Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 229




Nghĩa phụ*, trận pháp tháp vừa mới có một trận pháp sư thất cấp truyền tống qua đây, mới mười tám tuổi đã là võ hoàng nhị tinh, nghĩa phụ, ngài xem chúng ta có cần mời chào người đó không?” Bạch Cẩm Nhạc hỏi.

*Nghĩa phụ: cha nuôi

Bạch Thần Tinh nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hơi chút ngoài ý muốn nói: “Nhiều năm như vậy, không ngờ nước ngoài lại có trận pháp sư thất cấp truyền tống tới đây.”

Bạch Cẩm Nhạc gật đầu: “Đúng vậy! Nhân tài như thế mà lưu lại trận pháp tháp, đó chính là người tài giỏi không được trọng dụng.”

“Ngươi xem rồi làm đi, người nọ tên là gì?” Bạch Thần Tinh thản nhiên hỏi.

Tên là Diệp Thạch.” Bạch Cẩm Nhạc đáp.

Đôi mắt Bạch Thần Tinh xẹt qua vẻ phức tạp, hỏi: “Họ Diệp?

Vâng. Nghĩa phụ, có vấn đề gì sao?” Bạch Cẩm Nhạc hỏi.

Bạch Thần Tinh lắc lắc đầu: “Không, không có.

Bạch Cẩm Nhạc hơi nhăn mày, năm đó công lực của Bạch Thần Tinh tuột xuống, lại mất tích mấy năm, lúc trở về lập tức trờ nên kỳ kỳ quái quái, mới vừa rồi nói đến Diệp Thạch họ Diệp, trong ánh mắt Bạch Thần Tinh hơi hiện lên sự đau đớn khắc cốt và hận ý.

Tiểu thúc thúc.” Bạch Nghị đi tới gọi một tiếng.

Bạch Thần Tinh thản nhiên quét nhìn Bạch Nghị một cái, khích lệ nói: “Không tồi. Lần trước gặp ngươi vẫn là võ hoàng tứ tinh, hiện giờ đã là ngũ tinh.

Bạch Nghị khiêm tốn cười: “Một chút đạo hạnh không quan trọng của con so với tiểu thúc thúc ngài thì thật sự không coi là gì.

Tuy rằng thực lực ngươi mạnh, nhưng cũng đừng nên khinh thường anh hùng thiên hạ, nghe nói có một thiếu niên từ nước ngoài, mới mười tám tuổi đã là võ hoàng nhị tinh, so với ngươi cũng không kém, mà người ta lại là lớn lên ở bên ngoài.” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Tiểu thúc thúc ngài không biết, thực lực của thiếu niên kia đều là dựa vào đan dược thúc lên, tuy rằng thực lực bây giờ của y hơi mạnh, nhưng không gian phát triển sau này lại có hạn.” Bạch Nghị không cho là đúng nói.

Sao ngươi lại biết chuyện này?” Bạch Thần Tinh có chút nghi hoặc.

Diệp Thạch và Trang Du đến từ một chỗ, nên chuyện về Diệp Thạch, Trang Du biết rất rõ.” Bạch Nghị trả lời.

Bạch Thần Tinh dựa vào ghế dựa, thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Phải không? Vừa lúc bọn ta đang thảo luận chuyện mời chào Diệp Thạch, ngươi có đề nghị gì không?

Bạch Nghị sửng sốt, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét.

Bạch Nghị dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Tiểu thúc thúc, con cảm thấy Diệp Thạch không phải là đối tượng thích hợp để mời chào, y là một tên hai mặt, bạc tình bạc nghĩa, thích hoành đao đoạt ái, còn thích lấy oán trả ơn. Chiêu người như vậy vào cửa chính là đang chiêu vào một đầu ác lang đấy ạ!

Hai mặt? Bạc tình bạc nghĩa? Thích hoành đao đoạt ái? Còn thích lấy oán trả ơn? Những điều này là do Trang Du nói?” Bạch Thần Tinh nhẹ gõ mặt bàn, hứng thú hỏi.

Bạch Nghị có chút chần chờ gật đầu, “Vâng ạ.

