Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 1: Chương 1





Khiết Anh là bà chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố X, như mọi ngày sau khi xong việc cô lại lái xe trở về nhà.

Đang lúc ngồi thư giãn trên ghế đột nhiên cô thấy khung cảnh trước mắt mờ dần và chìm ngập trong một màu đen tối.

Bỗng nhiên chợt có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô giật mình vội giơ tay che đi ánh sáng ấy.

Cùng lúc ấy bỗng nhiên có một tiếng nói nữ nhân với chất giọng dịu dàng vang vọng bên tai cô: “Khiết Anh! Khiết Anh!”
Ánh sáng nhạt dần, cô hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh vừa tìm kiếm giọng nói ấy vừa cất tiếng hỏi: “Ai? Ai đang gọi mình vậy? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường đó chứ?” Cô khẽ rùng mình.
Một cô gái xuất hiện, làn da trắng hồng, mi mục như họa, mắt to long lanh, sóng mũi cao vút kèm với đôi môi như cánh hoa đào rực rỡ, trên người khoát bộ quần áo kỳ lạ như trong phim cổ trang mà cô hay xem.


Cô ấy cất giọng cười tựa như suối chảy róc rách rồi cất tiếng trấn an: “Cô nương yên tâm, tôi không phải Hắc Bạch Vô Thường đâu.

Tôi tên Cao Khiết Anh vốn là đại tiểu thư của Cao tướng quân.

Từ nhỏ tôi đã mang bệnh trong người, tháng trước tôi đi bái phật cầu an thì trụ trì nơi đó nói tôi mạng sắp phải đoạn nhưng sẽ có người thay tôi sống hết kiếp này.

Có lẽ tôi và cô cùng tên và vong mạng cùng giờ nên trời xui khiến cô đến đây thay tôi chăm sóc cho phụ mẫu và muội muội."
Khiết Anh không thể tin hỏi: "Thay...thay cô? Vậy nghĩa là tôi chết rồi sao? Không những vậy còn như trong truyện xuyên không đến cổ đại á?"
Cô ấy gật đầu: "Đúng vậy!"
Khiết Anh ngồi sụp xuống đất nói: "Không thể nào! Tôi không bị tai nạn, không bị va đập, không bị bệnh gì hết mà.

Sao tôi lại chết được chứ?"
Cô ấy có chút khó xử nói: "Cô là bị triệu hồi về chứ không phải số đoản mệnh!"
Khiết Anh ngước lên nhìn cô với ánh mắt có chút hy vọng: "Nói vậy là tôi có thể trở về sao? Đúng không?"
Cô ấy lạnh lùng lắc đầu: "Tôi và cô có một sợi dây vô hình gắn chặt sinh mệnh với nhau, vì vậy khi tôi không may đoản mệnh thì cô tức khắc sẽ bị thiên địa triệu hồi linh hồn về và ẩn trong thân xác của tôi để tiếp tục thay tôi sống tiếp quảng đời còn lại."
Khiết Anh một lần nữa rơi vào vô vọng: "Không thể quay về nữa sao?"
Cô ấy gật đầu: "Tôi vốn là người đoản mệnh, nay gặp được cô tôi có một nguyện vọng mong cô chấp thuận."
Khiết Anh đứng lên nhìn cô nói: "Cô muốn tôi thay cô chăm sóc cho gia đình của cô?"
Cô ấy khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp: "Phụ mẫu tôi rất thương yêu tôi, muội muội tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.


Tôi vốn rất muốn làm nhiều chuyện cho họ nhưng giờ số mệnh đã vậy, hơn nữa thời gian của tôi không còn nhiều, tôi xin cô hãy hứa với tôi cố gắng thay tôi báo hiếu phụ mẫu và yêu thương muội muội tôi.”
Khiết Anh chần chừ một chút rồi gật đầu: "Cũng tốt, ở đấy tôi không còn người thân.

Một mình như vậy cũng đủ lâu rồi, tôi đồng ý thay cô sống tiếp, thay cô chăm sóc thật tốt cho họ.

Cô hãy yên tâm."
Khiết Anh mỉm cười, nước mắt vẫn rơi lã chã, cô nắm lấy tay Khiết Anh và nói: "Đa tạ cô, đa tạ cô Khiết Anh.

Cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ có hạnh phúc của mình.

Chúc cô luôn vui vẻ." Nói rồi cô ấy xoay lưng lại đi về phía ánh sáng và dần biết mất.
Hóa ra cô ấy cũng tên là Cao Khiết Anh, mười lăm tuổi, là đại tiểu thư cao quý của Cao phủ, tính tình ôn nhu hiền lành, thông thạo các loại cầm phổ, cha mẹ tên là Cao Nghiêm Trung tuy lạnh lùng nghiêm nghị nhưng luôn yêu thương thê nhi hết mực và Liễu Túc Trân là một người dịu dàng, chu đáo, bao dung, em gái tên Cao Khiết An, mười hai tuổi, nhị tiểu thư Cao phủ thông minh lanh lợi, rất yêu thương tỷ tỷ, lại tinh thông về văn thao võ lược.


Quả thật là một gia đình đúng chuẩn nhà người ta luôn.
"Ưm...."- Giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên, xung quanh có tiếng vài nữ nhân khác xôn xao: "Đại tiểu thư đã tỉnh rồi! Mau báo cho tướng quân và phu nhân!" Tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên rồi lại yên lặng.
Đôi mi dày cong vút khẽ chớp, cô từ từ mở đôi mắt to tròn long lanh ra nhìn cảnh vật xung quanh.

Bỗng nhiên có hai gương mặt đưa sát lại gần mặt cô, theo phản xạ cô vội la lên: "Á!!! Ma..........a!!!!" Khiến hai người kia hoảng hồn la lên theo và ngã người ra phía sau, còn cô cố dùng hết sức lê thân xác đầy mệt mỏi ngồi nhỏm dậy.

Cả hai kia dường như là chị em song sinh, mái tóc được búi qua hai bên đính trên đó vài cánh hoa, làn da trắng cùng với ngũ quan khả ái kết hợp với bộ quần áo màu cam nhạt càng toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu giống nhau.

Và ba người cứ như thế nhìn nhau cả một buổi trời luôn..