Xuyên Về Làm Sủng Phi

Chương 4: Lại ngã xuống hồ




. Cô ngước lên nhìn người đó, lại một mỹ nam nhưng có lẽ tính cách không bằng huynh trưởng nhà cô.

- Ta vô tình đụng phải ngươi, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, còn phủi quần áo cho ngươi, sao lại nói quá đáng như vậy? Ngươi không cho ta đụng vào ngươi chứ gì, ta cứ đụng đấy!

- Hỗn láo!! Tiểu tử nhà ngươi biết ta là ai không mà dám nói xằng bậy.

- Ngươi là ai ta đâu cần biết, đâu có liên quan đến ta .

. Cô nói rồi ung dung bước đi, được vài bước một bàn tay đặt lên vai cô giữ lại.

- Bây giờ thì đến lượt ta nói! Mau bỏ bàn tay bẩn thiểu của ngươi xuống. Ngươi chính là đang làm phiền ta!!

- Tên tiểu tử này ta phải dạy ngươi một bài học.

. Hắn vừa nói vừa rút kiếm hướng về phía cô, đường kiếm xoẹt ngang qua, cũng may cô né kịp nhưng một mảnh vải trên áo đã bị hắn làm rách, chưa kịp hoàn hồn hắn liên tiếp thêm mấy nhát về phía cô, tránh né lùi về sau làm cô mất thăng bằng mà ngã xuống, không khoang nhượng nhắm đến tay cô mà chém.... Kengg, ai đó bắn viên sỏi vào thanh kiếm làm kiếm rơi khỏi tay hắn.

- Ai?

- Là ta!

. Bên ngoài tản ra cho một nam nhân đi vào, trên người vận bộ y phục màu trắng tao nhã. Vừa nhìn đã biết người quen, tên kia vội nhặt kiếm giấu sau lưng.

- Lão tam, sao huynh lại ở đây?

- Trong phủ thật chán nên ta ra ngoài không ngờ gặp cửu đệ ở đây, còn tiểu hài tử kia?

- Tiểu tử này thật không xem ai ra gì, đệ tính dạy hắn một bài học.

. Cô lòm còm bò dậy, trong lòng không khỏi bực tức

- Là do ngươi làm khó ta trước!!

- Hai vương gia xin thứ lỗi, đệ đệ ta còn nhỏ không hiểu chuyện, xin vương gia đừng để bụng.

. Kha từ ngoài đám đông chen vào kéo cô ra sau lưng.

- Huynh! Là hắn ăn hiếp ta mà...

. Chưa kịp nói xong cô đã bị Kha dùng tay che miệng rồi cười với hai nam nhân kia.

. Tam vương gia nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, thấy vậy Kha đi lại nói nhỏ. Sở dĩ nói nhỏ là vì không muốn mọi người biết cô là tiểu thư của phủ thừa tướng mà lại cải trang thành nam nhi ra ngoài gây sự, nếu người ngoài mà phát hiện thì tiêu.

- Là Tuệ nhi!

- Thảo nào trông quen mắt thế!

- Tam vương gia, cửu vương gia, ta và đệ đệ có việc phải hồi phủ, cáo từ!

. Huynh trưởng nắm tay cô chạy thật nhanh về cửa sau. Vừa về tới thì thấy hai thị vệ đứng đó.

- Sao lại đứng ở đây?

- Thưa thiếu gia, lão gia có lệnh khi nào thiếu gia và nhị tiểu thư về thì đến thư phòng gặp lão gia.

. Cô nghe xong sắc mặt xanh đi, nắm tay huynh trưởng lo lắng.

- Huynh à tiêu rồi, phụ thân biết chúng ra lẻn đi bây giờ phải làm sao đây?

- Đừng lo để ta gánh cho muội.

. Kha nắm tay cô hướng thẳng đến thư phòng mà đi. Một thị vệ đi vào bẩm báo

- Lão gia, thiếu gia và tiểu thư đã đến!

- Cho vào!

. Cô sợ hãi núp sau tấm lưng của huynh trưởng rụt rè tiến vào.

- Tuệ nhi! Sao con dám cải trang thành nam nhân đi ra ngoài?

- Phụ thân...con...

- Là con bảo muội ấy làm vậy.

- Nghịch tử! Nếu người ngoài mà biết thì thể diện của ta sẽ ra sao? Sao các con không nghĩ đến? Dại dột! Vài ngày nữa Hàn Tuệ có thể làm vương phi, con lại bảo muội muội mình cải trang đi ra ngoài như vậy! Con còn gì muốn nói nữa hã?

- Phụ thân... con có lỗi...con biết sai rồi người đừng mắng huynh ấy nữa.

. Cô đi lại xoa bóp cho ông phụng phịu như đứa trẻ nhỏ.

- Ta phải phạt hai đứa! Người đâu! Thắp nén nhang to, quỳ đến khi nào nhang tàn mới được tha. Cô và Kha mặt khổ sở quỳ xuống chịu phạt. Đến chập chờn tối nhang cũng chịu tàn, hai huynh muội thật sự rất khó khăn để về phòng, chân tê đứng còn không vững. Tiểu Xuân dìu cô cũng suýt ngã mấy lần.

