Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 222




Đoạn Ly đứng trên phòng tuyến Thiên Không đế quốc, nhìn đàn yêu thú rời đi như sóng thần, đôi mắt hiện lên nghi hoặc.

Yêu thú đều rời khỏi rồi, hình như là đang đi về phía phòng tuyến Huyền Phong đế quốc.” Lâm Lạc Phong nói thầm.

Đoạn Ly nhướng mày, “Ta nghe nói là Mộ Thần và Diệp Thạch đã chuẩn bị giúp Khúc Khôn thăng cấp võ tông, hình như đã chuẩn bị gần xong rồi.

Trên gương mặt Lâm Lạc Phong không tự chủ được toát ra vẻ vui mừng, “Đám yêu thú có động tĩnh như vầy, đây không phải là nói Khúc Khôn đã thăng cấp thành công rồi chứ?

Nếu như đã thành công thì này đám yêu thú này sẽ không điên cuồng chạy tới phòng tuyến Huyền Phong đế quốc đâu. Ta nghĩ chắc là chỉ đang sắp thăng cấp, chứ vẫn chưa thăng cấp xong.” Đoạn Ly sầu lo nói.

Chúng ta có cần đi hỗ trợ không?” Lâm Lạc Phong hỏi.

Đoạn Ly gật đầu: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi.

Mộ Thần và Diệp Thạch đã giúp bọn họ mấy lần, nhìn tình huống trước mắt thì khẳng định bên Huyền Phong sẽ rất không tốt, bọn họ tất nhiên không thể vong ân phụ nghĩa.

Tình huống đồng dạng cũng đã xảy ra ở phòng tuyến Huyết Nguyệt và Fred đế quốc, tam quốc đồng thời xuất động võ hoàng đi tới Huyền Phong đế quốc.

… …

Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như cơ hồ cùng lúc đuổi tới phòng tuyến Huyền Phong.

Khi hai người đuổi tới, thi thể yêu thú bên ngoài phòng tuyến Huyền Phong đế quốc đã chồng chất như núi.

Diệp Thạch đang vật lộn với một con bạch lang lục cấp to lớn, Diệp Thạch dùng một cước đã đá bay con bạch lang kia ra ngoài.

Tiếng bạch lang hung ác rống giận cùng với tiếng Diệp Thạch hưng phấn thét dài đan xen cùng nhau, trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Như cũng phân không rõ, ai là người, ai là mãnh thú.

Diệp Thạch vọt tới trên lưng bạch lang, tay không xé bạch lang thành hai nửa, máu huyết đầy trời như mưa rơi.

Âm thanh tu luyện giả Huyền Phong đế quốc trầm trồ khen ngợi vượt thẳng lên mây.

Mộ Thần đứng ở phía chân trời, ngọn lửa màu xanh lượn lờ quanh thân hắn, giống như Liệt Hỏa chiến thần.

Ánh mắt Đoạn Ly đảo qua những thi thể trên mặt đất, liền thấy được ba bộ thi thể của yêu thú lục cấp.

Ba bộ thi thể yêu thú lục cấp còn rất mới, nhưng hắn cảm thấy số yêu thú lục cấp chết dưới tay hai người này chỉ sợ không chỉ có một chút như vậy.

Đoạn Ly nhìn Diệp Thạch và Mộ Thần trên bầu trời, cùng Mạnh Thanh Như liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy sự hoảng sợ.

Cho dù bọn họ không đến đây, thì với năng lực của Mộ Thần và Diệp Thạch chắc cũng có thể giải quyết thú triều. Đoạn Ly âm thầm nghĩ.

Nguyên khí trên bầu trời hóa thành hồng thủy, ào vào trong một khu biệt viện cách phòng tuyến không xa.

Lúc Phương Vân đến đây, Mộ Thần và Diệp Thạch đang đại sát tứ phương, còn Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như thì đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Sao các ngươi không giúp vậy?” Phương Vân nhíu mày hỏi Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như.

Đoạn Ly cười xấu hổ, Mộ Thần và Diệp Thạch quá lợi hại, hắn đứng một bên nhìn say mê, đúng là quên ra tay luôn. Đối phương mạnh mẽ như vậy, căn bản là không tới phiên bọn họ ra tay được chứ!

Ra tay đi, yêu thú lục cấp đều lưu lại cho Mộ Thần Diệp Thạch, còn những yêu thú ngũ cấp thì chúng ta giải quyết một ít.” Phương Vân nói.

Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như đồng thời gật đầu, cũng không phải là họ không muốn giúp đỡ đối phó yêu thú lục cấp, mà là do họ hiểu rõ cá tính của Mộ Thần và Diệp Thạch. Mấy con yêu thú lục cấp đấy bọn họ né còn không kịp, nhưng ở trong mắt hai người này thì lại là một đống nguyên thạch.

Tốt nhất không nên đụng tới yêu thú lục cấp, nếu không đó chính là đang đoạt nguyên thạch với hai người kia!

“Rầm! Rầm!” Từng đạo ánh sáng thất thải phóng lên cao.

Một cỗ uy áp nồng đậm bỗng quét tới.

Ánh mắt Phương Vân hiện lên dị sắc, nói: “Khúc Khôn sắp thăng cấp võ tông.

Mạnh Thanh Như gật đầu, “Hình như là vậy.

Một tiếng rống giận dữ truyền đến, tản sát khí tới từ hướng khác.

Sắc mặt đám người Phương Vân nhất thời thay đổi, đây chính là uy áp của yêu thú nửa bước thất cấp.

Con yêu thú kia cũng như Khúc Khôn, chỉ cần bước thêm một bước thì sẽ là yêu thú thất cấp.

Diệp Thạch phất tay, thu lại mấy bộ thi thể yêu thú lục cấp vào nhẫn không gian, nuốt vào hai bình dược tề khôi phục lục cấp, y đã sẵn sàng để đón quân địch.

Uy áp nồng đậm truyền đến, những yêu thú may mắn còn tồn tại từng con một phủ phục xuống đất.

Một con giao long tối đen xuất hiện ở phía chân trời, Mặc Giao nhìn Mộ Thần Diệp Thạch, trong mắt là nồng đậm cừu hận.

Diệp Thạch nhìn Mặc Giao, vừa hưng phấn vừa thận trọng.

Đầu Mặc Giao trước mặt đã bước nửa bước vào thất cấp, không giống những con yêu thú lục cấp chỉ một quyền là chết kia.

Từ trước lúc Mặc Giao xuất hiện, Mộ Thần và Diệp Thạch đã bay thẳng về phía sau Tinh Tú Trận.

Ánh mắt Mặc Giao xuyên qua mọi người, nhìn tới hướng biệt viện Khúc Khôn đang ở, trong mắt là nồng đậm sát khí và kiêng kị.

Mặc Giao rống giận một tiếng, hướng về phía trận pháp.

Ra tay!” Mộ Thần và Diệp Thạch đồng thời ra tay, hóa tinh thần thành một tấm lưới lớn bao phủ thân hình Mặc Giao.

Hàng vạn hàng nghìn tinh thần hóa thành ngôi sao đập về phía Mặc Giao, mỗi một ngôi sao đều mang nồng đậm sát khí.

Năm đó, do Mộ Thần và Diệp Thạch có cảnh giới thấp, trận pháp thuật cũng thấp, nên hai người cho rằng Tinh Tú Trận chỉ là một trận pháp phòng thủ. Nhưng hiện giờ, thực lực và trình độ trận pháp thuật của hai người đã sớm không thể so với lúc trước, sự hiểu biết về Tinh Tú Trận cũng nhiều hơn.

Tinh Tú Trận có thể thủ, cũng có thể công.

Tinh thần hóa thành một cái lưới lớn bao phủ Mặc Giao.

Mặc Giao vung móng vuốt lên, lưới tinh thần chỉ trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy.

Đôi mắt Mộ Thần ánh lên sát khí, Mộ Thần phất tay, chỉ vào Mặc Giao quát nhẹ, “Nổ!

Hơn mười tờ phù chú lục cấp và mấy trăm tờ phù chú ngũ cấp đồng thời bị phát động, cộng thêm mấy trăm viên Thiên Lôi Châu đồng thời được kíp nổ…

Từng tiếng nổ mạnh hủy thiên diệt địa liên tiếp vang lên.

Mặc Giao đối mặt với mọi người điên cuồng oanh tạc, liên tục rống giận.

Thật mạnh mẽ, đúng là mình đồng da sắt! Đã bị oanh tạc tới như vậy mà còn không có chuyện gì, nếu như thay với yêu thú lục cấp khác thì chỉ sợ đã sớm chết hơn mười lần.” Diệp Thạch thấy Mặc Giao bay lên không trung, nhíu mày nói.

