sau Giang Lâm lại nhận được tin tức trong cung do một đại mỹ nhân đưa đến, đại mỹ nhân mỹ tắc mỹ hĩ vóc dáng cao hơn Giang Lâm, yết hầu rõ ràng, vừa mở miệng thì chính là tiếng của đàn ông thô ráp.

Phản ứng đầu tiên của Giang Lâm khi nghe mỹ nhân này nói xong là đưa người này đến cho lão háo sắc, ông ta nhất định sẽ héo mòn ngay tại chỗ.

Ừm, đưa cũng không còn có ích nữa, câu đầu tiên mà đại mỹ nhân vào cửa nói là: “Trong cung lại có thêm một thái giám.”

Giang Lâm cảm thấy, đây đúng là sự hình dung xuất sắc.

“Sơ Bát?” Giang Lâm thử thăm dò nói. Người này một mạch không trở ngại vào Vệ gia, đến tận trong sân mà nha hoàn cũng không cản người, Giang Lâm có chút suy đoán về thân phận của hắn.

“Phu nhân không hổ là phu nhân, vừa nhìn là có thể nhận ra Sơ Bát ta, chẳng trách tướng quân lại yêu thích phu nhân như vậy.”

Một mỹ nhân xinh đẹp nhìn có vẻ yếu ớt không xương cất giọng đàn ông thô ráp Đông Bắc, cảnh tượng này thật sự là tâm tình phức tạp, khó mà nói rõ, khó mà hình dung, khó mà bình phục!

Vệ Vân Chiêu nói với cậu Sơ Bát có năng lực khiến Giang Cẩm Nguyệt biết rõ hắn là thủ hạ của Vệ Vân Chiêu cũng không thể không dùng, Giang Lâm còn tưởng là y thuật siêu phàm gì, bây giờ xem ra cậu sai quá rồi.

Bản lĩnh của Sơ Bát rõ ràng là mở miệng ra là có thể dọa chết Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Lâm chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi rồi nói, ngươi về từ lúc nào, sao còn biết chuyện ở trong cung?”

Sơ Bát nói: “Lão Sơ ta nhận được thư của tướng quân liền trở về, còn vào trong nhà lao để thăm tướng quân, tướng quân bảo Lão Sơ vào cung thăm dò tin tức nên chưa đến chào hỏi phu nhân, vẫn mong phu nhân đừng trách tội.”

Phu nhân vội vàng xua tay, cậu không trách tội, hoàn toàn không trách tội.

“Ngươi đã điều tra được gì rồi?”

Sơ Bát nói: “Trên người hai nha đầu có cổ trùng, cẩu Hoàng đế cũng bị người khác hạ độc, là để nhắm đến Thái tử và Hoàng hậu, nhưng mà cụ thể là ai thì vẫn chưa điều tra ra, đối phương rất cẩn thận. Ta chỉ biết, mục đích chủ yếu của người kia là lợi dụng hai tiểu nha đầu để vắt kiệt sức của cẩu Hoàng đế khiến ông ta từ đó biến thành thái giám.”

Mà mục đích bây giờ đã đạt được rồi.

“Bây giờ trong cung là tình hình gì ngươi có biết không?” Giang Lâm hỏi.

“Cẩu Hoàng đế vừa tỉnh lại đã cho người bắt giam hai tiểu nha đầu kia để thẩm vấn, sau đó cấm túc Hoàng hậu, còn nói muốn phế Hậu. Ngoài ra còn xử lý mấy thái y, mắng bọn họ vô dụng, những người khác tạm thời không thấy động tĩnh gì.”

Giang Lâm đoán, chắc là tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ có người nhằm vào Thái tử và Hoàng hậu, vậy nên không ai xen vào, người khôn giữ mình.

Sơ Bát hỏi xin chỉ thị của Giang Lâm: “Phu nhân, có muốn truyền tin tức cẩu Hoàng đế không ổn ra ngoài để nhanh chóng làm ông ta tức chết không?”

Giang Lâm tin rằng đợi lão háo sắc biết bách tính thiên hạ đều biết ông ta không thể làm chuyện giường chiếu, từ nay về sau không khác gì thái giám thì tính khả năng bị tức chết không nhỏ, nhưng không thể, thậm chí tin tức này không thể để người khác biết là truyền ra từ Vệ gia được.

