Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 263




Vệ Lam ngẩn ngơ, cậu vẫn biết Vệ Huân rất quan tâm mình mình, cũng biết Vệ Huân luôn muốn bảo vệ mình, cho cậu chưa bao giờ phản cảm việc Vệ Huân chăm sóc và hạn chế cậu. Cậu luôn nói với mình, thế giới của Vệ Huân chỉ có một mình cậu thôi, cậu là người quan trọng nhất của Vệ Huân, nên theo lý cậu cũng phải đối Vệ Huân tốt một chút, chỉ cần Vệ Huân thích, cậu đều có thể chấp nhận thậm chí là nhượng bộ. Nhưng không nghĩ tới, Vệ Huân lại vì mình mà làm đến mức này.

"Anh ấy đổi nhược điểm gì với ông ngoại?" Không hiểu sao Vệ Lam lại hơi lo lắng.

Vệ Hy lắc lắc đầu, "Mẹ không có xem."

"Vậy là anh ấy cũng đưa mẹ à?"

"Mẹ là mẹ con, nó muốn chịu phần trách nhiệm vốn dĩ thuộc về con, tất nhiên cần có sự đồng ý của mẹ rồi."

"Vậy thì mẹ cũng không thể nhận chứ." Vệ Lam sốt ruột nói, "Mẹ cũng biết anh ấy là vì con sao mẹ còn nhận lấy chứ. Anh ấy cũng thật là, đưa cho mẹ thì thôi đi, sao còn đưa ông ngoại nữa chứ, anh ấy không sợ bị lộ ra ngoài sao, lỡ gặp chuyện gì thì sao?!"

"Con đừng lo lắng, phần của mẹ mẹ đã huỷ rồi, còn bên ông ngoại con," Vệ Hy dừng lại một xíu, "Ông sẽ cất giữ cẩn thận, chỉ cần Vệ Huân không làm chuyện không nên làm, nó sẽ không sao."

Vệ Lam cúi đầu, vô thức nắm chặt hai tay, cậu biết ông ngoại là cậu là ai, Vệ Huân tự tay dâng nhược điểm của mình cho ông ngoại cậu, thì ông ngoại cậu sẽ nắm chặt nhược điểm này, để nó vĩnh viễn trở thành con dao bén treo trên đầu Vệ Huân. Ông sẽ không đồng ý tiêu hủy nó, bởi vì nhược điểm của Vệ Huân, không chỉ liên quan đến Vệ Huân, mà còn liên quan đến lợi ích chung của hắn và Vệ Nghiệp Thành. Vốn dĩ vì mẹ kết hôn với Vệ Nghiệp Thành mà ông ngoài ngày càng đề phòng Vệ Nghiệp Thành, phần nhược điểm này quả thật là vũ khí tốt nhất, căn bản ông sẽ không muốn vứt bỏ.

Khoảnh khắc này, lần đầu tiên Vệ Lam cảm thấy Vệ Huân làm việc quá xúc động, anh ấy có cả trăm nghìn phương pháp bàn điều kiện với ông ngoại mình nhưng anh ấy lại chọn cách tàn nhẫn nhất. Anh ấy không sợ ông ngoại mình xuống tay với anh ấy thật sao?

Vệ Hy nhìn vẻ lo lắng trên mặt Vệ Lam, khuyên nhủ an ủi, "Yên tâm đi, mẹ đã nói là nó sẽ không sao đâu mà."

"Làm gì có ai dâng nhược điểm của mình cho người khác, anh ấy làm bậy quá."

Vệ Hy nghe vậy, cười, "Không phải nó làm bậy, mà là biết làm sao mới thành công. Thằng bé là con trai của Vệ Nghiệp Thành, lại muốn tiếp xúc với việc làm ăn nhà chúng ta, không dâng nhược điểm của mình lên thì nó không cách nào để người khác tin tưởng."

"Đó là đối với mọi người," Vệ Lam nhìn cô, "Nếu anh ấy nói với con là con đồng ý rồi, căn bản là không cần đi đến bước này."

"Sao thằng bé nói với con được?" Vệ Hy nhỏ nhẹ nói, "Căn bản là nó không muốn con biết thì sao nói với con được."

"Nên con mới nói là anh ấy làm bậy," Vệ Lam hơi tức giận, "Rõ ràng là chỉ cần nói với con là có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, mà một hai phải nhảy qua con, tự gánh lấy một mình, thật là, làm bậy quá rồi."

