Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 55: Vô tình gặp gỡ 1




“Ta muốn ra ngoài đi dạo. Không muốn tiếp tục ở lại Ma giáo nữa” Tôi đột ngột thốt ra câu nói này.

“Cũng tốt, nàng nên ra ngoài thư giãn” Minh Sát nhìn tôi, “Có điều thời gian cũng đừng lâu quá”

“Ừ,” Tôi gật đầu, “Nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh ta sẽ trở về. Có điều ngươi cũng phải giúp ta tìm vài hộ pháp để giúp đỡ, đừng chỉ giao cho Hà Lẫm”

“Có cần người đi với nàng không ?”

“Không cần đâu. Ta quen đi một mình” Tôi đứng dậy. Cười với Minh Sát, “Ta đi đây, tạm biệt”

“Ngươi cẩn thận”

“Ừ, biết rồi”

Sau khi về Ma giáo, tôi nói sơ qua mọi chuyện với Hà Lẫm, muốn hắn nói với bên ngoài Giáo chủ bế quan tu luyện, có thể trong một năm sẽ không xuất hiện. Sau đó thu xếp vài thứ cần thiết chuẩn bị rời đi.

Tôi hoàn toàn không biết rằng lần này ra ngoài, sẽ gặp được người khiến trái tim tôi rung động.

Đã gần một năm nay tôi không có thoải mái như vậy đi lại trên đường phố. Còn chưa đầy hai tháng nữa, tôi sẽ mười sáu tuổi. Khi tôi được mười sáu tuổi, đã bắt đầu tiếp quản sự nghiệp hắc bang của ba tôi.

Trên giang hồ hiện nay vẫn náo nhiệt như vậy, Hoài An Môn diệt vong, sự bành trướng của Ma giáo không có bất cứ ảnh hưởng gì tới những người bình thường cả.

Tôi đi vào một tửu quán trông rất hoa lệ, gọi vài món nổi tiếng của tửu lâu để khai vị.

Ngồi trước mặt tôi là một nam tử trẻ tuổi khí thế bất phàm, nhìn qua chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Y cẩn thận thưởng thức hương trà thơm phức ở trong ly. Y một thân trường bào xanh nhạt, trên bàn đặt một thanh bảo kiếm. Bộ dáng yên tĩnh lặng lẽ, rất dễ khiến người bên cạnh có cảm giác bị bỏ rơi. Nửa bên mặt của y rất đẹp, là dạng tuấn mỹ không gì sánh bằng. Y dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mắt y có màu xanh đen, giống hệt như nước. Y nhìn tôi hơi sững ngươi trong chốc lát, sau đó cười đáp lễ với tôi.

Tôi cúi đầu ăn cơm, không tiếp tục nhìn y. Bởi vì tôi cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Bởi vì đây không phải là một tửu quán thô tục, cho nên không có âm thanh thô lỗ của nhân sĩ giang hồ. Tim tôi dần dần bình tĩnh trở lại.

Một người mặc trang phục thị vệ đến bên cạnh nam tử đó, nói gì đó bên tai y, y đứng dậy cầm kiếm vội vã rời đi, mà thị vệ đó sau khi móc ra một đỉnh bạc đặt trên bàn thì cũng rời đi theo y.

Tôi không tránh khỏi có chút thất vọng.

Nhưng nhìn bộ dáng y không giống như người trong võ lâm, mà bên cạnh lại có thị vệ theo hầu, chắc là nhi tử của quan lại. Tôi khẽ thở dài.

Ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, tôi nhớ là năm Khanh Nguyên hai mươi bảy, bây giờ đã qua tám năm, vậy hiện nay chắc là năm Khanh Nguyên ba mươi lăm. Tôi đã ở trong võ lâm vỏn vẹn tám năm, đã rất lâu không nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Âm thanh gọi nhau trên phố không bao giờ dứt, nhưng tôi không có chút hứng thú nào. Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ có đôi mắt xanh đen đó đã xâm nhập vào trong trái tim của Mộ Thiên Vẫn tôi. Y đẹp đến như vậy, mà tôi lại là một Tu La địa ngục hai tay nhuốm đầy máu tươi.