- Em làm sao mà để phụ thân biết?

- Thật không phải nô tì, tam tiểu thư thấy người và thiếu gia ra ngoài nên nói với lão gia, nô tì cũng bị phạt 10 roi.

- Em có sao không? Xin lỗi đã làm em vạ lây.

- Tiểu thư người đừng nói vậy, người là chủ tử của nô tì mà!

- Nè đừng xưng nô tì với ta nữa, xưng em đi.

- Không được đâu tiểu thư, lão gia mà biết sẽ không hay.

- Khi nào không có ai thì cứ xưng em, ta thật thích có muội muội tốt như ngươi!

- Vâng tiểu thư!

. Chủ tử hai người dìu nhau về phòng, cô vừa về đã chạy đi tắm rồi cuộn mình trên giường ngủ đến sáng.

---------- Sáng hôm sau

- Tiểu Xuân ta đói quá!

- Tiểu thư đợi một chút em đi chuẩn bị điểm tâm cho người.

. Tiểu Xuân chuẩn bị xong thì đứng đó hầu cô, cô ngồi xuống gắp một miệng cá lên miệng rồi nhìn cô bé cạnh bên mình vừa nhai vừa nói.

- Em òi uống ăn i. ừng ại! a o ép ( Em ngồi xuống ăn đi. Đừng ngại! Ta cho phép).

. Tiểu Xuân mỉm cười rồi rụt rè ngồi cạnh cô, từ lúc bị ngất đến nay tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng thật thích tiểu thư hiện giờ hơn.

. Dùng điểm tâm xong cô và Tiểu Xuân đi dạo một vòng thì gặp Hàn Sương ở hồ nước.

- Tỷ tỷ! Hôm qua vừa bị phạt hôm nay đã đứng dậy đi dạo được rồi sao? Sức khoẻ thật tốt!

- Đa tạ muội hỏi thăm, nghe nói hôm qua muội đã lập công với phụ thân.

- Muội thấy tỷ cải trang thành nam nhi đi ra ngoài không tốt nên muội nói với phụ thân cũng vì muốn tốt cho tỷ. Còn xú nha đầu kia! Tại sao lại để chủ tử mình ra ngoài như vậy, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thay tỷ tỷ

. Ả vừa nói xong liền giơ cao tay định giáng xuống mặt Tiểu Xuân thì đã bị cô nhanh tay chụp lấy.

Người nào dám đụng đến muội muội tốt của ta thì sẽ không xong đâu.

- Muội muội tốt? Chưa gì đã nhận làm tỷ muội với một con nô tì sao, thật xứng!

. Ả nhếch môi cười khinh khi rồi giơ tay còn lại lên, cô tinh ý chụp lấy làm ả vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì cô càng bấu vào da thịt ả đến rướn máu. Hai người giằng co qua lại còn Tiểu Xuân thì cố tách hai nữ nhân này ra mà không được. Hàn Sương mạnh tay đẩy cô ngã xuống hồ nước. Con mẹ nó! Cô không biết bơi!!

- Cứu ta.... cứu

. Hàn Sương đứng đó nhìn cô cười thoả mãn, Tiểu Xuân cố với tay tới cô mà không được lòng loạn cả lên khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt. Cũng may lúc đó lão gia và tam vương gia đang ở gần đấy nghe tiếng kêu cứu liền chạy đến, Hàn Sương vừa nhìn thấy tam vương gia đã giả vờ khóc mếu máo.

- Vương gia! Người mau cứu tỷ ấy, tỷ ấy lại bất cẩn ngã xuống hồ rồi!!

. Thiên nghe ả ta giả vờ liền không khỏi chán ghét. Chàng vừa đến liền dùng khinh công bay đến bế cô ra, vào bờ thì cô đã bất tỉnh, Thiên chẳng ngại ngần dùng môi mình áp vào môi cô hô hấp. Hàn Sương thấy thế liền tức tối bỏ đi. Cô mở khẽ mắt thì thấy nam nhân kia đang lo lắng nhìn mình, nhận thấy cô đã tỉnh chàng bế cô lên đi thẳng đến phòng cô, cô cảm thấy thật ấm áp, đang làm ổ trong lòng mỹ nam cơ mà, cô thật chẳng muốn rời khỏi cái ổ này đâu. Thiên bế cô nằm lên giường rồi xoay lại dặn dò Tiểu Xuân.

- Ngươi chăm sóc cho tiểu thư thật tốt!

. Nói xong liền đi ra ngoài, cô luyến tiếc nhìn theo bóng dáng người đó cho đến lúc khuất hẳn.

- Người ta chưa kịp cảm ơn đã vội bỏ đi rồi, thật là!

. Cô mỉm cười, cảm nhận được mặt mình đang nóng ran, trái tim bé nhỏ đang đập rất nhanh.