Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 49




“Công tử!”

Sơ Bát trên nóc nhà nhìn thấy màn này thì vội vàng bay xuống đất, xông đến muốn bắt lấy nha hoàn kia.

Giang Cẩm Nguyệt đột nhiên tung một nắm thuốc bột ra, muốn ngăn Sơ Bát lại, y không đề phòng Giang Cẩm Nguyệt còn có hậu chiêu, nhanh chóng tránh ra, mặc dù không bị trúng chiêu nhưng cũng mất cơ hội đến nắm lấy nha hoàn.

Hiển nhiên bao gồm cả nha hoàn, không ai ngờ được Giang Cẩm Nguyệt sẽ đột nhiên làm như này.

Nha hoàn vừa ngã thì đầu đã thẳng tắp lao xuống, mắt thấy sắp đâm vào hai người bọn Giang Lâm.

Giang Lâm ném xe lăn vào trong rừng ở bên cạnh, cõng Vệ Vân Chiêu lách người muốn tránh nhưng hắc y nhân che mặt ở phía trước lại không cho Giang Lâm cơ hội, phi người đến tấn công cậu.

Sự sống chết của nha hoàn căn bản không được quan tâm, bọn họ chỉ muốn mạng của hai người Giang Lâm.

Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: “Để ta xuống, bọn họ không làm ta bị thương được đâu.” Mặc dù chân của hắn không thể di chuyển nhưng công phu vẫn không mất đi.

Giang Lâm thì muốn nhưng căn bản không tìm được cơ hội, những chiếc đao dựng thẳng đứng ở phía dưới bậc thềm đang chờ bọn họ đâm xuống, những hắc y nhân đang tấn công Giang Lâm thì lại đánh trúng chỗ hiểm, Giang Lâm cõng người nên có chút mất sức, cánh tay nhanh chóng bị chém một nhát, đau đến mức cả mặt cậu nhăn lại.

Trong chớp mắt, tay của Vệ Vân Chiêu nắm lấy vai của Giang Lâm để phi người lên tránh nha hoàn lặng lẽ đâm xuống, đồng thời xách cô ta lên và nhanh chóng ném vào rừng, chết hay sống thì xem mệnh vậy.

Thấy bọn họ tránh được nha hoàn, mấy hắc y nhân khác xông lên, trực tiếp lấy mạng hai người họ.

“Dừng tay! Các ngươi ai dám động đậy nữa thì ta sẽ lấy mạng của nữ tiện nhân này!”

Trên đỉnh truyền đến một giọng nam nhân thô kệch, mấy hắc y nhân theo phản xạ nhìn xem, liền phát hiện là một mỹ nhân tuyệt sắc đang uy hiếp Giang Cẩm Nguyệt.

Mấy hắc y nhân nhìn nhau, cảm thấy dường như xung quanh có người ẩn nấp nên hét lớn về phía cánh rừng: “Ra đây đi, giả thần giả quỷ thì không phải anh hùng.”

“Ở đây này, là Sơ gia của các ngươi đang gọi các ngươi đấy, các ngươi được tiểu cô nương này thuê đến, có cần mạng chó của cô ta hay không.” Sơ Bát lên tiếng xưng danh cho chính mình.

Thân thể mỹ nhân mà giọng nói thô ráp của đàn ông, có chút dọa người, ánh mắt của mấy hắc y nhân dại ra, đoán chừng trên những khuôn mặt bị che kia nhất định tràn đầy vẻ không thể tin được. Còn có một người phản ứng kịch liệt hơn, không đứng vững lùi về sau hai bước, không cẩn thận mà rơi vào rừng.

Cũng đủ có thể chứng minh lực sát thương của Sơ Bát.

Ngay cả Giang Cẩm Nguyệt cũng không thoát: “Ngươi… Làm sao ngươi biết? Ngươi là một nam nhân?”

Sơ Bát hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ai cũng là một cô nương giống như ngươi à.” Sơ Bát đưa chủy thủ đến gần cổ của Giang Cẩm Nguyệt hơn chút: “Lui xuống, trừ khi các ngươi muốn tiểu cô nương này chết.”

Không được, không thể bỏ qua hai người này, hôm nay cô ta nhất định phải cho hai người này chết ở đây.

Trong mắt của Giang Cẩm Nguyệt tỏa ra hận ý vô tận, phân phó hắc y nhân: “Giết bọn họ, không cần quan tâm đến ta, cái thứ không ra nam không ra nữ này không dám động đến ta đâu.”

Hắc y nhân nhận được mệnh lệnh, lại vây đánh Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, mà Sơ Bát bên này cũng bị Giang Cẩm Nguyệt làm cho tức giận, y ghét nhất là người khác nói y không ra nam không ra nữ.

“Ngươi là cái thá gì mà không dám động đến ngươi.” Sơ Bát vừa vung tay liền cho Giang Cẩm Nguyệt một bàn tay, đánh vào đầu Giang Cẩm Nguyệt đến nỗi kêu ong ong.

“Ta sẽ không để ngươi chết nhưng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tiểu cô nương.”

Sơ Bát ra tay cởi quần áo của Giang Cẩm Nguyệt, vừa cởi vừa ghét bỏ cô ta lớn lên nhỏ bé: “Với cái thân thể như cái bàn giặt này của ngươi mà muốn làm Thái tử phi, muốn câu dẫn Lục Hoàng tử, tự tin ở đâu ra đấy, hòa thượng trong miếu này cũng ghê tởm ngươi.”

Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, hòa thượng trong miếu không một ai xuất hiện, không phải là có người động tay chân mà chính là được dặn không tham dự vào chuyện này, nhưng mà cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì.

Sơ Bát trói Giang Cẩm Nguyệt đang trần trụi lại, sau đó hỏi cô ta: “Tiểu cô nương, ngươi nói ta cứ thế này mà ném ngươi xuống thì sẽ thế nào?”

Từ khi bị Sơ Bát lột quần áo thì Giang Cẩm Nguyệt đã gào thét, khóc lóc, lại nghe thấy lời của Sơ Bát thì trong chốc lát vùng vẫy càng lợi hại hơn: “Ta là đại tiểu thư của An Dương Bá phủ, nếu như ngươi dám động đến ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Quái vật không ra nam không nữ nhà ngươi mau buông ta ra, nếu không đợi sau khi người của ta giết tiện nhân Giang Lâm và tướng quân phế vật kia của ngươi thì nhất định sẽ đến trừ khử ngươi!”

Sơ Bát cười: “Còn có tâm trạng mà mắng người, xem ra nữ nhân nhà ngươi không biết nhục nhã chút nào, nhưng mà ngươi có thể nhìn cho rõ xem rốt cuộc là ai trừ khử ai.”

Sơ Bát kéo người đến chỗ bậc thềm, để cô ta nhìn xuống dưới xem hai người đàn ông Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đối phó với những người mà cô ta đã tìm kia như thế nào.