Còn có, bây giờ lão háo sắc mà chết, người lên đăng cơ không phải Thái tử thì cũng là Nhị Hoàng tử, khả năng hai người này sẽ ra tay với Vệ Vân Chiêu rất lớn, trước khi chưa tìm được người tiếp theo làm Hoàng đế lý tưởng của bọn họ thì Giang Lâm vẫn không muốn để lão háo sắc chết.

“Không cần, những ngày này ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi, đợi ngày mai có nhiệm vụ sẽ giao cho ngươi.”

Sơ Bát cảm thấy không mệt chút nào, hắn hỏi: “Phu nhân, vậy ta có thể đi tìm mấy tỷ muội chơi không, rất lâu rồi ta chưa gặp tiểu thư Vân Hà.”

Giang Lâm nhìn ra được sự hưng phấn trong mắt của hắn nhưng không hiểu sự hưng phấn này từ đâu mà đến, Giang Lâm gật đầu, cậu cùng đi luôn.

Đợi đến viện của Vệ Vân Hà, ba tiểu cô nương đang làm nữ công với nhũ mẫu, nhìn thấy Giang Lâm đến thì đều vui vẻ gọi người.

Nhưng khi nhìn thấy Sơ Bát ở sau lưng của Giang Lâm thì ánh mắt sáng lên, đồ trong tay của Vệ Vân Hà rơi xuống, chạy về phía Sơ Bát, hưng phấn gọi to: “Sơ Bát, ngươi về rồi!”

Vệ Vân Uyển thận trọng hơn nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh.

Chỉ có phản ứng của tiểu cô nương Vân Tuyết là khá bình tĩnh, chắc là không quen với Sơ Bát.

Vệ Vân Hà vẫy tay về phía hai tỷ muội,:“Vân Uyển, Vân Tuyết nhanh đến đây, Sơ Bát muốn dạy chúng ta cách trang điểm mới nhất, là hắn học được ở nơi khác, Thịnh Kinh còn chưa biết đâu.”

Vệ Vân Hà bảo nha hoàn chuyển hết son, phấn nước vào trong chiếc đình ở bên cạnh, ba tiểu cô nương mỗi người ngồi trên một chiếc ghế đá, ngoan ngoãn mong chờ nhìn Sơ Bát.

Đến nổi Giang Lâm, người tẩu tử ca ca gì đó đã hoàn toàn bị xem nhẹ.

Giang Lâm: “…” Thiên tính của nữ nhân thật sự là không cản được, bất luận tuổi tác.

Giang Lâm hít một hơi bảo Bạch Cập, Bạch Vi ở lại trông coi người cho tốt còn mình thì về Chiêu Vân Uyển.

Lúc này, cậu vô cùng nhớ Vệ Vân Chiêu.

Tin tốt dường như cũng thích đến cùng nhau, Giang Lâm vừa về đến Chiêu Vân Uyển thì quản gia đã vui vẻ chạy đến: “Phu nhân, phu nhân, chuyện tốt, đại công tử có thể về rồi, phu nhân người nhanh đi đón đại công tử đi, xe ngựa đã chờ ở cổng rồi.” 

Lòng Giang Lâm vui vẻ, nhịn xuống ý muốn co cẳng chạy ra ngoài, cùng quản gia bước nhanh ra cổng, Giang Lâm hỏi ông ta: “Tin tức từ đâu đến thế, sao lại đột nhiên thả người?”

Quản gia nói: “Công tử đi đứng không tiện, muốn có người đi đón, vậy nên nha sai đặc biệt đưa tin đến.”

“Vậy ta đi đón.” Vừa đến cổng thì Giang Lâm đã lên xe ngựa, có loại cảm giác vội vàng mà cậu không nhận ra được.

Đợi đến nơi, Giang Lâm mới phát hiện xe ngựa không thiếu, hiển nhiên các nhà đều có người đến đón, còn loại lời gì mà Vệ Vân Chiêu đi đứng không tiện nên đặc biệt đưa tin cho Vệ phủ kia hoàn toàn là lừa quỷ, Giang Lâm cảm thấy quản gia nhất định đưa cho tên sai nha đưa tin kia không ít bạc thưởng.

