Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 44: Cưới Lăng Nặc




"Vũ Văn Hạo, chứng cớ vô cùng xác thực. Ngươi còn gì để nói không?" Vũ Văn Long đem sổ sách cùng tội chứng ném tới trước mặt Vũ Văn Hạo.

"Từ xưa được làm vua thua làm giặc, chuyện tới nước này ta không còn gì để nói. Ngươi muốn chém muốn giết liền tùy ngươi. Bất quá việc này không có liên quan đến hai hài tử của ta, ta cầu ngươi không cần thương tổn bọn họ." Vũ Văn Hạo cũng không muốn người nhà của mình cũng chịu tội chết.

"Ngươi yên tâm, việc này sẽ không liên lụy người khác. Trẫm cũng đáp ứng với Hiên nhi sẽ không xuống tay với người nhà ngươi." Vũ Văn Long thân là vua của một nước tự nhiên là quân vô hí ngôn.

"Hảo, hảo, như vậy ta an tâm. Tứ hoàng đệ a, ca ca chúc mừng ngươi sinh được một hảo nhi tử. Thua ở trong tay tiểu tử này ta tuy rằng không phục, chỉ là ta gặp xui xẻo thôi." Vũ Văn Hạo cúi đầu nhìn mặt đất.

"Nhị hoàng huynh, ngươi với ta vốn là chí thân huynh đệ, nếu không phải lúc trước ngươi mắc thêm lỗi lầm để phụ hoàng nản lòng thoái chí, ta cùng thất đệ cũng sẽ không làm như vậy. Huyết án một nhà Thu đại nhân năm đó cũng nên chấm dứt." Vũ Văn Long cầm chung trà lên uống một ngụm.

"Ha ha, bổn vương sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Nói đi làm cho bổn vương chết như thế nào?" Vũ Văn Hạo cuồng tiếu nói.

"Ai, nhị hoàng huynh, thực xin lỗi, trẫm muốn lưu ngươi một mạng nhưng là... Người tới, ban thưởng rượu." Vũ Văn Long vung tay áo đi ra khỏi thiên lao, người hầu theo sau đem rượu độc bưng tới cấp Vũ Văn Hạo.

"Bổn vương còn có thể chết toàn thây, ha ha ha.." Vũ Văn Hạo bưng lên chén rượu cười to ba tiếng rồi uống. Hắn cả đời cuồng dại vì ngôi vị hoàng đế mà tranh giành, chấp niệm quá sâu.
Tuy rằng Vũ Văn hạo tội ác chồng chất, niệm tình là huynh đệ Vũ Văn Long vẫn là hậu táng hắn, về phần hài tử của hắn Vũ Văn Long tự nhiên sẽ đối xử tử tế bọn họ.
_______________

"Lão bà, Vũ Văn Hạo đã muốn đền tội, phụ hoàng đã ban chết cho hắn." Vũ Văn Hiên vừa lấy tay đùa nghịch với hài tử trong lòng Thu Hàm vừa nói.

"Gia gia trên trời có linh thiêng rốt cục cũng có thể ngủ yên."

"Đúng vậy, bảo bảo ngoan, cười một cái." Vũ Văn Hiên nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của nữ nhi mình.

"Ai, ngươi mạnh tay như vậy, đừng nhéo đau nữ nhi." Thu Hàm đánh tay nàng.

"Ta nào có xuống tay mạnh." Vũ Văn Hiên phủ nhận.

"Đúng rồi, chuyện của Lăng Nặc muội muội ngươi cũng nên giải quyết đi, mau chóng đem nàng thú vào cửa đi." Thu Hàm đề nghị.

"Ngươi... Không ăn giấm??" Vũ Văn Hiên có điểm không tin.

"Ngươi không có Lăng Nặc muội muội cũng sẽ không vui. So với việc ngươi không vui, còn không bằng chấp nhận đâu. Lăng Nặc muội muội tốt như vậy, cũng đừng để cho người khác đem nàng đoạt đi mất a!"

