Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 62




Đường Phi đã vài tháng chưa có tới Phương Hoa Lâu. Nơi này trước sau như một, tao nhã phú quý, mỹ nữ vẫn đa số thắng thiểu số, trong Lâu vẫn không còn chỗ ngồi.

Đường Phi miễn cưỡng cười với Yến Tự đang dán trên cười mình mạnh mẽ phao mị nhãn, đương nhiên lão bản nương nơi này cũng quanh năm như một, nhiệt tình như lửa.

Vẫn là Mặc Trúc ở một bên thật sự nhìn không được, ho nhẹ một tiếng cảnh cáo nói: “Khụ khụ, Yến lão bản, nếu như bị lão gia biết ngài minh trương mục đảm chiếm tiện nghicông tử như vậy, khẳng định sẽ phải lấy hầm rượu ngon trả lại.”

Yến Tự cả người cứng đờ, dùng khăn lụa đỏ tươi che lại đôi môi đậm son, ha ha cười nói: “Ta chỉ là đã vài tháng không gặp Đường công tử, nhất thời kìm lòng không đậu! Sờ sờ một chút cũng sẽ không thiếu khối thịt nào!” Tuy rằng miệng nàng nói như vậy, nhưng người cũng đã ly khai Đường Phi, tay lại vẫn gắt gao kéo cánh tay Đường Phi không buông, nói: “Công tử, ngươi đã thật lâu không có tới, tuy nói hôm nay là vì mua điểm tâm cho Phượng gia. Bất quá, ta vẫn muốn mời công tử ngồi xuống uống bát trà, không biết công tử có nể mặt hay không?”

Đường Phi tránh đi mị nhãn của Yến Tự, ngữ khí có chút khó xử: “Yến lão bản cũng không phải không biết con người Thần Anh, nếu bị hắn biết, Yến lão bản không xong, thì Đường mỗ cũng không hơn gì.” Đường Phi rất ít khi yếu thế, nhưng muốn mau chóng thoát khỏi người xinh đẹp phiền toái này, vẫn là tận lực làm bộ dáng ủy khuất như bất đắc dĩ khuất phục dưới uy phong của Phượng Thần Anh.

“Hừ! Phượng gia kia quả là một bình dấm chua bá đạo!” Yến Tự buồn bực phủi, oán giận nói: “Lúc trước ngươi cùng Hà công tử kia ở chỗ này uống trà nói chuyện, hắn liền lặng lẽ tránh ở trên lầu xem lén! Ghen tị sinh hờn dỗi cũng không tìm đương sự lý luận, lại thích ở chỗ ta uống rượu giải sầu! Uống rượu thì thôi đi, còn ồn ào cái gì mà ‘Ta thương hắn như vậy,vì cái gì hắn cả tươi cười cũng không nguyện bố thí cho tamột cái’, ngươi nói có tức hay không? Lúc trước mỗi khi uống quá chén, nếu không phải lão nương có lòng từ bi thu lưu hắn, hắn không biết đã sớm say chết ở góc nào rồi! Còn có thể như bây giờ ôm mỹ nhân về? Hiện tại lão nương sờ soạng người của hắn một chút thì đã là gì? Coi như cấp lão nương tiền thưởng đi!” Dứt lời, vừa vặn có một nữ hầu mang điểm tâm đã làm tốt tới, Yến Tự liền theo nàng ra ngoài, tự mình giúp Đường Phi đóng gói điểm tâm.

Đường Phi lẳng lặng đứng tại chỗ, cảviệc Yến Tự đi rồi cũng không biết, bên tai vẫn vang vọng lời Yến Tự nói. Mặc kệ Yến Tự là cố ý nói những lời này cấp Đường Phi nghe,hay là vô tình tiết lộ bí mậtcủa Phượng Thần Anh, nhưng câu đó ở trong lòng Đường Phi kích khởi gợn sóng, thật lâu không thể bình phục là sự thật.

Nguyên lai, Phượng Thần Anh vẫn vụng trộm tránh ở chỗ tối nhìn hắn cùng Hà Tịch. Đường Phi bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, trên mặt mang theo ngọt ngào cùng sung sướng hiếm có, tên kia không phải nói sẽ không làm loại chuyện ngây thơ như vậy sao? Thật sự là không đáng yêu......