"Vậy con định làm sao?" Vệ Hy hỏi cậu, "Muốn cản nó sao? Hay là muốn nói với nó con không thích cách làm nguy hiểm này của nó?"

Vệ Lam thở dài, "Đương nhiên không phải."

Cậu không thể nào đi ngăn cản Vệ Huân, càng sẽ không nói mấy thứ đó với Vệ Huân. Vệ Huân làm nhiều chuyện như vậy mà không nói gì với cậu cả, đơn giản là không muốn mình biết, đương nhiên Vệ Lam có thể thẳng thắn nói với hắn, mình biết mọi chuyện rồi, hơn nữa khuyên can hắn đừng lơ là an toàn của bản thân.

Nhưng mà Vệ Lam không làm được.

Vệ Huân là một người rất hiếu thắng, hiếu thắng đến mức rất nhiều chuyện hắn sẽ không giải thích cũng khinh thường giải thích, hiếu thắng đến mức khi còn nhỏ, Vệ Huân giải thích nguyên nhân mình đột nhiên tức giận mà cũng không thể nói trước mặt cậu, phải chọn cách gọi điện. Vệ Lam quá hiểu Vệ Huân, anh trai này của cậu, đã cứng đầu còn khăng khăng làm theo ý mình, anh ấy đặt mình ở vị trí rất quan trọng, nên không thể để cậu chịu chút tổn thương nào, anh ấy muốn bảo vệ mình, cho dù sự thật là mình cũng không yếu ớt như anh ấy nghĩ.

Thiếu niên Vệ Lam còn sẽ nói đạo lý với Vệ Huân, nói với Vệ Huân cậu có thể tự gánh vác nữa bầu trời. Nhưng sau đó, cậu phát hiện dù mình có nói với Vệ Huân thì hắn vẫn bảo vệ cậu một cách vô thức, nên cậu cũng không tiếp tục nói mấy đạo lý vô dụng này nữa. Đối mặt với Vệ Huân, Vệ Lam luôn rất mềm lòng, cậu không phải một người luôn rối rắm, cậu biết độ quan trọng của mình trong lòng Vệ Huân, cũng biết hành động của Vệ Huân đều là vì tốt cho cậu, nên cậu đồng ý ngoan ngoãn đứng sau lưng Vệ Huân, cáo mượn oai hùm, thỏa mãn nguyện vọng bảo vệ cậu của Vệ Huân.

Lần này cũng không ngoại lệ.

"Con sẽ đi tìm ông ngoại, để ông tiêu hủy vật Vệ Huân đưa, còn phải bảo đảm sẽ không lấy thứ này đối phó Vệ Huân." Vệ Lam nhỏ giọng nói.

"Vậy thì hơi khó." Vệ Hy nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật.

"Chỉ cần con muốn thì sẽ có cách thôi." Vệ Lam nhìn nàng, "Dù sao con cũng là cháu ngoại cưng nhất của ông mà." Cậu cười cười, chớp chơp mắt.

Vệ Hy cười, "Vậy chúc con may mắn."

"Tất nhiên." Vệ Lam rất chắc chắn, cậu nhìn Vệ Hy, "Cảm ơn."

"Còn khách khí với mẹ." Vệ Hy nâng tay lên, nhéo nhéo mặt cậu, "Giả khách sáo."

Vệ Lam vội vàng lấy tay cô ra, "Con chỉ biểu đạt lễ phép của mình một cách thích hợp nhất thôi, không hơn."

"Tạm," Vệ Hy đứng lên, "Được rồi, ngủ đi, chuyện thì con biết rồi đó, con muốn làm sao thì mẹ mặc kệ, tự con xem rồi làm đi."

Vệ Lam gật đầu, đứng lên, ra khỏi thư phòng với cô.

Tối hôm đó, Vệ Lam nghĩ rất lâu, cuối cùng không biết ngủ từ lúc nào. Sau khi thức dậy, Vệ Lam thấy trên di động hiện lên tin nhắn WeChat chưa đọc, cậu thuận tay mở ra, phát hiện là Vệ Huân gửi cậu, nói ngày mốt mình sẽ về.

Vệ Lam trả lời hắn: Vậy mốt gặp.