"Nữ nhân của ta ai cũng không đoạt được chỉ có ta đoạt nữ nhân của người khác. Ai dám đoạt nữ nhân của ta,  ta đá chết hắn." Vũ Văn Hiên thực bá đạo nói.

"Ngươi nha!!"

"Oa a a a,"  tiểu oa nhi trong lòng Thu Hàm khóc lớn lên.

"Sao lại thế này a, khóc cái gì chứ!" Vũ Văn Hiên buồn bực , vừa rồi vẫn ngủ ngon mà. 

"Có lẽ là tiểu ướt rồi đi, ta xem xem." Thu Hàm cởi bỏ tả của hài tử, quả nhiên là bị nước tiểu làm ướt hết.

"Ngươi trước ôm hài tử, ta lấy tả sạch đổi cho nàng." Thu Hàm đem tả ướt ném sang một bên, chuẩn bị đi lấy tả mới.

"Cạch..." Vũ Văn Hiên nâng hài tử lên, nàng liên tục thả vài cái thí.

"Oa cáp, thúi lắm tiểu quỷ, cha ôm ngươi một cái ngươi liền ra chiêu a!"

"Hài tử sợ là muốn thải " Thu Hàm tìm được tả sạch, xoay người nhắc nhở.

"Đúng vậy, nàng thải, hơn nữa còn thải ở trên tay cha nàng đây!!" Vũ Văn Hiên một tay nâng đầu hài tử, một tay nâng mông hài tử, không dám động.

"Ha ha, nữ nhi của ngươi cũng thật là xấu. Nữ nhi giống cha, nên có thể thấy được nàng cha cũng sẽ không hảo đi!" Thu Hàm thấy Vũ Văn Hiên trương ra bộ mặt như ăn khổ nên trêu nàng.

"Ngươi này thối tiểu hài tử, trưởng thành không hiếu thuận với lão cha ta, xem ta có đập nát mông của ngươi không." Vũ Văn Hiên hung đối hài tử nói.

"Khanh khách lạc" Tiểu Vũ Văn Sưởng nhìn đến bộ dáng của Vũ Văn Hiên còn cười rộ lên hảo vui vẻ.

"Ngươi tiểu tử này còn cười!" Vũ Văn Hiên xem như đã biết, hài tử của mình tuyệt đối cùng chính mình bướng bỉnhgiống nhau, nàng tuyệt đối là cố ý muốn thải trên tay mình.

"Được rồi, ngươi còn cùng cái hài tử hơn thua sao? Nhanh đi rửa sạch một chút đi." Thu Hàm ôm hài tử, cho Vũ Văn Hiên ra ngoài rửa sạch tay.

"Nga" Vũ Văn Hiên thập phần buồn bực đi ra ngoài. Đứa nhỏ này nhỏ như vậy mà bắt đầu khi dễ lão cha, này cũng không phải là hiện tượng tốt, từ giờ đến khi trưởng thành còn rất lâu, phải nghĩ ra biện pháp ứng phó cái quỷ linh tinh này.

_______________

"Hoàng Thượng, mọi chuyện đáng lo ngại đều đã kết thúc , có phải hay không cũng nên đem chuyện của Nặc nha đầu cùng Hiên nhi xử lý a." Hoàng hậu nhẹ nhàng nói với Vũ Văn Long.

"Ân. Không biết xú tiểu tử kia của chúng ta có gì tốt, làm cho hai cái cô nương tốt như vậy đều hết lòng với hắn."

"Này chứng minh hài tử chúng tacó mị lực, cha mẹ nàng cũng thập phần vĩ đại mới có thểsinh ra hài tử nhiều người thích như vậy." Hoàng hậu khen con, cũng không đã quên tiện thể khen luôn chính mình cùng Vũ Văn Long.