Mặc Trúc vụng trộm quan sát Đường Phi, nụ cười ngọt ngào minh lãng trên mặt kia khiến tâm của Mặc Trúc thoáng lung lay. Gắt gao che ngực, Mặc Trúc mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, vụng trộm nhìn nhìn chung quanh, trong Lâu hơn phân nửa nữ tử sắc mặt ửng hồng, khóe miệng mỉm cười lén lút đánh giá Đường Phi. Đáng chết, công tử bộ dạng anh tuấn, tươi cườixứng thượng như vậy, thật sự muốn đem linh hồn nhỏ bé của người khác đều câu đi! Khó trách thậm chí ngay cả lão gia cũng đã rơi vào trong đó!

Chỉ chốc lát sau, Yến Tự dẫn theo một cái đại thực hạp (hộp đồ ăn)màu đỏ thắm đi ra, xem như thế, bên trong sẽ không chỉ có hoa quế cao cùng đậu phộng tô.

Yến Tự tươi cười tiêu sái bước đến, Mặc Trúc tiến lên tiếp nhận thực hạp, cảm thấy nặng đến hoảng sợ, này giống như đã bỏ rất nhiều đồ này nọ a!

Nhìn đến Đường Phi ánh mắt dòhỏi, Yến Tự cười cười, giải thích: “Tuy nói Phượng gia người nọ có điểm bá đạo ích kỷ, cũng có điểm ngây thơ, bất quá hắn tốt xấu gì cũng đã giúp đỡ Phương Hoa Lâuta lâu như vậy. Hắn không phải bị thương sao? Phương diện này có chút canh dược bổ thân thể này nọ, phân lượng hơi nhiềumột chút, ta xem như cho thêm công tử một phần. Nhìn ngươi gầy nhiều như vậy, đã vài ngày chiếu cố Phượng gia hẳn là thực vất vả đi? Ngươi cũng nên bồi bổ.”

Đường Phi đối Yến Tự cảm kích cười cười, sau đó trịnh trọng cảm tạ Yến Tự: “Cám ơn.” Không có giả dối an ủi hoặc làm bộ làm tịch lo lắng, Yến Tự tâm ý rõ ràng chân chân thật thật đặt ở thực hạp ba tầngnày. Đường Phi là thật sự cảm kích Yến Tự.

Yến Tự sửng sốt, rồi sau đó lộ ra một cái điềm đạm cười, không giống nụ cười quyến rũthưòng lui tới, mà là thản nhiên cười yếu ớt. Yến Tựnhư vậy, còn đẹp hơn trước, giống như một đóa phù dung xuất thủy, thanh tao mà nhã nhặn.

Ra khỏiPhương Hoa Lâu không xa, Đường Phi cùng Mặc Trúc đã bị người ngăn cản.

“Hà Tịch?” Đường Phi kinh ngạc nhìn ngườitrước mắt, thái tử phủ bị Ngự Lâm quân vây quanh, Hà Tịch đi ra hẳn là không dễ dàng. Từ khi đánh mất hiềm nghivới thái tử phủ, Đường Phi đối Hà Tịch không còn muốn thất vọngnhư lúc ban đầu, đoán có lẽ Hà Tịch biết chút tin tức gì nhưng không hoàn toàn biết chân tướngsự tình, lại không thể giáp mặt nói cho hắn, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở.

Mặc Trúc vừa định tiến lên, Đường Phi liền phất tay ngăn lại hắn.

Hà Tịch cảnh giác khắp nơi nhìn xung quanh một chút, sau đó tiến lên một bước ghé vào bên tai Đường Phi thấp giọng nói: “Đường Phi, ta bị người theo dõi, không thể cùng ngươi nói quá nhiều chuyện với nhau. Việc này cùng thái tử phủ không quan hệ, ta có thể dùng tánh mạng cam đoan! Nhớ kỹ, ngươi hiện tại rất nguy hiểm, những người đó sớm hay muộn sẽ lại tìm tới ngươi! Cho nên chỉ cần tìm được cơ hội, hãy rời khỏiMiên Cẩm thành! Ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy, những chuyện khác ta cũng không quá rõ ràng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nhanh rời đi!” Nói xong, Hà Tịch không đợi Đường Phi phản ứng, vội vàng bận rộn đi rồi.

Bởi vì ở ngã tư đường nhiều người dày đặc, Mặc Trúc cho dù muốn vận khởi nội lực nghe Hà Tịch nói gì đó cũng vẫn nghe không rõ lắm, chung quanh quá mức ồn ào, hắn chỉ có thể mơ hồ nghe được “Nguy hiểm”, “Rời đi” mấy chữmấu chốt. Hà Tịch kia đến tột cùng là biết cái gì? Hắn tại sao bảo công tử rời đi?!