Bạch Thần Tinh cười, nhìn Trang Du dường như là một đóa hoa sen, đối với ai cũng rất bao dung, nhưng với Diệp Thạch này…

Trang Du rất ít khi nhìn một người không vừa mắt tới vậy, xem ra Diệp Thạch này đúng là không thích hợp để mời chào.” Bạch Thần Tinh suy nghĩ rồi nói.

Bạch Cẩm Nhạc cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Bạch Nghị gật đầu: “Con cảm thấy, nếu thật sự muốn mời chào người này thì phải thật thận trọng, dẫn sói vào nhà sẽ không tốt.

Thôi, cho Hà Hiền lão gia kia một chút mặt mũi đi, chuyện này bỏ qua, nếu cứ đào góc tường nhà người ta, chỉ sợ sẽ bức lão gia hỏa kia tới chó cùng rứt giậu.” Bạch Thần Tinh nói.

Bạch Cẩm Nhạc cùng Bạch Nghị lui ra.

Nghị ca.” Bạch Cẩm Nhạc có chút mất mát gọi một tiếng với bóng dáng Bạch Nghị.

Bạch Nghị quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm Nhạc một cái, hỏi: “Có chuyện gì sao?

Ngươi cứ như vậy liền nghe Trang Du nói sao? Hắn nói cái gì thì ngươi nghe cái đó sao?” Bạch Cẩm Nhạc nhíu mày nói.

Bạch Nghị không cho là đúng: “Không hề, ta chỉ thảo luận phẩm hạnh Diệp Thạch không hợp, không thích hợp mời chào mà thôi.

Như vậy sao?” Bạch Cẩm Nhạc buồn bã thất vọng nhìn theo bóng dáng Bạch Nghị rời đi.

Linh Tháp Châu.

Sắc mặt Mộ Thần âm trầm đứng trong tòa đan tháp tầng thứ bảy, hắn tốn hai mươi ngày đi lên tầng thứ bảy của đan tháp, lại phát hiện số nguyên thạch thượng phẩm được trữ trong đan tháp đã sớm bị dùng hết, truyền tống trận căn bản không phát động được.

Mộ Thần gắt gao cắn răng, Tháp Linh trong đan tháp nhìn sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước của Mộ Thần, thức thời trốn một bên, ấp úng không nói gì.

“ ‘Không có nguyên thạch thượng phẩm’ là có ý gì?” Mộ Thần âm trầm hỏi.

Tháp Linh có chút ngại ngùng nói: “ ‘Không có’, chính là đã bị dùng hết.

Mộ Thần tràn đầy hung ác trừng Tháp Linh, Tháp Linh ngại ngùng, “Dùng hết chính là dùng hết, ngươi có trừng ta nữa cũng không có tác dụng.

Ba tháp kháp không phải là cũng sẽ không có nguyên thạch thượng phẩm chứ?” Mộ Thần hỏi.

Tháp Linh đan tháp loạng choạng thân mình, có chút áy náy nói: “Ta và Tháp Linh của ba tháp khác cũng không có liên hệ, nên không biết.

Mộ Thần suy sụp thở dài, đáy lòng bắt đầu luống cuống, đã hai mươi ngày, không biết Diệp Thạch ra sao rồi…

Trừ trận pháp thuật, thứ hắn am hiểu nhất chính là đan thuật, nếu muốn đi lên tầng thứ bảy của ba tháp khác, chỉ sợ sẽ phải tốn càng nhiều thời gian hơn, không biết Diệp Thạch ở bên kia có gặp được khó khăn gì không nữa.

Mộ Thần cắn chặt răng, có chút vô lực nói với Tháp Linh: “Đưa ta đi thôi.

Tháp Linh nhìn Mộ Thần đầu đầy mây đen, không đợi được liền truyền tống Mộ Thần ra ngoài.

Trung Châu trận pháp tháp.

Diệp Thạch lật xem bộ sách trên tay, đôi mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch có được không ít bộ sách tu luyện, những bộ sách ở bên ngoài được coi là vật báu vô giá, nhưng ở Trung Châu lại chỉ là hàng thông thường.

Trung Châu có rất nhiều pháp môn tu luyện, Diệp Thạch nhìn thấy những điều chưa hề thấy, nghe thấy những điều chưa từng nghe ở nơi Trung Châu nổi tiếng này. Thời gian gần đây Diệp Thạch đang thích ứng hoàn cảnh tu luyện ở Trung Châu, cảnh giới tiến triển nhanh chóng.

