Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 34: Chương 34





Có phải…… Cuộc đời hiện giờ của cô đã hoàn toàn khác với đời trước rồi không?Hệ thống đã lâu chưa ngoi lên nói chuyện trồi dậy báo cáo: “Tiến độ nghịch chuyển nhân sinh đạt 38%.

”Tiến độ thế này hiển nhiên là bởi vì Khâu Khai Sở, xem ra Khâu Khai Sở trước kia đã tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Diệp Nhiễm.

Chỉ là vì sao không phải 40%, còn cần ra thêm chút sức nữa à?Diệp Nhiễm từ chối yêu cầu đi chung của Khâu Khai Sở, một mình một người đạp xe đạp về nhà.

Cô không thích Khâu Khai Sở, cũng không có hứng thú đối với cái tương lai kết làm vợ chồng cùng Khâu Khai Sở.

Sự tiến triển tiến độ nhanh chóng này làm cô hiểu ra, Diệp Nhiễm có khúc mắc với Khâu Khai Sở, hơn nữa khúc mắc này còn cần phải nỗ lực hơn một chút mới có thể cởi bỏ.

Đang nghĩ ngợi, tay lái xe đạp của cô bị một bàn tay chặt chẽ nắm lấy.

Xe đạp đang chạy về trước mà tay lái lại bị kìm hãm như vậy, đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa là té ngã, may mà Diệp Nhiễm tự mình phản ứng nhanh chóng, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.


Mặc dù như vậy, dưới lòng bàn chân cô vẫn lảo đảo một cái.

Cô không vui mà ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chiến Vũ trước mắt: “Cậu làm cái gì vậy?”Là Tiêu Chiến Vũ, đen mặt, trong mắt âm u, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.

Diệp Nhiễm cảm thấy người này đúng thật là điên rồi, cũng không nói lời nào, đoạt lại tay lái của mình từ trong tay anh.

Tiêu Chiến Vũ đương nhiên không buông ra.

Diệp Nhiễm vươn tay, chuyển qua bẻ tay anh.

Nhưng tay của Tiêu Chiến Vũ giống như cây kìm sắt, vẫn cứ siết chặt tay lái rỉ sắt kia của cô kia, sống chết không bỏ.

Cô chịu không nổi, ngẩng đầu, lạnh lùng thốt: “Tôi kêu gì chọc gì cậu à?”Tiêu Chiến Vũ: “Đúng vậy, cậu kêu tôi chọc tôi!”Diệp Nhiễm nhướng mày: “Cậu uống lộn thuốc đấy hả?”Tiêu Chiến Vũ: “Đúng vậy, tôi uống lộn thuốc đấy.

”Này quả thực là…… Chả hiểu gì hết.

Diệp Nhiễm không muốn phản ứng lại với anh, trực tiếp buông xe đạp ra: “Chiếc xe đạp này tặng cho cậu đấy, tôi đi bộ về nhà.

”Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.

Tiêu Chiến Vũ buông chiếc xe đạp kia ra, chạy nhanh đuổi theo tới.

Lúc này trên đường đã có người đi đường phát hiện bọn họ không ổn lắm, tò mò nhìn đánh giá.

Tiêu Chiến Vũ một phát túm chặt cánh tay Diệp Nhiễm, trực tiếp túm cô lại rồi kéo vào nấp trong ngõ nhỏ bên đường.


Diệp Nhiễm giãy giụa.

Tiêu Chiến Vũ chặt chẽ siết chặt cô, ấn chặt cô lên vách tường.

Phía sau là tường cổ gạch đỏ, trước người là thiếu niên cứng rắn khí phách, Diệp Nhiễm không còn đường để trốn.

Phần lớn thời gian, cô cũng không có cách nào khiến chính mình hoàn toàn nhập vai vào Diệp Nhiễm trước kia, cho nên thường xuyên lấy thân phận một người đứng xem mà đối đãi người và việc xảy ra xung quanh.

Nhưng mà ngẫu nhiên, cô cũng là sẽ bị hòa vào, cũng sẽ bộc lộ tính tình.

Tỷ như hiện tại, cô thực sự bực bội.

Tiêu Chiến Vũ quá mức không thể hiểu được, cô tỏ vẻ không thể nhịn được nữa.

Cô cắn môi, quật cường ngẩng mặt nhìn anh.

Cũng không định nói cái gì, nhưng ánh mắt lại là xa cách lạnh lẽo.


Tiêu Chiến Vũ nhìn thấy cô như vậy, lại càng buồn bực, âm trầm trong con ngươi như phong ba bão táp ập đến, một bàn tay to lớn của anh nắm đến sau gáy Diệp Nhiễm, chế trụ đầu cô lại, rồi cúi đầu.

Diệp Nhiễm xoay mặt đi muốn giãy giụa, còn dùng chân mình đá anh, dùng tay đánh anh.

Nhưng cơ thể lúc này chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi mà thôi, thiếu nữ yếu đuối mảnh khảnh không có cách nào lay động được một thiếu niên hình thể tráng kiện mạnh mẽ, cô bị anh đè ở trên tường, gắt gao dính lấy nhau, quần áo dán chặt không có một chút khe hở.

Lại nói trong lúc giãy giụa, dù cho chỉ giãy một chút, nơi nào hơi dùng một chút lực, thì đều có thể cảm giác được nhịp đập thân thể của đối phương.

Đây là một tình huống xấu hổ, mặt Diệp Nhiễm đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Vũ, không tiếng động kháng cự.

Tiêu Chiến Vũ nâng mặt cô, cúi đầu, hôn xuống.

.