“Công tử? Công tử?” Mặc Trúc gọi hai tiếng, Đường Phi mới hồi phục tinh thần lại.

“Nga, không có việc gì, chúng ta trở về đi. Chuyện hôm nay nhìn thấy Hà Tịch không cần nói với bất luận kẻ nào, bao gồm Phượng Thần Anh, hiểu chưa?” Đường Phi trầm giọng nói, Hà Tịch mạo hiểm lớn như vậy vội tới cảnh cáohắn, nhất định là đã biết cái gì. Hiện tại thái tử bản thân khó bảo toàn, Hà Tịch lại là gia thần củaTần Nghị, nếu Tần Nghị một khi bị định tội, Hà Tịch kết cục hiển nhiên cũng không tốt. Đối với Hà Tịch, hắn vẫn là dẫn theo chút tình cảmáy náy. Đường Phi nghĩ, ít nhất cũng phải bảo trụ Hà Tịch một mạng.

Đường Phi từng có ân với Mặc Trúc, chuyện này tuy rằng làm cho hắn khó xử, nhưng cũng vẫn đáp ứng.

Thời điểm sắp trở lại Phượng Tê Các, Đường Phi bỗng nhiên dừng bước.

Vốn Đường Phi không có chú ý tới chung quanh có cái gì không thích hợp, chỉ là bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng “Đường Phi”. Tưởng Mặc Trúc gọi hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Mặc Trúc làm sao dám gọi thẳng tên của hắn? Hơn nữa nghe thanh âmnày, thực quen tai, giống như không lâu trước chợt nghe qua...... Nhìn xem Mặc Trúc, hắn tựa hồ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Phi như thế nào bỗng nhiên dừng lại, xem ra là không nghe được vừa rồi có người gọi hắn.

Cảm giác thấyhai đạo ánh mắt mang theo tìm kiếm lại dị thường ôn nhu đang nhìn chăm chú vào mình, Đường Phi theo bản năng ngẩng đầu, thấy được chính diện phía trước đi tới một trung niên nam nhân.

Một thân trường bàomàu đen, đồng dạng là thuần sắc cẩm y. Dáng người cao ngất tinh tráng, bộ mặt nho nhã tuấn lãng, tư thái diện mạo hiên ngang. Quý khí thiên thành, phần tao nhã cùng khí chất của hắn giống như là trời sinh đã vậy, người bên ngoài vô luận như thế nào bắt chước cũng bắt chước không được. Giơ tay nhấc chân liền tản ra khí chất vương giả tự nhiên, khóe môi nhếch lên thản nhiên tươi cười, mang theo bình tĩnh tự tin,gặp biến không sợ hãi.

Một chút so với Tần Nghị còn giống đế vương hơn, một chút so với Phượng Thần Anh còn muốn có khí thế hơn.

Đường Phi giống như bị điểm huyệt đông cứng tại chỗ, muốn động không động đậy được, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không tự giác ngừng lại.

Nam nhânmặt mang mỉm cười kia cứ như vậy cùng Đường Phi gặp thoáng qua.

“Công tử!” Mặc Trúc dùng sức vỗ Đường Phi một chút, lo lắng hỏi: “Công tử ngài làm sao vậy? Như thế nào bỗng nhiên liền ngây ngốc?”

Đường Phi chấn động, mạnh mẽ xoay người nhìn về phía ngã tư đườngrộn ràng nhốn nháo, lo lắng ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh trung niên nam nhânvừa rồi. Nhưng mà, tìm không thấy.

“Mặc Trúc, vừa rồi ngươi có thấy nam nhânkia không?” Đường Phi trầm giọng hỏi.

“Nam nhân? Nam nhângì? Công tử, trên đường người nhiều như vậy, ngài nói là người nào a?” Mặc Trúc kỳ quái theo Đường Phi tầm mắt nhìn lại, lại nhìn không thấy một thân ảnhkhả nghi nào.

