Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 18: Lễ vu lan




Nửa đêm an tĩnh, dưới ánh trăng sáng,chỉ có tiếng côn trùng rúc rích.

Đường Phi nằm ở trên ghế dướigiàn hoa tử đằng, nhìn ánh trăng tròn trên trời đêm mà ngẩn người. Một mái tóc dài mềm mại đen như mực phủ xuống mặt sau lưng ghế dựa, để mặc những làn gió mát thổi khô tóc. Ưu nhi đứng ở phía sau hắn, hai mắt dừng ở trên bóng dáng hắn, mang theo mê luyếnthật sâu, cùngmột loại ưu tưthản nhiên.

Ngoài viện truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, Ưu nhi rùng mình, nhanh chóngổn định tâm thần cúi đầu, không dám tiếp tục liếc mắt nhìn Đường Phi.

Phượng Thần Anh đi chậm rãi thong thả đến phía sauĐường Phi, theo ánh mắt hắn nhìn về phía ánh trăng vàng chiếu sáng trên trời, thật sáng, thật tròn.

“Ngày mai chính là mười lăm đi?” Phượng Thần Anh thản nhiên nói. Cúi đầu nâng tay thưởng thức mái tóc đem mượt của hắn, để sát vào chóp mũi hít mấy hơi, mộtmùi thơm ngát thấm vào tâm làm cho bản thân có chút trầm mê, Phượng Thần Anh thoải mái thở dài.

“Hình như là phải, ánh trăng đều tròn như vậy.” Đường Phi không để ý đến động tác của Phượng Thần Anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bầu trời đêm.

Phượng Thần Anh cười cười, cầm lấy chiếc lược bằng ngà voi để ở một bên, bắt đầu giúp Đường Phi chải tóc, động tác chăm chú mà ôn nhu. Tự sau ngày Đường Phi nói “Hảo”, hắn đã bắt đầu danh chính ngôn thuận ở Tố Tâm viện tiến dần từng bước. Vàng bạc châu báu,gấm vóc lụa là Đường Phi không thích, hắn liền không đưa tới nữa. Đường Phi thích đọc sách, hắn liền thu tập một đống lớn nào là danh gia điển tịch, dân gian tiểu thuyết, thần thoại truyện ký,mang qua cho hắn. Đường Phi không thích tranh cãi ầm ĩ, chỉ thích im lặng, hắn liền cho mang mộtmớ trà thượng phẩm đến viện của hắn, một người đọc sách, một người phẩm trà, cứ như vậy ngồi một buổi chiều. Tuy rằng Đường Phi phản ứng lãnh đạm, nhưng hắn vẫn đang thể hiện bản thân chính là một hảo tình nhânbiết săn sóc và trách nhiệm, nhìn ôn nhu trong mắt hắn có thể khiến người khác mềm ra như nước.

“Không bằng ngày mai, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi.” Đường Phi bỗng nhiên nói, hắn nghe thấy được trong phủ nồng đậm mùi đàn hương. Hương vị như vậy, hắn rất quen thuộc, nhớ rõ mười một tuổi năm ấy, thời điểm người mà hắn gọi là “phụ thân” chết, loại hương vị này quấn quanh hắn ước chừng bảy ngày.

Phượng Thần Anh ánh mắt lung linh, khóe miệng khẽ cong, nói: “Hảo.”

Mười lăm tháng bảy, lễ Vu Lan.(rằm tháng bảy âm lịch ấy)

Đường cái bình thường đều phồn hoa náo nhiệt hôm nay lại không giống như mọi ngày, cơ hồ từng nhà đều ở trước cửa đều đặt một cái bồn vu lan cùng lư hương, sau đó thắp nến, đem giấy tiền vàng bạc đốt xuống âm phủ để tế những thân nhân đã qua đời. Hoạt động tế tự như vậy đều duy trì trong toàn bộ tháng bảy, tháng này là tháng quỷ môn quan mở cửa, bách quỷ hoành hành, thậm chí ngay cả địa hạ Diêm La cũng không thể quản được. Ở thời điểm đó, các nhà các hộ đều cực lực tráng xuất môn, việc đi lên núi lại càng bị cấm, thế hệ trước nói rằng, loại địa phương này dễ dàng bị quỷ bắt đi làm thế thân.