Vệ Vân Chiêu không để Giang Lâm ra tay, chỉ phụ trách chống đỡ hắn, làm chân của hắn là được.

Bởi vì Giang Lâm bị thương, Vệ Vân Chiêu tức giận nên toàn thân tỏa ra sát khí, tướng quân sống sót được từ chiến trường thiên quân vạn mã thì tuyệt đối không phải là người mà mấy tên sát thủ có thể so sánh được, Vệ Vân Chiêu tay không đánh với đao, vừa kéo người lại gần liền cứ như vậy mà vặn gãy cổ người ta.

Hắn giành lấy đao của người vừa bị hắn vặn gãy cổ, trực tiếp phi đao xuyên vào ngực của một người trong số đó.

Ra tay hai lần là lấy đi hai mạng người, kinh hoàng đến nỗi những người khác không dám tiến lên nữa.

Nhưng Vệ Vân Chiêu không có ý muốn bỏ qua cho bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo, người bị hắn nhìn chằm chằm chính là người mất mạng tiếp theo, không bao lâu chỉ còn lại hai hắc y nhân, giơ đao lên chỉ vào bọn họ, chân thì từng bước một lùi về sau.

Sơ Bát ở trên đỉnh ấn đầu Giang Cẩm Nguyệt: “Nhìn thấy chưa, người của ngươi sắp chết hết rồi, tiểu cô nương, rất nhanh là đến lượt của ngươi rồi.”

Hai hắc y nhân căn bản không có cơ hội chạy trốn, trong nháy mắt đã bị Vệ Vân Chiêu lấy đi tính mạng.

Vệ Vân Chiêu phân phó Sơ Bát: “Mang người xuống đây.”

“Đến đây.” Sơ Bát vừa lên tiếng đáp thì liền kéo Giang Cẩm Nguyệt xuống, không giống với nha hoàn bị cô ta đẩy xuống kia, cô ta là lăn ngang xuống.

Giang Cẩm Nguyệt không muốn chết, cả đoạn đường ngẩng đầu kêu thảm đến bên cạnh hai người Giang Lâm, thân thể trắng nõn bị hằn nhiều vết tích.

Giang Lâm có chút ghét bỏ nhìn qua chỗ khác: “Sơ Bát, dù thế nào ngươi cũng để cho cô ta ít vật che chắn chứ, ta không muốn nhìn cô ta, bẩn quá.”

Sơ Bát nghe vậy thì cười: “Hi, không ngờ rằng phu nhân còn ngại ngùng, vậy phu nhân đợi chút, Lão Sơ lên trên kiếm quần áo của tiểu cô nương này.”

Lăn xuống cả đoạn bậc thềm này, toàn thân Giang Cẩm Nguyệt đau đớn, nhưng như vậy vẫn còn sức mà mắng Giang Lâm.

Giang Lâm cõng Vệ Vân Chiêu lên: “Hay là chúng ta trước tiên đi tìm xe lăn đi, thuận tiện nhìn xem nha hoàn kia chết chưa, bây giờ ta không muốn nhìn thấy nữ nhân này, sợ bẩn mắt ta.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Được, nhanh về phủ thôi, ngươi bị thương rồi.”

Vết thương có chút sâu, vẫn luôn chảy máu.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Giang Lâm bị thương sau khi xuyên qua, Vệ Vân Chiêu không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến là cậu lại cảm thấy đau, hận không chém mười đao tám đao lên người của Giang Cẩm Nguyệt.

“Lần trước ta đã nói, nếu như Giang Cẩm Nguyệt lại dám làm ra những việc điên rồ không tự lượng sức thì ta sẽ khiến cô ta vĩnh viễn cũng không thể truyền đạt ý nghĩ xấu ra ngoài, lần này, ta phải thực hiện cam kết rồi.”

Hắn muốn biến Giang Cẩm Nguyệt thành người câm, còn muốn phế hai tay của cô ta, cô ta không phải là thích mắng người khác phế vật sao, vậy thì để chính cô ta cũng trở thành một phế vật là được rồi.

“Ừm, nhưng mà không cần vội, đợi cô ta vào cung rồi nói.” Vào cung thì những người hận cô ta sẽ tận tay giày vò cô ta, để Giang Cẩm Nguyệt sống trong sự tuyệt vọng, dần dần biến thành một phế vật.

Đến chân núi, hai người Giang Lâm mới phát hiện rằng Lục Hoàng tử vậy mà vẫn chưa đi, không chỉ chưa đi mà bên cạnh xe ngựa còn có hai người nằm, một là nha hoàn bị Vệ Vân Chiêu ném xuống, còn lại là hắc y nhân tự mình ngã xuống.

Giang Lâm thấy người đều ở đó thì hỏi Lục Hoàng tử: “Có nhìn thấy xe lăn của bọn ta không?”

Lục Hoàng tử: “… Chẳng lẽ ngươi không nên nói về những thứ khác một chút sao.”

Giang Lâm: “Nếu như nhìn thấy thì có thể phiền Lục Hoàng tử bảo người chuyển xuống đây giúp bọn ta được không, không có xe lăn không được tiện lắm.”

Lục Hoàng tử lại trầm mặc, sau khi trầm mặc thì vẫn phân phó thị vệ đi vào trong rừng tìm giúp xe lăn.

Giang Lâm trước tiên đặt Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe ngựa, tiếp tục đáp lời Lục Hoàng tử: “Điện hạ biết Giang Cẩm Nguyệt có kế hoạch khác?”

Lục Hoàng tử lắc đầu: “Ban đầu thì không biết, về sau nhận ra được có người nấp ở trong rừng, không phải là xông đến bổn điện thì chỉ có thể là hai người các ngươi.”

Lục Hoàng tử khẽ cười: “Giang thiếu gia nói không sai, trước là mở màn, sau mới là kịch hay thật sự.”

Giang Lâm: “…” Cậu không ngờ rằng kịch hay này còn cần bản thân mình ra diễn.

Đợi đến khi Sơ Bát mặc cho Giang Cẩm Nguyệt chút vải che chắn và kéo xuống, thị vệ của Lục Hoàng tử cũng tìm ra được xe lăn cho Vệ Vân Chiêu.

Xe lăn làm với giá cao vẫn chịu được việc rơi vỡ, không có vấn đề gì lớn.

Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe lăn, Lục Hoàng tử đang đánh giá vết thương trên cơ thể Giang Cẩm Nguyệt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Huynh hữu muội cung, huyết duyên chí thân.”

Giang Lâm gật đầu đồng ý, giống như mẹ hiền con thảo vậy.

Và hỏi hắn: “Điện hạ, những hòa thượng trong miếu có phải do điện hạ dặn dò không?”

Lục Hoàng tử lắc đầu: “Chắc là đại sư biết trước được tương lai, biết tránh hại tìm lợi.”

Nói tóm lại thì không liên quan gì đến y, người trong miếu cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của huynh đệ bọn họ.