Cái gì?! Đường Phi sắc mặt kinh nghi bất định, người kia rõ ràng vừa rồi bước qua ngay bên cạnh chính mình, vì cái gì Mặc Trúc không chú ý tới? Nam nhân giống như hắn vậy, chỉ sợ đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm đi?! Đường Phi lại nhìn lại, vẫn đang tìm không thấy thân ảnh trung niên nam tử. Nhớ tới vừa rồi nam nhânđó hơi hơi gợi lên khóe miệng tươi cười, thực ôn nhu, lại vô đoan làm cho Đường Phi rùng mình một cái. Hắn sẽ không ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ đi?

Đêm đó, Đường Phi cấp Phượng Thần Anh uy thức ăn, vừa suy nghĩ nam nhân buổi chiều đã nhìn thấy. Tổng cảm giác giống như từngở nơi nào gặp qua, ít nhất thanh âm đó khẳng định từng nghe thấy. Đến tột cùng gặp ở chỗ nào?

“Phi nhi, chiếc đũa của ngươi đều sắp đâm vào cái mũi ta rồi......” Phượng Thần Anh thanh âm bất đắc dĩ truyền đến, Đường Phi lập tức hoàn hồn. Nhìn đến bản thân đang cầm chiếc đũa hướng tới cái mũi của Phượng Thần Anh, Đường Phi xấu hổ cười cười, nói: “Thật có lỗi.”

“Phi nhi,” Phượng Thần Anh bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi có phải cảm thấy chiếu cố ta thực phiền toái? Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không bức ngươi.”

“Như thế nào có thể?” Đường Phi bật cười lắc đầu: “Ta khi nào thì nói qua phiền toái? Ta đã nói sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, sẽ dụng tâm mà..... chiếu cố.....” Đúng rồi! Đường Phi mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa đánh nghiêng cái bát trong tay.

Rốt cục nghĩ ra! Nam nhânkia chính là thần bí nhân ngày đó buổi tối xuất hiện ở Diên Phi viện! Không sai, tuy rằng lúc ấy chỉ mông lung nhìn thoáng qua mặt mày người nọ, nhưng riêng thanh âm thì Đường Phi tuyệt đối sẽ không nhận sai!

“Phi nhi, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ?” Phượng Thần Anh có chút lo lắng hỏi, vươn tay ý đồ bắt lấy tay Đường Phi.

“Không có việc gì, không có gì. Ta chỉ là nghĩ hôm nay ở Phương Hoa Lâu, đã quên trả tiền.” Đường Phi tự trấn định xuống, ngồi trở lại bên người Phượng Thần Anh một lần nữa cầm lấy chiếc đũa: “Yến lão bản cũng thật, cư nhiên không nhắc nhở ta.”

“Nguyên lai là chuyện này, đừng ngạc nhiên, không phải chỉ mấy chục lượng bạc sao? Ngày mai ta cho Thiết Hoán mang qua.” Phượng Thần Anh thở phào nhẹ nhõm nói.

“Ân.” Đường Phi đáp lời, gắp một khối lưỡi vịt đút cho Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh hưởng thụ Đường Phi phục vụ, ăn rất ngon.

Nam nhânkia đại khái khoảng bốn mươi tuổi, đối Phượng Thần Anh tựa hồ thực quan tâm, buổi chiều giống như cố ý tớichỗ cùng mình ngẫu ngộ, chẳng lẽ là trưởng bối củaPhượng Thần Anh? Đường Phi nhìn gương mặt Phượng Thần Anh, làn datrắng nõn, phi mi nhập tấn, mắt phượngcó chút hẹp dài hơi hơi nhếch lên, lông mi không dài nhưng lại dày, cái mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm mà mềm mại. Toàn bộ so vớinữ nhân còn xinh đẹp hơn. Nhớ tới buổi chiều gặp được nam nhân đó, Đường Phi nhíu mày, người kia cùng Phượng Thần Anh không có nửa điểm tương tự, nếu miễn cưỡng nói, chính là cổ khí thế khiếp người có vài phần giống nhau. Hay là, tướng mạo Phượng Thần Anh là kế thừa từ mẫu thân?

Nghĩ nghĩ, Đường Phi ho nhẹ hai tiếng, làm bộ như tùy ý hỏi: “Đúng rồi Thần Anh, tới nơi này lâu như vậy, như thế nào không nghe ngươi nói qua chuyện nhà của ngươi?”

Phượng Thần Anh trên mặt tươi cười khẽ đông cứng, Đường Phi mẫn cảm bắt giữ hai tay Phượng Thần Anh, thời điểm bản thân hỏi vấn đề này khẽ run lên một chút không thể nhận ra.

