Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 6




Editor: Thư Thư

Chương 6

Giang Đường mới vừa mở mắt, liền bắt đầu xem phần nhiệm vụ của hôm nay.

[Nhiệm vụ Tục Mệnh hàng ngày: Thời hạn đến 0 giờ, mang Lâm Lương Thiển đi công viên trò chơi, đồng thời thu hoạch câu nói "Mẹ, con yêu mẹ." của Lương Thiển, khen thưởng "10 ngày x HP", trạng thái: Chưa hoàn thành.]

[Nhiệm vụ chi nhánh hàng ngày 1: Chào hỏi với thành viên trong nhóm, khen thưởng "1 ngày x HP", trạng thái: Chưa hoàn thành.]

[Nhiệm vụ chi nhánh hàng ngày 2: Cùng bọn nhỏ nói buổi sáng tốt lành, đồng thời nhận được nụ hôn chào buổi sáng của bọn nhỏ. Khen thưởng "3 ngày x HP". Trạng thái: Chưa hoàn thành. ]

Nhiệm vụ của hôm nay tương đối đơn giản, Giang Đường liếc nhìn thời gian, hiện tại chỉ mới 6 giờ sáng, còn rất sớm.

Cô vào cửa sổ chat, nhìn thấy các thành viên đều tốp năm tốp ba xuất hiện, cô cũng vội vàng chào hỏi.

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường Đường: Chào buổi sáng mọi người.】

【Tang thi Vương - Điền Điềm: Chào buổi sáng, Đường Quả Nhi.】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường Đường: Xin gọi tôi là Giang nữ sĩ độc phụ rắn rết.】

【Satan - Thánh Mẫu: Được Giang Đường Đường, không thành vấn đề, Giang Đường Đường. 】

【Thánh Mẫu - Satan: Được Đường Quả Quả, không thành vấn đề, Đường Quả Quả.】

【Đại thái giám - Ninh Lăng: Được Hạt Mè Đường, không thành vấn đề, Hạt Mè Đường. 】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường Đường:......】

Không có cách nào chơi đùa vui vẻ với bọn họ.

【Tang thi Vương - Điền Điềm: Nhiệm vụ hôm nay của mấy người là gì nha? Tôi khóc, tôi phải cùng đội tuần tra vây quét tang thi ở thành bên cạnh, anh anh anh*, tôi từng cùng bọn chúng ăn thịt nướng với nhau, bây giờ thật đau lòng a.】

[*Anh anh anh: tiếng khóc.]

【Đại thái giám - Ninh Lăng: Hôm nay tôi tương đối đơn giản, cạo lông chân cho Hoàng đế thẳng nam, có điều tôi muốn hỏi một chút, cô và đám anh em tang thi kia của cô nướng thịt gì?】

【Tang thi Vương - Điền Điềm: Thịt của người Hồ Nam, tôi thấy không ngon bằng thịt người Tứ Xuyên.】

【Satan - Thánh Mẫu: Tôi lúc còn sống chính là người Hồ Nam, không cho phép mấy người vũ nhục người Hồ Nam chúng tôi khó ăn! Người Tứ Xuyên khẩu vị nặng như vậy, ăn ngon chỗ nào! Đúng rồi, nhiệm vụ hôm nay của tôi là phải cảm hóa một tên thập thế ác nhân, cũng tương đối dễ dàng, không phục thì đánh một trận là được.】

【Thánh Mẫu - Satan: Satan, tôi hi vọng anh chú ý thái độ nói chuyện của anh một chút, người Tứ Xuyên chúng tôi không thể ăn chỗ nào? Tôi hôm nay...... phải đi tàn sát thôn làng, bây giờ đang lo lắng làm sao mật báo cho người trong thôn, để bọn họ chạy trốn sớm chút, sầu người.】

【Đại thái giám - Ninh Lăng: Giang Đường Đường nhiệm vụ của cô là gì hả?】

Giang Đường liên tục run lẩy bẩy, không dám nói lời nào, nghe hắn hỏi, cẩn thận nói:【Tôi hôm nay...... dẫn con gái đi công viên trò chơi.】

Nói xong, toàn trường trầm mặc.