Đường Phi đối vớingày hội truyền thống của Trung Quốc vẫn có chút hiểu biết, bất quá ở thế kỷ hai mươi mốt,lễ hội này chỉ diễn ra vào hai ngàymười bốn hoặc mười lăm tháng bảy.

Cùng Phượng Thần Anh ở trên đường cái Miên Cẩmthành, nơi nơi đều là tro tàn bay trong không trung, trong chóp mũi tất cả đều là mùi hương nến, Đường Phi nhịn không được hắt xì mất cái. Phượng Thần Anh ở một bên xem chỉ cười cười, lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay đưa cho Đường Phi, nói: “Không quen hương vị như vậy? Các ngươi bên kia không có tế tự sao?”

Đường Phi tiếp nhận khăn xoa xoa cái mũi: “Có, bất quá không kéo dài như thế, bình thường không phải vào mười bốn thì chính là mười lăm, đốt xong giấy tiền thì xem như đã xong.”

“Đối với tổ tông đại bất kính như thế? Không sợ gặp báo ứng?” Phượng Thần Anh nhíu mày nói.

“Chuyện bất kính hơn nữa cũng đều đã làm, cho nên quốc gia chúng ta thường xuyên gặp phải báo ứng, thiên tai nhân họa đặc biệt nhiều.” Đường Phi ăn ngay nói thật, ở thời điểm biến động quốc gia trong một thập kỷ kia, cho dù là miếu Ngọc Hoàng đại đế bọn họ cũng đều dám phá, vì cái gọi là “cách mạng” mà những chuyện phụ tử tương tàn thường xuyên trình diễn, bất quá chỉ đốt một ngày giấy tiền thì đã tính là gì?

“Ngươi......” Phượng Thần Anh còn chưa nói xong, chợt nghe Đường Phi kêu một tiếngsợ hãi.

“Hà Tịch?” Đường Phi lập tức đi qua, Phượng Thần Anh sắc mặt khẽ biến, cũng đi theo tới.

Hà Tịch không chỉ đi một mình, còn có Liễu Nghịcùng Thuần Vu Quyếtngày đó đã gặp qua. Chỉ là tiểu quỷ kêu Thuần Vu Quyết kia, hốc mắt phiếm hồng, một bộ dáng vừa mới khóc xong, chắc là vừa mới bái tế thân nhân?

“Đường Phi ? Ngươi như thế nào......” Hà Tịch chú ý tới Phượng Thần Anh ở phía sau Đường Phi, nghi hoặc một chút mới nói: “Ngươi cũng đi ra bái tế ngườithân?”

“Không phải, chỉ là nghĩ ra ngoài đi dạo một chút.” Đường Phi chú ý tới vạt áo ba người bọn họ đều dính chút cỏ dại, hẳn là mới từ ngoại ô trở về .

“Đường Phi, bọn họ là bằng hữu của ngươi?” Phượng Thần Anh tiến lên một bước, tayrất tự nhiên khoát lên eo của Đường Phi hỏi. Hắn đã sớm từ chỗ Ưu nhi biết chuyện Đường Phi gặp qua những người này, cho nên tuyệt không kỳ quái.

Đường Phi nhíu nhíu mày, cẩn thận tiến lên một bước né tránh tay hắn, sau đó đối Hà Tịch nói: “Phải rồi, đây là bằng hữu của ta, Phượng Thần Anh.” Quay đầu lại nói với Phượng Thần Anh: “Bọn họ là bằng hữu ta nhận thức trước đó không lâu, vị này là Hà Tịch, vị này là Liễu Nghị, đây là Thuần Vu Quyết.” Kỳ thật đối với Liễu Nghịcùng Thuần Vu Quyết, hắn một chút cũng không rõ ràng, chỉ là nhân tiện giới thiệu lẫn nhau mà thôi.

Phượng Thần Anh gợi lên khóe môi, Hà Tịch?

“Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Phượng Thần Anh chắp tay chào hỏi. Hà Tịch cùngLiễu Nghịcũng trả lễ cho hắn, chỉ duy có Thuần Vu Quyết là thờ ơ, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước.

“Thật có lỗi, đệ đệ của ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.” Liễu Nghị lập tức đi ra hoà giải. Thuần Vu Quyết hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, giống như đang nói “Ai là đệ đệ ngươi”!

Phượng Thần Anh bất động thanh sắc ở trên gương mặt tinh xảo của Thuần Vu Quyết quét một vòng, hắn vốn yêu thích mĩ nhân, cho nên liền tha thứ hắn vô lễ, nói: “Không sao.”