“Như thế nào đột nhiên hỏi ta chuyện đó?” Phượng Thần Anh điềm đạm cười, ngữ khí lại trở nên có chút sắc bén: “Hay là nói, ngươi muốn biết cái gì?”

Một người khi đối mặt người khác hỏi chuyện riêng tư của mình, tổng hội theo bản năng làm ra một cái tư tháiphòng bị. Phượng Thần Anh hiện tại chính là bộ dáng như vậy.

“Ngươi đang phòng bị ta?” Đường Phi cố ý đề cao ngữ khí, dẫn theo điểm ủy khuất khi không được tín nhiệm cùng tổn thương.

Phượng Thần Anh sửng sốt, theo bản năng giải thích: “Không phải, ta chỉ là......”

“Bỏ đi, tùy tiện hỏi ngươi vấn đề này vốn là ta không đúng.” Đường Phi đánh gãy lời Phượng Thần Anh: “Bởi vì bản thân ta là cô nhi, ngươi cũng vẫn không có nói quagia sự liên quan đến mình, cho nên ta chỉ nghĩ ngươi có phải hay không cùng ta không sai biệt lắm?”

Nghe ra Đường Phi chua xót cùng tự giễu, Phượng Thần Anh tâm bỗng dưng đau đớn, sờ soạng cầm tay Đường Phi, nói: “Ta không phải không tin ngươi, chỉ là, bọn họ cũng không ở đây...... Nói hay không nói, không khác nhaunhiều lắm, dù sao bọn họ cũng không về được.” Mẫu thân hắn quả thật là, chết. Phụ thân hắn, ở trong lòng hắn so với chết cũng không khác biệt, dù sao y đời này cũng sẽ không tái mở to mắt nhìn đến nhỉ tử của mình.

“A, nguyên lai chúng ta đều khá giống nhau, đều là không cha không mẹ. Cô đơn kiết lập, cô nhiên một thân.” Đường Phi cầm ngược lại tay Phượng Thần Anh, trong lòng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, quáinhân quả nhiên cùng Phượng Thần Anh không có liên hệ gì.

“Ai nói ta cô nhiên một thân?” Phượng Thần Anh cười nói: “Ta có ngươi.”

“Cái gì?” Đường Phi hơi hơi ngẩng đầu hỏi, vừa vặn lúc này Phượng Thần Anh bỗng nhiên vươn thân về phía trước, cùng Đường Phi mặt đối mặt cách một khoảng cáchchỉ bằng một nửa ngón tay.

“Ta nói ta hiện tại đã có ngươi, không còn là lẻ loi một mình.” Hơi thở ái muội phun ở bên môiĐường Phi, có chút ngứa, cũng có chút làm cho hắn độngtâm.

Phượng Thần Anh cũng tính cứ như vậy tự nhiên mà làm một chút “vận động”sau khi ăn xong, nhưng mà......

Đường Phi một phen đẩy ra Phượng Thần Anh càng dựa càng gần, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Ăn canh, đây là Yến lão bản đưa, hương vị thực không tồi.” Nói xong cũng không đợi Phượng Thần Anh đưa ra kháng nghị, trực tiếp bưng lên bát canh liền hướng miệng Phượng Thần Anh rót vào, thiếu chút nữa liền đem ngườingạt thở.

Xem Phượng Thần Anh vẻ mặt dính nước canh, bộ dángchật vật, Đường Phi khó có được cười như vậy vui vẻ.

Phương Hoa Lâu.

“Chủ nhân,” Thiết Viêm có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Diệpngồi ở trước bàn thản nhiên uống trà: “Ngài lặp đi lặp lại nhiều lần xuất hiện trước mặtvị Đường công tử kia, chỉ sợ sớm hay muộn cũng bại lộ hành tung.” Aiii, cũng không biết mấy ngày trước là ai còn dặn dò mình không cần tùy tiện đi nhìn lén nhi tử, đảo mắt một cái người này liền quên cả lời nói của chính mình, chẳng những đi lén nhìn thiếu chủ, còn đi quấy rối tình nhâncủa thiếu chủ......