【Bạn đã bị Đại thái giám - Ninh Lăng cấm ngôn.】

Giang Đường: "......"

Đây hoàn toàn là dùng việc công trả thù riêng mà!!

Giang Đường vốn cảm thấy hoàn cảnh bản thân khó xử, ai nghĩ đến cô cái vận may E này đến trong nhóm Tục Mệnh nhảy lên trở thành vận may SSS, nghĩ đến số phận nhiều thăng trầm kia của đồng bọn, cô lập tức ý tưởng gì cũng không còn.

Sau khi cổ vũ bản thân, Giang Đường đứng dậy rời phòng.

Cô đi phòng con trai lớn trước.

So với phòng công chúa của Lương Thiển, phòng ngủ của Sơ Nhất phá lệ đơn giản mộc mạc, ngoại trừ trên ban công vài cây hoa nở rộ, cũng không có màu sắc khác.

Cậu đã rời giường, hơn nữa thu dọn giường đệm xong, đang đứng ở trước gương thắt cà vạt tây trang.

Thấy Giang Đường vào, Sơ Nhất lộ ra nụ cười ấm áp với cô: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, Sơ Nhất."

Giang Đường đẩy cửa vào: "Hôm nay thứ bảy, sao không ngủ thêm một lúc?"

Sơ Nhất ấm giọng trả lời: "8 giờ có một buổi tọa đàm tiếng Anh, con muốn đi nghe."

Giang Đường phụt cười: "Loại toạ đàm này rất phức tạp, con nhỏ như vậy, có thể nghe hiểu không?"

Sơ Nhất vẻ mặt khiêm tốn: "Chính bởi vì nghe không hiểu, cho nên mới muốn đi để hiểu rõ hơn."

Thật đúng là đứa bé ngoan.

Giang Đường không khỏi đưa tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của Sơ Nhất, theo lý thuyết sinh ra trong đại gia tộc thế này, tiểu thiếu niên rất khó duy trì loại tâm tính bình thản khiêm tốn như vậy, nhất là Sơ Nhất tuổi còn nhỏ, tâm trí còn chưa trưởng thành, thế nhưng cậu lại biểu hiện ra sự cơ trí và thành thục vượt qua trẻ con cùng tuổi.

Có lẽ tất cả những thứ này...... đều là vì nguyên nhân không có tình thương của mẹ.

Trong trí nhớ, nguyên chủ đối với ba đứa nhỏ có thể tránh liền tránh, không tránh khỏi thì chịu đựng.

"Sơ Nhất." Giang Đường nửa ngồi trước mặt cậu, đưa tay kéo cà vạt nhỏ trước ngực cậu xuống, "Hôm nay mẹ muốn dẫn em gái đi công viên trò chơi, Sơ Nhất có muốn đi cùng hay không?"

Nghe được bốn chữ công viên trò chơi, biểu tình Sơ Nhất trong nháy mắt đờ đẫn, ngay sau đó, đáy mắt lộ ra dày đặc sợ hãi, cậu thu liễm vẻ mặt rất nhanh, nhưng mà biểu tình miễn cưỡng tươi cười vẫn bán đứng sự bất an và thấp thỏm của cậu

"Mẹ, sao lại muốn dẫn Thiển Thiển đi công viên trò chơi?".

Giang Đường trong lòng hoài nghi, cũng không có trực tiếp vạch trần, nói: "Ba bận rộn công việc, không dễ có ngày nghỉ ngơi, cho nên để mẹ dẫn Thiển Thiển đi. Con lên lớp cũng rất vất vả, không bằng hôm nay liền không đến, đi chung với chúng ta?"

Cậu rũ nắm tay nhỏ xuống nắm nắm qua lại: "Chỉ có ba người chúng ta?"

Giang Đường suy nghĩ một chút: "Hoặc là...... lại mang Lương Thâm theo?"

Cậu nâng mắt lên, hơi há mồm dường như có chuyện muốn nói, cuối cùng muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Giang Đường xoa xoa vành tai của cậu: "Sơ Nhất, nếu con có tâm sự gì liền nói với mẹ, được không?"