“Chúng ta đang định đến một Tao Nhã lâu dùng cơm trưa, hẹn trước không bằng ngẫu ngộ, Đường huynh cùng Phượng huynh liệu có nể mặt đi cùng?” Liễu Nghị mời nói.

Hà Tịch dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đường Phi, Đường Phi lập tức nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phượng Thần Anh ánh mắt chợt lóe, sau đó quay đầu sủng nịch nhìn Đường Phi nói: “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, dù ngươi đi đâu ta cũng đều đi theo.”

Đường Phi mắt trắng dã liếc hắn, thật sự là không thấy qua kẻ nào thích diễn trò như vậy!

Đường Phi là lần đầu tiên đến Tao Nhã lâu, thoạt nhìn tửu lâu này rất to lớn trang nhã, hắn sợ chi phí rất cao bản thân sẽ không trả nổi. Tiền của hắn đều dùng làm lộ phí trở về, làm cái gì đều phải tính toán.

Mãi cho đến khi gọi xong đồ ăn, Đường Phi mới biết được hôm nay chính sinh nhật Hà Tịch.

“Hôm nay là sinh thần củangươi?!” Đường Phi kinh ngạc nhìn Hà Tịch, hắn cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị.

“Bất quá chỉ là một cái sinh thần mà thôi, huống hồ cũng là một ngày như mọi ngày, không cần để ý nhiều.” Hà Tịch nhìn ra ý nghĩ của Đường Phi, thản nhiên giải thích. Hắn không muốn Đường Phi nghĩ là hắn cố ý che dấu sinh thần, chỉ vìngày sinh của hắn lại nhằm lễ Vu Lan, vốn là điềm xấu, huống chi còn là ngày bách quỷ hoành hành, có thể tránh được thì cứ tránh.

Đường Phi nhíu nhíu mày, hắn trước kia nghe nói qua người có bát tự sinh vào ngày lễ Vu Lan, chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh,khắc cha khắc mẹ khắc gia tộc. Nhưng Đường Phi chưa bao giờ tin tưởng những chuyện này, cho dù rất nhiều chuyện ly kì đã xảy ra trên người mình, hắn cũng vẫn không tin chỉ một cái ngày sinh lại có thể quyết định được sinh tử người khác.

“Thật có lỗi, hôm nay sinh thần của ngươi, ta lại cái gì cũng đều không chuẩn bị.” Đường Phi mang theo xin lỗi nhìn Hà Tịch, Hà Tịch mỉm cười, nói: “Có lòng là tốt rồi, không cần câu nệ hình thức.”

“Đúng vậy, mọi người đều nói không quan hệ, Đường Phi ngươi không cần để ý!” Phượng Thần Anh bị bỏ mặc ở một bên, có chút giấm chua nói, cư nhiên trước mặt hắn quan tâm một nam nhânkhác như vậy?!

“Đúng vậy, Đường huynh không cần quá khách khí, chúng ta và Hà Tịch cùng đi ăn một bữa cơm rau dưa là đủ, tâm ý quan trọng hơn hình thức.” Tần Nghị phe phẩy cây quạt nói, sau đó quay đầu hỏi Thuần Vu Quyết: “Tiểu Quyết, ngươi xem ta nói đúng không?”

“Hừ !” Thuần Vu Quyết hừ lạnh một tiếng, quay đầu tránh đi hắn, biểu tình trên mặt không chút biến hóa.

Đúng lúc này thì một thị nữ mang đồ ăn đến, đánh vỡ kinh ngạc xấu hổ của Tần Nghị.

Đường Phi nhìn Hà Tịch ngồi ở đối diệnhắn, lại nhìn lướt qua thức ăn phong phú trên mặt bàn. Như thế nào không có trứng gà? Linh quang chợt lóe, Đường Phi có chút hưng phấn đứng lên, hắn đã biết tặng cái gì cho Hà Tịch!

“Cô nương, xin hỏi phòng bếp nơi này của các ngươi, có thể cho tại hạ mượn dùng một chút không?” Đường Phi xoay người nói với thị nữ đang đứng ở một bên: “Ta có thể trả bạc cho các ngươi.”

