Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 64: chương 19






Khi Charlotte lao vào thư viện để báo cho Enclave biết họ cần hành động gấp trong tối đó, Henry vẫn ở lại phòng khách cùng Nathaniel và những người khác. Anh ấy kiên nhẫn tới bất ngờ khi Nate khó nhọc tìm trên bản đồ Luân Đôn địa điểm cho là nơi ẩn náu của de Quincey - một căn nhà ở Chelsea, gần sông Thames. “Tôi không biết chính xác là nhà nào,” Nate nói, “vậy mọi người phải cẩn trọng nhé.”

“Chúng tôi luôn cẩn thận,” Henry nói, lờ đi vẻ nhăn nhó của Will. Trước đó không lâu, anh ấy vừa bảo Will và Jem tới kho vũ khí cùng Thomas để chuẩn bị vài con dao thiên thần và một vài món đồ vũ trang khác. Tessa vẫn ở trong phòng khách cùng Jessamine và Nate khi Henry vội vã tới hầm mộ để lấy một vài phát mình mới.

Khi những người khác đã đi, Jessamine bắt đầu bận rộn lấy lòng Nate - cô nàng cời lửa cho anh, đi lấy thêm chăn để đắp lên vai anh và còn đề nghị lấy sách đọc cho anh nghe nhưng bị từ chối. Nếu Jessamine muốn chiếm được trái tim Nate bằng cách làm loạn xung quanh anh, Tessa nghĩ, cô nàng hẳn sẽ thât vọng. Nate luôn muốn được người khác phục vụ và sẽ chẳng mấy để ý tới sự quan tâm đặc biệt của cô nàng.

“Vậy giờ đang xảy ra gì vậy?” Cuối cùng anh cất tiếng hỏi sau đống chăn ngồn ngộn. “Anh chị Branwell…”


“Ồ, gọi họ là Henry và Charlotte thôi. Mọi người đều gọi vậy,” Jessamine nói.

“Họ đi báo cho Enclave - những Thợ Săn Bóng Tối khác ở Luân Đôn - biết về nơi trú ẩn của de Quincey, và lập kế hoạch tấn công,” Tessa nói. “Nhưng Nate này, anh không nên lo về những chuyện đó. Anh nên nghỉ ngời.”

“Vậy là chỉ còn chúng ta.” Nate nhắm mắt. “Trong cái nơi rộng lớn cũ kĩ này. Có vẻ kì kì.”

“Ồ, Will và Jem sẽ không đi với họ đâu.” Jessamine nói. “Em đã nghe Charlotte nói chuyện với họ trong kho vũ khí khi em đi lấy chăn.”

Nate mở mắt. “Không ư?” Anh có vẻ ngạc nhiên. “Sao không?”

“Họ còn quá trẻ,” Jessamine nói. “Thợ Săn Bóng Tối được coi là trưởng thành khi mười tám tuổi, và trong những vụ việc thế này - những việc nguy hiểm đòi hỏi sự tham gia của cả Enclave - họ sẽ để những người trẻ ở nhà.”

Tessa đột nhiên thấy có chút an tâm kì lạ, vì thế cô vội lấp liếm bằng câu hỏi, “Nhưng thế kì quá. Họ để Will và Jem tới nhà của de Quincey…”

“Và vì vậy giờ họ không thể đi. Rõ ràng Benedict Lightwood đang tranh cãi về việc kế hoạch đột kích nhà de Quincey chuyển biến xấu vì Jem và Will chưa được đào tạo đầy đủ, dù trong đó có bao nhiêu phần là lỗi của Jem thì mình không biết. Nếu bồ hỏi mình, ông ta đang lấy cớ để cho Gabriel ở nhà, dù anh ta mười tám rồi. Ông ta bảo bọc con dữ lắm. Charlotte nói ông ta bảo từng có thời toàn bộ Enclave bị xóa sổ chỉ trong một đêm, và Nephilim phải có trách nhiệm để thế hệ sau ở lại, để tiếp tục sứ mệnh.”