Mặc dù cô không phải người mẹ thật sư, cũng chưa từng có con của mình, nhưng cô cũng không ghét đứa nhỏ hiểu chuyện, kiếp trước từng đi vùng núi làm công ích một quãng thời gian, nơi đó mỗi một đứa bé đều thuần phác thiện lương như vậy, cô xuất phát từ nội tâm thương tiếc bọn chúng, giờ phút này cũng nghĩ xuất phát từ nội tâm thương tiếc Sơ Nhất.

Giang Đường kéo Sơ Nhất qua, ở trên trán cậu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Sơ Nhất, bên môi cô phác hoạ ra một nụ cười, "Hôn chào buổi sáng."

Môi Sơ Nhất ngập ngừng, do dự hai giây, cũng hôn lại: "Hôn chào buổi sáng."

Cuối cùng xoa nhẹ đầu cậu, Giang Đường hít sâu một cái đi vào phòng của Lâm Lương Thâm.

Lâm Lương Thâm không giống như Sơ Nhất hiểu chuyện nghe lời như thế, cô đã chuẩn bị đầy đủ, nếu như Lâm Lương Thâm không ngoan ngoãn hôn cô, cô liền sử dụng thủ đoạn đặc biệt khuyên nhủ, ép hỗn tiểu tử kia bó tay chịu trói.

Giang Đường vừa vào phòng Lâm Lương Thâm, liền thấy Lâm Lương Thâm thân thể trần truồng nhảy tới nhảy lui trên giường, nhìn cái mông tròn tròn mười phần co dãn, con mắt Giang Đường hung hăng co rút.

"Lâm Lương Thâm, không được nhảy tới nhảy lui trên giường."

Cậu quay đầu lại: "Bà vào phòng tôi vì sao không gõ cửa?"

Cuối cùng trừng mắt lên, a một tiếng lùi vào trong chăn: "Không được nhìn tôi!"

Giang Đường không nhịn được mà xem thường: "Nghĩa vụ của mẹ là gọi con thức dậy, con phải nói cảm ơn, còn nữa, không được kêu mẹ là "bà"."

Lâm Lương Thâm phồng má, không lên tiếng.

"Buổi sáng tốt lành." Cô nói xong, đi tới cưỡng ép cho Lâm Lương Thâm một nụ hôn chào buổi sáng.

Lâm Lương Thâm bị hôn vào mặt đờ cả người ra, bắt đầu điên cuồng lấy tay chà mặt, "Buồn nôn chết mất, có nước miếng!"

"Bây giờ tới lượt con." Giang Đường chỉ chỉ bên má của mình.

Cậu méo miệng: "Con mới không hôn mẹ đâu."

"Hôm nay mẹ muốn mang anh trai và em gái đi công viên trò chơi, con muốn đi không?"

Lâm Lương Thâm nháy mắt một cái, ngay tức khắc lại gần hôn trả lại: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."

Ừm, cái này còn tạm được.

Cuối cùng đến phiên Lương Thiển, con bé hiện tại hẳn là ở chỗ ba ba nó.

Ai ngờ Giang Đường vừa xuống lầu, liền đụng phải Lương Thiển ngã trên mặt đất không ngừng thút thít.

Mặt cô bé úp xuống dưới, khóc đến đáng thương hề hề.

Giang Đường nhíu nhíu mày, đi tới bế cô bé từ trên mặt đất lạnh băng lên: "Làm sao vậy, ba ba đi đâu?"

"Đừng nhắc ba ba với con, con...... con ghét ba ba."

"......"

Ngày hôm qua còn thích ba ba, hôm nay đã thành ghét ba ba?

Trẻ con quả nhiên dễ thay đổi.

Giang Đường ôm nó đi về phòng ngủ, giương mắt nhìn đến Lâm Tùy Châu, người mặc tây trang giày da, đang cúi đầu đeo đồng hồ.

"Con gái anh nằm khóc ở bên ngoài, anh làm sao không quan tâm."

Lâm Tùy Châu hơi hơi giương mắt, lại buông xuống rất nhanh: "Không sao, để con bé khóc."

"......"

Hôm qua còn là nữ nhi nô, hôm nay đã thành cha kế máu lạnh.

Đàn ông quả nhiên dễ thay đổi.

