Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 152: Nhiệm vụ khẩn cấp




Với mục đích của Vương lão, Sở Dương đã triệt để xác định nên sẽ không tùy tiện mắc lừa.

Có nhiều thức hắn muốn lấy ra nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.

"Hạ phẩm linh vật Thiên Niên Linh Mộc Hạch, hạ phẩm linh vật Kim Linh thạch, hạ phẩm linh thạch Hỏa Diệu Kết Tinh, hạ phẩm linh thạch Thiên Niên Địa Tinh Nhũ."

Sau cùng, Sở Dương chỉ đổi bốn loại này.

Về phần thủy thuộc tính Quỳ Thủy Tinh thì hắn có suy tính khác.

Vừa mới quay lại chỗ ở, Sở Dương liền thấy Tiền Đa Đa đang chờ ở cửa, trừ hắn ra còn có Sở Vân Phi và Cao Thắng Hàn.

"Sao hai ngươi lại tới đây?"

Sở Dương bước tới chắp tay chào Tiền Đa Đa, sau đó nhìn sang hai người Sở Vân Phi.

"Tới xem ngươi một chút!"

Sở Vân Phi khẽ nhún vai, Cao Thắng Hàn khẽ gật đầu.

"Vậy thì mời vào trong!"

Sở Dương mời bọn họ đi vào trong.

Đôi ba câu chào hỏi xong xuôi, Tiền Đa Đa muốn nói lại thôi.

Sở Dương tự nhiên nhìn ra, lúc này nói: "Lão tiên sinh, muốn nói gì cứ nói thẳng đi, ta chỉ có hai người bọn họ là bằng hữu!"

Ở Thiên Vũ đại lục, bằng hữu của hắn quả thật không nhiều, dù sao thời gian hắn ở đây quá ngắn, đây là hiện thực.

Tiền Đa Đa nghiêm túc nói: "Hợp tác giữa chúng ta cần phải kí kết hợp đồng cụ thể, như thế thì ta và ngươi mới có thể yên tâm. Mặt khác, cũng bồi tội cho lần trước, ta đã điều tra rõ, hắn là bị người ly gián muốn tìm ngươi gây sự để dẫn dụ ngươi rời khỏi học viện. Sau khi ta bẩm báo chuyện này lên trên thì gia chủ đã tự mình ra lệnh cấm đoán hắn ba năm không được ra ngoài, nếu không thì hủy bỏ tu vi. Mặc dù không có tạo thành tổn thất gì cho ngươi nhưng Tiền gia ta vẫn sẽ đền bù cho ngươi một chút, tăng phần của ngươi lên tới một phần năm, hài lòng chứ?"

Sở Dương cảm thán nói: "Tiền gia có thể phát triển đến bây giờ quả nhiên không phải may mắn!"

Không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn.

Có quy cũ, còn muốn giữ vững, kiên trì bền bỉ thì quả thực càng đáng quý. Ngay cả ái tử của gia chủ đối phương mà cũng bị trừng phạt.

Điểm mấu chốt của việc làm ăn được bọn hắn tôn thờ làm pháp điển chí cao vô thượng.

Lại nói tiếp, hắn xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng, mặc dù văn danh thiên hạ người người sợ hãi thán phục, nhưng trong mắt thế lực chân chính thì hắn thật đúng không tính là gì?

Xếp hạng nhất Tiềm Long bảng chẳng qua là tương lai càng nhiều cơ hội trở thành đại năng Nguyên Thần mà thôi.

Tiền Đa Đa lấy ra mấy tờ giấy gia cứng màu vàng sậm để lên bàn, nói: "Đây là hợp đồng được quan phủ chứng nhận, một khi ký kết thì nhất định phải chấp hành, nếu không sẽ bị luật pháp trừng phạt. Ngươi coi, có nên lấy ra một loại phương pháp khác hay không?"

Sở Dương trong lòng hơi động, nhìn sang Sở Vân Phi thì cười, lập tức nói ra chuyện làm ăn cùng Tiền gia: "Ta cung cấp tửu phương sản xuất Chí Tôn tửu cùng phương pháp chế tác đường trắng, còn lại đều mặc kệ, chỉ phân một phần rưỡi tiền lãi! Dù sao Tiền gia thế lớn, còn ta chỉ là một tiểu nhân vật, cho dù là bọn họ từ trước đến nay công bằng đường hoàng thì ta cũng không yên lòng. Vân Phi đại ca, không bằng ngươi thay ta giám thị được không? Ta chia cho ngươi nửa thành lợi nhuận?"

