Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 72: Thị trường có tiềm năng lớn




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

“Tiên sinh, Trí Mẫn có việc cần thương lượng.”

Ôn Luân nhìn Cổ quân sư ngăn lại đường đi, lần đầu tiên biết tên của hắn gọi Cổ Trí Mẫn. Khóe miệng Ôn Luân cong cong rất nhỏ, so vị trí thư phòng một chút: “Lại đây từ từ nói chuyện đi.”

Chỉ hai người, Ôn Luân tự nhiên sẽ không cùng Cổ quân sư uống hai bình trà.

Cổ quân sư cũng quen một bộ này, gắp than bỏ vào trong lò than nhỏ, rót đầy nước sơn tuyền vào trong siêu.

Ôn Luân dùng một cái dùi, từ trên trà bánh tạc ra một khối, một bên mở vò ra rồi rắc vào trong nước đang sôi. Trong chốc lát, nước trà liền biến thành màu đỏ sậm.

Đây là kiệt tác của Lý Nhị. Sau khi trải qua lần đầu sao trà thất bại, hắn liền luôn luôn nghiên cứu chế trà. Nhưng mà thân phận của hắn không thể so với Ôn Luân, có rất nhiều tài liệu tốt, cho cậu tập thuần thục độ. Lý Nhị có thể sử dụng thì chỉ là một ít nguyên liệu chế tác thô trà, thậm chí bản thân còn phải tự thu mua một phần.

Kết quả, ngược lại bị hắn gây sức ép ra hắc trà bánh. Làm lên men trà, trà đen tại Tề Quốc liền nằm trong giai cấp nhân dân hạ tầng, cũng là thứ được lưu hành rất rộng. Đương nhiên, vô luận chủng loại trà gì, có thể làm được thành cực phẩm rốt cuộc đều là số ít.

Lý Nhị xuất phẩm loại trà bánh dùng từ hắc trà này, còn xưng xa xa không tới cực phẩm, nhưng khẩu vị cũng thập phần không tồi, nhập khẩu ôn nhuận thuần hậu, mà ngay cả một chút vị chát kia cũng có thể xem nhẹ, có thể phân loại đến trung thượng. Đây là một loại trà Ôn Luân tính toán sẽ mở rộng tại trong trà lâu.

Cổ quân sư thấy Ôn Luân dùng trà bánh chiêu đãi, ánh mắt lóe lóe: “Tiên sinh quả nhiên liệu sự như thần.”

“Ân?” Ôn Luân hoàn toàn không rõ, chỉ có thể không phạm sai lầm mà cười cười. Cậu chẳng qua phao một bình trà, nơi nào nhìn ra liệu sự như thần?

“Trí Mẫn có một yêu cầu quá đáng.” Cổ quân sư nói tới chỗ này dừng một chút, da mặt hơi hơi khô nóng, “Chính là về trà bánh này.”

Yêu cầu quá đáng = bồi tiền mua bán.

Đầu óc Ôn Luân lập tức hiện lên đẳng thức này, nhưng nhìn nhìn nhóm đồng bào của Đại Hùng, cậu cũng không để ý nhiều: “Có chuyện nói thẳng đi, giữa chúng ta không cần nói giả dối.”

Cổ quân sư cảm thấy da mặt mình càng nóng, lau cái trán mới nói: “Là như thế này, ta nghĩ hướng Dục Tú trà trang mua loại trà bánh này.”

Nói tới mua sắm, cái này không phải chuyện của mình Cổ quân sư, nếu không nói, dựa vào giao tình giữa hai người, cá nhân Cổ quân sư dùng những cái đó, Ôn Luân hoàn toàn có thể đưa một phần trong vài năm tới.

Ánh mắt Ôn Luân chợt lóe: “Ngươi là đại biểu cho biên quân Long Môn Quan?”

Cổ quân sư gật gật đầu: “Đúng.”

