Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 54




Trên đường trở về, tề quân Thạch Khang Toàn còn đặc biệt chú ý có dấu chân, vết máu gì đó trên mặt đất khiến người ta sinh nghi hay không.

Đoạn đường đi trở về này, cũng thuận thuận lợi lợi, không phát hiện dị thường. Trong lòng ông ta nhẹ nhõm không ít, bình tĩnh lại, nhiều ít cũng có chút sợ hãi.

Về đến nhà, rửa sạch sạch sẽ sẽ vết máu lưu trong sân, bộ quần áo dùng để trùm đầu Thạch Khang Toàn cũng ném vào trong bếp lò đốt thành tro. Tề quân Thạch Khang Toàn ngẫm nghĩ kỹ lại, sợ dẫn tới người sinh nghi, lại kéo a Khánh đi xuống ruộng.

Giả vờ làm việc một lát, tìm những người khác ở trong ruộng hỏi, “Có trông thấy đương gia nhà ta không?” Ông ta nghĩ chủ động hỏi như vậy, dù sao cũng sẽ tốt hơn để người khác phát hiện không thấy Thạch Khang Toàn rồi đến hỏi ông ta.

Tất cả mọi người vội vàng làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý, thuận miệng nói một câu, “Không thấy ni, có phải đã đi nhà xí rồi hay không?”

Tề quân Thạch Khang Toàn đáp: “Tám phần là vậy.” Sau đó lại tìm vài người hỏi tiếp, còn nói: “Người này không biết đã đi đâu nữa. Mới nãy bảo a Khánh về nhà gọi ta, ta đây đến đây đã nửa ngày, ngược lại không thấy hắn đâu.”

Giữa ban ngày ban mặt thế này, Thạch Khang Toàn một người lớn như vậy khẳng định không lạc được, hầu hết mọi người cũng không xem là việc nghiêm trọng gì, “Có phải hay không về nhà tìm ngươi, chắc là đi hai đường khác nhau nên không gặp? Đợi lát nữa đi.”

Tề quân Thạch Khang Toàn giả bộ đáp lại.

Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, người trong thôn đều chấm dứt công việc, lúc mọi người chuẩn bị quay về nhà mình, Tề quân Thạch Khang Toàn cũng lôi a Khánh đi trở về. Ông ta nghĩ chỉ cần qua một đêm, Thạch Khang Toàn khẳng định ngay cả xương cũng tìm không thấy.

Nhưng thật khéo, có người đi ngang qua ông ta, liền nhớ lại chuyện buổi chiều ông ta hỏi có thấy Thạch Khang Toàn không, liền thuận miệng hỏi một câu, “Khang Toàn đại ca đâu? Vẫn chưa trở lại?”

Tề quân Thạch Khang Toàn trên mặt lập tức cứng đờ, nghĩ thầm người này sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy, “Không biết a, suốt nãy giờ vẫn không thấy. Có lẽ hắn đang đợi ở nhà ni, ta đây về nhà xem thử.”

“Nha, vậy không nên a. Vào lúc bận rộn như vậy, như thế nào còn ở nhà chờ. Lại nói, đến giờ cũng đã rất lâu rồi! Có chuyện gì khẳng định sẽ nói một tiếng với ngươi a.” Người nọ cảm thấy việc này có chút không thích hợp.

“Ách, cũng phải a, ai biết hắn có chuyện gì ni…”

Người nọ nghĩ dù sao cũng trở về cùng một đường, bèn nói: “Ta cùng hai ngươi về nhà xem thử, đừng thật sự xảy ra chuyện gì.”

Tề quân Thạch Khang Toàn vội nói: “Không cần không cần, cũng đã mệt mỏi cả ngày, sao có thể lại làm phiền ngươi.”

Người nọ ngược lại rất thật tình, “Có gì phiền toái, ta về nhà cũng phải đi qua nhà ngươi, tiện đường, đi nhanh đi.” Dứt lời liền đi về phía nhà Thạch Khang Toàn.

Tề quân Thạch Khang Toàn nghe xong tức giận, nhưng cũng không cách nào, chỉ phải dắt a Khánh đi theo phía sau.

Về đến nhà, hiển nhiên Thạch Khang Toàn không ở nhà.

