Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 60: Lôi kéo làm quen




Edit: Rei

Beta: Trinh Trinh

Một khi Ôn Luân đã sao trà, đó là sẽ hoàn toàn không để ý tới người khác. Về điểm này, thì Đại Hùng có tràn đầy lĩnh hội.

Khiến Đại Hùng có lĩnh hội càng sâu chính là, lúc này Ôn Luân lại thập phần mê người. Cho nên, bình thường ở trên núi, Ôn Luân sao trà đều là ở trong viện nhà mình, có một nơi riêng dành cho mình, mà không phải đi theo mọi người đồng thời đến trà xưởng làm việc.

Ôn Luân ngay từ đầu là bởi vì bị bệnh, sau lại thành thói quen, ngược lại cũng không suy xét đến nhân tố khác. Hết thảy tất cả chuyện này đều do Đại Hùng bất động thanh sắc, lặng lẽ hoàn thành.

Chờ lá trà do Ôn Luân sao có chút danh khí, người trong trà xưởng cũng quen. Đầu năm nay, nhà ai có hảo thủ nghệ đều không tàng tư đâu?

Nhưng hiện tại Đại Hùng đang bận rộn chuyện của cửa hàng bột đánh răng. Càng thêm tới gần thời điểm khai trương, càng bận tối mặt tối mày. Đại Hùng cũng không dư ra tinh lực đi nhìn người chăm chú, dù sao mỗi lần y về nhà, Ôn Luân đều hảo hảo ở nhà, y hoàn toàn không dự đoán được một chút tư tâm không thể hiện của bản thân mình, thế nhưng bị Ôn Luân “Nhập cư trái phép”.

Đương nhiên, ở trong đám người vây xem này, đại bộ phận người cũng không có “tâm tư xấu xa” giống như Đại Hùng đâu. Ngộ tính cao đều đắm chìm trong loại kỹ năng gần như đạo ý cảnh này. Những người khác không có được vài phần ngộ tính, cũng hiểu được động tác của Ôn Luân tự do như nước chảy mây trôi, rất là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà, Ôn Luân trong quá trình thao tác thực tế, cũng không cao nhã như trong tưởng tượng của những người này. Cậu phải thập phần cẩn thận để lá trà biến thành bộ dáng mà mình mong muốn, dựa theo những danh trà đã từng thấy. Có thể nói, những sư phụ sao chế danh trà, chọn dùng hơn phân nửa là kinh nghiệm; còn Ôn Luân chọn dùng, đa phần là tính toán.

Kinh nghiệm của Ôn Luân còn rất ít, muốn đạt tới trình độ trở thành cống trà, đường phải đi còn rất xa. Đương nhiên, cậu là có đường tắt, đã định trước là trên con đường này, cậu đi so với người khác càng trôi chảy hơn một ít.

Lá trà Thái công công mang xuống núi nhìn như rất nhiều, nhưng trên thực tế chỉ là một khối nhỏ trên cây cây trà cổ lớn mà thôi, như trước vẫn là do ông tự mình hái. Có nông dân trồng trà có kinh nghiệm phong phú chỉ điểm, lúc này đây tốc độ Thái công công ngắt lấy càng thêm nhanh chóng, chuyên nghiệp độ còn muốn vượt qua hái trà nữ.

Trong mắt của những người luôn tập trung lực chú ý, thì thời gian sao trà bất quá chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Trong mắt của người phân tán lực chú ý, liền như là đã qua thật lâu. Trong lòng Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh có rất nhiều tâm tư, cũng sớm đã như ngồi trên bàn chông. Giờ phút này thấy Ôn Luân thu tay lại, không khỏi đều lặng lẽ thở ra một hơi.

Ôn Luân phục hồi lại tinh thần, đã mệt đến ngất ngư. Phương diện thể lực ngược lại hoàn hảo, chủ yếu là tinh thần uể oải. Thời gian một người có thể tập trung lực chú ý là có hạn. Mà tập trung lực chú ý để làm một chuyện nào đó, so với đầu óc trống rỗng làm việc lập lại, năng lượng tiêu hao càng lớn hơn.