Diệp Thạch, ở trận pháp tháp đã quen chưa?” Hà Tĩnh Nguyệt đi tới hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Rấttốt. Có tin tức của Mộ Thần không?

Hà Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có.

Đôi mắt Diệp Thạch trong nháy mắt u ám, vẻ mặt tịch mịch.

Diệp Thạch cắn răng, kiên trì nói: “Hắn nhất định sẽ tới!

Hà Tĩnh Nguyệt thấy sắc mặt Diệp Thạch đã khôi phục lại bình thường, gật đầu phối hợp: “Đúng thế. Hắn nhất định sẽ tới!

Lúc Diệp Thạch tới là võ hoàng nhị tinh, thế mà chỉ mới qua hơn hai mươi ngày đã trở thành võ hoàng tam tinh, tốc độ tu luyện này xác thực làm người ta trợn mắt cứng lưỡi.

Điều này cũng khó trách, Diệp Thạch ở nước ngoài nguyên khí cằn cỗi đều có thể ở cái tuổi này tu luyện tới võ hoàng, huống chi là ở Trung Châu nguyên khí nồng đậm như vậy.

Nghe Trang Du nói, phụ thân của Diệp Thạch hơn bốn mươi tuổi mà chỉ là một võ sư, còn mẫu phụ của Diệp Thạch thì không am hiểu tu luyện, đã sớm qua đời. Có phụ mẫu như vậy, đến tột cùng họ làm sao lại sinh ra được Diệp Thạch với huyết mạch nghịch thiên như vậy đây!

Y muốn tiếp nhiệm vụ?” Hà Hiền hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Vâng.Y vội vã muốn kiếm nguyên thạch, y nói muốn tiếp nhiệm vụ ít nguy hiểm nhưng có hồi báo cao.

Yrất thiếu nguyên thạch sao?” Hà Hiền có chút không hiểu. Hình như ông không có bạc đãi Diệp Thạch mà!

Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai, nói: “Ymuốn quay về nước ngoài mang Mộ Thần qua, lúc đi một người, lúc về còn muốn mang thêm một người, cần có…” rất rất nhiều nguyên thạch!

Hà Hiền nhíu mày, “Nhiều nguyên thạch như vậy cũng không dễ kiếm.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy! Con thấy có vẻ yrất gấp.

Xem ra chứng ảo tưởng của Diệp Thạchcòn nghiêm trọng hơnchúng tatưởng tượng!” Hà Hiền lo lắng nói.

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Nói không chừng Mộ Thần thực sự cóthật.

Hà Hiền bất đắc dĩ nhìn Hà Tĩnh Nguyệt: “Tĩnh Nguyệt, con bị Diệp Thạch lây bệnh rồi sao?

Nhưng mà thực sự cómột người như Mộ Thần, Trang Du cũng quen biết.Hình như Diệp Thạch và Trang Du còn là tình địch nữa, Mộ Thần chính là đối tượng mà hai người tranh chấp.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Cho dù thực sự có người như vậy thì phỏng chừng lúc này cũng không có gì hơn người.Vì lấy lòng mọi người mà học nhiều môn học thuật như thế, chắc chắn không có một môn nào tinh thông.” Hà Hiền không cho là đúng.

Hà Tĩnh Nguyệt: “Cũng đúng.

Nhân vật thiên tài như Bạch Nghị cũng chỉ tu luyện một môn trận pháp thuật. Về những người tu trên hai môn học thuật, lúc đầu cũng có vài người biểu hiện xuất sắc, nhưng chờ tới khi học thuật lên tứ cấp ngũ cấp, thường thì được cái này mất cái khác, thành một kẻ vô tích sự. Huống chi, theo lời Diệp Thạch nói thì Mộ Thần đều nghiên cứu cả năm môn.

Lại nói, thật sự có chút kỳ quái, Bạch gia thích nhất là đào góc tường trận pháp sư công hội chúng ta, thế nhưng lần này lại không có động tĩnh gì.” Hà Hiền có chút kỳ lạ nói.

