Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 2: Bi kịch




Tiếp đến là chuyển qua phân cảnh 5 năm không có Tống Trạch, ngoại trừ Tạ Vũ ra thì hai người kia cũng không có sóng to gió lớn gì. Cho tới năm hai đại học, Tống Trạch của chúng ta trở về nước. Kể từ giây phút này, mọi bi kịch của cốt truyện lần lượt ập đến.

Tống Trạch lúc trở về như một người khác, không quan tâm đến Tạ Vũ như trước, một mực tránh xa anh.

Nhưng do mới trở về, cộng thêm tính tình kiêu căng vốn có, cậu ta đã đắc tội kha khá các gia tộc lớn nhỏ, các gia tộc liền bất bình, tập hợp lại đánh cho Tống gia bước vào con đường cận kề sụp đổ.

Trịnh Quang vì là bạn bè từ nhỏ của cậu nên đã đưa tay nâng đỡ Tống gia, Triệu Bân và Tạ Vũ cũng một bên âm thầm giúp đỡ những chuyện lớn bé. Màn hình lướt qua, thoáng cái đã đến giai đoạn trưởng thành, Tống gia lúc này không còn là gia tộc giàu mạnh như trước, hiện tại đã dưới trướng của Trịnh gia.


Nhưng đang sống yên ổn thì bất ngờ bị dính vào cuộc đua tranh giành quyền thừa kế của Trịnh gia. Trong khoảnh khắc khi thấy chiếc xe tải sắp lao vào đuôi xe của Trịnh Quang, Tống Trạch liền nhớ tới ân tình của cậu ta, rất nhanh đã đạp ga, lao đến chắn giữa hai chiếc xe.

Chiếc xe tải tông thẳng vào xe của Tống Trạch nên Trịnh Quang nhờ vậy chỉ bị thương nhẹ, thoát chết trong gang tấc nhưng người kia thì không may mắn như vậy.

Phân đoạn sau đó quả thật không thể nào mà vui vẻ xem tiếp được nữa. Người thiếu niên từ nãy đến giờ mặt mày vẫn thanh lãnh không có một chút biểu cảm nào, giờ đây lại ôm thân xác của Tống Trạch mà khóc nấc lên như một đứa trẻ, miệng như muốn nói gì đó nhưng khi phát ra lại trở thành những tiếng hét.

"Nè, tôi thật sự không thể nào xem nổi mấy cảnh như này." Cậu đưa tay che mặt cảm thán với hệ thống, song lại hoàn toàn không nhận ra câu nói còn chứa theo cả giọng mũi nghẹn ngào.


[Kí chủ, cậu khóc rồi?]

Giật lấy từng tờ khăn giấy trên bàn, cậu khịt mũi, nói: "Cậu nghĩ sao vậy? Nếu thứ này chỉ là phim thôi thì tôi đây khóc làm gì? Hiện giờ nó còn là thế giới thật người thật nữa đấy!"

Nhìn hai mắt đỏ ửng của cậu hệ thống không nói tiếp, nó bỏ qua phân cảnh đau thương kia, chuyển đến phân cảnh kế tiếp.

Sau cái chết của Tống Trạch, Tạ Vũ như người mất hồn, điên cuồng đối chọi với nhà họ Trịnh. Cho rằng cái chết của cậu một phần là có liên quan đến người của Trịnh gia. Từ đó tại thành phố S, có Tạ gia thì đừng có Trịnh gia, có Trịnh gia thì cũng sẽ không có Tạ gia. Trên thị trường hai gia tộc vẫn luôn gây khó dễ với nhau từng li từng tí.

Mà Trịnh Quang tránh được một lần chết không có nghĩa là sẽ tránh được tất cả cái chết đang ập đến. Cậu ta bị người thân cận nhất của mình hạ độc vào đồ ăn, màn cảnh chuyển đến bên trong căn phòng điều trị tăng cường.


Triệu Bân ngồi kế bên giường cậu ta, bộ dáng tiều tụy vì thức khuya, đôi mắt ẩn một tầng hơi nước, bên trong mắt còn chứa đầy những sợi tơ máu. Thấy Trịnh Quang dần tỉnh lại, hắn nhanh chóng chạy đến nắm lấy đôi tay trắng bệch và yếu ớt.

Đôi môi mấp máy như đang nói gì đó nhưng hiện giờ trên miệng Trịnh Quang lại là ống thở, vậy nên không một ai có thể nghe thấy và hiểu được ý của cậu ta.

Nắm lấy tay cậu ta thủ thỉ nói ra hết những lời luôn giấu sâu trong lòng, Triệu Bân nhất thời không kiềm được mà khóe mắt lặng lẽ rơi ra những giọt lệ.

Vài phút sau, khi nước mắt lưng tròng chảy dài xuống hai hàng bên má, cũng là lúc một tiếng tít dài máy móc vang lên. Âm báo của máy đo nhịp tim ngân dài một quãng, làm cho sự đau buồn của người nghe cũng như bị kéo giãn ra. Màn hình bấy giờ cũng đã hiện lên đường thẳng song song, báo hiệu cho một sinh mạng dừng lại.
Cùng lúc đó ở phía ngoài cửa, Tạ Vũ khi biết tin một mạch chạy tới hiện đang khó tin mà đứng thất thần.

Khi này thật sự chỉ còn có thể lấy giấy lau nước mắt, tầng hơi nước trong mắt cậu dày đến nổi không còn thấy được hai chữ "The end" trên màn hình kia nữa.

"Ai viết ra cái thế giới cẩu huyết này vậy?"

Hệ thống an ủi cậu: [Kí chủ à, cậu cố kìm nén cảm xúc.]

Đợi một lúc lâu sau mới có thể lấy lại tinh thần, cậu lau nước mắt nói: "Được rồi, xem lại."

Hệ thống nhất thời ngớ máy: Không phải vừa nãy mới khóc sao?

Nhưng nó vẫn mở lại từ đầu cho cậu xem.

"Xem lại."

Hai lần.

"Xem lại"

Ba lần.

"Xem lại đoạn lúc nhỏ đi."

Bốn lần.

"Xem..."

Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời cậu: [Kí chủ ơi, còn chưa xem giai đoạn hai đâu.]

Nghe nó nhắc nhở, lúc này cậu mới nhớ ra: "Suýt thì quên mất, mau xem giai đoạn hai đi."
Hết chương.

- Tống Trạch: Phim hay quá ಥ‿ಥ