Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 20: Bậc thầy điêu khắc gỗ bị trì hoãn quay phim




Ba người đứng ở bên hồ tán gẫu một hồi. Bỗng có người đến tìm bà Cao, bà nhìn Cao Ninh, nhẹ nhàng cười: “Không biết dì có thể gọi cháu là Tiểu Ninh không? Cháu cũng đừng gọi dì là bà Cao nữa, dì họ Thôi, cháu cứ gọi dì Thôi như A Tu là được.”

“Dì Thôi.” Cao Ninh cảm nhận được thiện ý và cảm tình trên người của bà.

“Vậy dì đi trước đây.”

Cho đến khi bà đã đi xa, Cao Ninh quay đầu mới phát hiện Ôn Trác Tu vẫn luôn nhìn cô, cũng không nói chuyện, ánh mắt còn cực kỳ tủi thân.

“Sao vậy?”

“Em quen biết tôi một năm còn không chịu gọi tên tôi, gặp dì ấy hai lần thì đã đổi cách xưng hô rồi.”

Cũng có lúc lòng dạ của ảnh đế hẹp hòi như vậy đấy.

Anh đứng đó không chịu đi, như thể nếu Cao Ninh không thay đổi cách xưng hô gọi anh bằng tên thì anh sẽ không đi vậy.

Cao Ninh nhìn xung quanh một lượt, người chèo thuyền trên mặt hồ điên cuồng vẫy tay về phía bên này. Có lẽ có người nhận ra Ôn Trác Tu, bọn họ đang chèo thuyền về phía bên này.

Mặt trời lên cao, cho dù trong vườn nhiều cây có bóng râm thì ở đây vẫn nóng. Cánh tay của Cao Ninh bị phơi đến nỗi phủ lên một lớp đỏ mỏng, cái cổ thiên nga thon dài, trắng nõn cũng lấm tấm mồ hôi.

Nếu cô còn không đi thì có lẽ sẽ phải xấu hổ mất.

“Trác Tu.”

Cô gọi một tiếng vô cùng nhỏ, hệt như tiếng muỗi kêu.

Mắt của Ôn Trác Tu sáng lên trong phút chốc, ánh mắt nồng nhiệt nhưng anh lại được voi đòi tiên: “Gọi A Tu.”

Cao Ninh quay đầu rời đi, không thèm để ý anh nữa.

Người bị bỏ lại bất lực lắc đầu, quả nhiên không được vội vàng. Có điều anh rất nhanh đã phấn chấn trở lại, hôm nay đã là một niềm vui bất ngờ rồi.

Trang viên nhà họ Ôn quá lớn rồi, Cao Ninh đi được nửa đường mới phát hiện mình đi nhầm đường. Cuối con đường phía trước là một cái sân nhỏ, hoa lăng tiêu nở rộ và lá xanh của dây thường xuân đã chiếm hết bức tường của sân.

Cô quay người, nhìn thấy Ôn Trác Tu đứng ở phía xa cười một cách dịu dàng lạ thường: “Sớm đã muốn dẫn em đến rồi, muốn vào trong xem không? Nơi vui chơi bí mật của tôi.”

Cao Ninh hoài nghi mà nhìn anh, con nít có căn cứ bí mật thì rất bình thường, nhưng Ôn Trác Tu đã hai mươi tám tuổi rồi.

Cô nhìn thấy Ôn Trác Tu mở cổng sân ra, xuyên qua cánh cửa rộng mở, khắp nơi đều được chạm khắc gỗ. Bên cạnh cửa có hai tượng gỗ, làm động tác hoan nghênh.

“Những tượng gỗ này…”

Lần đầu tiên Cao Ninh nhìn thấy chạm khắc gỗ thú vị như thế này, khác với cái trước kia cô thấy. Tư thế của nhân vật khác nhau, sinh động như thật, động vật làm nũng, bán manh, vô cùng hình tượng.

“Lúc nhỏ tôi khắc đó, ông nội chê tôi nghịch ngợm không có tính kiên nhẫn, ngày ngày phạt tôi khắc cái này. Có điều sau này tôi thật sự thích khắc mấy cái này, bọn họ lại bắt đầu sợ tôi bị tự kỷ.”

Ôn Trác Tu phiền não nở nụ cười, dẫn cô đi qua cái sân nhỏ để vào trong nhà trúc.

