Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 81: Anh hùng cứu mỹ nhân




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Năm nay vậy mà còn có văn nhân nhã sĩ (dê béo) lên núi thưởng tuyết.

Thôn trưởng thực vui mừng.

Các thôn dân cũng thực vui mừng.

Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình.

Nhóm dê béo tất cả đều nhận được chiêu đãi như đang ở nhà.

Nhóm dê béo thật cao hứng mà bị nhổ một bó to lông dê.

Diêu Thanh kiến thức được bản lĩnh các thôn dân nhổ lông dê, cũng thực giật mình, trở về cùng Ôn Luân nói: “Nấm ăn thôi mà, không phải tùy tiện đi trong núi liền nhặt được sao? Như thế nào xào thành đồ ăn, thêm cái vài miếng liền có thể bán được nhiều tiền như vậy?” Một bàn rau xào mà thôi, thuần chay, giá cả còn bằng với một ngày cơm nước trong thư viện của nhóc luôn.

Ôn Luân liền giải thích cho nhóc nghe phí tổn linh tinh. Cậu dầu gì cũng là từ thời đại tin tức nổ mạnh lại đây, lại làm lão bản vài năm… Nên nói tới cũng không phải không có lý.

Diêu Thanh nghe được đầu gật gật: “Tiên sinh, ngày mai thôn trưởng nói muốn dẫn những khách nhân kia đi ngọn núi nhặt thu. A Thanh cũng chưa từng đi lần nào.”

Ôn tiên sinh cũng chưa từng đi a.

Vì thế, sư đồ hai người hướng Hùng gia trưởng thân thỉnh.

Hùng gia trưởng nhìn nhìn biểu tình nhất trí của một lớn một nhỏ này, cuối cùng nhả ra: “Ngày mai nhớ rõ đi sát theo thôn trưởng, đừng loạn đi, đi đường nhớ phải nhìn kỹ…”

Hùng gia trưởng một đường đem hai bảo bối lớn nhỏ niệm đến ngủ. Y cũng muốn tự mình chiếu khán hai người, nhưng mà y phải vào núi săn thú. Dã thú cái gì cũng không phải là thứ dễ chơi. Lộ tuyến thôn trưởng mang theo người đi nhặt thu, Đại Hùng đều biết rõ, y còn đã từng tham dự quy hoạch qua nơi đó.

Dọc theo đường đi cũng có mấy cây ăn quả, có thể sẽ có một ít rau dại, hoặc là con mồi nhỏ, nhiều hơn nữa thì không có. Dựa theo thể lực bình thường của người trong thành, một cái qua lại liền thỏa thỏa đủ gục xuống.

Thời gian trong mùa thu này, kỳ thật đã không còn có cái gì dễ nhìn, nhưng mà cũng không chịu nổi tâm trạng hưng phấn của nhóm du khách lần đầu tiên vào núi này.

Ôn Luân thật sự không rõ, cây thì trọc lá, trên ngọn cây còn cô linh linh vài cái quả khô, hoặc ngẫu nhiên thấy được một ít chim màu sắc sặc sỡ, đều có thể khiến cho nhóm tiểu cô nương thét chói tai.

Đúng vậy, nhóm dê béo chuẩn bị đón năm mới trên núi lần này, không chỉ có thư sinh, còn có vài nhà đều là toàn gia du. Cha mẹ ba bốn mươi tuổi, mang theo tử nữ mười mấy tuổi, bên người tùy tùng không nhiều lắm, cũng chỉ chừng một hai người.

Nhưng mà cho dù là vậy, gia đình chỉ có vài người thế này, các thôn dân gia vẫn là chiêu đãi không hết. Trong thôn không phải chưa tiếp đãi qua khách nhân như vậy, nhưng mà du khách bình thường lên núi cũng không ở bao lâu. Trong tám trăm dặm đại sơn cũng không có nhiều nơi có thể cho mọi người chơi đùa, đại bộ phận địa phương đều là nơi mà ngay cả người miền núi cũng không dám vào. Nhóm du khách nhiều nhất cũng chỉ ở ba bốn ngày, liền quay trở về. Thời gian ngắn, chấp nhận một chút cũng được.