Thúy Liên đã hầu hạ quen, nhìn xem không sai biệt lắm, liền bưng lên chén chè vừa nấu xong. Chờ Ôn Luân thu tay lại, độ ấm của chè cũng vừa miệng.

Lão tiên sinh cùng Lăng Thanh bà bà giống như ngoan đồng chớp chớp mắt: “Ôn Luân nha, lá trà này… này Vọng Xuân…”

Hai người còn chưa mở miệng, một bàn tay duỗi ra, đã lấy đi bình lá trà được sao ngon lành kìa.

Hai người phẫn nộ mà ngẩng đầu.

Thái công công cười tủm tỉm mà chắp tay: “Xin lỗi nhị vị, đây là chủ nhân nhà ta điểm danh muốn.”

Thái công công tuy rằng ăn mặc không khác thường nhân là mấy, nhưng mà thanh âm kia rốt cuộc vẫn là bén nhọn hơn một ít, khiến hai vị đại gia vừa nghe liền nhận ra. Trong lòng hai người mặc dù còn có chút căm giận, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì.

Hai người đều là nhân vật thành tinh, trước mặt một ít tiểu bối còn có thể cậy già lên mặt, đến trước mặt hoàng gia cậy già lên mặt thử xem? Bọn họ cũng không phải thanh niên hai mươi, lòng dạ đã sớm bằng phẳng.

Lại nói, bất quá là mấy lượng lá trà mà thôi… Thật muốn mắng chửi người!

Hai đại gia dù sao tuổi lớn, hiện tại ngay cả thứ trong lòng mong đợi cũng không có được, nhất thời cảm thấy eo mỏi lưng đau, trước sau đều cáo từ ra về.

Hai vị đại gia vừa đi, không có người trấn bãi, trong điếm nhanh chóng náo nhiệt lên.

Bột đánh răng đã phân phát đến trong tay những khách nhân, lúc này đây chủng loại càng nhiều, nhưng lại chỉ có thể chọn lựa một loại, khiến cho những thư sinh trong nhà có đông đảo trưởng bối thân thiết càng khó có thể lựa chọn.

Nhóm thị giả kiên nhẫn mà nhất nhất giải đáp vài loại bột đánh răng bất đồng. Chỉ cần là bách thảo hệ liệt nằm ở bên trong, liền có rất nhiều công dụng, cái gì làm trắng, chắc răng, phòng ngừa lợi xuất huyết linh tinh, loại nào cũng đều muốn nha!

Rốt cục có một thư sinh tính tình hấp tấp nóng nẩy nói ra tiếng lòng của mọi người: “Vì cái gì không thể mua? Bao nhiêu tiền, nói con số. Không cần các ngươi đưa, ta mua không được sao?” Có thể tới trà lâu tiêu phí, cũng sẽ không phải người có gia cảnh bần hàn, họ đều không thiếu tiền.

Trong tiếng phụ họa của mọi người, Ôn Vũ Trạch vội nói: “Vị huynh đài này nếu là có nhu cầu cấp bách, không ngại thì cứ cầm dùng danh ngạch tặng phẩm của ta cùng tiểu đệ đi.”

Thư sinh này tên là Lâm Tư Nguyên, trong thư viện cũng có chút danh tiếng, trong nhà nghe nói cũng là xuất thân huân quý, nhưng mà theo từng đời giáng cấp, rơi vào tay hắn này đã biến thành bình dân. Trong nhà đệ tử tự do tập võ, cố tình thư sinh này muốn đi lối khác, muốn làm quan văn. Khả năng bởi vì thuở nhỏ từng tập võ, Lâm Tư Nguyên so với thư sinh bình thường, có vẻ càng thêm hào sảng một ít.

Lúc này nghe lời Ôn Vũ Trạch nói, Lâm Tư Nguyên nhất thời vui vẻ, lập tức vừa nghi hoặc nói: “Không biết huynh đài đây là?” Lâm gia tuy rằng đã là bình dân, rốt cuộc cũng có sổ đại tích lũy, trong An Giang thành cũng là hào môn, tuy rằng hậu nhân chưa từng có tiền đồ giống như tổ tiên, nhưng cũng có vài tộc nhân làm quan trên triều. Lâm Tư Nguyên từ thuở nhỏ đã gặp qua không ít người đến vỗ mông ngựa.