Trong căn phòng lớn rộng rãi và sáng sủa có một giá sách dựa vào tường chất đầy sách. Những tượng người gỗ ôm lấy sách đứng thành một hàng, ở giữa có một cái máy bào gỗ.

Có lẽ do Ôn Trác Tu không cho ai vào, vậy nên bên trong đã lâu không được quét dọn, một lớp bụi mỏng bám lên trên người gỗ điêu khắc.

Cao Ninh đi một vòng trong phòng, phát hiện một phần sách trên giá có liên quan đến toán học, phần còn lại là sách lý thuyết về đầu tư, còn có một phần là chế tạo gỗ, không có truyện tranh mà con nít đọc.

Cách mà nhà họ Ôn đối đãi với Ôn Trác Tu rất kỳ lạ.

Đây là cảm giác Cao Ninh cảm nhận được sau khi bước vào cửa lớn.

Khóe môi cô cong lên, để túi xách tay ở cái bàn tròn bên cạnh máy bào gỗ, sau đó ngồi lên ghế cao: “Nhìn ra được thời niên thiếu và thơ ấu của anh rất muôn màu muôn vẻ.”

Ôn Trác Tu xuất đạo năm mười tám tuổi, đến bây giờ là mười năm, trước đó anh còn là một học bá.

“Bởi vì năm tôi vào nhà trẻ đã làm kiểm tra IQ.”

Thân là cháu đích tôn của nhà họ Ôn, dự định là người kế thừa, đương nhiên phải bồi dưỡng từ nhỏ. Anh quá thông minh rồi, rất nhanh đã mất đi hứng thú với những thứ đơn giản vô vị đó, bắt đầu trêu chọc những bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Cho dù nhà họ Ôn có quyền có thế, phụ huynh của nhà trẻ cũng đoàn kết để kháng nghị. Ông cụ nhà họ Ôn đang vui mừng vì cháu đích tôn của mình là một hạt giống tốt, đương nhiên sẽ chướng mắt với kiểu giáo dục chính quy đó, tự mình mời rất nhiều giáo viên gia đình cho Ôn Trác Tu.

Có điều Cao Ninh nhìn ra, người bình thường bồi dưỡng thiên tài đều sai phương pháp, Ôn Trác Tu bị dạy hư rồi.

Anh tốt nghiệp đại học năm mười tám tuổi, mọi người đều tưởng rằng anh sẽ tiếp tục học và đào tạo chuyên sâu hoặc là kế thừa gia sản. Nhưng anh lại tiến vào giới giải trí, lúc nhà họ Ôn hoàn toàn tuyệt vọng thì anh thành lập những hai công ty.

Có lẽ không có ai hiểu được anh đang làm cái gì.

Đối mặt với anh, đa phần người ta vẫn bị đả kích.

Cao Ninh hỏi anh: “Anh thích đóng phim không?”

“Nói không được là có thích hay không, trong lúc đóng phim, bản thân có thể biến thành người khác, sống cuộc đời khác.”

Mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh, chiếu rọi vào bên trong. Cái ghế Ôn Trác Tu ngồi hơi thấp, anh ngẩng đầu lên nhìn Cao Ninh đang ngồi trên cái ghế cao, dưới cặp lông mi dài và cong là một đôi mắt cố chấp.

Bốn mắt chạm nhau, Cao Ninh lập tức nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta nên đi rồi đó?”

Bọn họ ra ngoài rất lâu, bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi.

“Đi thôi.”

Ôn Trác Tu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt, thuận tay lấy một tượng người gỗ nhỏ trên cái máy bào gỗ: “Cho em, tự tay tôi khắc đó.”

Nếu không phải anh dẫn cô đến đây, Cao Ninh còn không biết anh là thợ khắc gỗ, thường ngày chưa từng nhìn thấy anh dùng dao khắc bao giờ.

“Cảm ơn.” Cao Ninh xoa con người gỗ trong lòng bàn tay. Cơ thể của nó nhẵn bóng, gờ ráp đều được bào sạch, đầu rất lớn, giơ tay ôm đầu, cứ như đang phiền não, muốn thể hiện cái đầu lớn của mình vậy.

Nguyên mẫu của người gỗ là quay mặt qua, nhấc cái chân dài bước ra ngoài.

Trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, người giúp việc trong đó qua lại không ngớt, ngăn nắp theo bưng đồ ăn lên theo trình tự. Trên bàn chính có một cái bánh kem ba tầng xếp rất nhiều miếng trái cây, bên trên chỉ cắm một cây nến.

“Con trai, đến đây, giúp mẹ cắt bánh kem.”

Bà Ôn vẫy tay về phía Ôn Trác Tu vừa đi vào, có người giúp việc bước lên dẫn Cao Ninh vào chỗ ngồi. Ôn Trác Tu dừng bước, nhìn thấy Cao Ninh đã vào ngồi, mới sải bước đi về phía bàn chính.

Lúc này trong phòng vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người vỗ tay cùng hát theo. Ông nội Ôn cười với anh bằng vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy.

Tiệc sinh nhật của nhà họ Ôn, người đến đều là nhân vật nổi tiếng của Yến Kinh, là khách quen trên màn ảnh. Có điều đều là khách quen trong tin tức kinh doanh.

Bàn Cao Ninh ngồi đều là người trẻ tuổi, có điều cô không quen ai cả. Người ngồi bên cạnh cô là một thanh niên tuấn tú mười bảy mười tám tuổi, nhìn có chút quen mặt.

“Em biết chị.” Người đó đột nhiên lên tiếng: “Chị tên là Cao Ninh.”

“Nói chuyện với chị ta làm gì.” Cô bé ngồi bên cạnh thằng bé không vui: “Mẹ em không thích chị ta!”

Cô bé rất gầy, sắc mặt trắng bệch, lúc nói chuyện sẽ quay đầu nhìn về cái bàn ở phía sau.

Lúc này Cao Ninh mới phát hiện Nguyên Tây ngồi ở bàn bên cạnh, kế bên là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

“Liễu Liên.” Người đàn ông đó thấp giọng gọi một tiếng.

Cô bé lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Cậu thanh niên đó chớp mắt với Cao Ninh: “Em tên Cao Tễ, mẹ em thích chị.”

Cao Tễ cười, ánh mắt nhìn về bé gái nhỏ tuổi hơn ở bên cạnh Cao Ninh: “Em gái của em – Cao Manh.”

Cô bé quả thật rất đáng yêu, khoảng mười ba mười bốn tuổi. Đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan, mái tóc hơi xoăn, còn đeo một cái mắt kính gọng tròn màu đen nữa.

Cao Ninh cười: “Chào các em.”

“Chị ơi, em thấy chị đến cùng anh Tu, chị là bạn của anh ấy sao? Có thể cho em xin chữ ký không?”

Không biết cô bé lấy đâu ra một quyển tập, trên quyển tập treo một cây bút ký  hoạt hình.

Cao Tễ nhìn em gái một chút, làm ra vẻ anh trai: “Lễ nghi trên bàn ăn đâu rồi?”

Cao Manh chột dạ nhìn cậu thanh niên đó, nhỏ giọng nói: “Chỉ một lần.”

Những người khác trên bàn che miệng cười thầm.

Ở trong một đám trẻ con, đột nhiên Cao Ninh cảm thấy không ổn lắm, trong vô hình bị người ta xem thành con nít rồi, chiếc váy đen cũng không cứu nổi cô.

Lúc kết thúc bữa tiệc rồi rời đi, Cao Manh còn chạy đến kêu cô ký tên lên quyển tập. Sau khi cô ký xong mới đi bám lấy Ôn Trác Tu.

Ôn Trác Tu cực kỳ nhẫn nại mà ký từng trang từng trang, cô bé líu ríu nói chuyện, cuối cùng còn chụp vài tấm ảnh mới chịu rời đi cùng người nhà.

“Vẫn nên tạm biệt ông nội với bà nội của anh đi, bọn họ nhìn anh rất lâu.” Lúc rời đi, Cao Ninh thấp giọng nói với Ôn Trác Tu một câu rồi ngẩng đầu nhìn anh suốt.

Ôn Trác Tu vẫn trầm mặc không nói cho, cuối cùng vẫn bị cô dẫn đến trước mặt hai ông bà.

“Ông Ôn, bà Ôn, bọn cháu đi trước đây.”

Cao Ninh lễ phép cười khách sáo, lặng lẽ nhìn Ôn Trác Tu một cái.