Nhưng muốn qua năm mới thì lại không giống, lưu lại một lần chính là mấy tháng, phần lớn thời gian cũng chỉ có thể ở trong thôn. Một nhà năm sáu miệng ăn, không phải một câu chấp nhận là có thể giải quyết hết được.

Thôn trưởng trong lòng một bên vui nha, một bên cũng tại phiền não. Nhưng mà từ nửa ngày hôm qua ông cũng đã nhìn ra, loại toàn gia du này, so với chút thư sinh linh tinh trước đó, thật là dễ kiếm hơn rất nhiều. Phụ nhân gia luôn tinh ranh hơn một ít, nhất là những tiểu cô nương đó. Đừng nhìn lúc ở bên ngoài đùa, một đám đều như nha đầu điên, vừa về tới chỗ ở, hơi có chút không hài lòng liền chu cái miệng.

Thôn trưởng nghĩ nghĩ tới bộ dáng của bảo lâu, lại âm thầm tính tính tiền, quyết đoán lắc đầu.

Nói là nhặt thu, nhưng kỳ thật vùng phụ cận sớm đã bị tiểu hài nhi trong thôn càn quét qua một lần, quả hạch cái gì cũng chỉ dư lại mấy quả trên ngọn cây. Ngược lại Ôn Luân dựa vào thính lực, lôi kéo Diêu Thanh đi đánh tới hai con thỏ.

Con thỏ lông nhung nhung nháy mắt khiến nhóm tiểu cô nương đồng hành hiếm lạ chết, lập tức liền mở ra hà bao, mua hai con thỏ bị đánh choáng kia, một phen lại một phen mà vuốt. Ôn Luân cảm thấy có khi tới lúc hai con thỏ này xuống núi, trực tiếp có thể bị sờ trọc nha.

Ôn Luân bên này còn ở đáy lòng cười thầm, đột nhiên chợt nghe đến phía trước có động tĩnh. Nhưng mà khoảng cách quá xa, cậu cũng nghe không rõ.

Diêu Thanh nhận thấy được, kéo kéo Ôn Luân tay áo: “Tiên sinh?”

Ở khoảng cách này, Ôn Luân không dễ nói mình nhận thấy được cái gì, chỉ đành cúi đầu cười cười: “Không có gì, có chút mệt thôi.” Loại lên núi như vậy, căn bản là chưa từng nói tới cái gì sơn đạo, đều là ở trong rừng loạn chuyển động đi tới. Lúc trước dựa vào điểm hưng phấn còn có thể không nhìn, chờ thêm trong chốc lát liền đều cảm thấy mệt.

Lại đi một đoạn đường sau, đoàn người quả nhiên không còn hưng trí như trước, đi bộ thêm một vòng liền trực tiếp về trong thôn.

Ôn Luân mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã bị người tìm tới cửa.

“Nhà các ngươi là như thế nào dạy người? Thả một tiểu cô nương yểu điệu như vậy vào trong rừng già, cũng không sợ bị sói tha đi!”

Hán tử nói chuyện giọng rất cao, hiển nhiên cảm xúc còn có chút kích động. Decibel này, Ôn Luân hoài nghi gạch mộc phòng nhà bọn họ, có thể hay không sập xuống.

Thính lực Ôn Luân vốn là khai quải, khoảng cách thanh âm gần như vậy, cậu nghe như là bị cây búa đập vào ót, choáng váng hoa mắt đến căn bản không thấy rõ người.

Diêu Thanh nói thẳng: “Ngươi nói chuyện thanh âm nhẹ chút.”

Hôm nay trong nhà căn bản không người. Ôn Luân cùng Diêu Thanh này hai người đi thu du, ngược lại là trở về sớm nhất. Thân phận Đại Hùng đặt tại nơi này, bình thường căn bản là không có người trực tiếp xông tới như vậy.

Diêu Thanh nói tiếp câu thứ hai: “Bích Hà làm sao vậy?”

Bích Hà một tay bưng cái trán, nhẹ giọng nói rằng: “Thả ta xuống dưới, cám ơn ngươi đưa ta trở về.”

Đúng vậy, Bích Hà là bị hán tử trực tiếp ôm kiểu công chúa đưa trở về.

Nhưng hiện tại Ôn Luân đang choáng, Diêu Thanh tuổi nhỏ không hiểu này đó, nên cũng không nói gì.