Tiểu thị nữ kia ngẩng đầu, thấy rõ dung mạo Đường Phi gương mặt tròn nhỏ nhắn không khỏi ửng hồng, tiểu cô nương mười sáu mười bảy, luôn đối với những nam tử vĩ ngạn,cao lớn anh tuấn, tràn ngập dương cương có hảo cảm. Ngập ngừng nói: “Khả, có thể, thỉnh công tử, mời đi theo ta.”

Đường Phi có chút buồn cười, làm cho hắn nhớ tới trước kia thời điểm học đại học cũng là như vậy, Trần Thầncùng hắn đi dạo phố, 95% tiểu nữ sinh đều đã chủ động đi tới xin số điện thoại của hắn, khi đó Trần Thần còn thường xuyên ghen tị hắn cao lớn hơn người thường, cảm thán ông trời cho hắn một gương mặt đào hoa.

“Làm phiền cô nương.” Đường Phi đối tiểu thị nữ nói, sau đó quay đầu nói với Hà Tịch: “Lễ vật cho ngươi.” Nói xong, liền lưu lại đám ngườiở trong phòng, đi theo tiểu thị nữ ly khai.

Phượng Thần Anh có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Phiđi xa, sau đó bất động thanh sắc nhìn Hà Tịch liếc mắt một cái. Hà Tịch nhận thấy ánh mắt Phượng Thần Anh có chút địch ý, sau đó đối hắn lạnh nhạt cười.

Phượng Thần Anh khóe miệng trừurút, lập tức quay đầu nói vớiTần Nghị: “Phượng mỗ thật đúng là không biết đương triều thái tử cư nhiên sửa thành họ Liễu, như thế nào, làm thái tử đã lâu nên muốn đổi một thân phận khác?” Lời này khó có thể nói trước mặt Đường Phi, nhưng Đường Phi vừa đi Phượng Thần Anh liền vạch trần thân phậnTần Nghị.

“Ha ha a, Phượng các chủ nói đùa, cũng giống như tiểu nam sủng kia của ngươi thôi, hành tẩu giang hồ sao có thể không chuẩn bị vài cái tên giả để thỉnh thoảng dùng tới?” Tần Nghịkhép cây quạt lại, vẻ mặt hiền lành nói với Phượng Thần Anh. Hắn sớm biết Phượng Thần Anh đã nhìn ra thân phận chân thật của hắn, chỉ là ngại Đường Phi nên mới không thể không giả ngu.

“Nga ? Tiểu nam sủng này của ta nhưng thật ra đầu óc rất đơn giản, lời hắn nói là thật là giả,dựa vào sự khôn khéo của thái tử soa lại không nhìn ra? Chắc là phượng mỗ gần đây sủng hắn thái quá, rêu rao đến mức rước lấy một ít dò xét không cần thiết của người khác a?” Phượng Thần Anh mắt phượng khẽ híp lại, phe phẩy cây quạt nói.

“Phượng các chủ lo lắng quá nhiều, thái tử cùng tại hạ vàĐường huynh nhận thức, thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, Các chủ thần thông quảng đại như vậy, không có khả năng không biết đi?” Hà Tịch bưng lên tách trà trong tay nhấp một ngụm, giương mắt nhìn Phượng Thần Anh.

“Ha ha a, quả nhiên là đệ nhất mưu sĩ của đương triều thái tử, tài ăn nói không tồi.” Phượng Thần Anh lạnh lùng nhìn Hà Tịch, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

“Huống hồ, lấy dáng người cùng phong thái của Đường huynh, cũng không giống nam sủng, lúc trước thời điểm chúng ta kết giao căn bản cũng không biết thân phận của Đường huynh. Cho dù là hiện tại, chúng ta cũng nhìn không ra hắn cùngPhượng các chủ, lại có quan hệnhư vậy.” Hà Tịch cười nhẹ, trong giọng nói có chút khiêu khích. Đường Phi đối với Phượng Thần Anh lãnh đạm, cho dù là người mùcũng có thể nhìn ra!

Tần Nghị sửng sốt, có chút đăm chiêu nhìn về phía Hà Tịch, cảm tình của hắn thông thường sẽ không lộ ra ngoài, lại càng không chủ động khiêu khích đối thủ, cư nhiên lại nói ra những lời như vậy?

Phượng Thần Anh cứng họng, nửa ngày không nói ra lời. Ngay tại thời điểm không khí dần dần đông lạnh, Đường Phi đi mượn phòng bếp người khác rốt cục đã trở lại.