Ôn Vũ Trạch cười đến càng thêm cả người lẫn vật vô hại, trên mặt thậm chí dẫn theo chút ngượng ngùng: “Không dối gạt huynh đài, Ôn Luân chính là huynh trưởng nhà ta.”

Ôn Cảnh Thịnh đi theo xả ra một tia cười, giống như thiên chân vô tà.

Lâm Tư Nguyên cùng chúng thư sinh bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi mắt lộ yêu thích và ngưỡng mộ. Có huynh trưởng như Ôn Luân vậy, không nói cái khác, chính là bình thường thỉnh giáo học vấn cũng tiện nhiều lắm. Thư viện là tốt, tiên sinh trong thư viện cũng đều là hạng người có học vấn cao thâm. Nhưng mà không chịu nổi học sinh trong thư viện cũng đông đảo a, tiên sinh tinh lực cũng có hạn, các học sinh gặp được vấn đề, càng nhiều là ba năm người tụ cùng một chỗ thảo luận, mà không phải đi thỉnh giáo tiên sinh.

Huống chi, Ôn Luân nhận thức đại gia, tùy tiện một người có thể gật đầu tiến cử, con đường làm quan của thư sinh học sinh bọn họ tất nhiên liền trôi chảy.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Lâm Tư Nguyên nhất thời vì suy nghĩ vừa rồi cảm thấy xấu hổ vạn phần. Người ta có Ôn Luân huynh trưởng như vậy, hà tất vội tới vỗ mông ngựa mình? Thật sự là ngựa không biết mặt!

Ôn Luân tuy rằng mỏi mệt, nhưng mà lỗ tai không đóng cửa. Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh hai người ở đây, cậu cũng là vừa mới chú ý tới, vốn là không tính toán để ý, chỉ hy vọng hai người tự động lui tán, không thể tưởng được hai người này còn không biết xấu hổ như vậy. Huynh trưởng? Trăm phương ngàn kế vừa hạ độc vừa đẩy xuống hồ sen, một đám ước gì mình chết sớm một chút, hiện tại ngược lại còn có mặt mũi gọi “Huynh trưởng”!

Ôn Luân nhanh chóng đem một hơi chè cuối cùng uống xong, áp áp ghê tởm trong lòng. Cậu nhìn Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh được mọi người bảo vệ xung quanh cách đó không xa, tiếp nhận khăn mặt Thúy Liên đưa, làm tiếp động tác lau miệng, che đi tươi cười bao hàm ác ý, chờ đến thời điểm buông xuống khăn mặt, trên mặt Ôn Luân đã biến thành một bộ đại ca dễ thân.

“Tam đệ, Tứ đệ.”

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh sửng sốt một chút, mới ý thức tới đây là Ôn Luân đang gọi bọn hắn. Đối với chuyện từng hại Ôn Luân, trong lòng bọn họ đều rõ, nhưng Ôn Luân vẫn luôn không làm khó dễ, bọn họ cũng dần dần phai nhạt. Thời gian lâu, bọn họ luôn cảm thấy mình có danh phận con vợ cả, Ôn Luân cho dù là nhị phẩm cáo mệnh thêm thân, cũng không đổi được bản chất thứ xuất của cậu. Hiện tại đối mặt với một bộ dáng hảo đại ca của Ôn Luân này, hai người đều không khỏi trong lòng run lên, chuyện phai nhạt cũng sôi nổi dâng lên, lập tức liền cảm thấy khiếp đảm.

“Đại ca.”

Ôn Luân ngược lại còn thật như hảo đại ca cùng bọn họ hàn huyên, đầu tiên là hỏi sinh hoạt tại thư viện có quen hay không, lại hỏi tại phủ thành có cái gì không tiện hay không, muốn mang thư trở về nhà hay không…vân vân.

Một bên lặng lẽ chú ý các thư sinh, càng là hâm mộ, hoàn toàn không biết sau lưng bộ hình ảnh huynh hữu đệ cung này, tâm tư ba huynh đệ đều hận không thể rút đao ra chém nhau.