Hán tử lúc này ngược lại ngại ngùng, thần tình đỏ bừng buông Bích Hà xuống: “A.” Ủy khuất cùng tiếc nuối trong thanh âm kia, đến Diêu Thanh cũng nghe ra không thích hợp.

Đúng lúc này, người trong nhà lục tục trở lại, đi vào chính đường sau, tất cả một đám đều ngơ ngẩn, không nói một câu.

Ôn Luân thật vất vả hoãn lại đây, thấy thế phân phó một câu: “Đi gọi Hoa thúc, Bích Hà bị thương chỗ nào?”

Hán tử đỡ Bích Hà, Thúy Liên đi tới muốn đỡ, kết quả bị người né tránh ra. Thúy Liên ngây ngẩn cả người, Bích Hà cũng ngây ngẩn cả người.

Bích Hà hoãn hoãn mới lên tiếng: “Trẹo chân một chút, đầu đụng phải cây.”

Đơn giản mà nói, chính là một cước đạp không, đụng hôn mê một chút, sau đó được người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân.

“Thúy Liên đỡ Bích Hà đến thiên thính nghỉ ngơi đi. Triệu Tứ, qua chào hỏi khách khứa.” Ôn Luân ở một bên phân phó, một bên tính toán mình nên thêm tìm gã sai vặt. Nha hoàn… Ôn Luân giương mắt nhìn Thúy Liên Bích Hà, cũng nên tìm thêm hai người nữa.

Ôn Luân vừa lên tiếng, những người khác đều lui xuống. Đại Hùng lần này phải vào núi vài ngày, trong nhà Ôn Luân là lớn nhất.

Gia trưởng Ôn Luân hiện tại mang tâm tình thực phức tạp nói: “Cám ơn ngươi đã cứu Bích Hà nhà chúng ta.” Nhưng trong lòng cậu vẫn muốn đem dã nam nhân hai mắt hoảng hốt này, đá văng ra ngoài thì phải làm sao đây? Khuê nữ nhà mình mới lớn như vậy! Đổi trước kia cũng chính là cái học sinh trung học được không? Trung học còn chưa tốt nghiệp được không? Yêu sớm là không đúng!

Dã nam nhân mặc một thân đồ đi săn, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được hắn không phải là người sống trên núi. Làn da quá trắng, vải trên người cũng quá tốt, đồ vật trên người tùy tiện một cái nào cũng thực có thẩm mỹ nghệ thuật.

Ôn Luân lâu nay cũng luyện ra được một chút nhãn lực, vừa nhìn liền hiểu được, một bộ quần áo này không chỉ là có tiền liền có thể thu phục. Cho nên, cứ việc dã nam nhân thoạt nhìn đối Bích Hà rất để bụng, Bích Hà tựa hồ cũng có một chút ý tứ như vậy, nhưng là Ôn Luân vẫn không xem trọng.

Kế tiếp, Ôn Luân khách khách khí khí mà cấp hán tử nói lời cảm tạ, sau đó cũng không lâu lắm, hán tử đã bị khách khách khí khí mà thỉnh ra cửa.

Hán tử vuốt ót còn có chút vựng hồ, xoay người nhìn nhìn viện môn.

Triệu Tứ quản gia đối tâm tư chủ nhân nhà mình sờ đến môn thanh, nhìn hán tử không động, cười tủm tỉm nói: “Uông thiếu gia ở nhà ai? Ta đưa ngài đi qua.”

Hán tử này họa phong không đúng, chắc là khách nhân trong thôn. Nhưng mà công phu người ta cao, tìm đường chết… Kẻ tài cao gan cũng lớn, dám một người chạy vào trong núi, căn bản là khinh thường đi theo người trong thôn nhặt thu. Trừ bỏ chủ nhà hắn đang ở ra, người trong thôn cũng chẳng ai biết mặt hắn. Hôm nay nếu không phải xảy ra chuyện Bích Hà, rất nhiều người cũng không biết là trong thôn có một người khách nhân như vậy.

Triệu Tứ cùng Ôn Luân bất đồng, nhìn như là nhân tinh, ngắn ngủn vài bước đường đã đem chi tiết của vị Uông thiếu gia này sờ soạng ra một hai phần, lại đem Hùng gia tạ lễ mọi dạng dọn vào cửa, an trí xong, Triệu Tứ mới trở về bẩm báo: “Uông thiếu gia thực cảnh giác, ta không dám nhiều lời nói khách sáo. Hắn một thân võ nghệ hẳn là không kém, có thể có liên quan tới người Tây Nhung hay không?”