Thức dậy rửa mặt.

Vệ Lam là người không thích trì hoãn, nên cùng hôm đó đã đến tìm Vệ Minh, biết lấy tình cảm đả động lý lẽ, làm nũng chơi xấu, cuối cùng thậm chí còn nói với Vệ Minh, "Ngoại mà không đồng ý với con, con sẽ đưa nhược điểm của con cho Vệ Nghiệp Thành."

Vệ Minh quả thật bị cậu chọc giận đến cười ra, hỏi cậu, "Rồi, Tiểu Lam, con nói trước với ngoại đi, nhược điểm của con là gì? Sao đến ông cũng không biết?"

Vệ Lam dẻo miệng trả lời, "Nhược điểm của con đương nhiên là ông ngoại với mẹ con rồi."

"Phải không? Ông còn tưởng là thằng nhóc nhà họ Vệ kia nữa chứ!"

"Ông ngoại," Vệ Lam làm nũng với ông, "Ông cầm cái thứ đó có lợi ích gì đâu? Ông xem, nếu anh ấy không làm bất kì chuyện gì có lỗi với nhà chúng ta, toàn tâm toàn ý làm việc cho ông ngoại, vậy đã chứng minh, anh ấy quan tâm con thật, con chính là nhược điểm lớn nhất của anh ấy, ngoại cầm cái thứ đó cũng để làm gì đâu; nếu anh ấy làm chuyện có lỗi với nhà chúng ta, vậy đã chứng minh con cũng không quan trọng đến thế, anh ấy diễn kịch trước mặt con nhiều năm, diễn xuất của anh ấy tinh vi như vậy, tâm tư thâm trầm như vậy, sao có thể giao nhược điểm của mình ra thật chứ, thứ này chắc chắn không phải kích trí mạng, ông có giữ cũng có ý nghĩa gì đâu. Còn không bằng cứ tiêu hủy đi, phải không ngoại?"

Vệ Minh nhìn cậu, "Con biết phân tích tình huống quá nhỉ."

"Đều là ông ngoại dạy tốt." Vệ Lam lấy lòng nói.

"Ông ngoại không dám nhận, con tốn công blah blah với ông lâu như vậy cũng không phải vì ông."

"Nhưng con không làm vậy thì ông ngoại đâu đồng ý đâu, con sẽ mãi nhớ thương chuyện này đến khi ông ngoại đồng ý mới thôi." Vệ Lam thành thật nói.

Cậu lắc lắc cánh tay Vệ Minh, "Lần này thôi, chỉ một lần, đáp ứng với con đi mà, nếu không lòng con không yên đâu."

Vệ Minh nhìn cầu xin trong mắt cậu, cuối cùng cũng thở dài, gật đầu bất đắc dĩ, "Tự con quyết định đi, sau này đừng hối hận."

"Tuyệt đối không hối hận." Vệ Lam đảm bảo.

Vệ Minh nghe vậy, ôn hoà nói: "Đi ra ngoài đi, để ông ngoại yên tĩnh một lát."

"Con chờ ngoại ăn cơm chiều." Vệ Lam ngoan ngoãn nói.

Vệ Minh gật đầu.

Vệ Lam lại nhắc ông lần nữa rồi mới ra khỏi phòng ngủ của Vệ Minh.

Vệ Minh nhìn bóng dáng cao lớn của cậu, lần nữa nhận ra đứa cháu nhỏ của mình đã lớn thật rồi, ông cúi đầu nhìn đôi tay già nua của mình, trong lòng hơi phiền muộn. Ông không thể bảo vệ Vệ Hy cả đời, càng không nói đến Vệ Lam, Vệ Lam lớn lên, ông cũng già rồi, ông sẽ rời khỏi thế giới này trước Vệ Lam rất lâu. Vệ Minh không cam lòng, cũng không yên tâm, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, cả đời ông oai phong một cõi, cũng không cách nào tránh khỏi cái chế*.

Nên ông chọn cho Vệ Huân một cơ hội. Vệ Huân là một con mãnh thú, có quyết đoán có thực lực, thậm chí còn lạnh nhạt vô tình hơn cho nó, nhưng Vệ Huân như vậy, lại cúi đầu trước mặt Vệ Lam. Vệ Minh ngạc nhiên, nhưng cũng thấy hưng phấn, dã thú tuy đáng sợ, nhưng một khi nó bị thuần phục, thì nó chính là vũ khí mạnh nhất, Vệ Minh muốn cho Vệ Huân trở thành thanh kiếm trước mặt Vệ Lam, mở mang bờ cõi cho cậu, bảo vệ cậu một đời an bình, vậy cho dù mình có chế* cũng yên tâm.