"Nàng a... Ha ha" Vũ Văn long sủng nịch cười hai tiếng,

"Ta bây giờ đi tìm Nặc nha đầu nói đi, Nặc nha đầu khẳng định đáp ứng. Ta cũng hảo hảo chuẩn bị, chắc sư huynh cũng sẽ không phản đối đâu." Hoàng hậu nói chưa hết câu đã muốn đi ra ngoài tìm Lăng Nặc.

"Sư phụ, ngài nếm thử, đây là ta tự tay làm." Lăng Nặc đem món thịt nướng học lén được từ chỗ Vũ Văn Hiên, nướng cho sư phụ.

"Ân, thơm quá a! Hảo thủ nghệ. Ăn ngon, ngon lắm!" Thiên Cơ Tử nghe thấy mùi thơm, gấp ăn một khối, thịt mêm, tỏa hương bốn phía, lòng thầm khen đồ đệ mình tay nghề lại tiến bộ.

"Sư phụ, vậy người ăn nhiều một chút!" Lăng Nặc thấy sư phụ thích, liền khuyên hắn ăn thêm

"Hảo hảo, sư phụ nhất định ăn sạch."

"Nặc nha đầu, ai, sư huynh ngươi đã ở a, đây là cái gì a?" Hoàng hậu vừa vào cửa đã nghe được một cỗ  hương vị đặc biệt, nhìn thấy đồ ăn trên bàn liền hỏi.

"Đây là tiểu Nặc nhi làm cho ta a. Ngon lắm, ngươi đến nếm thử." Thiên Cơ Tử rất hào hứng mời hoàng hậu cùng ăn.

"Hảo." Hoàng hậu cũng không khách khí, ngồi xuống ăn một khối.

"Hảo, ăn rất ngon, hảo thủ nghệ. Nặc nha đầu a hôm nay bản cung tới là có chuyện tình muốn thương lượngthương lượng với ngươi." Khen xong, hoàng hậu buông đũa nghiêm mặt nói.

"Ân?" Lăng Nặc không hiểu chuyện gì.

"Ha ha ha, vi sư thật sự là rất vui , phải gả đồ nhi. Sư muội, ngươi tới tìm Nặc nhi là muốn nói chuyện hôn sự  của xú tiểu tử kia cùng Nặc nhi đi!" Thiên Cơ tử đoán được ý đồ hoàng hậuđến.

"Đúng vậy, sư huynh thật sự là rất thông minh a! Nặc nha đầu ý tứ của ngươi thế nào a? Hiên nhi tuy rằng đã cưới Hàm nhi, nhưng là đối với ngươi cũng là có cảm tình." Hoàng hậu nhìn nàng.

"Hết thảy đều do sư phụ làm chủ." Lăng Nặc nếu trực tiếp đáp ứng thì không được tốt lắm, chỉ có mượn Thiên Cơ Tử nói ra.

"Ha ha ha, tiểu Nặc nhi thẹn thùng a! Hảo, vi sư liền làm chủ , đem ngươi gả cho Hiên nhi, về phần hôn sự còn thỉnh sư muội tốn nhiều tâm tư." Thiên Cơ Tử vuốt râu cười rộ lên.

"Sư phụ!!!" Lăng Nặc có chút ngượng ngùng.

"Còn xấu hổ làm gì, ha ha" Hoàng hậu cũng cười. Lăng Nặc chịu không nổi đỏ mặt chạy ra ngoài.

Hoàng hậu tác phong mau lẹ, nói làm sẽ làm, rất nhanh liền đem tất cả những thứ cần cho hôn lễ chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa còn để Lăng Nặc cùng Thu Hàm không phân biệt lớn nhỏ, đều là chính phi. Vũ Văn Hiên cũng thập phần cao hứng, mẹ xinh đẹp làm việc hiệu suất thật đúng là cao. Nữ nhân mình yêu đều bồi ở bên người, ngẫm lại thì chính mình thật sự là người hạnh phúc nhất  thiên hạ rồi! Oa ha ha ha, Vũ Văn Hiên trong lòng cuồng tiếu....