Mộ Thần cũng nhíu mày: “Đúng vậy.”

Nhưng oanh tạc như vậy cũng có chút hiệu quả, ít nhất thì hình như Mặc Giao này đang bị thương.

Sắc mặt Mộ Thần ngưng trọng uống hết hai bình dược tề, tuy thủ đoạn của hắn rất nhiều, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là một võ hoàng mới thăng cấp, sức chịu đựng cũng không ra làm sao.

Mặc Giao nhìn Mộ Thần, trên mặt là nụ cười lạnh có mấy phần nhân cách hoá.

Đại khái đã biết Mộ Thần là đầu lĩnh trong đây, căn cứ theo nguyên tắc bắt giặc thì bắt vua trước, Mặc Giao vọt thẳng tới về phía Mộ Thần.

Diệp Thạch lắc mình chắn trước người Mộ Thần, nhanh như chớp toàn lực vung ra ba quyền.

Vô số sát trận nối thành một mảnh, lại bị Mặc Giao nhất nhất phá vỡ. Mặc Giao quơ quơ móng vuốt với Diệp Thạch, Diệp Thạch liền bị đánh bay ra ngoài.

Mộ Thần phất tay, Thanh Minh Diễm hóa thành một cái cự chưởng bằng lửa, áp qua Mặc Giao.

Nhận thấy ngọn lửa này khó đối phó, Mặc Gao nhanh nhẹn né qua.

Các ngươi đều tránh ra, để ta.” Một thanh âm bình thản công chính bỗng vang lên.

Giọng người nọ rất bình thản, thế nhưng mọi người lại đều cảm thấy rất nghiêm nghị.

Một đạo kiếm khí ngang trời chém ra, ánh mắt Mặc Giao lập tức hiện lên sự khủng hoảng.

Không gian như bị phong tỏa, Mặc Giao ban đầu hành động nhanh nhẹn, thế nhưng bây giờ động tác của nó lại trở nên dị thường chậm chạp.

Kiếm khí ngang trời xoẹt qua, cái đuôi Mặc Giao liền bị cắt đứt.

Thân ảnh Khúc Khôn cũng tức khắc xuất hiện trên không trung.

Vừa chém ra xong một kiếm, thanh kiếm trong tay Khúc Khôn do không chịu nổi thực lực cường đại của hắn, bể thành từng mảnh nhỏ.

Mặc Giao nhìn thấy Khúc Khôn xuất hiện, ánh mắt hiện lên nỗi hận ý khắc cốt.

Nếu không có Khúc Khôn, Mặc Giao chỉ cần hấp thu đủ huyết khí là có thể đột phá lên thất cấp, nhưng khi có Khúc Khôn lại không giống.

Khúc Khôn đã thăng cấp võ tông, linh hồn lực đã trở nên dị thường cường đại, vô luận nó trốn tới chỗ nào đều có thể bị tìm ra.

Mặc Giao bị bức tới bất đắc dĩ nên mới đuổi tới để ngăn cản Khúc Khôn thăng cấp, đáng tiếc, lại vẫn chậm một bước.

Cẩm thấy mình đánh không lại, Mặc Giao nhanh chóng quyết định rời khỏi đây.

Khúc Khôn hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.

Mộ Thần đỡ Diệp Thạch đứng lên, “Ngươi không sao chứ?

Diệp Thạch lắc đầu: “Không sao.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Sao mỗi lần ngươi đều không quan tâm gì mà xông lên phía trước ta vậy.”

Diệp Thạch mím môi nói: “Bởi vì ta có thể bị thương, nhưng Mộ Thần không thể, tất cả mọi người đều đang trông cậy vào ngươi.

Mộ Thần hít nhẹ một hơi, “Tất cả mọi người đều đang trông cậy vào ông ngoại, chứ trông cậy vào ta làm gì?

Diệp Thạch nhíu mày không cho là đúng: “Ông ngoại cũng trông cậy vào ngươi mà.

Mộ Thần cười bất đắc dĩ: “Đừng nói bậy, nếu để ông ngoại biết sẽ giận ta mất. Bây giờ ông ngoại rất lợi hại, ta không phải là đối thủ.”