Ôn Luân dùng ngón tay gõ gõ cái bàn. Lá trà cũng là một loại vật tư quân nhu. Cuộc sống bây giờ cũng không thể tiện lợi như ở hiện đại trước kia, cho dù là ngày đông lạnh, hoa quả rau dưa vẫn là chọn chọn bỏ bỏ. Tại Tề Quốc, mùa đông cơ bản là không có hoa quả rau dưa gì. Người Tề Quốc cũng không hiểu được khuyết thiếu vitamin C là cái gì, nhưng bọn hắn biết trực tiếp uống trà là có thể phòng ngừa được lợi xuất huyết, trọng yếu hơn là còn phòng ngừa bệnh scorbut*. Đương nhiên, ở nơi đây không có loại thuyết pháp này.

*Bệnh do thiếu vitamin C, triệu chứng: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da (mảng xuất huyết dưới da, dân gian thường gọi là “vết ma cắn”). Thêm vào đó là sự dễ bị nhiễm trùng, dễ bị kích động và trầm cảm cũng là những tiêu chuẩn chẩn đoán.

“Một năm cần số lượng bao nhiêu? Đại khái mỗi tháng phân lượng có bao nhiêu? Đưa hàng là quân đội đến trà xưởng lấy, hay là trà xưởng bên này vận đi qua? Dự toán là bao nhiêu?” Trà bánh phí tổn cũng không tính cao, hình dạng cũng dễ dàng cho bảo quản cùng khuân vác, trọng yếu hơn là, nén nở. Hắc trà bánh bảo quản cũng không giống loại trà khác dễ hỏng như vậy, cẩn thận tưởng tượng ngược lại thực thích hợp trong quân sử dụng.

Cổ quân sư cũng không bởi vì Ôn Luân đưa ra rất nhiều vấn đề mà lùi bước. Loại phản ứng này của cậu cũng thuyết minh Ôn Luân đúng là vì bọn họ mà suy xét, nếu không cậu cũng sẽ không hỏi mấy vấn đề căn bản này, mà là trực tiếp cự tuyệt. Cổ quân sư thành thành thật thật trả lời.

Ôn Luân nhíu nhíu mày. Giá cả Cổ quân sư có thể cho ra, giá trà bánh thấp xa so với mong muốn của cậu. Tiếp cậu lại hỏi thêm mấy vấn đề, rốt cục xác nhận bút mua bán này tuy rằng không đến mức thâm hụt tiền, nhưng là cũng không khác lắm.

Chính là loại sinh ý này, ừm, cũng không thể xem như là sinh ý.

Cổ quân sư thấy Ôn Luân hơi hơi nhăn lại mi phong, chỉ biết chuyện này liền thất bại. Đơn đặt hàng quân nhu không thể so với mua bán khác giữa những người làm ăn. Ngoại giới xem ra, loại sinh ý này ước chừng béo bở, mấu chốt có thể cùng quan trường đáp lên quan hệ, tất cả đều vót nhọn đầu chen vào. Nhưng loại đơn đặt hàng quân nhu này tất cả đều nắm trong tay bộ binh, Cổ quân sư tất nhiên không có cái quyền lợi này đến chọn mua.

Quyền hạn của Cổ quân sư cũng chỉ là một phần tiền tài tương đối cực nhỏ, để mua sắm một ít dân sinh đồ dùng mà thôi.

“Tiên sinh không tất khó xử, Trí Mẫn cũng biết cái giá cả này…” Hắn tuy rằng chưa từng đi trà lâu, nhưng từ trong miệng thư sinh lui tới Đại Trà thôn, liền biết được thanh danh của trà lâu. Hắn như thế nào liền nhất thời đắc ý vênh váo, bởi vì chỗ tốt của trà bánh, trực tiếp đối tiên sinh đề lên? Hắn hoàn toàn chính là ỷ vào quan hệ của đại nhân, ỷ vào tiên sinh đối với bọn họ tốt.

Ôn Luân vừa thấy biểu tình của Cổ quân sư, chỉ biết hắn suy nghĩ nhiều. Đối ngoại nhân, cậu có thể tận tình ngộ đạo một ít; nhưng là đối với Cổ quân sư, cậu ngược lại cũng có thể thoáng hạ giá cả: “Phóng khoáng tâm. Ta khó xử là bởi vì, ngươi muốn lượng quá lớn. Vườn trà dù sao mới bắt đầu không tới hai năm, quy mô còn không có đi lên.”