Tiền Đa Đa chỉ có thể cười khổ, lại cũng không nói gì.

Sở Vân Phi lúc này lắc đầu nói: "Thế nhân công nhận Tiền gia không lừa gạt bất cứ ai, ngươi không cần phải lo lắng. Với lại, ta có thể muốn phần của ngươi sao?"

Sở Dương cười tủm tỉm nói: "Ta còn phương pháp tinh luyện muối ăn vị không đắng chát, có phương pháp chế tác lưu ly, hai loại này ta định hợp tác toàn diện với Tiền gia. Nhưng ta chỉ có một người, không thể phân thân nên mới cần bên thứ ba gia nhập. Tiền tiên sao, ngươi thấy sao?"

"Ngươi nắm giữ phương pháp thì ta có thể làm gì?"

Tiền Đa Đa cười khổ, nhưng trong lòng cũng chấn động không thôi.

Phương pháp chế tác lưu ly? Lần trước đối phương căn bản không có lấy ra.

Hắn dám khẳng định, trong tay thiếu niên này còn nắm giữ bí phương khác càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Sở Vân Phi hơi không hiểu rõ thâm ý của Sở Dương nên cũng không tiếp tục cự tuyệt, chỉ hỏi: "Cụ thể hợp tác như thế nào?"

Tiền Đa Đa cũng nhìn về phía Sở Dương.

Sở Dương đề nghị: "Tinh luyện muối ăn, chế tác lưu ly, ta muốn hai thành lợi nhuận. Còn hai nhà các ngươi, ta hi vọng chia đều số còn lại, mỗi bên bốn thành, thế nào?"

Tiền Đa Đa khẽ giật khóe miệng, bất đắc dĩ gật đầu.

Sở Vân Phi lại cười: "Chuyện này An Nhạc Vương phủ ta nhớ kỹ, ta cũng thay ngươi giám thị Tiền gia!"

Một câu sau cùng chẳng qua chỉ là lời nói đùa.

Tuy nhiên Sở Vân Phi dùng danh nghĩa An Nhạc Vương phủ cam đoan thì hiển nhiên hết sức trịnh trọng.

Sở Dương khẽ gật đầu, về phần Cao Thắng Hàn thì hắn không có hứng thú với phương diện này, lại không có vốn liếng gì nên không đề cập qua.

Sau khi thương nghị, ký kết hợp đồng tại chỗ, Sở Dương cũng đưa hai loại phương pháp ra.

Sau khi xem, Tiền Đa Đa thở dài hỏi: "Chỉ đơn giản như thế?"

Cũng giống như phương pháp chế tạo đường trắng, nhìn cũng đơn giản hết mực, hắn mặc dù cảm thán nhưng cũng biết là muốn phá cái vách ngăn đơn giản này thì cần phải cố gắng lớn đến cỡ nào.

"Ngươi đây là đưa cho ta một tòa kim sơn!"

Sau khi Tiền Đa Đa rời đi, Sở Vân Phi cười khổ nói: "Ta nên báo đáp sao đây?"

Sở Dương không chối từ, đưa ra yêu cầu: "Nếu có khả năng thì giúp ta bảo vệ tốt Chỉ Nghiên là được!"

"Yên tâm đi!"

Sở Vân Phi trịnh trọng gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, ngươi gần đây càng phải cẩn thận đó, ta hoài nghi bọn hắn sẽ áp chế ngươi từ bên trên!"

Sở Dương nhíu mày hỏi: "Bên trên?"

Sở Vân Phi chỉ điểm: "Nhiệm vụ!"

"Biết!"

Sở Dương híp mắt, khẽ gật đầu nói: "Dù sao đi nữa thì cũng phải bảo vệ muội muội ta cho tốt đó, thân nhân của ta không nhiều lắm, nếu như vạn bất đắc dĩ nàng rời khỏi học viện thì cũng không thể để nàng rời khỏi Thịnh Kinh!"

Sở Vân Phi hết sức tự tin nói: "An Nhạc Vương phủ ta mặc dù không nắm đại quyền gì nhưng nếu muốn bảo vệ một người thì ngay cả đương kim Sở Hoàng cũng phải nể tình!"