Người nọ đặt cuốc xuống, “Không phải thực đã xảy ra chuyện đi?”

Tề quân Thạch Khang Toàn trong lòng lộp bộp, lo sợ, mồ hôi ra đầy lòng bàn tay, “Nói không chừng đã ra ngoài, ta một lát đi tìm xem.”

“Trời đã muốn tối đen, ngươi tự mình làm sao tìm? Như vậy đi, ta đi tìm thôn trưởng, để ông nghĩ cách thử xem.” Người nọ nói xong cũng nhanh nhẹn bỏ đi.

Tề quân Thạch Khang Toàn hoảng sợ, tìm thôn trưởng làm gì nha?! Nhưng ông ta nào dám nói ra? Dặn a Khánh không nên nói lung tung, trước cứ ở nhà đợi, tự mình nhanh chóng đi theo.

Thôn trưởng nghe xong việc này, cảm thấy rất kỳ quặc, hỏi tề quân Thạch Khang Toàn, “Không thấy người từ khi nào?”

“Này... Ta cũng không rõ. Lúc gần trưa, hắn bảo a Khánh về nhà tìm ta cùng nhau xuống ruộng. Ta đang ở nhà cọ vò muối dưa chua ni, liền ra trễ một chút. Chờ ta đến ruộng, đã không thấy người đâu.”

Thôn trưởng cau mày, “Thời gian không thấy người đã lâu như vậy, sao còn không sớm tìm xem?! Trời sắp tối đen rồi, làm sao đây?”

Nhìn bộ dáng tề quân Thạch Khang Toàn có vẻ rất lo lắng, “Buổi chiều hỏi nhiều người, đều nói không nhìn thấy. Việc trong ruộng lại nhiều, nghĩ hắn một hán tử có lẽ sẽ không có chuyện gì, liền không nghĩ nhiều. Ai, như vậy phải làm sao a?”

“Có thể làm sao, đi tìm thôi!” Thôn trưởng vô cùng đau đầu, mọi nhà trong thôn đều bận rộn quá sức, bây giờ lại phải kêu ra giúp đỡ tìm người.

Cách vách sân nhà thôn trưởng chính là nhà cháu trai ông. Ngăn giữa sân của hai nhà là hàng rào gỗ cao không đến một thước.

Có việc cũng không cần đi qua, chỉ cần đứng trong sân kêu, “Thiêm Thanh a, gõ cồng lên, Thạch Khang Toàn đã mất tích, nói người trong thôn đều đi tìm xem.”

Thạch Thiêm Thanh ở trong sân bên kia đáp lại một tiếng, mang cồng đi ra cửa. Gõ cồng vang đinh đang khắp thôn, thông tri cho từng nhà giúp đỡ tìm Thạch Khang Toàn.

Mắc dù cũng không quá tình nguyện, nhưng liên quan đến mạng người, đây là chuyện lớn. Mỗi nhà cũng cử người chia ra đi tìm.

Thạch Hoài Sơn cũng ở trong đội ngũ tìm người, hắn quen thuộc địa hình trong núi. Có hắn dẫn đường, mọi người có thể an tâm hơn, dù sao trời sắp tối rồi.

Tề quân Thạch Khang Toàn đi theo ở phía sau, trong lòng lo lắng bất an, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng tìm được a.

Đáng tiếc, trời không toại lòng người, lại thật sự tìm được, hơn nữa còn là thật nhanh tìm được.

Mấy hán tử nâng Thạch Khang Toàn lên đi trở về, vừa đi vừa kêu, “Tìm được rồi, tìm được rồi.”

Người đang tìm kiếm ở phụ cận nghe tiếng đều vây lại xung quanh, vừa nhìn đều giật mình, “Hắn bị làm sao a?”

Thạch Khang Toàn toàn thân đều là máu, bị té không nhẹ. Chân gập lại một cách mất tự nhiên, rõ ràng đã bị gãy.

Một hán tử lắc đầu, một người đang yên lành lại té thành như vậy, sống tiếp thế nào? “Trước mang đến nhà trưởng thôn đi. Chúng ta chia ra đi đến mấy chỗ xa hơn thông tri mọi người, nói tất cả mọi người đều trở về đi.”

