Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 74




Cuối cùng, Lương Tuyên vẫn là đem ba thỏi bạc vụn kia đưa cho đám Nghiêm Thu, nói là xem như phí ăn ở. Hắn cũng không dám lấy ra ngân phiếu, cả nhà đồ đệ này, toàn là dân quê, thật sợ sẽ dọa đến bọn hắn.

Buổi tối, một nhà Thạch Chiêu Phúc lại đến đây ăn cơm chùa.

Thạch Chiêu Phúc thấy Lương Tuyên, cũng rất muốn bái hắn làm sư phụ.

“Anh của ngươi đã đủ ngốc, ngươi ngu hơn, không nhận.” Lương Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không biểu tình nói lời đả kích người.

Thạch Chiêu Phúc bị đả kích, ăn cơm cũng ỉu xìu xìu.

Tâm tình Thạch Hoài Sơn cũng không tốt bao nhiêu, hắn ngốc như vậy sao?

Sau khi ăn xong, Nghiêm Thu rửa sạch chút sơn tra cho mọi người làm trái cây ăn tiêu cơm. Đây là sơn tra mọc hoang trên núi, vị rất thuần, trong vị chua còn mang theo chút ngọt. Ăn trực tiếp, hoặc ngâm nước uống, đều vô cùng ngon.

A cha Lý Tố không cho Lý Tố ăn, “Ngươi đang muốn có hài tử ni, đừng ăn cái này, thứ này làm lưu thông máu.”

Nghiêm Thu cũng nói: “Đúng a, Tố ca nhi ngươi vẫn là đừng ăn. Cẩn thận một chút chắc chắn không sai.”

Lý Tố nhìn sơn tra đỏ au au, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nhịn không ăn.

Không ai chú ý Lương Tuyên vươn tay giữa chừng cũng rụt trở về, không được tự nhiên sờ sờ bụng của mình.

“Sư phụ, lần này trở về, không đi nữa?” Thạch Hoài Sơn cắn một miếng sơn tra, chua đến nhắm mắt.

Lương Tuyên dừng một chút mới nói: “Ân.”

Thạch Hoài Sơn rất cao hứng, lần này rốt cục có thể báo đáp ân tình của sư phụ, “Vậy người còn thiếu đồ gì không? Ta thấy cái bao người đeo trên lưng cũng chứa không được đồ gì đi? Sáng mai chúng ta vào thành, người thiếu gì thì nói một tiếng, chúng ta sẽ mua về.”

“Mua hai bộ quần áo mùa đông đi.” Lương Tuyên suy nghĩ một chút nói tiếp: “Rộng rãi một chút.”

Nghiêm Thu nói: “Sư phụ, nếu không ta may cho ngươi đi? Nhà mình tự làm, sẽ tốt hơn so với mua bên ngoài.” Nhà tự làm sẽ bỏ nhiều bông vào lớp lót, lại thêm sợi thô, cho dù đơn sơ nhưng ấm áp.

“Ân.” Lương Tuyên ngược lại cũng không phản đối. Chỉ là lại lén lút xoa xoa bụng mình, nghĩ thầm, sớm muộn gì cũng sẽ lộ chuyện, nhưng làm sao cùng đồ đệ nói đây? Nói là sư phụ ra ngoài một chuyến, lại có thai hài tử trở về, cứ như vậy nói ra thật dọa người ni!

Ngày hôm sau, bốn người trẻ tuổi Thạch Hoài Sơn vào thành.

Đây là chuyến cuối cùng trước khi tuyết rơi, những thứ cần mua đều phải mua đầy đủ mới được.

Vào thành trước tiên là đến y quán của Cổ đại phu. Vẫn giống lần trước, Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố đi vào, Thạch Hoài Sơn và Nghiêm Thu đợi bên ngoài.

Qua không bao lâu, hai người đã đi ra. Đôi mắt Lý Tố còn đỏ lên, vẻ mặt Thạch Chiêu Phúc cũng đầy kích động.

“Đây là… đã có?” Nghiêm Thu cười hỏi.

“Ân.” Lý Tố vui mừng đến rơi nước mắt, đại phu nói vẫn chưa tới một tháng, thân mình y dưỡng được rất tốt, hiện tại còn ít tháng, chưa có phản ứng gì.

“Đây là chuyện vui, khóc cái gì. Cười lên đừng khóc nữa.” Thạch Chiêu Phúc lau nước mắt cho Lý Tố.

Nghiêm Thu cũng nói: “Lần này xem như thỏa nguyện, cũng không uổng công uống một năm thuốc, khổ tận cam lai.”

Thạch Hoài Sơn vỗ vai Thạch Chiêu Phúc, “Được a tiểu tử, cũng sắp làm a phụ rồi!”

Thạch Chiêu Phúc hắc hắc cười.

Bởi vì lo lắng cho thân mình Lý Tố, vài người cũng không dạo quanh nhiều, đi thẳng đến cửa hàng muốn mua đồ, mua xong liền trở về nhà.

Xe ngựa vừa mới vào thôn, đã có người chạy tới kêu, “Hoài Sơn a, các ngươi đã trở lại! Mau về nhà ngươi nhìn xem, rất nhiều binh lính đến đây a!”

Bọn Thạch Hoài Sơn nghe lời này trong lòng liền căng thẳng.

Như thế nào đang êm đẹp quân binh lại đến? Thạch Hoài Sơn vội vàng quất hai roi, phóng về phía nhà mình.