“Sẽ không, hài tử kêu Đường Phi kia tâm nhãn rất sâu, sẽ không đem chuyện nhìn thấy ta nói cho Thần Anh.” Tần Diệp chắc chắn nói: “Bất quá đứa nhỏ này bộ dạng thực không tồi, Thần Anh ánh mắt rất tốt, nếu Hoa nhi thấy được cũng nhất định thực vừa lòng đứa con dâu như vậy.” Hắn hôm nay ở Phương Hoa Lâu nhìn thấy Đường Phi thay Phượng Thần Anh đi ra mua điểm tâm, nhìn thấy Yến Tự chọc ghẹo liền hơi hơi bày ra bộ dángxấu hổ, không biết vì sao hắn cũng nổi lên tâm chơi đùa. Cho nên mới cố ý xuất hiện trước mặt hắn, ẩn dấu hơi thởchính mình, dùng phương pháp truyền âm nhập mật làm cho Đường Phi chú ý tới bản thân. Bất quá, Đường Phi định lực vượt xa mình dự đoán. Một người thường không có nội lực cư nhiên có thể trấn tĩnh áp chế được Huyền Âm tâm kinh,nhìn thẳng vào hắn, Tần Diệp quả thật cảm thấy thực kinh ngạc. Đường Phi này, có quyết đoán, có đảm lược.

Thiết Viêm khóe miệng co rút, ngườita còn chưa nói muốn vào cửa nhà chúng ta? Nhanh như vậy đã kêu con dâu rồi?

“Khụ khụ, thiếu chủ, thái tử bên kia cần chúng ta xuất thủ sao?” Thiết Viêm cảm thấy vẫn là nói chuyện đứng đắn có vẻ tốt hơn, nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Tần Nhan chiêu này đủ ngoan, ta nghĩ thái tử lần này rất khó toàn thân trở ra.”

“Chúng ta trước án binh bất động, nhìn xem bước tiếp theo của Tần Nhan. Hơn nữa ta cũng muốn thử một lần,Tần Nghị đến tột cùng có năng lựchay không, có thể trong tình trạng như vật mà thủ thắng. Thân là một đế vươngtương lai, thủ đoạn tổng không thể so với người khác kém hơn đi?” Tần Diệp thản nhiên nói, Tần Nghị lần này hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh bất lợi, nhưng lại có thể thấy biến không sợ hãi, lấy bất biến ứng vạn biến, điểm ấy khiến cho Tần Diệp thực vừa lòng. Bất quá, phía sau còn chưa phải thời điểmhắn xuất thủ, nếu như bị vị trong cung kia biết được, hắn khó có thể thoát thân.

“Khấu khấu khấu.” Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Yến Tự tiếng nói mềm mại đáng yêu vang lên: “Chủ nhân, thuộc hạ đưa thức ăn khuya cho ngài lại đây .”

Tần Diệp mang theo tiếu ý quét Thiết Viêm liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Vào đi.” Thiết Viêm kia trên bộ mặt ngay ngắn nghiêm túc lập tức hiện lên một tia không được tự nhiên.

Yến Tự nâng một cái khay tiến vào, phía trênbày ra một chén cháo cá tươi nấu với gừngcùng mấy đĩa đồ ăn nhỏ, còn có một chén mìthịt heo.

“Chủ nhân, ngài yêu thích nhất chính là dùng cá tươi nấu cháo, con cá này thuộc hạ cố ý đợi chiều muộn mới thuê người đánh lên, còn rất mới. Bên trong còn thả chút gừng át vị tanh.” Yến Tự trước đem khay buông xuống, sau đó đem bát cháocùngcác đĩa đồ ăn đủ màu sắc đặt ở trước mặtTần Diệp.

Tần Diệp tươi cười mang theo ý tứ hàm xúctán thưởng, bưng lên bát khoa trương ngửi ngửi, nói: “Yến nhi càng ngày càng biết tâm ý của ta, cháo này chỉ cần nghe mùi hương, cũng đủ khiến người khác bứt rứt!” Dứt lời, lại làm bộ như kinh ngạc nhìn nhìn một chén khác, hỏi: “Di? Ta không thích ăn mì a, ngươi như thế nào còn chuẩn bị?” Trong mắt tràn đầy trêu ghẹo cùngtò mò.

“Chủ nhân!” Yến Tự cắn môi đỏ mọng, xấu hổ chà chà chân, một đôi tiễn mâu như nước mùa thu cũng không tự chủ nhìn về phía Thiết Viêm, đưa tình lại ẩn tình.

“Nga! Ta nhớ ra rồi!” Tần Diệp một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Thiết Viêm không phải thích ăn mì sao? Hình như là một loại mì thịt gì đó. Nha, phải phải, là mì thịt heo a!”