“Hóa ra là như vậy, vậy không biết Lục Hoàng tử có thể giúp làm chứng không?”

Ánh mắt của Lục Hoàng tử đảo qua đảo lại trên người Giang Lâm và Giang Cẩm Nguyệt, lần này Sơ Bát thân thiết bịt kín miệng của Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt chỉ có thể nhờ vào lắc đầu để cho thấy bản thân không đồng ý.

“Bổn điện một năm chỉ có thể xuất cung hai lần, lần đi đầu tiên của năm nay lại gặp phải chuyện này, có thể có cơ hội để bổn điện làm chứng thật sự là hiếm có, cũng càng chân quý, Giang thiếu gia hay là Vệ phu nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà bảo bổn điện làm chứng cho các ngươi đây?”

Đây là nói điều kiện rồi, Giang Lâm nghĩ, đi đến nói nhỏ bên tai của Lục Hoàng tử mấy câu, trong mắt Lục Hoàng tử xoẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Lâm, hắn nói: “Bổn điện muốn mạng của ngươi dễ hơn nhiều so với Giang Cẩm Nguyệt.”

“Ta biết, nhưng không sợ, sau khi có được bí mật chung thì chúng ta mới có thể là người trên cùng một thuyền không phải sao?”

Giang Lâm còn nói: “Điện hạ, cho dù là loại cục diện hiện nay, điện hạ muốn trả thù cũng không dễ, thêm hai người trợ giúp không tốt sao?”

Giang Lâm đợi câu trả lời của Lục Hoàng tử, ánh mắt liếc thấy vẻ mặt hung ác, dữ dằn của Giang Cẩm Nguyệt, lại nghĩ đến một chuyện: “Điện hạ, cô ta chắc cũng biết một chút bí mật của điện hạ nhưng cô ta yêu thích Thái tử.”

Tầm mắt của Lục Hoàng tử di chuyển đến trên người của Giang Cẩm Nguyệt, hơi cong khóe môi: “Thành giao, ngươi muốn bổn điện giúp ngươi làm gì?”

“Rất đơn giản thôi, nói là Giang Cẩm Nguyệt thuê người bắt cóc và làm hại chính mình, sau đó ý đồ muốn đẩy tất cả tội danh lên người của ta, một là để hãm hại ta, hai là để không vào cung. Chúng ta và Lục Hoàng tử đi qua đúng lúc gặp nhau, vì vậy ra tay cứu giúp.”

Giang Lâm đi đến đá hắc y nhân chưa chết này: “Đây là nhân chứng sống mà chúng ta giữ lại, dùng để chứng minh chúng ta không nói dối.”

“Ừm, còn nha hoàn này nữa.” Khuôn mặt của nha hoàn bị cành cây cắt bị thương, đã hôn mê.

Giang Lâm nghĩ, từ lúc mà Giang Cẩm Nguyệt đẩy nha hoàn này ra tự tìm cái chết thì trong lòng nha hoàn này đối với Giang Cẩm Nguyệt chỉ còn lại sự thù hận.

“Bổn điện đồng ý, nhưng mà Giang Lâm, có bí mật chung không trở thành được người trên cùng một thuyền, bổn điện muốn lòng trung thành của các ngươi.”

Giang Lâm nhìn Vệ Vân Chiêu, cậu trung thành hay không cũng vô dụng, Giang Lâm biết người mà Lục Hoàng tử nhắm trúng là Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu chỉ nói: “Vân Chiêu nợ điện hạ môt nhân tình, đến ngày tất sẽ hoàn trả.”

Lục Hoàng tử nhìn kỹ Vệ Vân Chiêu hồi lâu: “Bổn điện nghĩ đến nhân tình kia mà ngươi nợ Nhị Hoàng huynh, bổn điện ngược lại có chút mong chờ.”

Triều đường hiện nay có thể nói Nhị Hoàng tử một nhà độc đại, chính là lúc thăng quan tiến chức thuận lợi.

Nhưng trong chuyện này bản thân Lục Hoàng tử có công lao rất lớn, chính là người làm chuyện tốt không lưu danh, không có mấy người biết mà thôi.

Giao dịch đạt được, Sơ Bát và đám thị vệ của Lục Hoàng tử đi vác thi thể của những hắc y nhân kia về, chuẩn bị chuyển về trong thành đi báo quan.

Giang Lâm gọi nha hoàn tỉnh dậy, nha hoàn gần như không chút do dự mà đồng ý với yêu cầu của Giang Lâm, cô ta chắc chắn không về An Dương Bá phủ nổi nữa, Giang Cẩm Nguyệt nhất định sẽ trừ khử cô ta, còn không bằng hợp tác với đại thiếu gia, tìm một con đường sống khác.

Giang Lâm không khách khí như thế với hắc y nhân chưa chết kia, đối phương cũng không phải là xác chết, và không muốn chết, sau một hồi ép buộc và lợi dụng thì Giang Lâm còn cho hắn ta ăn chút đồ nên thành công khiến hắc y nhân khuất phục.

Về phần Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm không quan tâm đến cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nhận nhưng có liên quan gì, bên bọn họ còn có một Hoàng tử làm nhân chứng đấy.

Giang Lâm chỉ nói với cô ta: “Ngươi sẽ vào cung thôi, tin ta, ngươi sẽ sống ở trong cung rất tốt, rất tốt.”

“Ưm ưm ưm…” Giang Cẩm Nguyệt ra sức vùng vẫy, trợn to mắt, lộ ra vẻ hoảng loạn rõ ràng.

Xe ngựa rất nhanh đã vào thành, một đường đi thẳng đến Thịnh Kinh phủ nha, Phủ doãn đã thay đổi người, Nhị Hoàng tử vừa phân công, quan mới đã lên nhậm chức, cũng đúng lúc muốn làm chút chuyện.

Nghe Giang Lâm kể xong chuyện đã trải qua, Lục Hoàng tử phụ họa làm chứng, nha hoàn khóc sướt mướt, kể lể một hồi Giang Cẩm Nguyệt vì có thể ra ngoài vu oan cho Giang Lâm mà ngay cả chuyện phóng hỏa đốt khuê phòng của chính mình cũng kể ra, quả thực khiến Phủ doãn mới có chút kinh ngạc.

Về phần hắc y nhân, thì trực tiếp bị bắt giam, về sau Phủ doãn sẽ thẩm vấn riêng.

An Dương Bá phủ bốc cháy, mặc dù không cháy quá nghiêm trọng nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy khói trên nóc, chỉ là không biết vì sao mà bốc cháy, nhưng tin rằng đợi đến ngày mai, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết Giang Cẩm Nguyệt đã làm gì.

An Dương Bá ở trong phủ tức giận Giang Cẩm Nguyệt cả ngày cũng bị gọi đến phủ nha, nghe Phủ doãn nói xong tất cả mọi chuyện đã trả qua thì trước mắt tối đen, suýt nữa thì ngất.