Chỉ có đứng gần, lại nhân tinh như Thái công công là nhìn thấu manh mối. Ông nhìn quen trong cung lục đục với nhau, ba huynh đệ Ôn gia này, vô luận là công lực gì, ở trong mắt ông đều lơ lỏng sáng rõ.

Ôn Vũ Trạch ngược lại rất nhanh kịp phản ứng, nhanh chóng nói cáo từ: “Đại ca, thời gian không còn sớm. Thư viện cách trà lâu xa, ta cùng Tứ đệ đi về trước.”

Ôn Luân một hơi cự tuyệt: “Không vội, đại ca hiện tại cũng ở kế bên thư viện, trong chốc lát đi đưa các ngươi. Vừa lúc đồ vật nơi này cũng đầy đủ hết, đại ca khó được thấy các ngươi, cũng không biết hai người các ngươi trong thư viện học được thế nào.”

Các thư sinh vốn đang chú ý ba huynh đệ, nhất thời ánh mắt lộ ra sáng rọi. Người ta kéo việc nhà, cùng bọn họ hoàn toàn không quan hệ. Nhưng bình luận học vấn lại không giống. Mấu chốt là, nếu vận khí tốt, nói không chừng bọn họ cũng có thể hỏi một hai vấn đề.

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh cũng là trong lòng lộp bộp một tiếng, đồng thời thầm nghĩ: Đến! Ở chỗ này chờ bọn họ đâu!

Ôn Cảnh Thịnh da mặt đã là một mảnh đỏ lên, hít sâu một hơi, nói: “Cảnh Thịnh tuổi còn nhỏ, với học vấn một đường thập phần nông cạn, đại ca…”

Ôn Luân mỉm cười: “Tứ đệ không tất khiêm tốn. Ta ở nhà đều nghe nói, tiên sinh tư thục cũng khen thưởng ngươi. Ngươi đến thư viện sau, ta ngược lại bận với công việc vặt nên sơ sót, vẫn là ta đây làm đại ca không đúng.” Lập tức, không đợi hai người kịp phản ứng, liền các ra một đạo đề.

Hai đạo đề khó khăn ở lớp giữa, đều không tính khó xử. Hai người lo nghĩ, cũng đáp.

Ôn Luân gật gật đầu, lại ra một đề, thoáng khó khăn một ít. Lần này, Ôn Cảnh Thịnh cong tốt; Ôn Vũ Trạch gia hỏa đến phủ thành đã bị phồn hoa nơi này hồ trụ mắt, có thể học được vài phần học vấn đâu, lập tức liền ấp úng.

Ôn Luân cũng không so đo, thậm chí còn an ủi một câu chậm rãi nghĩ, lại ra một đề. Đề mục này lại càng khó một ít.

Cái này, cả Ôn Cảnh Thịnh đều không đáp được.

Trình độ học sinh trong thư viện, đó là đứng đầu toàn bộ phủ thành. Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh đáp không được, các thư sinh bàng quan trong đó đều có người đáp được, số lượng còn không ít.

Nghe được người bên ngoài trả lời sau, Ôn Luân lại trên giấy ra mấy đề, ra xong sau thở dài: “Ta thấy các ngươi chắc đã học hỏi hiểu rõ, mới đi ra ngoài du ngoạn, không nghĩ tới cách cha mẹ trông giữ, các ngươi liền lơi lỏng đến đây. Mấy đề này trở về chậm rãi nghĩ đi.” Tuy rằng ngữ khí nghiêm khắc, nhưng thanh âm không thể nói là không ôn hòa.

Giờ phút này trên mặt Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh đã nóng rực, Ôn Cảnh Thịnh trong mắt càng thiếu chút nữa phun ra lửa.

Thấy Ôn Luân bộ dáng này, Ôn Cảnh Thịnh không khỏi oán hận mà một phen xét vụn đề mục, âm thanh kêu la: “Làm bộ làm tịch! Một tạp chủng thứ xuất như ngươi, còn coi mình là cái gì vậy!”

Một khắc lặng im sau, nhất thời một mảnh ồ lên.

Đang nhìn đến mọi người phản ứng sau, trong tai Ôn Cảnh Thịnh vang lên một mảnh oanh minh, trong đầu chỉ có một chữ —— xong!