“Khụ khụ khụ !” Thiết Viêm bỗng nhiên thực kích động ho khan đứng lên, đánh gãy lời Tần Diệp. Mà Yến Tự trên khuôn mặt diễm lệ ửng hồng, lại là xấu hổ cắn môi dưới. Bộ dáng ngây ngô thẹn thùng căn bản nhìn không ra nàng đã gần ba mươi tuổi, ngược lại càng giống một thiếu nữmười tám tuổi.

“Ai, ai nói chuẩn bị cho hắn? Ta là cảm thấy chính mình đói bụng mới làm một chén!” Yến Tự lớn tiếng phản bác, khẩn trương đến cả hai chữ “thuộc hạ” cũng đã quên, nâng tayđịnh cầm lấy bát mì kia: “Ta hiện tại lấy về phòng mình từ từ ăn!”

“Ha ha ha ha !” Tần Diệp thoải mái cười to, ngăn trở Yến Tự, nói: “Tốt lắm tốt lắm, không đùa hai ngươi nữa. Đến, Thiết Viêm, đây chính là Yến nhi tự mình làm cho ngươi, ngươi chẳng lẽ ngay cả mặt mũi cũng không chừa cho nàng một chút!”

Thiết Viêm cứng đờ, đứng ở tại chỗ động cũng không dám động, lại càng không dám nhìn Yến Tựbởi vì ngượng ngùng mà càng phát ra kiều diễm.

“Ta, ta không theo các ngươi nháo!” Yến Tự trừng mắt nhìn Thiết Viêmgiống như đầu gỗ liếc mắt một cái, thu hồi khay thở phì phì bỏ đi.

Yến Tự vừa đi, Thiết Viêm mới nghiêm mặt đầy hắc tuyến gian nan đối Tần Diệp nói: “Chủ nhân, thỉnh ngài không cần mỗi lần đều nháonhư vậy, thuộc hạ là đại nam nhânnói nói cười cười một hồithì sẽ không có gì. Nhưng Yến cô nương người ta rốt cuộc là nữ nhi a, da mặt rất mỏng, ngài nếu cứ tiếp tục như vậy, làm cho nàng về sau như thế nào còn có thể lập gia đình?”

“Ha ha,” Tần Diệpmúc muỗng cháo, cười cười nói: “Ngươi thế nhưng thật ra rất che chở cho Yến nhi a! Ta nói, nàng muốn gả cho ai, ngươi chẳng lẽ không biết?”

“Ách,” Thiết Viêm quay đầu tránh đi ánh mắtTần Diệp, nói: “Ta cùngYến cô nương không có khả năng .”

“Vì cái gì không có khả năng? Đừng nói với ta nàng cùngtiểu Hoán niên kỉ không sai biệt lắm, Yến nhi thế nhưng đã lớn hơn tiểu Hoán chín tuổi, như thế nào không thể làm nương hắn? Huống chi hai người tâm đầu ý hợp, vì cái gì lại không thể?” Tần Diệp rất ít khi đi can thiệp chuyệntình cảmcủa hạ nhân, nhưng mà một đôi này đi theo hắn từ mười năm trướcvẫn bảo trì thái độquan vọng, bất đắc dĩ Yến Tự thân là một cô nương cũng đã biểu lộ tâm ý, nhưng kẻ đầu gỗ này rõ ràng đối với ngườita động tâm lại không chịu bước ra một bước. Đây chẳng lẽ còn muốn Yến Tự là một nữ nhi còn phải chủ động tiến tới? Mắt thấy Yến Tự từ một cô nương mười tám tuổi, như một đóa hoa xuân nở rộ, lại chậm rãi dần dần héo sắc, Tần Diệp rốt cục nhìn không được mới nhàm chán làm đi làm bà mối, hắn cũng không nghĩ để chođôi hữu tình nhânnày cuối cùng lại không thể thành thân thuộc. Hắn thật sự là, không muốn nhìn người khác đạp lên vết xe đổ của hắn cùng Hoa nhi!

Thiết Viêm đi theo bên người Tần Diệpđã gần ba mươi năm, đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Thiết Viêm không hề lên tiếng, chỉ là cầm lấy đũa gắp miếng mì thịt heo tinh tế nóng hôi hổi nhiệt khí ăn một ngụm, hương nồng ngon miệng, thịt chắc mà không bở. Rất ngon, Thiết Viêm chậm rãi ăn, nghĩ rằng, hắn có phải hay không thật sự là nên bước ra trước một bước.

-------------------