Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 103




Đối với việc Tiêu Dư An đột nhiên mang về một vị cô nương, sau khi ngạc nhiên qua đi thì Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt cũng chậm rãi tiếp nhận, dù sao thì cho dù Tiêu Dư An có đem mười cô nương về để mở hậu cung thì hai người cũng không hề nói nhiều thêm nửa câu.

Ngược lại thì Tam Di lại lải nhải mất mấy ngày, có điều mối quan hệ trong tòa phủ đệ này vốn đã cổ quái, lại thêm một vị cô nương hình như cũng không, không có gì là không được.

Mà Lâm Tham Linh đối với những người đã thu lưu mình cũng là toàn tâm toàn ý báo đáp, từ sau khi nàng tới, trong phủ đệ không nhìn thấy một chỗ nào bẩn, đình viện sạch sẽ, sương phòng sáng sủa tinh tươm, chỉ cần có ánh mặt trời thì chăn đệm sẽ được mang đi phơi, mỗi bữa ăn đều là cơm nóng canh nóng mỹ vị. Mà cũng chỉ qua có mấy ngày, nàng đã biết rõ sở thích của mỗi người, thế là trong sương phòng của mỗi người đều có thể thường xuyên nhìn thấy trái cây mà bọn họ yêu thích được bày trên bàn.

Tiêu Dư An biết ưu điểm lớn nhất của Lâm Tham Linh chính là khéo hiểu lòng người, nhưng cái này cũng quá khéo rồi nha!! Khó trách, trong nguyên tác, Yến Hà Thanh chỉ vừa mới thất ý một cái thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Lâm Tham Linh.

Mắt thấy thời gian Lâm Tham Linh cứu Yến Hà Thanh đã sắp tới gần, Tiêu Dư An một bên để Lâm Tham Linh lên núi đi dạo nhiều thêm một chút, một bên lại ẩn ẩn lo lắng.

Đến lúc đó, nếu như Lâm Tham Linh cứu Yến Hà Thanh đem về phủ đệ, vậy mình phải đối mặt với hắn thế nào đây? Yến Hà Thanh đối với mình lại sẽ là loại suy nghĩ gì?

Tiêu Dư An bấm ngón tay tính toán, hiện tại Yến Hà Thanh đã hắc hóa, cũng đang đi trên con đường thu hậu cung một đi không trở lại. Cái loại giới tính nam như hắn đây, lại mang thuộc tính pháo hôi thì tốt nhất vẫn nên ít lắc lư trước mặt nam chính thì hơn.

Thế là Tiêu Dư An lại nói với Lâm Tham Linh, nếu như nhặt được người ở trên núi, thế thì tuyệt đối đừng có mang về trong phủ.

Lâm Tham Linh mặc dù không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, kết quả ngày thứ hai thực sự nhặt được một người bị thương ở trên núi. Lâm Tham Linh nhớ kỹ những lời Tiêu Dư An nói, không đem hắn mang về phủ mà là đưa đến y quán.

Trùng hợp ngày hôm đó, Tiêu Dư An cũng đang ở y quán hỗ trợ chạy chữa.

Sinh hoạt ở trấn nhỏ này an nhàn, người tới cũng đều là đau đầu hoặc bệnh nhẹ cảm sốt, tùy tiện bốc hai bộ thuốc là xong việc. Hôm nay ngày xuân rực rỡ, Trương Trường Tùng cùng với Trương Bạch Thuật đều đi lên núi hái thuốc, chỉ còn lại một mình Tiêu Dư An đang buồn chán đến chết vêthuốc viên. Đang lúc vê thuốc đến buồn ngủ thì đột nhiên Trương Bạch Thuật tru lên chạy từ bên ngoài vào: “Cha!”

Tiêu Dư An ngáp một tiếng, trả lời: “Sư phụ còn chưa có về.”

Trương Bạch Thuật thoáng cái đã vọt tới, đem số thuốc viên Tiêu Dư An vê được một nửa ném vào trong bình thuốc, bộ dáng thần thần bí bí nháy mắt ra hiệu với hắn: “Tiêu Dư An, ca ca ta có thứ tốt cho ngươi xem này!”