Nói cho cùng, bọn họ hiện tại có trừ bỏ lúc ban đầu một đám trà miêu chất lượng tốt ra, dư lại đều là tự mình chậm rãi đào tạo lên. Dã trà cùng cây dầu trà đều chỉ có thể làm chủng loại đặc biệt, mà không thể trở thành chủ lực khai phá. Cổ trà có mánh lới nhất lại bị Hoàng Thượng theo dõi… Ôn Luân nghĩ đến mấy lần Thái công công lưu lại tiền tài, cảm thấy Hoàng Thượng còn là một khách nhân hào phóng nha.

Hơn nữa khách nhân hào phóng này, còn là ông chủ của tiểu gấu mèo nhà mình; với lại hậu quả nếu tiểu gấu mèo nếu bị ông chủ cuốn gói, cũng có một chút nghiêm trọng a.

Cho tới nay, địa phương Tề Quốc đóng quân nhiều nhất, một là kinh đô và vùng lân cận, một chính là biên quan. Long Môn Quan tuy rằng ỷ vào nơi hiểm yếu, quân coi giữ không tính nhiều nhất, nhưng cũng là một chi quân đội.

Cung ứng lá trà cho một chi quân đội như vậy, cho dù là thô trà, vô luận từ sản lượng hay là nhân lực, một cái vườn trà Dục Tú nho nhỏ của Ôn Luân là xa xa vô pháp đạt thành. Năm trước còn làm thêm một cái cửa hàng bột đánh răng, nhân lực đã là lấy trứng chọi đá rồi.

Cổ quân sư nghe được Ôn Luân nói, trên mặt lần nữa dấy lên hy vọng, nhưng nhìn Ôn Luân như trước không có thả lỏng biểu tình, cũng hiểu được chuyện này có bao nhiêu khó làm.

Thời gian rất nhanh đến giữa trưa, Đại Hùng thấy tức phụ cùng Cổ quân sư ở trong thư phòng đóng cửa chính là nửa ngày, nhíu mày bước vào cửa: “Chuyện gì mà còn chưa nói xong?”

Đại Hùng xuất hiện như là đánh vỡ cái gì, Ôn Luân đột nhiên linh quang chợt lóe, trực tiếp cười đáp tay Đại Hùng đưa tới, tùy ý Hùng đại tướng quân kéo mình một phen: “Chuyện tốt.” Sau đó đối Cổ quân sư nói, “Ăn cơm trước, vấn đề hẳn là không nhiều lắm đâu.”

Cổ quân sư thở ra một hơi.

Cơm nước xong, Đại Hùng đem mình và tức phụ đóng lại, không ở thư phòng, ở phòng ngủ, tại trên kháng.

Ôn Luân: đây không phải là một nơi có thể hảo hảo đàm sự tình a.

Đại Hùng vươn tay cởi áo Ôn Luân, lại nhét cậu vào ổ chăn, vén xong chăn: “Quân sư tìm đệ có chuyện gì?”

Ôn Luân gối lên đầu vai Đại Hùng, ngáp một cái: “Chính là chuyện Long Môn Quan biên quân đặt hàng cho vườn trà. Lý Nhị làm cái trà bánh kia, tương đối thích hợp quân đội dùng.”

“Ân.” Đại Hùng không nghĩ ra cái đề nghị này, nhưng y cũng nhìn thấy khuyết điểm của vườn trà nhà mình: “Vườn trà chúng ta sản lượng không đủ, người cũng không đủ. Nếu không, cho người đem phương pháp chế tác trực tiếp hiến cho Hoàng Thượng là xong.” Phương pháp nắm giữ trong tay Hoàng Thượng. Hoàng gia là trà thương lớn nhất, có chính là trà cùng người.

Ôn Luân ngẩn người: “Ta ngược lại không nghĩ tới cái này. Nếu không khiến cho Thái công công cùng mang đi.”

Cách làm trà bánh cũng không có gì ngạc nhiên, cậu cũng chính là ở trước mặt Lý Nhị đề một câu thôi, không thể tưởng được Lý Nhị liền gây sức ép ra. Bên trong này cố nhiên có thiên phú của Lý Nhị, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ là một thứ mà Tề Quốc tạm thời còn chưa sáng tạo ra thôi. Cậu cũng ngại ngùng ngụy trang thành người có bí phương, phải nắm bắt phương pháp gì đó. Huống chi, chỉ cần Hoàng Thượng đối trà bánh cảm thấy hứng thú, không đến ba ngày liền có thể có được phương pháp chế tác. Thay vì nắm bắt trong tay, còn không bằng hào phóng một chút trình lên, nói không chừng còn có thể đổi chút ban thưởng.