Tuy rằng giữa Tề Quốc cùng Tây Nhung có các loại trạm kiểm soát, nhưng mà trạm kiểm soát ngăn được quân đội, nhưng ngăn không được mật thám. Tây Nhung cùng Tề Quốc đối địch nhiều năm như vậy, lẫn nhau đều có vô số mật thám. Năm trước lại xảy ra sự tình như vậy, bảo không chuẩn Uông thiếu gia này chính là người năm nay đến phụ trách tiếp ứng đâu? Cho dù không phải tiếp ứng linh tinh, vạn nhất làm ra chuyện xấu đến đâu? Không thể không phòng!

“Vị Uông thiếu gia này, hẳn không phải là người Tây Nhung.” Ôn Luân nghe Triệu Tứ lo lắng, trực tiếp lắc lắc đầu.

Triệu Tứ nhiều ít biết được một chút sự tình, trong lòng cũng rất lo lắng, thậm chí ngay cả đường lui cũng đã an bài vài đường, giống như con chuột giấu thức ăn, lại cũng giống thỏ khôn có ba hang.

Về phần Ôn Luân vì cái gì dám khẳng định vị Uông thiếu gia này không có quan hệ với người Tây Nhung, đương nhiên là bởi vì Uông thiếu gia vừa trở lại chỗ ở liền bắt đầu lảm nhảm, nội dung lảm nhảm này rất là phấn khích nha.

Sau khi Triệu Tứ rời khỏi, Ôn Luân vỗ vỗ Diêu Thanh.

Diêu Thanh có chút khó hiểu.

Ôn Luân cười cười: “Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ân.”

Ôn Luân sợ lạnh, ban ngày còn không biết là cái gì, buổi tối liền cảm thấy lạnh. May mắn người trong nhà biết tật xấu này của cậu, thời điểm phòng bếp nấu cơm liền mở ra kháng đạo. Bây giờ còn không cần cố ý đốt kháng, một chút độ ấm như vậy cũng đã đủ. Nhưng mà một cái kháng to như vậy lại chỉ có một người, Ôn Luân lật thân một cái, tiếp lại lật thân thêm một cái… Ngủ không được, nhắm mắt lại nghĩ sự tình đi.

Nghe được Uông thiếu gia nói sau, Ôn Luân mới bừng tỉnh đại ngộ. Cậu nói Cổ quân sư như thế nào sẽ hố Diêu Thanh đâu? Thì ra sự kiện kia căn bản là do vị Uông thiếu gia này phụ trách a. Xác thực mà nói, đại ca của Uông thiếu gia này là một thủ hạ của Cổ quân sư, nhưng mà thân phận của bọn họ lại không dễ ra mặt làm chuyện này, liền tha lên trên đầu vị Uông thiếu gia có chức quan không lớn không nhỏ này.

Vị Uông thiếu gia này có tuổi không lớn, nhưng mà tâm nhãn lại không nhỏ. Vốn hắn là định thi khoa cử, đương nhiên là tuyển võ, nhưng bị đại ca nhà mình ngăn lại. Sau, hắn liền một lòng một dạ nhào vào việc buôn bán kiếm tiền, nguyên bản trên tay những cái đó đều là gia nghiệp có từ trước, cái tiểu trang kia cùng Diêu Thanh hợp tác mới xem như là lần đầu tiên đầu tư.

Kết quả, lần đầu tiên liền đụng phải một tiểu tử ngốc Diêu Thanh đưa tiền tới.

Lần này hắn lên núi, là bị đại ca nhà mình giáo huấn bắt đến giải thích. Kết quả người thiếu niên da mặt mỏng, rối rắm một hồi, liền giả thành du khách.

Ôn Luân dùng dư thừa đệm chăn xây cho mình một vòng đê đập, lẩm bẩm: “Sắp phong sơn rồi.” Tiểu tử này chạy không được, dám tính kế học sinh của mình, còn dám đối khuê nữ nhà mình nổi tà niệm, phân phân chung liền giết chết hắn.