Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 72: Trốn tránh trách nhiệm?




Editor: Aubrey.

Từ loại áo bông dày đổi thành những chiếc áo bông mỏng hơn, mùa xuân đã đến, bầu không khí tịch liêu của mùa đông lại một lần nữa lan toả ra sức sống. Khí trời dần dần trở nên ấm áp, đám trẻ con học tập cùng Nguyên An Bình cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không còn cảm giác phiền toái khi tay chân bị lạnh cóng nữa.

Sau khi dùng xong điểm tâm, trong nhà cũng chỉ còn sót lại một mình Nguyên An Bình đang tự học. Trọng Tôn Thụy đi tìm các tiểu đồng bọn của mình cùng vui chơi, từ khi có thật nhiều tiểu đồng bọn cùng nhau chơi đùa với mình, đứa trẻ này cũng rất hay chạy ra ngoài.

Từ khi vết thương trên đùi mình khỏi hẳn, Trọng Tôn Liên Giác cũng thường thường không ở nhà, mà hay xách theo một cái ghế nhỏ đi đến chỗ người trong thôn thường hay tụ tập, nghe bọn họ tán gẫu, dần dần cũng quen thuộc với người trong thôn, khiến cho tất cả mọi người trong thôn đều biết Nguyên An Bình có một vị tiên sinh có tài ăn nói rất bất phàm.

Còn Hoắc Tiểu Hàn, sau khi thu thập mọi chuyện trong nhà xong, liền cầm theo một cái giỏ trúc ra ngoài, nói là muốn cùng Nguyên Tiểu Vũ đi hái rau dại.

Ngồi trong gian nhà chính, Nguyên An Bình mò cằm nghĩ thầm "Muốn có đồ ăn để ăn còn phải chờ thêm không ít thời gian, trong không gian của mình vẫn còn một ít rau xanh, nhưng lại không có cách nào để lấy ra, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đến mùa hạ mới trồng được rau dưa thôi."

Bất quá, cho dù thật sự phải chờ đến khi rau dưa trưởng thành, hắn cũng sẽ không lấy rau dưa trong không gian ra ăn. So với thực phẩm chưa từng bị xịt thuốc, cũng không có dùng phân bón hoá học làm ô nhiễm môi trường, hắn sẽ không lấy ra số rau dưa trong không gian để đầu độc người khác.

Không bao lâu sau, Lý Tự cùng Lý Đông Phong cũng đã lần lượt tới. Từ khi hai người được làm phụ tá dạy học, mỗi buổi sáng đều sẽ lại đây rất sớm.

Nguyên An Bình thấy cả hai đều đã đến, liền lấy giáo án mà hắn đã soạn ra: "Lớp buổi trưa hôm nay sẽ do các ngươi dạy, ta đã giúp các ngươi viết giáo án xong, cứ dựa theo trình tự trong đó mà dạy là được."

Lý Tự cầm lấy giáo án: "An Bình ca! Ngươi muốn lười biếng à?" Thường ngày, công việc của bọn họ là phụ Nguyên An Bình giảng bài, góp ý cùng hắn soạn ra giáo án, tỷ như hỗ trợ kiểm tra tình hình học thuộc bài của những hài tử khác, tình hình viết chữ như thế nào, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ giảng một số nội dung. Theo kinh nghiệm tích lũy gần đây, có đôi lúc Nguyên An Bình sẽ để cho bọn họ hoàn toàn đảm nhiệm một lớp, còn lại đều là những thời điểm Nguyên An Bình muốn lười biếng.

"An Bình ca! Tuy rằng bây giờ bọn ta cũng có thể giúp đỡ giảng bài, nhưng mỗi lần giảng đến phần đạo lý, vẫn không thể sánh được với ngươi." Tỷ như giảng giải Tam Tự Kinh, có liên quan đến việc hướng dẫn cho mọi người phát tán tư duy, cùng ngẫm lại một vài đạo lý, cùng với mỗi lần kể cố sự còn phải dẫn dắt mọi người hiểu được thành ngữ, hai người bọn họ hoàn toàn không làm được như cái cách mà Nguyên An Bình hạ bút thành văn.