Người vây quanh ngoài cửa nhà, thấy Thạch Hoài Sơn đã trở lại, vội nhường đường, “Hoài Sơn đã trở lại, nhanh lên. Mấy vị binh lính này là muốn làm gì nha? Thôn trưởng đã ở bên trong rồi, ngươi mau vào xem sao.” Cửa sân rộng mở, có thể nhìn thấy bên trong đứng không ít binh sĩ, có hơn 30 người.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?” Có người bất an hỏi. Cửa phòng đóng kín, cũng không biết người bên trong đang nói gì. Chỉ thấy một người làm quan đi vào, bộ dáng hung thần ác sát.

“Không biết nha, đây là binh lính ở đâu tới nha?”

Thạch Hoài Sơn nhảy xuống xe, cũng chẳng quan tâm cột lại ngựa, bỏ mặc xe ngựa chạy vào trong nhà. Mấy người Nghiêm Thu đi theo phía sau, bị dọa hết hồn, đây là xảy ra chuyện gì? Các con vẫn còn ở bên trong ni!

Đẩy cửa vào nhà, Thạch Hoài Sơn ngây ngẩn cả người, cũng không có không khí khẩn trương như trong tưởng tượng của hắn.

Sư phụ hắn, thôn trưởng, còn có một quan gia ăn mặc y phục hán tử, đang ngồi ở cạnh bàn.

“Hoài Sơn đã trở lại?” Thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng đã trở lại, trong phòng hai người này cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, cả buổi cũng không nói chuyện, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có điều, xem kiểu này chắc là sẽ không gây ra phiền hà gì, vậy không có việc gì.

Thạch Hoài Sơn cũng đã nhận ra, đây cũng không phải đến kiếm chuyện, bằng không, theo tính tình của sư phụ hắn, sớm đánh nhau. “Thôn trưởng, đã làm phiền ngươi. Không có chuyện gì, ngươi quay về trước đi.”

“Ai, được rồi, ta đi trước.” Thấy hai người này không phải người thường, thôn trưởng cũng không hỏi nhiều.

“Hoài Sơn, các ngươi qua phòng bên cạnh đợi.” Lương Tuyên cau mày đuổi người.

“Sư phụ, không sao chứ?” Thạch Hoài Sơn hỏi một tiếng.

“Không có việc gì.” Lương Tuyên vẫy tay đuổi bọn họ đi.

“Nga, có chuyện gì kêu ta.” Thạch Hoài Sơn liếc nhìn vị quan gia kia, dẫn mấy người Nghiêm Thu đi ra.

A cha Lý Tố cùng bọn nhỏ đều ở phòng ngủ cách vách. Thấy Thạch Hoài Sơn bọn họ vào đến, vội hỏi: “Bên ngoài nhiều binh lính đến như vậy, sẽ không xảy ra chuyện đi?” Ông cũng thật bị dọa đến.

“Tìm sư phụ, hẳn là không có việc gì.”

“Không có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.” A cha Lý Tố lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, “Tố ca nhi a, xem đại phu nói thế nào?”

Lý Tố cười nói chuyện vui có hài tử này cho a cha y biết.

A cha Lý Tố mừng đến không nhận ra đông tây nam bắc, “Thật sự là ông trời phù hộ a!” Lần này có thể thỏa nguyện, trong lòng ông nhẹ nhõm.

Nghiêm Thu vừa vào nhà liền đi xem nhi tử cùng Tiểu Lương. Hai tiểu tử đang ngủ say, Tiểu Lương ngồi bên cạnh kháng, uống nước sơn tra. Ngửi thấy mùi Nghiêm Thu, liền giơ cái chén lên, “Quân ca, uống.”

Nghiêm Thu xoa xoa đầu Tiểu Lương, “Ta không uống, Tiểu Lương uống đi.”

Tiểu Lương hướng y mỉm cười, cúi đầu uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt.

Hai người ở gian nhà chính lại tiếp tục trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát. Rốt cục có người mở miệng nói, “Thế nào? Cần phải đợi ta mở miệng?!” Ngũ Hưng Quốc lớn tiếng nói, mặt mày sa sầm, trên người mặc một bộ quần áo tướng quân chướng khí mù mịt.

“Ngươi không mở miệng, ta sao biết ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì ngươi còn không biết? Theo ta trở về!”

“Dựa vào cái gì? Hiện tại ta cũng đã sửa lại hộ tịch theo họ Lương, chỉ là một người dân bình thường, dựa vào cái gì về quân doanh với ngươi?”

“Như thế nào? Bởi vì cái tên họ Tề kia, ngươi ngay cả phó tướng cũng không làm?”

Lương Tuyên nhíu mày, “Cùng hắn không liên quan!” Khi xưa lên núi ẩn cư, thật là do Tề tướng quân. Năm đó hắn là phó tướng của Tề tướng quân, theo ông ta 5 năm, vẫn cho rằng Tề tướng quân lòng dạ ngay thẳng, trung quân yêu nước, lại vô cùng chiếu cố các huynh đệ, là một tướng quân rất tốt. Đáng tiếc, một tờ chứng cứ thông đồng với địch bán nước, Tề tướng quân bị bắt vào ngục. Một bằng chứng rõ ràng, làm tổn thương tâm của cả đám huynh đệ bọn hắn. Ngay cả người đồng sinh cộng tử lâu như vậy cũng không đáng tin cậy, Lương Tuyên đột nhiên cảm thấy mất hết nhiệt huyết, chỉ muốn sống một mình, bèn không mục đích đi tới Thạch gia thôn. Chung quanh thôn này rừng rập rạp lại nhiều núi, ngược lại lại là một nơi rất tốt để ẩn cư. Chẳng qua, một thời gian sau, vẫn là sẽ nhớ huynh đệ trong quân doanh. Tiếp đó lại nghe nói phía nam muốn đánh trận, hắn nhịn không được, lúc này mới xuống núi nhìn xem. Không ngờ rằng, lại gặp một tên đần như vậy Ngũ Hưng Quốc!