Chỗ Lâm Tùy Châu hỏi không ra cái gì, Giang Đường nhìn về phía ương Thiển thút tha thút thít nức nở: "Con nói với ma ma, tại sao khóc?"

"Ba ba...... Ba ba hứa mang con đi công viên trò chơi, thế nhưng ba nói...... nói phải mở họp."

Lương Thiển kìm miệng, nước mắt tiếp tục rơi rí tách xuống: "Ba ba đã rất lâu không mang con đi chơi......"

Cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt con bé, lại nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Hôm qua anh hứa với nó, bây giờ lại nuốt lời?"

"Sáng hôm nay có cuộc hội nghị, muốn đi công viên trò chơi chỉ có thể chờ đến giữa trưa hội nghị kết thúc, con bé không nghe, bắt đầu ầm ĩ." Lâm Tùy Châu tiến đến dùng khăn tay lau nước mũi trên mặt cô bé, "Quá nuông chiều con."

"Được rồi, anh đi họp trước đi, tôi tới làm."

Lâm Tùy Châu nhướng mày, ánh mắt bỡn cợt: "Giang Đường, hai ngày nay cô uống lộn thuốc gì?"

Giang Đường: "Thuốc hiền thê lương mẫu."

Ý cười trong mắt Lâm Tùy Châu càng sâu, bóp cằm cô nâng lên, "Hiền thê lương mẫu cô tốt nhất không phải là ma quỷ biến thành."

"......"

"............"

"Tôi đi đây." Lâm Tùy Châu buông cô ra, "Thiển Thiển phải nghe lời của mẹ, buổi trưa ba sẽ về, đến lúc đó dẫn con đi công viên trò chơi chơi."

Vừa thấy Lâm Tùy Châu phải đi, tiếng khóc của Lương Thiển lại tăng lên lần nữa.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Lương Thiển khóc giang hai cánh tay muốn đi qua.

Sau khi xác định người đã đi xa, Giang Đường lập tức lớn tiếng quát: "Không được khóc!"

"Ba ba ——!"

"Ăn ngươi nha."

"Ba...... Nấc."

Nước mắt ngừng trong nháy mắt.

Giang Đường ôm Lương Thiển ôm Lương Thiển về phòng nhỏ của con bé, mở tủ quần áo, từ bên trong tìm ra một bộ váy nhỏ đáng yêu, đi tới thay cho cô bé.

Lương Thiển biết ba ba không ở, bản thân cũng không phải đối thủ của ma ma ma quỷ, vì vậy ngậm miệng lại thật ngoan thật ngoan để cô cởi quần áo, thay quần áo, thở mạnh một chút cũng không dám.

Hiện tại cô bé rất tin ma ma là ma quỷ biến thành, dù sao trước đây ma ma nhìn cũng không nhìn cô một cái, ôm đều không ôm một cái, mỗi lần cô khóc đều sẽ nhìn cô bằng ánh mắt rất chán ghét, càng không nói thay váy cho cô, còn dữ dằn......

"Thiển Thiển, cho ma ma nụ hôn chào buổi sáng.

Đổi váy xong, Giang Đường đưa da mặt dày của mình tới.

Lương Thiển phồng má, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tôi hôn bà, có phải tôi sẽ biến thành ếch xanh hay không?"

"Ai nói với con?"

Lương Thiển: "Truyện cổ tích đều viết như vậy."

"......"

Giang Đường mỉm cười nhìn cô bé: "Biến thành ếch xanh hay không không biết, nhưng ta biết, nếu như ngươi không hôn ta, ma ma ma quỷ sẽ làm con biến thành dưa hấu."

Chụt!

Ngay tức khắc, Lương Thiển sống không còn gì luyến tiếc cho cô một cái hôn thật mạnh.

Giang Đường nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, vui không bằng nhận.

Hiện tại cô cảm thấy cái mạng rẻ này chắc là có thể giữ được, không phải chỉ là làm mẹ sao? A, chút chuyện nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói: Bạo lực làm mẹ Giang nữ sĩ, thiếu nam thủy tinh Lâm Tùy Châu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Nhấn vote để ủng hộ mình nha, love you. 😘