Lý Đông Phong kiến nghị: "An Bình ca! Ngươi vẫn nên bớt lười biếng một chút đi, nếu không, ngươi làm như vậy là một hành vi rất không chịu trách nhiệm đó."

Tằng hắng một cái để che giấu sự bối rối của mình, so với Lý Tự có chút khôn khéo, biểu hiện của Lý Đông Phong thì lại quá thẳng thắn, bất quá Nguyên An Bình là ai a? Hắn nhìn về phía Lý Đông Phong, thần sắc nghiêm túc hẳn lên, ngụy biện nói: "Đông Phong! Lời nói của các ngươi rất không sai, nhưng đối với bản thân cũng cần phải có lòng tin. Còn nữa, biết rõ bản thân vẫn còn có chỗ thiếu sót, vậy thì càng phải nỗ lực học tập hơn. Ta chọn hai người các ngươi làm phụ tá dạy học, nhưng cũng có ý tưởng muốn bồi dưỡng phương pháp dạy học cho các ngươi, các ngươi gặp phải vấn đề gì khó khăn thì càng cần phải tiến lên, không thể gặp bất cứ chuyện gì cũng đặt hi vọng lên ta."

https://aubreyfluer.wordpress.com

Lý Đông Phong cảm thấy Nguyên An Bình nói cũng rất có lý, thế nhưng: "An Bình ca! Ta biết ngươi đối với bọn ta có kỳ vọng rất lớn, hận không thể ngay lập tức để cho bọn ta thay thế ngươi đảm nhiệm làm tiên sinh, nhưng thật tiếc vì bây giờ bọn ta vẫn chưa thể làm được."

Bị người khác chỉ ra sự lười biếng mà hắn đã che giấu trong lòng, cũng may da mặt của Nguyên An Bình đủ dày, không coi là việc gì to tát, liền tiếp tục nói: "Không sao, quen tay hay việc mà, cho nên ta đây mới tận dụng mọi khả năng tạo cơ hội cho các ngươi luyện tập."

Lý Tự ngược lại là rất tình nguyện giảng bài: "An Bình ca! Ngươi yên tâm đi, có chỗ nào làm không tốt, chờ sau khi dạy xong bọn ta sẽ cùng ngươi lĩnh giáo. Như vậy, bọn ta sẽ được biết nhiều hơn, cũng có thể dạy học tốt hơn."

Nguyên An Bình biểu thị rất thưởng thức loại ý nghĩ này của hắn: "Không sai, loại ý nghĩ này rất đúng."

Sau đó, hắn liền giải thích với Lý Đông Phong: "Ngươi nên học hỏi Lý Tự một chút, gặp phải bất cứ vấn đề gì cũng đừng nghĩ đến nhiều hay ít khó khăn, mà là phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào."

Lý Đông Phong có chút bất đắc dĩ: "An Bình ca! Ta cũng không phải là bởi vì sợ giảng không được nên mới lùi bước. Chẳng qua là ta cảm thấy không thể nói hay được như ngươi, giống như ngươi đã từng nói như vậy sẽ làm hư con cháu, vậy không phải rất có lỗi với những học sinh kia sao?"

Nguyên An Bình không cho là như vậy: "Nào có như ngươi nghĩ nghiêm trọng như vậy a? Bọn họ tới nơi này là học cái gì? Là để học chữ, điểm này ngươi vẫn có thể dạy cho bọn họ. Còn muốn giảng giải một ít đạo lý cho bọn họ giống như ta, các ngươi cũng có thể làm được, chẳng qua là các ngươi tự cho rằng bản thân làm chưa đủ tốt, nhưng không phải là làm không được. Cho nên, vấn đề mà hai người các ngươi nên nghĩ đến, đó là làm sao để giảng giải đạo lý một cách dễ hiểu nhất cho những học sinh kia."

"Hai người các ngươi đều là những hài tử thông minh, người ta vẫn thường hay nói, một người kế ngắn thì hai người kế dài, hai ngươi cần phải cùng nhau thương lượng một chút, nên dùng phương thức gì mới có thể dạy học cho bọn họ tốt hơn."