Đại Hùng vỗ nhẹ sau lưng tức phụ: “Không vội. Trà bánh bên Long Môn Quan này, vẫn là chúng ta đi giải quyết. Trước đệ nghĩ như thế nào?”

“Long Châu huyện thêm chúng ta tổng cộng có bốn trà trang. Chúng ta đem phương pháp trà bánh lấy ra, bốn trà trang cùng nhau, hẳn là có thể nuốt đơn đặt hàng vào. Tuy rằng trà trang bên này kiếm không bao nhiêu tiền, nhưng cũng sẽ không thâm hụt tiền. Mấu chốt là, chúng ta có thể thuê rất nhiều người miền núi đến làm việc.”

Đại Hùng nghe liền hiểu. Cho tới nay, đường ra của nhóm người miền núi không nhiều lắm, cho dù dựa vào Long Châu huyện, cũng rất khó tìm được việc làm; thật sự bị bức nóng nảy phải vào núi tìm đường “Phát tài”, nhưng thường thường cũng là tương đương đi chịu chết. Thuê nhóm người miền núi cũng không đắt, còn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề sinh kế của họ, hiển nhiên đây là chuyện tốt. Đương nhiên, này chỉ là trạng thái lý tưởng nhất mà thôi, có rất nhiều chuyện dù cố gắng như thế nào, đều cũng vẫn là không đạt được kết quả như mong muốn.

“Nghĩ đến liền đi làm, có ta ở đây.” Đại Hùng cúi đầu hôn hôn tức phụ, “Được rồi, hiện tại ngủ trưa. Hoa thúc nói đệ gần đây nên nghỉ ngơi nhiều.”

Ôn Luân bĩu môi, một bên oán thầm mình cũng không phải tiểu bằng hữu ở nhà trẻ còn phải ngủ trưa, một bên lại tại Đại Hùng vỗ vỗ lưng mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Lý Nhị cầm tờ khế bán mình, cả người đều phát run. Hắn chỉ chiếu theo ý tứ của đại thiếu gia làm ra trà bánh, hoàn toàn không nghĩ tới phải nhận được khen thưởng lớn như vậy—— đại thiếu gia đem khế bán mình của hắn trả lại cho hắn, còn có mười điếu tiền. Mặt khác đại thiếu gia còn nói những thứ gì, hắn lại đã hoàn toàn nghe không vào.

Thời điểm Triệu Tứ đi qua, đi có chút gấp, không cẩn thận đụng phải hắn một chút, Lý Nhị trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, khiến Triệu Tứ hoảng sợ: “Ai ai ai, không có việc gì đi? Chỗ nào ngã đau?”

Lý Nhị tỉnh tỉnh mê mê mà nâng mắt lên, đột nhiên há to mồm kêu, “Oa” một tiếng liền khóc ra.

Tuổi của Lý Nhị có thể xem như là nhi tử của Triệu Tứ, Triệu Tứ bản thân không có thành gia không có hài tử, đối ba người làm của hồi môn trong nhà đi theo đại thiếu gia, ý tứ nhiều ít đều coi như tiểu hài nhi nhà mình mà chiếu cố. Lý Nhị lần này đem gương mặt thiên tiên của mình, khóc thành quỷ dạ xoa, Triệu Tứ dọa sợ, cúi đầu vừa thấy khế bán mình rơi trên mặt đất, trong lòng cũng có chút hiểu rõ, vỗ vỗ lưng Lý Nhị, thở dài.

Lý Nhị trực tiếp quay đầu vùi vào ngực Triệu Tứ, một bên nức nở, một bên hô: “Ta, ta không phải là nô tài nữa… Đại thiếu gia không cần ta nữa… Ta có phải nên xuống núi hay không?”

Triệu Tứ nghe càng nhiều là Lý Nhị đối tương lai mê mang, chỉ có thể ở một bên an ủi, một bên lo lắng: hùng hài tử này, đem hết nước mắt nước mũi lau lên trên người hắn rồi.