Ông thật lòng hy vọng Vệ Huân đừng phụ mong đợi của mình, nếu không, trước khi ông chế*, ông cũng không để Vệ Huân và Vệ Nghiệp Thành sống yên.

Buổi chiều 5 giờ, Vệ Huân về tới thành phố X, Vệ Lam đi đón, thấy tinh thần của hắn cũng không tệ lắm mới thoáng yên tâm.

"Gần đây anh rất bận đó." Cậu cố ý nói.

Vệ Huân kéo cửa xe ra cho Vệ Lam lên trước, mình mới ngồi xuống sau.

"Sao, nhớ anh?" Hắn hỏi.

Vệ Lam gật đầu, "Có một chút."

Vệ Huân rất thích đáp án này, dịu dàng nói, "Trong thời gian ngắn sẽ không đi lâu nữa."

"Thật sao?" Vệ Lam rất vui vẻ, "Vậy là tốt rồi."

Vệ Huân nhìn vui sướng trên mặt cậu, cảm thấy mệt mỏi vì ngồi máy bay đường dài cũng bớt không ít, hắn giơ tay xoa xoa đầu Vệ Lam, Vệ Lam tránh khỏi, "Đã nói là không cho xoa đầu em nữa."

"Ngoan." Vệ Huân nói.

Vệ Lam câm nín, đành phải không cam lòng không tình nguyện tiếp tục chấp nhận, còn không quên giơ tay cực kì có tinh thần phản kháng muốn xoa đầu Vệ Huân.

Vệ Huân bắt được tay cậu, "Gan lớn nhỉ."

"Đây là có qua có lại, anh đã xoa đầu em rồi, sao em không xoa đầu anh được!"

"Đương nhiên." Vệ Huân bắt lấy tay cậu.

Vệ Lam giãy giụa rút tay ra, nhưng Vệ Huân lại cầm rất chắc, "Còn dám nữa không?"

"Có gì mà em không dám?" Vệ Lam rất kiêu ngạo, khiêu khích nhìn hắn, "Sớm muộn gì cũng có một ngày em làm được."

Vệ Huân bị biểu tình của cậu chọc cười, cười, nói với cậu: "Ngồi yên, đừng có quậy."

"Không phải là anh quậy em trước sao."

"Bây giờ anh không quậy em nữa."

"Tạm thôi."

Vệ Lam nói xong, im lặng ngồi yên, nhưng mà nhanh chóng nhận ra gì đó, giật giật tay bị Vệ Huân bắt lấy của mình, "Buông ra."

Vệ Huân nhìn hai tay bị mình chộp lấy, thả một bàn tay ra, Vệ Lam lập tức rút hai tay mình ra, xoay xoay cánh tay và bàn tay mình. Cậu vừa lắc, vừa tính toán trong lòng, đột nhiên thấy thời cơ đến rồi, nhân lúc Vệ Huân cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên giơ tay đánh về Vệ Huân.

Vệ Huân ngả lưng ra sau trốn, bắt lấy tay cậu, Vệ Lam cả kinh, vội vàng giấu một cánh tay khác của mình ra sau lưng, đề phòng bị Vệ Huân bắt lấy.

"Còn quậy?" Vệ Huân hỏi cậu.

Vệ Lam cười cười, "Em chỉ muốn xem anh bận rộn nhiều ngày rồi, phản ứng có bị giảm sút không, xem ra là vẫn vậy, em an tâm lắm rồi."

"Nhưng anh không yên tâm."

"A?" Vệ Lam nghi ngờ.

"Trước khi em ngoan ngoãn nói không dám nữa, tạm thời chúng ta cứ giữ tư thế này đi."

"A?" Vệ Lam khiếp sợ.

Vệ Huân cười, cầm di động, tiếp tục xem tư liệu người ta gửi đến.

Vệ Lam nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, giật giật tay mình, lại ra sức lắc lắc, Vệ Huân hỏi cậu, "Còn dám không?"

..........