Đường Phi cầm một cái khaytrên tay, trên khay đặt một cái đĩamỏng manh, trên cái đĩa chính là hai quả trứng gà luộc.

Lòng đỏ vàng óng ánh vẫn chưa hoàn toàn nấu chín, nằm ở trên lòng trắng hơi hơi lay động.

Đường Phi đem cái đĩa bày ra trước mặtHà Tịch, chỉ bỏ thêm một ít gia vị muối,trứng gà lại tản ra hương khímê người, chính giữa vàng óng ánh làm cho người ta vừa thấy liền có cảm giác thèm ăn.(trứng luộc lòng đào á)

“Cái này, ách, là ta làm, trứng gà luộc chưa chín tới, xem như hướng ngươi chúc thọ đi......” Đường Phi có chút ngượng ngùng hiếm thấy, ánh mắt lóe ra không dám nhìn Hà Tịch.

Hà Tịch kinh ngạc nhìn Đường Phi, nguyên lai Đường Phi còn có thể nấu ăn? Hơn nữa xem qua hình thức cũng không tệ, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!

Phượng Thần Anh càng kinh ngạc nhìn Đường Phi, chuyện Đường Phi biết nấu ăn hắn cư nhiên không biết ?! Hơn nữa trù nghệ dừng như cũng không tồi! Bất quá kinh ngạc qua đi, một cỗ lửa giậnvô danh liền tràn tới, Đường Phi cư nhiên trước mặt hắn nấu ăn để lấy lòng một nam nhânkhác! Chỉ là Phượng Thần Anh rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, thậm chí ánh mắt nhìn Đường Phi còn dẫn theo một tia sủng nịch tán thưởng, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết nấu ăn?”

Đường Phi nhìn về phía Phượng Thần Anh, bị ánh mắt sủng nịch của hắn làm sửng sốt, sau đó gật gật đầu xem như trả lời với hắn.

“Thật là nhìn không ra, Đường huynh còn có chiêu này, tiểu đệ cam bái hạ phong!” Tần Nghị hâm mộ nhìn Hà Tịch, hai quả trứng gà xinh đẹp kia, vừa thấy liền biết ăn rất ngon, Hà Tịch thật sự là hảo phúc khí a! Sau đó quay đầu nhìn lạiThuần Vu Quyết đang ngồi bên cạnh chính mình,vị kia từ đầu tới đuôi đều đem người khác không đưa vào mắt, tự ngồi chăm chú gắp thức ăn mỹ vị trên bàn, không thể không thở dài, hắn như thế nào lại để tiểu hỗn đản này lọt vào tâm chứ? Nếu không phải mìnhnắm quyền lực trong tay, có thể giúp hắn thayca ca báo thù, chỉ sợ hắn liếc mắt nhìn mình một cái cũng không thèm? Tần Nghị lại ai oán thở dài.

Ánh mắt Hà Tịch ở trên hai người bọn họ dao động một chút, sau đó điềm đạm cười cầm lấy muỗng ở một bên múc một chút lòng đỏ trứng để vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp. Hương vị mềm mại mang theo một chút ngọt, lại hoàn toàn không có mùi tanh thường thấy của trứng gà, khẩu vị rất mới mẻ, nhưng lại vô cùng tốt.

Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi ở một bên đang có chút khẩn trương nhìn hắn, sau đó sáng sủa cười, nói: “Ăn ngon lắm.”

Đường Phi cũng giương lên một nụ cườiđiềm đạm, nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Trứng gà luộc chưa chín tới, là thức ăn duy nhất Đường Phi biết làm, cũng là thức ăn màTrần Thần thích ăn nhất. Nhìn Hà Tịchtinh tế nhấm nháp trứng gà, Đường Phi vẫn không thể tránh khỏi đem tình cảm vớiTrần Thần đại nhập đến bên trongHà Tịch. Hai ngườigiống nhaunhư thế, nếu như muốn thờ ơ, thật sự là không thể làm được?

Trong khi ăn, Phượng Thần Anh biểu hiện ra cẩn thận cùng săn sóc đối với Đường Phi, cũng biểu hiện ra sự hào phóng đối với “tình địch” Hà Tịch. Chẳng những không chút nào oán giận đối với việc Đường Phi nấu ăn cho người khác, mà còn đem Đường Phi hầu hạ thư thư phục phục. Đường Phi muốn ăn cá, hắn liền đem cá gỡ hết xươngđưa đến trong báthắn. Đường Phi muốn ăn canh, hắn liền đem canh múc vào trong bát đợi cho độ ấm vừa phải,mới đưa cho hắn uống. Chuyện này làm Đường Phi xấu hổ vô cùng, nhưng đương sự lại bày ra một bộ dángkhông có phát hiện, đối với hắn càng lúc càng ân cần.