Những người khác trả lời, “Được.”

Người trong thôn lần lượt đều nhận được tin tức, nói đã tìm được. Có vài người trực tiếp trở về nhà, có vài người lắm chuyện, cùng theo đến nhà trưởng thôn xem náo nhiệt.

Tề quân Thạch Khang Toàn nhìn thấy Thạch Khang Toàn được đặt trong sân nhà thôn trưởng, sửng sốt không dám tiến lên, sao lại tìm được ni!

Ai nhìn thấy đều nghĩ hắn ta đã chết, thôn trưởng cũng là theo quán tính thử thăm dò hơi thở Thạch Khang Toàn, lại phát hiện vẫn còn hơi thở, “Chưa chết, mau, Hoài Sơn, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, vào thành mời đại phu. Thiêm Thanh đi theo, chiếu ứng nhau.”

Thạch Hoài Sơn khựng một chút, mới nói: “Được.”

Hắn lúc này nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, người mình oán hận nhiều năm, bỗng nhiên biến thành như vậy, nhưng hắn cũng không có cảm giác vui vẻ.

Thôn trưởng lại chỉ huy người, mang Thạch Khang Toàn đặt lên giường trong nhà ông. “Trước để ở nhà của ta đi, khỏi phải nâng đến nâng đi gây sức ép, hắn hiện tại có lẽ không chịu nổi chuyển động mạnh như vậy.” Rồi hướng Tề quân Thạch Khang Toàn nói: “Lau người cho hắn một chút, ta đây có thuốc cầm máu bôi cho hắn trước đi, cái khác đành nghe theo ý trời.”

Tề quân Thạch Khang Toàn ngoài miệng đáp lời, trong lòng cầu mong Thạch Khang Toàn nhanh chút tắt thở.

Mạng người này thật đủ lớn, như vậy cũng không chết. Lưu lại nhiều máu như thế, sao ngay cả một con sói cũng không dẫn tới được? Còn có thể sống đến hiện tại! Khiến ông ta thật ấm ức!

Thôn trưởng an bài tốt cho Thạch Khang Toàn, lúc này mới có thời gian hỏi kỹ càng, làm sao tìm được người?

Hán tử nâng Thạch Khang Toàn trở về nói: “Ngay ở chân núi cách nhà Khang Toàn đại ca không xa. Tám phần là từ chân núi lăn xuống, theo chúng ta thấy bộ dáng hắn lúc ấy, hình như hắn có tỉnh lại một lần, tự mình bò lên một đoạn. Bằng không cũng không dễ phát hiện.”

Thôn trưởng trong lòng buồn bực, Thạch Khang Toàn không có việc gì chạy lên núi làm chi

Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Thiêm Thanh vào trong thành, trừ bỏ Cổ đại phu, thật sự là không quen biết thầy thuốc nào khác. Biết sẽ bị chửi một trận, Thạch Hoài Sơn vẫn là đi mời ông.

Cổ đại phu ngoài miệng độc địa thì độc địa, nghe nói tình huống người này thật nghiêm trọng, cũng không chậm chạp, mang theo chút thuốc dự định dùng, lên xe ngồi cùng đến Thạch gia thôn.

A Khánh ở nhà trái đợi phải đợi cũng không thấy a cha nó trở về, sau đó lại nghe tiếng gõ chiêng tìm người, trong lòng sợ hãi cực kỳ. Rúc vào trên giường ngóng trông a cha nó nhanh chóng về nhà.

Về sau bên ngoài yên tĩnh trở lại, nó chờ đến bụng cũng đói meo, liền lấy can đảm ra ngoài.

Đúng lúc gặp một vài hán tử đi tìm người xong trở về nhà, không đợi nó hỏi cái gì ni, hán tử kia đã nói: “A Khánh a, nhanh đến nhà thôn trưởng. A phụ ngươi đã xảy ra chuyện, bị thương khá nặng.”

A Khánh lập tức bối rối, a phụ bị tìm được rồi sao? Này phải làm sao! Nó nào dám đi nhà thôn trưởng, nghiêng ngả lảo đảo lại chạy về núp trong phòng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Thạch Khang Toàn không thể chết vô ích, trước khi chết phải làm đó cống hiến mới được...