Vẫn là Giang Lâm đến để đỡ ông ta, sau đó nhỏ tiếng tặng ông ta hai chữ: “Đáng đời.”

An Dương Bá tức giận đến nỗi run tay, há miệng ra muốn mắng Giang Lâm.

May mà biết không đúng nơi nên nhịn lại sự tức giận.

Phủ doãn mời An Dương Bá đến là để xác nhận chuyện Bá phủ bốc cháy có phải do Giang Cẩm Nguyệt làm ra hay không, chuyện này hoàn toàn có thiệt hại cho danh tiếng của Giang Cẩm Nguyệt, cũng không có lợi cho Bá phủ, An Dương Bá cũng chỉ nói là lỡ tay làm đổ đèn cầy, không có ý phóng hỏa.

Một lời phủ nhận cũng không thực tế, An Dương Bá sợ rằng vẫn có người khác biết đến chuyện này, về sau lại nhắc đến, vậy thì là làm mất mặt ông ta, ông ta không muốn đánh mất người này.

Đợi hỏi xong hết thì Phủ doãn mới để Giang Cẩm Nguyệt nói, Giang Cẩm Nguyệt liền khóc lóc, lắc đầu phủ nhận, nói bản thân không làm gì, tất cả đều do Giang Lâm vu oan cho cô ta, bảo An Dương Bá tin cô ta.

“Đã là vu oan thì sao ngươi lại đưa nha hoàn ra khỏi thành, còn áp dụng phương thức ra ngoài là lỡ tay làm đổ đèn cầy để nhân lúc hạ nhân đi dập lửa chạy ra khỏi Bá Phủ, ngươi thú nhận đúng sự thật, bổn quan không nghe lời từ một phía, nếu như ngươi thật sự bị vu oan thì bổn quan nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”

Mà vấn đề lớn nhất là Giang Cẩm Nguyệt không thể nói gì, không thể nói cô ta đi quyến rũ Lục Hoàng tử, càng không thể nói cô ta sắp xếp sát thủ để đi giết hai người Giang Lâm.

Nếu như chỉ là thắp hương bình thường, thì sao lại dùng loại phương thức ra ngoài này, chỉ từ điểm này thì cô ta chính là có mục đích khác.

Từ ban đầu cô ta đã dám làm như vậy, ý nghĩ chính là tuyệt đối không để cho hai người Giang Lâm sống tiếp, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, chỉ cần thành công, không có hai hòn đá vướng chân này thì tất cả đều sẽ khác nhau.

Nhưng bây giờ thất bại rồi, Giang Cẩm Nguyệt không nói được gì, chỉ khóc rồi lắc đầu nói không phải, cô ta không làm gì, cô ta bị vu oan.

Giang Lâm hiển nhiên cũng đoán được cô ta không dám nói mục đích thật sự của mình, vậy nên buộc cô ta thừa nhận mình tự biên tự diễn một màn kịch bắt cóc để vu cáo hãm hại Giang Lâm, cô ta còn có động cơ rõ ràng.

Giang Cẩm Nguyệt không chứng minh được sự trong sạch của mình, bị Phủ doãn hạ lệnh nhốt vào đại lao, An Dương Bá muốn cản lại cũng không được.

Nhưng mà cũng không kết án nhanh như thế, Phủ doãn còn muốn phái người đi điều tra, Lục Hoàng tử cũng nói rõ nếu như còn cần y đến công đường làm chứng thì y cũng sẽ bẩm báo rõ với Hoàng thượng để xuất cung.

Sau khi rời công đường, mấy người Giang Lâm cùng ra khỏi phủ nha, Lục Hoàng tử về cung, An Dương Bá gọi Giang Lâm lại để hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Lâm: “Xảy ra chuyện gì, vừa rồi không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

An Dương Bá rõ ràng không tin: “Ta hiểu rõ muội muội của ngươi, nó tuyệt đối không thể làm ra chuyện làm hại bản thân, cho dù là muốn hãm hại ngươi cũng sẽ không.”

Giang Lâm khen ngợi: “Vậy thì ông thật sự hiểu rõ cô ta, nhưng hiển nhiên ông đã quên, chuyện cô ta hủy dung chính là chính cô ta làm ra đấy.”

An Dương Bá cau mày: “Ngươi nói thật với ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Sao nào, muốn giúp Giang Cẩm Nguyệt phản án?” Giang Lâm cong môi: “Không thể nào, trừ khi ông có thể thuyết phục Lục Hoàng tử đứng về phía Giang Cẩm Nguyệt.”

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu qua ông ta, để lại một câu: “Ta đã nói từ lâu, Giang Cẩm Nguyệt có bản lĩnh để cả An Dương Bá phủ chôn cùng đấy.”

Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, xe ngựa nghênh ngang đi qua trước mắt của An Dương Bá.

An Dương Bá nhìn xe ngựa rời đi, cuối cùng sinh ra chút lúng túng, dường như chỉ trong một cái chớp mắt lại xảy ra sự cố.

Ông ta rõ ràng đã cho người nhốt Giang Cẩm Nguyệt lại, vậy mà còn để cô ta chạy ra ngoài.

Lúc này ông ta đồng ý với Giang Lâm, nữ nhi này quá biết gây chuyện, từng bước đều sắp ép nhà này vào đường cùng.

An Dương Bá cũng thật sự suy nghĩ, quyết tâm không bảo vệ đứa con gái này nữa, ông ta không bảo vệ nổi.



Giang Lâm hoàn toàn cắt đứt với An Dương Bá phủ, cũng lười quan tâm đến chuyện An Dương Bá nghĩ sao.

Bọn họ không về phủ mà là đi đến y quán, để băng bó vết thương cho Giang Lâm.

Đại phu nói vết thương có độc, nhưng mà thân thể, xương cốt của Giang Lâm cường tráng, trái lại ảnh hưởng không lớn, uống thuốc là có thể khỏi.

Độc không phát tác hoàn toàn là công lao của nước linh tuyền, Giang Lâm chỉ uống một chút áp chế độc tính, vết thương này của cậu không thể khỏi nhanh như thế, dù sao thì cũng là chứng cứ.

Trên đường về phủ Vệ Vân Chiêu vẫn đang căn dặn Giang Lâm: “Về sau mà lại gặp phải chuyện như thế này, không cần lo lắng cho ta, ta có thể tự bảo vệ, hơn nữa bị thương cũng không sợ đau, phu nhân chỉ cần bảo vệ cho bản thân thật tốt thôi.”

Giang Lâm liếc nhìn hắn: “Ngươi thật sự không biết nói chuyện, loại chuyện này có một lần là đủ rồi, ngươi còn muốn thêm một lần nữa, não không hỏng chứ?”

Vệ Vân Chiêu nắm tay phản kháng: “Được được được, ta nói sai rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nếu ai dám làm hại chúng ta nữa thì nguyền rủa hắn.”