Vệ Vân Chiêu đang tạm biệt với bạn tù của mình, Giang Lâm đến gần cửa sổ xe ngựa nhìn một chút, đợi Vệ Vân Chiêu tự mình đẩy xe lăn đến đây thì cậu mới nhảy xuống đón hắn: “Lưu luyến không rời, hay là quay lại ở mấy ngày nữa?”

Vệ Vân Chiêu bất lực cười: “Có phải là không vui không, hay là nhớ ta rồi?”

Ôm người lên trên xe ngựa, trả lời rất thành thật: “Nhớ ngươi rồi.” Giang Lâm ghét bỏ đặt Vệ Vân Chiêu ở góc cách mình xa nhất: “Mười mấy ngày chưa tắm rửa súc miệng, trở về nhất định có thể kỳ ra được ba tầng bùn.”

Vệ Vân Chiêu giơ tay áo của mình lên ngửi, sau đó than thở một tiếng, cảm thấy Giang Lâm đã cho mình đủ thể diện.

“Khó ngửi chứ.” Giang Lâm cười hi hi: “Trở về ta phục vụ ngươi tắm rửa, chắc chắn tắm sạch cho ngươi.”

Vốn dĩ là chuyện rất vui vẻ, nếu như Giang Lâm không dùng ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí nào đó trên người hắn.

Giang Lâm nói xong, lại hiện ra vẻ thương tiếc: “Ta còn rất nhớ đến hai đêm bị người ta nhìn chằm chằm, Vệ Vân Chiêu, lâu rồi ngươi không cho ta sờ.”

Vệ Vân Chiêu nhắc nhở cậu: “Chỉ là sờ phần bụng.” Chứ không sờ những nơi khác.

Giang Lâm gật đầu: “Ừm ừm ừm, ta biết rồi, lát nữa ta sẽ chỉ sờ phần bụng.”

Vệ Vân Chiêu không muốn nói chuyện, xa nhau nhiều ngày như vậy, thứ khiến Giang Lâm nhớ đến vẫn là thân thể của hắn.

Giang Lâm giống như không nhận ra được điều đó, thích thú nhìn chằm chằm vào hắn.

Vệ Vân Chiêu về phủ, chuyện đầu tiên làm tất nhiên là tắm rửa, liên tiếp đổi mấy thùng nước, cuối cùng cũng tắm sạch, thơm thơm trắng trắng.

Đợi mặc quần áo xong, Giang Lâm đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy hắn: “Vệ Vân Chiêu, thực sự ta rất nhớ ngươi, hình như ta đã quen với những ngày ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy ngươi.”

Cũng chỉ một câu như vậy, Giang Lâm thả Vệ Vân Chiêu ra đẩy hắn đi ăn cơm.

Thuận tiện gọi thủ hạ đắc lực Sơ Bát của Vệ Vân Chiêu về, thân thể Sơ Bát yểu điệu, nhịp bước chân chầm chậm đến bên cạnh Vệ Vân Chiêu, khom người hành lễ, sau đó phát ra giọng điệu làm người khác kinh ngạc: “Bái kiến tướng quân!”

Vệ Vân Chiêu” “…” Miếng cơm nghẹn ở cổ họng tiến thoái lưỡng nan.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa quen với vẻ làm dáng này của Sơ Bát.

Giang Lâm ác ý bảo Sơ Bát gắp rau cho Vệ Vân Chiêu, tay ngọc nhỏ và dài gắp món rau mà Vệ Vân Chiêu thích ăn vào trong bát của hắn, kèm theo một câu thô lỗ: “Tướng quân, ăn!”

Vệ Vân Chiêu nhất thời rất muốn để bản thân đói chết.

Hắn đau đầu đặt bát đũa xuống, chỉ ra cửa: “Trước khi ta ăn xong bữa cơm này thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không hậu quả tự chịu.”

Sơ Bát làm bộ dạng mỹ nhân rơi lệ: “Tướng quân, người ghét bỏ người ta.”

Vệ Vân Chiêu không nhịn được nữa: “Cút!”

Giang Lâm vỗ bàn điên cuồng cười lớn, hahahaha.