Nguyên An Bình biết từ trước đến giờ hai người này không hợp nhau, kết quả lại cùng một lúc trở thành phụ tá dạy học, nhưng vẫn không hợp nhau như cũ. Cho nên, mỗi lần hắn cho bọn họ giảng bài một mình, bọn họ đều tách ra, mỗi người đảm nhận dạy một tiết.

"Thương lượng với hắn?" Lý Đông Phong cau mày, sợ rằng hai người bọn họ sẽ không đi tới đâu đâu.

"Có gì tốt để thương lượng? Mỗi người dạy một giờ học không được sao?" Lý Tự cũng không cảm thấy có cái gì tốt để thương lượng.

Nguyên An Bình nhíu mày, hai đứa nhỏ này đều rất cứng đầu: "Các ngươi cũng không thể phủ nhận, trên người đối phương có ưu điểm mà bản thân không có phải không?"

Hai người không nói lời nào, cảm thấy đối phương có ưu điểm mà bản thân không có thì như thế nào? Mỗi người đều có một biện pháp riêng, tại sao còn phải học hỏi đối phương?

Nguyên An Bình tiếp tục thuyết phục bọn họ: "Ta vừa mới nói với các ngươi, "nhóm ba người tất có thầy ta, chọn người tốt mà học hỏi, không ngại thay đổi bản thân", đạo lý học hỏi ưu điểm của nhau không phải là chuyện xấu. Đương nhiên, các ngươi muốn kiên trì phát huy ưu điểm của bản thân, ta cũng không nói là sai, nhưng các ngươi cũng phải biết, cùng một chuyện nhưng mỗi người khác nhau đều sẽ có cái nhìn bất đồng, các ngươi nên nghe ý nghĩ của người khác thật nhiều, đối với bản thân cũng là một cách phát triển. Cho nên, sau này mỗi lần giảng Tam Tự Kinh, cố sự cùng với thành ngữ, trước tiên hai người các ngươi nên thương lượng xem chuyện quan trọng phải giải quyết như thế nào, rồi chọn ra một biện pháp tốt nhất, cái này cũng là một cách để phụ trách quản lý thái độ của những học sinh kia."

Hai người nhìn về phía Nguyên An Bình, tuy rằng bọn họ cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhưng đồng thời bọn họ cũng cảm thấy, hắn có thể trốn tránh trách nhiệm một cách đàng hoàng như thế, bọn họ thật sự phục rồi.

Bất quá, dù sao bọn họ cũng thân là phụ tá dạy học, cùng với cả hai đều có ý nghĩ làm tiên sinh, gánh thêm một vài trách nhiệm khác cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không tốt. Sở dĩ muốn Nguyên An Bình dạy nhiều hơn, là bởi vì bọn họ lo lắng bản thân dạy không đủ tốt, có lỗi với những học sinh kia. Hiện tại thấy Nguyên An Bình có thái độ như vậy, hơn nữa, có lẽ hai người cùng nhau thương lượng một chút cũng là một loại biện pháp, nên trước tiên bọn họ cũng chỉ có thể tiếp thu ý kiến của Nguyên An Bình.

Lý Tự nói: "An Bình ca! Ngươi nói rất có lý, nhưng mà chung quy lại ngươi cũng không thể lười biếng, dù sao bọn ta cũng chỉ là phụ tá dạy học, vẫn chưa phải là tiên sinh. Ngươi không phải từng nói với bọn ta, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn sao? Ngươi cũng nên gánh nhiều tránh nhiệm một chút."

Lý Đông Phong cũng nói: "Ân! Trách nhiệm lớn như vậy, tạm thời bọn ta không gánh vác được."

"...Ta dạy đạo lý cho các ngươi, vậy mà lại áp dụng hết lên người ta."

Lý Tự cười hì hì nói: "Đạo lý dùng được cho cả thiên hạ a."

Lý Đông Phong giả vờ lão làng gật đầu: "Đúng vậy."