“Vậy còn được.” Giang Lâm dựa vào Vệ Vân Chiêu, đầu gối lên vai hắn, trong lòng mắng Giang Cẩm Nguyệt ngu ngốc.

Lúc này không nguy hiểm, Giang Lâm liền yếu đuối, cả người ỉu xìu.

Vệ Vân Chiêu nhỏ tiếng nói với cậu: “Phu nhân thật tốt.”

Giang Lâm chớp mắt biểu thị đồng ý, điều này còn phải nói sao, không phải là sự thật rành rành sao?

Vệ Vân Chiêu để Giang Lâm đổi tư thế, đầu gối lên chân của mình, tay đặt trên bụng mình: “Phu nhân, ta có thể nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của ngươi không?”

Giang Lâm lại chớp mắt, suy nghĩ rồi chuyển tay của mình cho Vệ Vân Chiêu, ý là đồng ý.

Nhưng điều mà Vệ Vân Chiêu muốn không chỉ như thế, hắn bắt lấy tay của Giang Lâm, lại cúi đầu hôn lên ấn đường của cậu, mùi gỗ tùng bao phủ quanh mũi của Giang Lâm, Giang Lâm nghĩ mùi hương thật thơm.

“Phu nhân thích?” Vệ Vân Chiêu nhẹ giọng hỏi.

Phu nhân của ngươi còn chưa thử được mùi vị, Giang Lâm đáp trong lòng.

Cậu chỉ vào môi: “Chỗ này thử xem.”

Vệ Vân Chiêu hiển nhiên là kinh ngạc, hắn cảm thấy tiến triển có chút lớn nhưng lại vui vẻ, điều mà phu nhân ham muốn không chỉ là thân thể của hắn.

Vệ Vân Chiêu làm theo ý muốn của Giang Lâm, nhẹ nhàng hôn vào miệng cậu, Vệ công tử cũng không có kinh nghiệm gì, không có trình tự quy tắc lại muốn hôn lâu chút, Giang Lâm cuối cùng cũng nếm được mùi vị, nhưng mà miệng hơi tê dại.

Giang Lâm: “…” Cái này không giống như trong tưởng tượng.

Vệ Vân Chiêu: Miệng của phu nhân thật mềm, vẫn muốn hôn nữa.

Vào lúc hắn muốn hành động thì bên ngoài vang lên giọng lớn của Sơ Bát: “Công tử, Vệ phu nhân, đến cửa nhà rồi.”

Sơ Bát thật sự vô cùng có tiềm chất phá hủy tất cả bầu không khí, Vệ Vân Chiêu cau mày lại, muốn đánh người.

Giang Lâm bị chọc cười bởi phản ứng của hắn, ngồi dậy từ trên chân của Vệ Vân Chiêu, xuống xe ngựa trước, sau đó ôm Vệ Vân Chiêu xuống, cậu nói với Vệ Vân Chiêu một câu: “Ta nếm được mùi vị rồi.”

Sau đó liền đẩy người vào cửa.

Quản gia vẫn luôn chờ ở cửa, hiển nhiên là đang đợi bọn họ trở về, không đợi hỏi thăm, quản gia đã nói trước: “Đại công tử, thiếu phu nhân, bọn Tuân Thất đã trở về rồi.”

“Bị thương, có chút nặng.”

Giang Lâm tăng nhanh bước chân đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển.

Vệ Vân Chiêu hỏi quản gia: “Đã mời đại phu chưa, người đã tỉnh chưa?”

Quản gia: “Mời rồi, đại phu đã băng bó với thuốc rồi, Thường An tỉnh rồi, Tuân Thất vẫn đang hôn mê, đại phu nói hắn trúng độc, cũng may không phải độc dược gì lợi hại, có thể giải được.”

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Đã biết, chuyện đun thuốc tự ngươi giám sát, không cho phép xảy ra sai sót.”

“Được.” Quản gia nhận lệnh rồi đi.

Trước đây chỉ phái hai người này đi sòng bạc xem thử, không ngờ rằng vừa đi liền lâu như vậy, còn bị thương mà trở về, đủ để suy đoán chuyện sòng bạc tuyệt đối không đơn giản.

Hoặc là nói mưu đồ bí mật của Nhị Hoàng tử vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Lúc vào phòng, Thường An đang ở uống thuốc, Bạch Cập Bạch Vi ở bên cạnh chăm sóc.

Thường An vui vẻ gọi Giang Lâm một tiếng: “Thiếu gia.”

Nhưng rất nhanh lại hiện ra vẻ mặt tội nghiệp sắp khóc: “Thường An suýt không gặp được thiếu gia nữa rồi.”

Giang Lâm qua đi sờ đầu y: “Sẽ không đâu, ngươi xem ngươi đã trở về rồi, không sao rồi.”

Thường An gật đầu, chuyển bát thuốc đã uống hết cho Bạch Cập, vẫn ôm chăn khóc, vừa thương tâm vừa sợ hãi, hiển nhiên đã trải qua không ít.

Thường An từ rất nhỏ đã theo bên cạnh Giang Lâm, Giang Lâm là một kẻ ăn chơi, nhưng sẽ không làm ra mấy chuyện khiến bản thân mình nguy hiểm đến tính mạng, người hầu nhỏ Thường An này tất nhiên cũng không trải qua sóng gió lớn. Mà lần này vốn dĩ chỉ cho rằng là đi sòng bạc chạy một vòng để quen người, nào ngờ thế mà vừa đi thì lâu như vậy, còn suýt nữa mất mạng.

Chờ Thường An khóc đủ rồi, Bạch Cập lại bưng canh đến cho hắn uống, sau đó hắn mới bắt đầu nói cho hai người Giang Lâm biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thường An: “Những nam nhân từng mua bán ‘xác thịt’ với Noãn Tâm kia ta gặp ở sòng bạc cũng gần hết rồi, chỉ còn mấy người lúc đầu là không tìm được, bọn ta đã dò hỏi được những người này đều được Noãn Tâm giới thiệu đến sòng bạc, Noãn Tâm nói có cách có thể khiến bọn họ kiếm được một khoản. Lúc mới bắt đầu đi vào thì đều kiếm được, hai ngày đầu đều thắng không thua, tiếp đến là thắng nhiều thua ít, sau đó mới luôn luôn thua. Có vài người không đánh nữa, nhưng lại thường xuyên gặp phải người rủ bọn họ đi đánh bạc, thậm chí ở trong nhà không ra ngoài cũng sẽ có người tìm đến tận nơi.”

Rồi về sau, đánh bạc nghiện rồi, căn bản không cần có người rủ, mỗi ngày không đánh mấy ván thì toàn thân khó chịu, cho dù thua táng gia bại sản bán con bán cháu cũng phải đi đánh bạc.