Dạ dày Tessa quặn lại. Trước khi cô kịp nói gì, cửa đã mở và Thomas bước vào. Cậu mang theo một chồng quần áo được gấp gọn gẽ. “Đây là đồ cũ của cậu Jem,” cậu ngượng ngùng nói với Nate. “Có vẻ anh cùng khổ người với cậu ấy và anh cũng nên có đồ mặc. Nếu anh để tôi đưa anh về phòng, chúng ta sẽ thử xem sao.”

Jessamine đảo mắt. Tessa không rõ vì sao. Có lẽ vì cô nàng nghĩ đồ bỏ đi không hợp với Nate.

“Cảm ơn Thomas,” Nate nói và đứng dậy. “Và tôi vô cùng xin lỗi vì lối hành xử lúc trước khi… trốn cậu. Chắc lúc đó tôi bị sốt. Tôi chỉ biết giải thích có vậy.”

Thomas đỏ mặt. “Tôi chỉ làm việc của mình thôi ạ.”

“Có lẽ anh nên nghỉ chút đi,” Tessa nói và để ý thấy mắt anh trũng sâu vì mệt mỏi. “Giờ chúng ta chẳng còn mấy việc để làm, cho tới khi họ trở về.”

“Thật ra,” Nate nói và nhìn Jessamine và Tessa, “Anh nghĩ mình nghỉ đủ rồi. Một quý ông nên đứng trở lại trên đôi chân mình, đúng không nào? Anh có thể ăn chút gì, và có người đi cùng càng ổn. Hai em không ngại nếu sau khi mặc đồ xong, anh đi ăn cùng hai em chứ?”

“Tất nhiên là không rồi!” Jessamine có vẻ hào hứng. “Em sẽ bảo Agatha chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ. Và có lẽ một bộ bài sẽ giúp chúng ta thư giãn chút sau khi ăn. Có lẽ là bánh sandwich và trà.” Cô nàng vỗ tay khi Thomas cùng Nate rời phòng, và quay sang Tessa với đôi mắt sáng rực. “Thế không vui sao?”

“Chơi bài à?” Tessa choáng tới suýt không nói lên lời khi nghe đề nghị của Jessamine, giờ đã lên tiếng nổi. “Bồ nghĩ chúng ta nên chơi bài? Khi Henry, Charlotte ra ngoài chiến đấu với de Quincey?”


Jessamine hất tóc. “Chúng ta có ủ ê cũng đâu giúp gì được họ? Mình chắc chắn họ thích chúng ta vui vẻ và năng nổ khi họ vắng mặt hơn là ngồi rũ ra.”

Tessa nhíu mày. “Mình thật sự không nghĩ,” cô nói. “bảo Nate chơi bài là hay đâu, Jessamine. Bồ biết rõ anh ấy… gặp rắc rối với vấn đề bài bạc.”

“Chúng ta không chơi đánh bài ăn tiền,” Jessamine nói nhẹ nhàng. “Chỉ là chơi một vài ván bài vui thôi. Tessa, cậu thích rã đám hả?”

“Cái gì? Jessamine, mình biết bồ chỉ cố làm Nate vui. Nhưng đây không phải cách…”

“Và mình nghĩ bồ rất biết cách lấy lòng đàn ông?” Jessamine độp lại, đôi mắt nâu lấp lánh lửa giận. “Bồ nghĩ mình không thấy bồ nhìn Will với đôi mắt cún con sao? Làm như anh ấy thèm…Ồ!” Cô nàng giơ tay. “Thôi. Bồ làm mình phát bệnh. Mình sẽ tự đi nói chuyện với Agatha.” Đoạn, cô nàng đứng dậy và lao khỏi phòng, chỉ dừng lại để nói, “Dù mình biết bồ không quan tâm tới ngoại hình, nhưng ít ra cũng nên chải lại đầu tóc đi, Tessa. Trông nó như tổ chim ấy!” trước khi cánh cửa đóng sầm lại.