Hà Tĩnh Nguyệt nhẹ hít một hơi, nói: “Con nghĩ là con biết nguyên nhân.

Trận pháp thuật của Hà Tĩnh Nguyệt không tồi, tuy rằng Bạch gia và trận pháp tháp bất hòa, nhưng cũng không gây trở ngại người Bạch gia và người trận pháp tháp lén lút có giao tình với nhau. Hà Tĩnh Nguyệt có một bạn tốt, là một nữ tử trong tộc nhánh Bạch gia.

Con biết? Vậy nguyên nhân là gì?” Hà Hiền hỏi.

Nghe nói vốn Bạch Cẩm Nhạc có ý muốn mời chào Diệp Thạch, nhưng Trang Du lại nói Diệp Thạch là một tên hai mặt, bạc tình quả nghĩa, thích hoành đao đoạt ái, còn thích lấy oán trả ơn, mời chào người như vậy chính là đang dẫn sói vào nhà. Thế là Bạch Nghị ủng hộ Trang Du, phản đối mời chào Diệp Thạch. Chuyện chính là như vậy.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Hai mặt, bạc tình quả nghĩa, thích hoành đao đoạt ái, còn lấy oán trả ơn?Có vẻ Trang Du rất cóoán niệm với Diệp Thạch nhỉ?” Hà Hiền nhíu mày.

Hà Tĩnh Nguyệt: “Chính xác!

Như vậy cũng tốt.” Hà Hiền híp mắt, từ kết quả ông cố ý quan sát Diệp Thạch từ trên xuống dưới, Diệp Thạch không giống như là người gian ác gì, nếu Bạch gia đã buông tha, như vậy rất tốt.

Nếu ymuốn tiếp nhiệm vụ, như vậy con tận lực giúp đỡ y đi.” Hà Hiền nói.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ.

Hà Tĩnh Nguyệt hít nhẹ một hơi, trận pháp sư bát cấp trong trận pháp tháp chỉ có một, trận pháp sư thất cấp cũng chỉ có ba, căn bản là không đủ dùng, hiện tại có thêm một Diệp Thạch, nhân thủ ngược lại có chút dư dả.

Diệp Thạch nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt, đứng lên hỏi: “Có nhiệm vụ hả?

Diệp Thạch hơi nhíu mày, y đã nghe ngóng, số nguyên thạch mà y mang tới, tất cả đều là loại nguyên thạch hạ phẩm.

Trung Châu có phẩm chất nguyên thạch trung phẩm và nguyên thạch thượng phẩm rất cao, một viên nguyên thạch trung phẩm tương đương với mười ngàn viên nguyên thạch hạ phẩm, một viên nguyên thạch thượng phẩm tương đương với một trăm triệu viên nguyên thạch hạ phẩm.

Nếu y muốn trở về rồi mang theo Mộ Thần tới đây, ít nhất cần phải có một trăm viên nguyên thạch thượng phẩm, cũng chính là một triệu nguyên thạch trung phẩm, hoặc mười tỷ nguyên thạch hạ phẩm, nhiều nguyên thạch như vậy không phải là hiện tại y có thể kiếm được trong thời gian ngắn, nhưng nếu cố gắng kiên trì thì cũng sẽ tới lúc đủ.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Cómột nhiệm vụ bí cảnh. Bên ngoài bí cảnh có một cấm chế thất cấp, mấy võ tông ra nhiệm vụ tới phá vỡ cấm chế nói sẽ đưa tám trăm ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Diệp Thạch híp mắt, độ dày nguyên khí ở Trung Châu và nước ngoài khác biệt rất lớn, nguyên thạch trung phẩm khó gặp bên ngoài, ở đây lại không hiếm thấy.

Không có nguy hiểm gì chứ?” Diệp Thạch hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Nếu phá vỡ xong cấm chế thì chúng ta có thể rời đi, còn nếu phá không được thì nhiều nhất là giao dịch thất bại thôi.

Diệp Thạch, ngươi rất sợ chết sao?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Sợ chứ! Ta chết thì sẽ không còn được gặp lại Mộ Thần, lỡ xuống âm phủ, ta không biết kiếp sau còn có thể gặp được hắn nữa không.

Hà Tĩnh Nguyệt: “