Săn sóc còn có chút cẩn thận, đây là cảm giác của Đường Phi. Cho nên một hồi về đến Phượng Tê Các, Đường Phi liền nhịn không được lôi kéo Phượng Thần Anh hỏi: “Ngươi hôm nay làm sao vậy?”

Phượng Thần Anh sửng sốt, lập tức có chút cô đơn cười cườinói: “Không có gì, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi đi? Sớm nghỉ ngơi một chút, đêm nay ta sẽ không quấy rầy ngươi .”

Đường Phi vẻ mặt khó hiểu, đây là Phượng Thần Anh?!

“Phượng Thần Anh,” Đường Phi nhìn hắn cười lạnh: “Ngươi có cái gì bất mãn cứ việc nói thẳng, bày ra bộ dáng này cho ai xem?”

Phượng Thần Anh chấn động, mạnh mẽ xoay người bắt lấy cánh tay Đường Phi,thấp giọng quát: “Ta giả vờ giả vịt?! Đúng vậy, ta là giả vờ giả vịt, nhìn người mình thích đối tối với người khác liền để bụngnhư vậy, đối với người khác có thể cười sáng lạn lại không chịu bố thí một cái mỉm cười cho ta! Ta thì chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý tới, còn phải cười vui vẻ lấy lòng ngươi! Làm cái gì cũng đều thật cẩn thận, sợ chọc giận ngươi sinh khí! Sợ ngươi thật vất vả mới cho ta cơ hội mà talại đánh mất! Ta, Phượng Thần Anh sống hai mươi ba nămcó khi nào phải chịu uất ức như vậy?! Nếu không phải bởi vì thật sự thích ngươi, ta mới không ngại bị coi thường mà ba ba chạy đến trước mặt ngươi,chọc cho ngươi ghét bỏ!”

Đường Phi ngẩn ra, nhìn ánh mắt Phượng Thần Anh hơi hơi đỏ lên, nhưng lại nhất thời nói không ra lời!

Phượng Thần Anh cũng cảm giác được chính mình thất thố, nhanh chóng thu liễm tâm thần, buông Đường Phi ra vội vàng nói một câu: “Thật có lỗi, ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Sau đó không quay đầu lại bước đi.

Đường Phi sững sờ ở tại chỗ, chẳng lẽ, hắn thật sự hơi quá đáng? Hắn đối với Hà Tịch là một loại tình cảm không thể nói rõ ràng minh bạch, hắn biết nguyên nhânphần lớn là bởi vì Trần Thần. Nhưng là, vì cái gì vừa rồi nhìn đến ánh mắt bi thương của Phượng Thần Anh, hắn bỗng nhiên có một chút áy náy? Có lẽ, hắn thật sự đối với hắn quá mức lãnh đạm đi......

Sáng sớmngày hôm sau, Phượng Thần Anh giống như thường lệ đúng giờ xuất hiện ở tiểu viện của Đường Phi. Nhìn Đường Phi ánh mắt trước sau như một lộ vẻ thâm tình, ngẫu nhiên cũng sẽ nói một hai câu dí dỏm khiến Đường Phi vui vẻ, giống như việc tối hôm qua bỗng nhiên thất thố chưa từng phát sinh.

Đường Phi có chút mất tự nhiên nhìn mắt Phượng Thần Anh, nhưng không giống như trước đối hắn xa cách, còn tiếp đón hắn cùng nhau ăn điểm tâm.

Phượng Thần Anh nhìn cái đĩa đựng hai quảtrứng gà luộc chưa chín tới, sau đó giương mắt nhìn về phía Đường Phi. Đường Phi xoay qua né tránh tầm mắthắn, có chút không được tự nhiên nói: “Ta thấy hôm nay đưa tới vài quả trứng gà mới nên mới làm ......”

Phượng Thần Anh cười không đáp lời, cầm lấy thìa nhỏ bên cạnh một ngụm đưa vào miệng.