“Vốn dĩ bọn ta xác nhận được người đều ở sòng bạc thì muốn trở về để phục mệnh, nhưng hôm đó từ sòng bạc đi ra thì đúng lúc gặp phải một nam nhân vừa thua hết tài sản hồn bay phách lạc về nhà, Tuân Thất nói cùng lên trước xem thế nào, kết quả có người còn nhanh hơn bọn ta, vừa vào con hẻm liền đánh ngất người đó rồi chụp bao tải mang đi. Ta cùng Tuân Thất vẫn luôn đi theo, sau đó phát hiện bọn họ dùng cách như vậy bắt được rất nhiều người!”

Ngữ khí của Thường An rất ngạc nhiên, nhưng thật sự là cảnh tượng mà hắn nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, những người này bị nhốt ở trong một căn phòng, tất cả đều dùng dây thừng trói lại, bịt miệng không cho nói chuyện, ngay cả mấy người còn lại mà hắn không gặp được ở sòng bạc mua bán ‘xác thịt’ với Noãn Tâm cũng ở đó.

Tuân Thất vốn dĩ là bảo Thường An trở về báo tin, nhưng trong viện kia có cao thủ, Thường An không biết công phu, căn bản là chưa đi ra ngoài đã bị bắt, sau đó cùng bị trói ở trong phòng.

Thường An bị bắt, Tuân Thất cũng không rời đi, vẫn luôn ở gần đó canh chừng, canh ba ngày, người ở trong phòng kia cũng sắp chết đói mới được đưa ra ngoài thành.

Cách Thịnh Kinh không xa có một nơi khai thác đá, những người này chính là bị đưa đến để làm việc khai thác đá vất vả, ban ngày làm khuân vác, buổi tối lại bị huấn luyện như binh lính, cả nơi khai thác đá chừng hơn một ngàn người, đều là như vậy.

Ở nơi khai thác đá chịu không ít đau khổ, nhưng Thường An cũng nghe ngóng được rất nhiều tin tức, tất cả mọi người ở nơi khai thác đá đều bởi vì chơi gái hoặc đánh bài đến mức không còn bạc, sau khi cửa nát nhà tan mới bị người ta trói vào đây, có Thịnh Kinh, cũng có nơi khác, người vào sớm nhất đến bây giờ cũng đã một năm.

Mấy giám quân kia canh chừng bọn họ qua một khoảng thời gian sẽ mang một nhóm người đi, những người đi rồi sẽ không về nữa, không ai biết là đi đâu, nhưng có người ngấm ngầm tiết lộ, nói là bị thượng quan nào đó nhắm trúng, đưa vào trong quân doanh, vào quân doanh thì không cần làm công việc khuân vác khai thác đá này nữa, rất nhiều người đều muốn được đưa đi.

Cũng có người không chịu được khổ muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh sẽ bị bắt về, kết cục cuối cùng chính là chém rơi đầu trước mặt tất cả mọi người, khiến cho những người còn lại sợ hãi, đề phòng bọn họ lại chạy trốn.

Nghe ngóng được tin tức mình muốn, Tuân Thất liền muốn đưa Thường An rời đi, nhưng hắn biết công phu còn tốt, Thường An không biết công phu thì rất dễ bị phát hiện, ở gần nơi khai thác đá có vài cao thủ giám sát, không dễ tìm thấy cơ hội.

Bởi vì thời gian kéo quá dài, Tuân Thất sợ tướng quân lo lắng nên muốn chiến đấu thêm lần nữa, cuối cùng vẫn bị phát hiện, Tuân Thất cả đường mang theo Thường An chạy trốn về hướng ngược lại với Thịnh Kinh, sợ bị phát hiện thân phận sẽ mang đến phiền phức cho Vệ gia.

Có lẽ là bí mật của nơi khai thác đá quá mức quan trọng, người đến để chặn giết một tốp lại một tốp, Tuân Thất bị thương mấy lần, cuối cùng một lần suýt nữa mất mạng, đột nhiên có người xuất hiện giúp đỡ bọn họ, còn đưa bọn họ đến gần Thịnh Kinh, bọn họ mới có thể tìm được cơ hội để trở về.

Thường An vén tay áo lên cho Giang Lâm xem, phía trên có rất nhiều vết roi, hắn khóc lên: “Thiếu gia, bọn họ đánh ta, những người đó thật hung dữ, còn từng đánh chết người sống sờ sờ.”

Không chỉ trên người có vết thương, người cũng gầy đi rất nhiều, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cũng không ăn uống được tốt.

Giang Lâm sờ sờ hắn đầu: “Không sao rồi, dưỡng thương cho tốt, muốn ăn cái gì thì nói với Bạch Cập Bạch Vi để làm cho ngươi.”

Thường An gật đầu: “Cảm ơn thiếu gia.”

Hai người đi ra từ trong phòng của Thường An, lại đi thăm Tuân Thất, Sơ Bát ở đây canh chừng rồi, xem ra rất tức giận: “Cái tên khốn, dám đối xử như vậy với huynh đệ của lão Sơ, lão Sơ nhất định phải đập chết thứ chó má này.”

Giọng điệu thô kệch, đặc biệt có nghĩa khí giang hồ.

Vệ Vân Chiêu nhìn hắn: “Nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức Tuân Thất, để hắn nghỉ ngơi cho tốt.”

Sơ Bát lấy khăn tay xinh xắn che kín miệng, mê người lại xinh đẹp, nếu như không mở miệng nói chuyện.

Giang Lâm đoán chừng hiểu rõ được vì sao Vệ Vân Chiêu vẫn bây giờ chưa quen với sự tương phản giữa giọng nói và tướng mạo của Sơ Bát, bởi vì thật sự rất đáng tiếc, cũng quá phá hỏng không khí.

Vệ Vân Chiêu tiến lên kiểm tra vết thương của Tuân Thất, mặc dù nhìn thấy nặng nhưng không bị thương đến gân cốt nên mới yên tâm, Giang Lâm rót chén nước để Vệ Vân Chiêu đút cho Tuân Thất uống, Vệ Vân Chiêu sớm đã đoán được trong nước có gì, hắn không tiếng động nói cảm ơn với Giang Lâm, không hỏi gì, liền đút nước cho Tuân Thất.

Vệ Vân Chiêu bảo Sơ Bát trông Tuân Thất cho tốt, đợi y tỉnh dậy thì đi gọi bọn họ.

Sơ Bát vỗ ngực kêu bịch bịch, đồng ý, dạng chân ra đứng ở cửa, rất có khí thế một người giữ cửa quan, vạn người không mở được, rất là một lời khó nói hết.

Hai người trở về phòng, mặt đối mặt ngồi xuống, sắc mặt đều có chút nghiêm túc.

Giang Lâm nói trước: “Ta biết Nhị Hoàng tử không đơn giản, là một kẻ hung ác, nhưng hắn đáng sợ hơn so với ta nghĩ.”

Không chỉ muốn tiền còn muốn người, bắt một con dê và còn tóm vô cùng triệt để.