Diệp Thạch nhìn phương xa, lẩm bẩm: “Võ tông và võ hoàng tất nhiên là không giống rồi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng thế.

Thế nhưng, trong tương lai Mộ Thần sẽ mạnh hơn ông ngoại!” Diệp Thạch nói với giọng khẳng định.

Mộ Thần cười thản nhiên, “Đó là ông ngoại ngươi, cho dù tương lai ta có trở thành võ tôn, thì trước mặt ông ngoại ngươi, ta cũng chỉ là cháu rể mà thôi.

Khúc Khôn truy kích ngàn dặm, cuối cùng dùng kiếm trảm chết Mặc Giao. Mặc Giao vừa chết, thú triều đã duy trì hai năm lập tức không công tự lui, nguy cơ tứ quốc cứ như vậy mà giải trừ.

Trong trận thú triều này xuất hiện vô số anh hào, vô số sự tích anh dũng được người đời truyền xướng.

Trong trận thú triều này, người nổi danh nhất không phải là Khúc Khôn giải trừ thú triều lúc cuối, mà là Mộ Thần và Diệp Thạch.

Sau khi thú triều kết thúc, Mộ Thần và Diệp Thạch liền biến mất vô tung vô ảnh, để lại vô số lời đồn đãi.

Lúc đó Mộ Thần và Diệp Thạch đang ngồi trong phi thuyền của Đan Khí Các đi tới Linh Tháp Châu.

Mộ thiếu và Diệp thiếu cứ như vậy mà rời đi sao? Có rất nhiều người ở tứ quốc đang chờ mở khánh công yến cho hai vị đấy.” Tề Lăng cười nói.

Mộ Thần cười: “Thú triều đã kết thúc, ta cũng nên ly khai.

Hắn đã sớm muốn rời khỏi Huyền Phong đế quốc, nhưng mà lại không đi được. Huyền Phong đế quốc quá nhỏ, nếu cứ ở lại nơi đó, nói không chừng ngày nào đấy hắn sẽ thật sự thành pháo hôi mất.

Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không biết Trang Du và Lục Nghiêu đã chạy tới đâu rồi.

Cho dù Lục Nghiêu không có gì hơn người, nhưng chỉ sợ Trang Du sẽ không làm chuyện vô vị như thế. Đó là nhân vật chính đấy! Diệp Thạch nhiều lần ám toán Trang Du mà đều không thể giết chết Trang Du, như vậy đủ thấy sinh mệnh lực tràn đầy của Trang Du rồi.

Không biết tình huống Trang Du bây giờ sao rồi. Không biết tên công chính quy thứ ba của Trang Du có quan hệ gì với Diệp Thạch không.

Không biết, Trung Châu là dạng địa phương gì?

Huyền Phong đế quốc.

Tân Như Ca tay cầm bái thiếp tìm Kinh Sí Diễm, “Sư phụ, người nhiều như vậy đều đến tìm Mộ Thần Diệp Thạch.

Đều thu lại đi, không dùng được rồi, hai đứa nó đã chạy.” Kinh Sí Diễm chắp tay sau lưng, bất đắc dĩ nói.

Tân Như Ca thở dài, “Liều chết liều sống lâu như vậy, thế mà lúc khánh công lại chạy vô tung vô ảnh.

Có thể giải quyết được trận thú triều này thì phải kể công tới Mộ Thần và Diệp Thạch. Tam quốc ban đầu khinh thường Huyền Phong đế quốc, nhưng sau khi trải qua lần thú triều này, thái độ đối đãi với Huyền Phong lập tức xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

Kinh Sí Diễm thở một hơi dài: “Mộ Thần và Diệp Thạch là người có chí lớn, đối với loại chuyện này không có hứng thú.

Tân Như Ca cười nói: “Diệp Thạch vốn rất có hứng thú đối với mấy món ăn trong khánh công yến, nhưng sau đó lại lo lắng Mộ Thần sẽ bị đám mỹ nữ bắt cóc trong khánh công yến, cho nên ngược lại càng vội vã rời đi hơn cả Mộ Thần.

Kinh Sí Diễm cười bất đắc dĩ, “Tiểu sư đệ của con đúng là buồn lo vô cớ. Trừ nó ra, Mộ Thần chưa từng liếc mắt nhìn người khác quá nhiều.

Tân Như Ca gật đầu, nàng cũng có ý nghĩ như vậy.