Vũ Văn Long hạ chỉ tuyên bố Vũ Văn Hiên là vì diệt trừ gian thần mới giả chết, nay gian thần đã trừ liền khôi phục thân phậnhoàng tử cho.

Hôn lễ cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, Thiên Cơ Tử thân là gia trưởng nhà gái tự nhiên là phải tham dự.

"Ha ha, tiểu Nặc nhi hôm nay cũng đã lập gia đình, có Hiên nhi chiếu cố ngươi vi sư có thể yên tâm đi ra ngoài du ngoạn rồi." Thiên Cơ Tử nhìn đồ đệ mặc hồng y mãn nhãn, vui mừng.

"Sư phụ, Đồ nhi luyến tiếc sư phụ." Lăng Nặc hốc mắt hồng hồng.

"Nha đầu ngốc, hôm nay là ngàyngươi kết hôn, ngươi cần phải làm một tân nương vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất có biết không? Ngoan, đừng khóc!" Thiên Cơ tử sờ sờ đầu nàng......

Ai, ngươi xem ta như vậy có soái hay không?" Vũ Văn Hiên sửa sang lại hỉ phụctrên người hỏi Thu Hàm.

"Ân, soái, rất tuấn tú. Được rồi, nhanh đi đón tân nương đi!" Thu Hàm chỉnh lại cổ áo cho Vũ Văn Hiên rồi nói. 

"Ân, ta phải đi đón tân nương, hôn một cái rồi đi" Vũ Văn Hiên chu miệng qua muốn hôn nàng.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, đừng náo loạn!"

"Không cần, hôn một cái thôi!" Vũ Văn Hiên làm nũng, kéo kéo tay nàng.

"Ai, được rồi, thực hết cách với ngươi!" Thu Hàm xem như bại trong tay Vũ Văn Hiên, ở trên má nàng hôn một cái, Vũ Văn Hiên vô cùng cao hứng xuất môn đón tân nương.........

"Ai, này náo loạn một ngày rốt cục được động phòng rồi, ha ha.." Vũ Văn Hiên vui vẻ, tiêu sái tiến vào tân phòng.

"Được rồi, các ngươi đều lui ra đi!" cho hạ nhân trong phòng lui ra hết, Vũ Văn Hiên ngồi vào  bên người Lăng Nặc, xốc lên khăn voan của nàng.

"Tân nương thật khá, tân lang thực có phúc khí a!" Vũ Văn Hiên đây là tự khen chính mình.

"Ngươi!!! Da mặt thực dày." Lăng Nặc đối nàng cũng hết chỗ nói rồi.

"Ai, ta nói đều là lời nói thật mà!" Vũ Văn Hiên còn giả bộ ủy khuất. Lăng Nặc trắng mắt, không thèm nhìn nàng.

"A, hảo mệt, ngủ." Vũ Văn Hiên vờ như không nhìn thấy Lăng Nặc xem thường mình, đánh ngáp cởi quần áo.

"Ngươi làm gì?" Lăng Nặc thực khẩn trương hỏi.

"Làm gì? Ngủ a! Mệt mỏi một ngày ngươi không mệt a, ta mệt muốn chết rồi." Vũ Văn Hiên nói đến thực vô tội, quần áo cũng cởi xong, đã muốn tiến vào trong chăn.

Lăng Nặc hết ngơ ngác, như thế nào cùng với mẫu hậu nói không giống với a! Bỏ qua thắc mắc Lăng Nặc cũng cởi áo ngoài nằm xuống. Vừa yên vị, Vũ Văn Hiên liền nghiêng người ôm nàng, thân mình cũng dán sát vào nàng, Lăng Nặc toàn thân cứng đờ.

"Ha ha" Vũ Văn Hiên cười cười.

"Ngươi cười cái gì!"

"Không có gì, động phòng cũng không phải là như vậy qua, ta đến nói cho ngươi động phòng là phải như thế nào".....

Trong phòng cảnh xuân vô hạn, đêm vẫn còn dài........


:))