Tiêu Dư An không hứng thú lắm, chỉ thấy Trương Bạch Thuật từ phía sau sọt thuốc lấy ra một nhánh cây nhét vào trong tay mình, nhánh cây vừa mới được bẻ xuống, lá cây xanh biếc tươi tốt, đoạn gãy còn rất mới, trên nhánh cây còn treo mấy quả lớn cỡ đồng tiền, màu sắc đỏ tươi, hình dạng tròn trịa.

Trương Bạch Thuật hái xuống một quả ra vẻ muốn nhét vào miệng Tiêu Dư An.

“Chờ một chút, đây là cái gì?” – Tiêu Dư An vội vàng đưa tay chặn lại, kết quả còn chưa kịp ngăn thì đã bị Trương Bạch Thuật tay mắt lanh lẹ cưỡng ép nhét một quả đỏ vào miệng.

“Đừng có nhả ra! Không có độc! Ca ca sẽ không hại ngươi, đây chính là đồ tốt!” – Trương Bạch Thuật hi hi ha ha che lại miệng Tiêu Dư An không cho hắn nhả ra.

Tiêu Dư An bất đắc dĩ đành phải nuốt xuống, quả này vào miệng không thấy có mùi gì lạ, hơi ngọt lại chát chát, tính ra cũng chẳng ngon lành gì: “Thế đây là cái gì?”

“Ta cũng không biết là cái gì.” – Trương Bạch Thuật buông tay, vẻ mặt vô tội.

Tiêu Dư An cười với hắn một nụ cười nhã nhặn ôn hòa, say đó cấp tốc hái xuống một quả trên nhánh cây nhét vào trong miệng Trương Bạch Thuật.

Trương Bạch Thuật suýt chút nữa thì bị sặc chết, che yết hầu ho nửa ngày.

“Nếu có độc, phải chết thì cùng chết.” – Tiêu Dư An hiên ngang lẫm liệt nói.

“Ta còn chưa bị độc chết thì đã bị ngươi làm cho sặc chết!” – Trương Bạch Thuật mắng: “Đã nói là không có độc rồi mà. Trước đó ta ở trên núi ngẫu nhiên nhìn thấy, lúc về lật sách cổ thì không tìm được thứ đồ chơi này gọi là gì, sau đó ta hái mấy quả cho gà rừng ăn, thấy gà rừng không bị làm sao, ta liền tự mình ăn thử một viên, sau đó…”

“Sau đó?” – Trong lúc nói chuyện Tiêu Dư An đã cảm thấy không đúng, cổ họng của hắn hơi hơi ngứa, liên tục ho khan vài tiếng mới đỡ, kết quả vừa mở miệng lại thì tự mình bị dọa.

“Có phải rất thần kỳ không!?” – Trương Bạch Thuật hưng phấn hô.

Tiếng nói của hai người bọn họ hoàn toàn biến thành thanh âm của nữ tử.

Tiêu Dư An che lấy yết hầu tự mình nói hai câu, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

“Yên tâm, sau một canh giờ sẽ khôi phục, chờ cha ta trở về, ta nhất định phải hỏi ông ấy xem đây là cái gì!” Trương Bạch Thuật như nhặt được trân bảo, bưng lấy quả kia tiến vào hậu đường.

Tiêu Dư An thử hát câu “đó chính là cao nguyên Thanh Tạng”*, kết quả bị vỡ giọng, vỡ đến mức nếu Hàn Hồng lão sư nghe thấy cũng phải đánh người, thế là đành phải ngồi lại tiếp tục vê thuốc viên. Vê một hồi, thấy bên ngoài truyền đến thanh âm nữ tử quen thuộc: “Có ai không? Xin hỏi có ai không? Ở đây có người bị thương, mau tới giúp với!” – Chính là thanh âm của Lâm Tham Linh.

(*Đây là bài “Cao nguyên Thanh Tạng” của Hàn Hồng. Bài bên dưới này nhé.)