“Cháu đi đây.” Ôn Trác Tu nhìn về phía hai ông bà, vẻ mặt không chút biểu cảm mà nói. Nói xong, anh gật đầu với bố mẹ đang đứng ở bên cạnh.

Đôi lông mày đang cau lại của ông nội Ôn lập tức dãn ra, vốn dĩ đôi mắt hơi vô hồn nhưng lúc này bỗng chốc sáng lên.

Đây là câu đầu tiên mà Ôn Trác Tu mở miệng nói với ông ấy sau khi về nhà.

“A Tu, thường xuyên về nhà, cháu xem cháu kìa, ốm đi rồi.”

Bà nội Ôn cảm thấy cháu trai lớn của mình ở bên ngoài chịu cực khổ.

“Bà nội, cân nặng của cháu tăng lên so với lúc ở nhà rồi.”

Giọng nói lạnh lùng, thái độ cũng không tốt, có điều bà ấy đã rất lâu không nghe thấy anh gọi mình như vậy rồi. Bà ấy và người bạn già của mình nhìn nhau một cái.

Đứa trẻ này đã thay đổi nhiều rồi.

“Công ty đang mở không tốt sao, phải bận rộn quay phim còn có thể mập lên, phải cảm ơn những nhân viên công tác đó của con đàng hoàng.” Bố Ôn cười nhạo một câu, không hứng thú với những giải thưởng ảnh đế đó của con trai.

“Được rồi, bớt nói vài câu đi, con nó hiếm khi trở về.” Mẹ Ôn trừng mắt với chồng mình một cái, đích thân tiễn người ra khỏi cửa, đưa lên xe.

Chú Triệu sớm đã đợi trong xe, lúc này thấy bọn họ bước lên, ông ấy bắt đầu khởi động xe.

Sau khi Ôn Trác Tu thắt dây an toàn xong, anh suy nghĩ rồi nói: “Chú Triệu, giúp cháu đặt hai vé máy bay đi.”

Sau đó anh quay đầu nói với Cao Ninh: “Ngày mai còn phải quay ngoại cảnh, hôm nay đừng để mình mệt mỏi quá.”

“Cậu chủ, tháng trước cậu hai mua một chiếc máy bay, vài lần muốn tìm cậu bay thử.”

“Không rảnh.”

Chú Triệu tự giác im miệng, mấy vị thiếu gia của nhà họ Ôn, chỉ có cậu chủ sống khổ cực, tài xế đều kiêm luôn quản lý.

Cao Ninh im lặng không nói chuyện, cô tưởng tượng không ra niềm vui của người có tiền.

Lúc đến sân bay, Cao Ninh muốn đi lấy hành lý, chú Triệu vội vàng bước lên ngăn cản: “Cô Cao, những thứ này tôi sẽ đưa qua đó, cô cứ yên tâm đi.”

Cho dù cậu chủ ngồi máy bay đi, ông ấy vẫn phải lái xe qua đó để đưa hành lý sang.

Vì Ôn Trác Tu đột nhiên xuất hiện ở sân bay, fan của minh tinh khác vốn dĩ đợi ở sân bay đều nhao nhao chạy đến, bị nhân viên của sân bay chặn ở bên ngoài. Lúc này bọn họ đang hét lớn tên của anh, theo đó là từng tiếng hét chói tai.

Hành khách đợi trong sân bay cũng phát hiện ra anh, mặc dù không điên cuồng như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người muốn được anh ký tên.

Bên cạnh anh không có bảo vệ, chỉ có một mình Cao Ninh nên mất rất nhiều sức lực mới có thể vào được lối đi riêng.

“Fan của ai mà điên cuồng đến vậy.” Cao Ninh nghĩ lại mà rùng mình, dựa vào mép lối đi mà thở hổn hển, mái tóc ngắn ngang vai hơi rối bời.

Ôn Trác Tu giơ tay giúp cô chỉnh lại, nhưng bị cô tránh đi rồi.

Hai má cô nóng bừng, vành tai tròn trịa cũng nóng lên, tự dùng ngón tay chải lại tóc. Cô nhanh chóng sửa sang lại, làm phẳng nếp gấp trên quần áo.

“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Trước đây Ôn Trác Tu đều ngồi máy bay riêng, đây là lần đầu tiên anh ngồi máy bay bình thường như thế này.