Cao Thắng Hàn nói chen: Ngươi cứ yên tâm đi, lo lắng nên là ngươi mới phải! Ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài!"

"Ta tự có tính toán!"

Trong giọng nói của Sở Dương cũng mang theo từng tia sát đá. Sau khi đưa tiễn hai người, cuộc sống của hắn lại trở về an tĩnh, phần lớn thời gian hắn đều đi Tàng Thư các để tiếp tục đọc các thư tịch, ngay cả một số điển tịch của Nho gia hắn cũng không buông tha.

Đáng tiếc, thư tịch liên quan đến võ tu lại quá mức thưa thớt.

Trong lúc đó, hắn nghe nói Lưu Hãn Nhi bởi trong nhà xảy ra chuyện nên vội vàng trở về.

Đạo sư của Sở Chỉ Nghiên có việc ra ngoài, muốn dẫn theo tiểu muội nhưng bị cự tuyệt.

Sau khi nghe được những tin tức này, Sở Dương trầm mặc thật lâu.

Một ngày này, Ngân ấn lệnh bài tuần sát sứ mà hắn có được từ rất sớm bống nhiên chấn động, sau khi lấy ra thì lập tức có một đạo tin tức chảy vào trong tim.

"Nhiệm vụ khẩn cấp, nhanh đến tổng bộ ám vệ trình diện!"

Sở Dương cười lạnh, lại kiểm tra vật phẩm trong Nạp Hư giới một phen rồi mới đi nhanh ra khỏi học viện hoàng gia. Giữa ban ngày ban mặt, Sở Dương lại chỉ đi đường lớn, thông thuận vô cùng.

Tổng bộ ám vệ chính thức y nguyên ở phía sau Duyệt Tân lâu.

Nơi này to lớn hơn, uy nghiêm hơn, xếp hạng, phân chia kỹ nàng, ra ra vào vào đều là cường giả Tông sư và Đại tông sư.

Cảnh giới tiên thiên ở chỗ này chỉ có thể bưng trà rót nước.

Dựa theo chỉ dẫn của lệnh bài, Sở Dương thấy tám người đứng ở nơi hẻo lánh, lập tức đi tới.

"Ngươi chính là Sở Dương? Không tệ, rất không tệ!"

Người đàn ông trung niên vô cùng uy nghiêm này lấy ra một tấm kim ngân lệnh bài để biểu đạt thân phận, nhìn Sở Dương một chút, khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Đây là nhiệm vụ của quốc gia, các ngươi lại vừa lúc ở trong thành nên liền triệu tập ngay tám người các ngươi tới đây, nếu có mâu thuẫn gì thì có thể đề xuất, có không?"

Tám người trong đó bao gồm cả Sở Dương đều không có dị nghị gì.

Sở Dương hiểu, đến lúc này nếu như không đề cập tới lợi ích gì thì tất nhiên sẽ bị bỏ qua.

Nếu như chống lại lần này thì chắc sẽ có một loạt hành động nhằm tới hắn.

Người đàn ông trung niên nói: "Nhiệm vụ đã truyền đạt đến trong tuần tra lệnh bài của các ngươi, có thể tiến hành xem xét! Cho các ngươi một canh giờ để chuẩn bị, sau đó lập tức xuất phát, quá hạn nghiêm trị."

Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người bước đi.

Tám người đều yên lặng không nói, kiểm tra lệnh bài của mình.

"Nhiệm vụ quốc gia: Bắc Hoang nghi có tà mà xuất hiện, mệnh lệnh điều tra, ban thưởng một ngàn điểm tích lũy cơ sở. Khác: Nếu không phát hiện tà mà thì nhất định phải xâm nhập vào ba ngàn dặm trong Bắc Hoang mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Không vào Bắc Hoang thì tính là từ bỏ, khấu trừ một ngàn điểm tích lũy."

Sở Dương giật giật bờ môi: "Lấy cớ này thật chẳng cao minh gì cả. Nếu thật có tà ma, Huyền châu ở gần đó hơn thì nên phái người ở gần đó đi mới đúng."

"Hay cho một Trấn Sơn Vương phủ có thù tất báo, ta nhớ kỹ!"

Sở Dương thầm nhĩ trong lòng.

Đúng lúc này, Sở Vân Phi vội vã đi tới.