Phượng Thần Anh dùng ánh mắt tinh lượng nhìn Đường Phi, miệng còn ngậm cái thìa nhỏ, khóe môi vẽ ra một tươi cườikinh hỉ. Vừa đưa vào miệng, liền có một hương vị ngọt ngào, không có bất luận mùi tanh gì, đây là trứng gà luộc ngon nhất mà hắn từng nếm qua!

Khó có được nhìn thấy Phượng Thần Anh bày ra một bộ mặt trẻ con như vậy, Đường Phi không khỏi bật cười, hỏi: “Ăn ngon sao?”

Phượng Thần Anh mạnh mẽ gật đầu, sau đó hai ba miếng liền đem trứng gà còn lại toàn bộ đưa vào bụng, ăn xong còn chưa hết liếm liếm miệng, cuối cùng còn chắc chắc lưỡi.

Đường Phi tươi cười trên mặt so với vừa rồi còn sáng lạn hơn, trong ánh mắt vắng lặng lộ ra một ít độ ấm. Hắn chưa bao giờ biết Phượng Thần Anh khi ăn thứ mình thích, lại giống như -- tiểu cẩu!

Phượng Thần Anh ăn xong trứng gà mới nhấc đầu, đã bị tươi cười của Đường Phi hút hồn, tâm, trong nháy mắt có chút rối loạn.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, khắp nơi yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng kêu rả ríchcùngvới tiếng lá cây bị gió thổi kêu “sàn sạt”.

Đột nhiên, một đạo bóng đen nhanh chóng phi vào Liễu viện của Ngũ Phi.

Ngũ Phi chỉ mặc một kiện sa y mỏng manh căn bản không có tác dụng che chở thân thể, lười biếng nằm trên nhuyễn tháp. Hắc y nhântrước mắt chính là đang làm càn đánh giá thân thể tuyết trắng mê người của hắn.

“Ngày mai Phương Lâmlên công đường, nhất định sẽ ra khỏi phủ. Phượng Thần Anh muốn cùng Hiền vương đến Phổ Đà tự dâng hương, ngày mai chính là thời cơ tốt nhất để ngươi xuống tay. Về phần Ưu nhi kia, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn ở lại trong phủ không ra được, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng thất thủ. Bằng không, chủ tử trách tội xuống, ta cũng không bảo vệ được ngươi.” Ngũ Phi nhắm mắt lại miễn cưỡng nói.

Hắc y nhân mạnh mẽ tiến lên ôm lấy Ngũ Phi, một bên vội vàng hôn môi hắn, một bên thở hổn hển nói: “Ta nhất định sẽ không cho ngươi thất vọng ......”

Diên Phi viện.

Thiết Hoán nhìn Phượng Thần Anh, chờ hắn ra lệnh.

“Đừng đi quấy nhiễu bọn họ, để mọi việc diễn ra bình thường. Có ngườimuốn đùa giỡn xiếc khỉ cấp bổn tọa một trận vui vẻ, bổn tọa chẳng lẽ không hãnh diện sao?” Phượng Thần Anh tay đang cầm một cuốn tiểu thuyết trung hương dã chí quái, một bên vừa đọc vừa nói.

“Dạ.” Thiết Hoán nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Kia, có cần phái người âm thầm bảo hộ Phương Lâm công tử không?” Tuy rằng bọn họ đã sớm hạ quyết tâm lợi dụng Phương Lâm đem người đứng phía sau Ngũ Phikéo ra, nhưng dù sao cũng không biết thế lực sau lưng Ngũ Phi là thế nào, nếu Phương Lâm thật sự xảy ra chuyện sẽ thực phiền toái.

Phượng Thần Anh ánh mắt chợt lóe, nhớ tới tươi cười sáng nay, nói: “Không cần, bổn tọa cũng muốn nhìn xem thử hắn rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.” Chỉ là hắn không thể tưởng được buổi tối ngày đó lộ ra chút yếu đuối lại có thể đổi lấy quan tâm của Đường Phi, đối với hắn càng ngày càng có hứng thú. Nếu, Đường Phi lâm vào nguy hiểm như vậy, có thể tự dựa vào bản thân an toàn trở ra không? Phượng Thần Anh giương lên một nụ cười ác liệt, hắn thật sự rất muốn nhìn thử xem!

---------------------

Lời tác giả:Chương tiếp theo có ngược, thỉnh chư vị chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ~.~

Editor:Ngược cũng thường thôi, không cần lo lắng quá, ngược chân chính còn lâu mới lên sàn diễn mà =))