Mà những người này còn có điểm chung rất lớn, thê ly tử tán hoặc là cửa nát nhà tan, cho dù bọn họ mất tích thì cũng sẽ không có ai đi tìm.

Cũng có người sẽ đi báo quan, đi tìm người, nhưng chỉ cần không tìm thấy, hơn nữa không phải là số lượng lớn thì cũng sẽ không có người phát hiện ra không đúng.

Phương pháp như vậy không chỉ dùng ở Thịnh Kinh, những nơi khác chỉ sợ là mất người nhiều hơn, gây thêm chút áp lực cho các quan viên ở nơi nhỏ thì phỏng chừng người bị đào hết, quan địa phương cũng sẽ không đi tìm.

Chỉ sợ Nhị Hoàng tử dùng biện pháp này với không ít người, cho hắn thêm chút thời gian nữa, cũng đủ để tạo thành một quân đội có thể uy hiếp đến triều đình.

Đúng, cách làm này của Nhị Hoàng tử, điều mà Giang Lâm nghĩ đến đầu tiên chính là hắn đang nuôi dưỡng quân đội riêng.

Tiếp theo cậu lại rất nhanh nghĩ đến một điểm khác: “Vệ Vân Chiêu, có phải Nhị Hoàng tử nhắm trúng Vệ gia, nhắm vào ngươi từ rất lâu trước đây rồi không, hắn muốn kéo ngươi vào hội, để ngươi huấn luyện quân đội riêng cho hắn?”

Vệ Vân Chiêu là tướng quân đã từng lên chiến trường, hàng năm ở quân doanh, đều có cách luyện binh, binh được luyện ra chỉ sợ người bình thường không thể so sánh được.

Điều quan trọng nhất là Vệ Vân Chiêu giỏi về chỉ huy, nếu như Nhị Hoàng tử thật sự muốn tạo phản, cần thủ hạ lấy một địch nhiều, cũng rất cần một vị tướng quân có mưu lược.

Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Còn chưa rõ lắm, có lẽ trước đây Nhị Hoàng tử có ý nghĩ tạo phản, nhưng hiện tại hắn có thể sẽ muốn giành lấy vị trí Thái tử, hắn cũng có cơ hội.”

Nếu như vào lúc này để người khác biết được hắn huấn luyện quân đội riêng muốn tạo phản thì kết cục của Nhị Hoàng tử sẽ thảm hơn nhiều so với Thái tử.

Thật ra điều nguy hiểm nhất hiện nay chính là không thể để người khác phát hiện ra Tuân Thất và Thường An là người của Vệ gia, nếu không thì Nhị Hoàng tử chắc chắn sẽ ra tay giết.

Không giống với bên Hoàng hậu dùng cổ trùng gì đó, thủ đoạn của Nhị Hoàng tử sẽ trực tiếp hơn rất nhiều.

Vệ Vân Chiêu nói: “Chờ Tuân Thất tốt hơn chút, rồi y đưa Thường An rời khỏi Thịnh Kinh, đến nơi khác để ở một khoảng thời gian, đợi sóng gió ở Thịnh Kinh qua đi thì lại trở về.”

Sóng gió này qua đi, có lẽ phải thay đổi người ngồi trên long ỷ hoặc là sau khi Nhị Hoàng tử chết đi, mới có thể qua đi.

Giang Lâm gật đầu, không có ý kiến gì: “Nhưng mà Thường An nói là có người giúp đỡ thì bọn họ mới có thể sống sót mà trở về, ngoài chúng ta ra thì còn có ai cũng đang điều tra Nhị Hoàng tử?”

Giang Lâm hỏi xong, trong đầu đã theo bản năng đã hiện lên tên của Lục Hoàng tử, nhưng mà cũng không chắc chắn, sự thù hận của vị này chủ yếu tập trung trên người của Hoàng hậu và Thái tử, hắn hận Trường Đức Đế hơn là hận Nhị Hoàng tử, không có lý nào mà điều tra hắn.

Trừ phi: “Ngươi nói Lục Hoàng tử nhắm vào hoàng vị sao?”

Đáp án mà Vệ Vân Chiêu đưa ra là: “Có một số việc chỉ sau khi trở thành người có quyền thế nhất trên đời mới có thể làm được, mà hắn là Hoàng tử, nhằm vào hoàng vị cũng bình thường thôi.”

Điều mà Giang Lâm nghĩ lại là, Lục Hoàng tử muốn xưng danh cho chính mẹ đẻ của mình, muốn trả lại sự trong sạch cho bà ấy, cho nên muốn làm Hoàng đế.

Gia đình này dù sao cũng không ai là tốt đẹp cả.

Hai người thương lượng xong, Giang Lâm liền phân phó tất cả mọi người trong viện, muốn bọn họ giữ mồm giữ miệng, tin tức của Thường An và Tuân Thất đều không được tiết lộ ra ngoài.

Vấn đề lớn nhất chính là người của bên Nhị Hoàng tử nhận ra Tuân Thất và Thường An, đến lúc đó bọn họ giảo biện như thế nào cũng vô ích.

Trước mắt chỉ có thể cố gắng mà che giấu, đi một bước nhìn một bước vậy.

……

Nền thể lực của Tuân Thất tốt, công dụng của thuốc cộng thêm với nước linh tuyền của Giang Lâm, sáng sớm hôm sau đã tỉnh lại, chuyện mà Tuân Thất biết được cũng tương đương với Thường An, nhưng mà hắn còn dò xét được Nhị Hoàng tử rất thân thiết với hai võ tướng trong đó, người bị đưa đi ở nơi khai thác đá được đưa đến dưới tay của hai võ tướng, trở thành quân đội mà triều đình nuôi.

Giang Lâm nghe xong thật sự muốn cảm thán y thông minh, triều đình giúp y nuôi quân dưỡng tướng, cuối cùng dùng chính những người này để giết cha ruột của y, thật là quá biết mưu tính.

Sau khi cha ruột của hắn biết đoán chừng có thể tức chết.

Vệ Vân Chiêu nói với Tuân Thất chuyện chờ hắn khỏi thì sẽ rời khỏi Thịnh Kinh, Tuân Thất tất nhiên không có ý kiến, nếu như không phải là sợ liên lụy đến Vệ gia thì lúc đầu hắn cũng sẽ không dẫn những người đó cách xa Thịnh Kinh.

Đối phương biết Tuân Thất bị thương không nhẹ, còn trúng độc, cho dù bọn họ phải sắp xếp điều tra ở các cổng thành thì cũng tìm ra được nơi người bị thương đi, kim thủ của Giang Lâm để hắn chiếm tiện nghi, có thể gia tăng tốc độ khỏi của Tuân Thất.

Cậu không chỉ cho Tuân Thất và Thường An uống nước linh tuyền, mà còn làm không ít đồ ăn ngon cho hai người, dẫn tới việc Tuân Thất rất hối hận chuyện đã đồng ý rời khỏi Thịnh Kinh, ánh mắt nhìn Vệ Vân Chiêu rất oán niệm.

Vệ Vân Chiêu: “……”

Có một Sơ Bát không thể khiến hắn ăn cơm bình thường đã đủ rồi, lại còn có một Tuân Thất bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng giống như oán phụ bị ghét bỏ mà nhìn hắn, cuộc sống này quả thực không có cách nào mà sống tiếp được.

Mà Giang Lâm là thiếu phu nhân nhận đủ sự tôn kính, đãi ngộ khác hoàn toàn với Vệ Vân Chiêu, cũng kích thích khiến Vệ Vân Chiêu càng thêm khó chịu.

So với bầu không khí vui vẻ này của Vệ gia, An Dương Bá phủ lại là mây đen bao phủ.

Sáng ngày hôm qua Giang Cẩm Nguyệt đốt khuê phòng chạy ra khỏi phủ, khiến An Dương Bá và Triệu Thu Như tức điên lên, đến tối lại xảy ra chuyện Giang Cẩm Nguyệt tự biên tự diễn chuyện bắt cóc sau đó giá họa cho Giang Lâm, còn náo loạn đến nha môn, phía Giang Lâm còn có Lục Hoàng tử làm chứng, Triệu Thu Như vừa nghe thấy liền biết chuyện quá lớn rồi, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Tin tức này căn bản không ngăn được, sáng sớm hôm nay đã truyền ra ngoài, lúc An Dương Bá lên triều thì được rất nhiều người hỏi thăm, trong đó còn có mấy người biết chuyện Hoàng Thượng có ý để Giang Cẩm Nguyệt vào cung, qua đây cười lá gan của An Dương Bá phủ thật lớn, lại muốn kháng chỉ.

An Dương Bá có nỗi khổ không nói ra được, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ ủ rũ.

Tảo triều kết thúc, hắn bị Trường Đức Đế giữ lại để nói chuyện, từ sau khi bị thái y chẩn đoán không thể làm chuyện phòng the nữa, Trường Đức Đế càng thêm buồn rầu, cực kỳ dễ tức giận, An Dương Bá bị một trận mắng đổ ập xuống, Trường Đức Đế hỏi ông ta có phải muốn bị tru di cửu tộc hay không.

An Dương Bá bị dọa cho chân mềm nhũn, vội vàng nói không dám, còn bảo đảm nữ nhi hoàn toàn trong sạch, không xảy ra chuyện gì.

Trường Đức Đế liền cho An Dương Bá một câu, trong vòng ba ngày phải đưa Giang Cẩm Nguyệt vào cung, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Trường Đức Đế biết chuyện này từ miệng của Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử vừa hồi cung liền bẩm báo với Trường Đức Đế, Trường Đức Đế vốn dĩ là tức giận, muốn trực tiếp hạ lệnh xử lý Giang Cẩm Nguyệt – loại nữ nhân không biết liêm sỉ này.

Nhưng sau khi Lục Hoàng tử nói toàn bộ câu chuyện đã trải qua, lại cảm khái: không ngờ đại tiểu thư yểu điệu như Giang Cẩm Nguyệt lại thích chơi trò bịp bợm này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Ở trên giường không thể thỏa mãn nữ nhân, trong lòng Trường Đức Đế tràn đầy lửa giận, ngọn lửa này còn chưa phát tiết hết, lời này của Lục Hoàng tử đúng lúc chọc trúng điểm nào đó ở trong lòng của Trường Đức Đế, loại nữ nhân hạ tiện không biết liêm sỉ – Giang Cẩm Nguyệt, nên giáo huấn cô ta cho tốt, cô ta thích chơi trò bịp bợm, vậy thì ông ta liền chơi đủ với cô ta. 

Chỉ một câu nói của Trường Đức Đế khiến Giang Cẩm Nguyệt nhất định phải vào cung, thậm chí là gấp không chờ nổi nữa.

An Dương Bá tất nhiên không dám kháng chỉ, cho nên về phủ liền nói với Triệu Thu Như và Giang Trấn, ông ta và Giang Trấn đi phủ nha nhận người, Triệu Thu Như ở trong phủ chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa người vào cung, tuyệt đối không cho phép kéo dài nữa.

Nếu chuyện dâng người trước đây còn có thể nói là do Giang Cẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng lần này thì giải thích như thế nào đây, rõ ràng bởi vì tính tùy hứng, làm liều của cô ta mà cả phủ bị liên lụy, chuyện trước đây còn chưa qua đi thì cô ta lại dám làm ra chuyện phiền phức mới, nếu lại buông thả cô ta, toàn bộ Bá phủ đều phải hủy ở trong tay cô ta.

Người muội muội này thật sự quá không hiểu chuyện, tình huynh đệ của Giang Trấn đối với cô ta đã bị chuyện cô ta gây ra mà mất đi hết rồi, cho nên An Dương Bá vừa nói, gã lập tức đồng ý.

Triệu Thu Như ngược lại muốn phản đối, nhưng bà ta phản đối vô dụng, điều quan trọng nhất là bà ta đau lòng con gái, nhưng càng luyến tiếc mạng của mình, luyến tiếc cả nhà cùng bị con gái kéo mệt chết.

Đến bước đường cùng, cho nên chỉ có thể hy sinh con gái

Có thể nói, Giang Cẩm Nguyệt lại hạ một bước cờ sai, không có cách nào vãn hồi được nữa.

Trong đại lao.

Giang Cẩm Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt, vẫn không hiểu tại sao kế hoạch hoàn hảo như thế lại thất bại, đó là nhiệm vụ mà cô ta tạm thời trao đổi với hệ thống, không đi công lược Lục Hoàng tử, mà là trừ khử hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.

Hệ thống đồng ý với cô ta, nếu như xóa sạch hai biến cố này, hệ thống sắp xếp một cơ hội khác cho cô ta, cốt truyện còn có thể diễn ra như cũ, cô ta vẫn có thể lên làm Thái tử phi, lên làm Hoàng hậu.

Ngoài cô ta ra thì không có ai biết được kế hoạch, cũng theo tất cả những gì cô ta nghĩ và không xảy ra bất cứ biến cố nào, lại vẫn để cho tiện nhân Giang Lâm và phế vật Vệ Vân Chiêu chạy thoát, thậm chí còn cắn ngược cô ta một miếng.

Giang Cẩm Nguyệt sụp đổ, suy nghĩ tìm cách muốn thay đổi kết quả này, tiếng hệ thống ở trong đầu vang lên.

Hệ thống: [Qua kiểm tra, ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống sắp xếp, ký chủ đã bị người nhà hoàn toàn từ bỏ, không có cách nào đạt được mục tiêu phụ tá minh quân. Bây giờ hệ thống bắt đầu tự động tách, quá trình tách bắt đầu……]