Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 15: Cuồng đánh




Đường Xuân Minh không nghĩ tới hắn rời mắt một chút là con trai bảo bối của hắn lại bị bắt nạt, lại còn là Triệu gia hắn ghét nhất, đáng ghét! Con trai vốn bởi vì Triệu gia mà tính tình có chút sợ sệt, vì vậy bình thường hắn thường cổ vũ hai con trai của Trương Tú là Đại Mao cùng Nhị Mao đến chơi, có hai tên tiểu tử này che chở không lo tạo thành chuyện gì quá lớn, hơn nữa còn đi trong phạm vi hắn có thể tiếp nhận được, nếu như nhà Trương Tú quá xa chắc chắn hắn sẽ không để cho con trai qua, chờ đến khi nó dần dần quên mất những chuyện trước kia mới để cho Đại Mao cùng Nhị Mao mang đi chơi đùa cùng những đứa bé khác trong thôn.

Đáng ghét, không để ý liền khiến chuyện xảy ra ngoài ý muốn của hắn!

Đến đích, Đường Xuân Minh nhìn thấy đầu tiên chính là con trai của hắn trên người dính đầy bùn, đôi mắt lần thứ hai khóc đến sưng đỏ, ngay cả tóc cũng đều tán loạn, nhất thời con mắt hắn đều đỏ, đảo mắt liền nhìn thấy tên tiểu tử béo bắt nạt con trai hắn, lửa giận trong mắt liền có thể hóa thành thực thể bốc cháy lên, xông lên phía trước giơ chày gỗ lên đánh một trận no đòn.

“Cho tên tiểu tử thối nhà ngươi bắt nạt con trai ta! Trước đây bắt nạt con trai ta ta không tính, hiện tại còn dám đến trêu chọc ta, để cho ngươi nếm thử mùi vị bị bắt nạt, để cho người lớn như ngươi lại không biết ngại ngùng đi bắt nạt một đứa nhỏ ba tuổi!”

“Oa oa… A Mẫu… Oa oa… Cha… Phong sao muốn đánh chết con trai các người, oa oa… Đau quá, A Mẫu…” Triệu Đống thể trọng siêu nặng bị gậy đột nhiên xuất hiện đánh vào mông, sau đó theo bản năng liền tìm chỗ trốn, chạy trối chết.

Người lớn trẻ con đứng bên cạnh vây xem nhìn thấy liền trố mắt ngoác mồm, người này vẫn là Minh ca nhi sao? Tuy rằng trước đó cùng Triệu gia ầm ĩ khiến cho người khác cảm thấy Minh ca nhi có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ cho rằng bị người bắt nạt tàn nhẫn mới bộc phát ra, bằng không thực sự rơi vào kết quả bị bán đi, nhưng mà người cầm chày gỗ đuổi theo một đứa bé cuồng đánh này thực sự là Minh ca nhi sao? Từ lúc nào mà Minh ca nhi trở nên… dũng mãnh như vậy!

“Nói! Sau này còn dám bắt nạt A Lâm như vậy nữa hay không? Không nói? Vậy thì tiếp tục bị roi đánh!”

“Oa oa… Ta không dám nữa, thúc sao, ta không dám bắt nạt nữa, oa oa, đau quá a…” Đau đến nỗi khiến cho Triệu Đống vừa khóc vừa đảm bảo.

“Được rồi, Minh ca nhi, đừng đánh, dù cho hiện tại ngươi tách khỏi Triệu gia những cũng là trưởng bối của hắn, hơn nữa trong bụng còn có hài tử, cũng không thể tức giận như vậy.” Xung quanh lập tức có người kéo Đường Xuân Minh lại để cho hắn tỉnh táo lại.

Đường Xuân Minh dựa vào hận thù đem tiểu tử thối đánh một trận, hiện tại bị người ngăn cản chỉ đành dừng tay, người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn thấy tiểu hán tử béo trước mặt khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, khi nhìn thấy ánh mắt Đường Xuân Minh thì sợ đến mức rụt người lại, lúc này hắn liền đem gậy gỗ trở thành gậy chống đỡ thân thể, vẫn còn nổi nóng với tên tiểu tử béo này nói: “Nhớ kĩ những gì nói ngày hôm nay, nếu như lần sau để ta biết được, liền không chỉ đơn giản như vậy.”

Nhìn quanh một lần, còn có một ít người vẫn chưa kịp phản ứng lại hành động kinh người cùng bạo phát của Đường Xuân Minh, nhưng Đường Xuân Minh không quan tâm đến ý nghĩ của bọn họ, chỉ lo kiểm tra tình huống của con trai,  lúc này mới chú ý tới nhi tử đang bị ôm trong lòng một hán tử, mà hán tử kia, trùng hợp là hắn mới gặp một lần, chính là Phong tiêu tử mới gặp thoáng qua tại  cửa viện của nhà Lý Chính, bên cạnh hắn còn có tên to con miệng còn há thật to, nước bọt đều sắp chảy xuống, mà Đại Mao Nhị Mao cùng đang đứng cạnh Lý Phong, cùng nhìn hắn sững sờ.

Triệu Lâm tiểu ca nhi trước khi a mẫu đến đã được người dỗ cho không khóc nữa, lúc này liền giãy dụa muốn xuống, thấy a mẫu đánh đường ca một trận, nó bỗng nhiên không sợ. Trước đây khi đường ca bắt nạt nó, a ma mắng hắn, a mẫu chỉ có thể ôm hắn khóc, cha cũng không mắng đường ca, vì vậy mà hắn càng ngày càng sợ hãi đường ca, vô cùng không muốn theo cha và a mẫu đến nhà lớn, nhưng mà hiện tại a mẫu đại phát thần uy, không biết làm sao A Lâm liền không sợ nữa.

“A Mẫu…” Triệu Lâm về phía a mẫu giơ tay lên.

Lý Phong nhìn ca nhi lớn lên rất thanh tú nhưng động tác lại dũng mãnh này một chút, yên lặng mà đem tiểu ca nhi trong lồng ngực thả xuống, hắn mới cùng Dư Mộ đi khỏi nhà Lý Chính, liền gặp chuyện lấy lớn ép nhỏ này thì định giải quyết một chút, người còn chưa làm gì thì ca nhi này đã chạy tới không hỏi chuyện gì liền đánh cho tiểu hán tử kia một trận.

Tuy nói lấy lớn ép nhỏ là không đúng, nhưng mà hắn có thể nói… Đánh thật hay sao?

Thả tiểu ca nhi xuống, Lý Phong lại yên lặng mà nhìn bụng ca nhi một chút, động tác kích liệt lớn như vậy, đối với thai nhi không có ảnh hưởng sao? Nghe nói trước đó thai nhi bất ổn hai lần liền phải nhờ Hồ lang trung khám mà.

Buông mắt xuống, Lý Phong chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói lên một chút, từ khi cha mẹ mất, hắn không còn được hưởng thụ bảo vệ trắng ra như vậy nữa, nếu như cha mẹ hắn vẫn còn, thì sao địa bá sao lại có thể nhẫn tâm đối với hắn như vậy, khẳng định cũng sẽ như ca nhi này cầm đao đến nhà bọn họ nháo đến long trời lở đất đi. Sở dĩ hắn không phá bỏ nhà cũ xây nhà mới, chính là bởi vì đó là do cha mẹ hắn để cho hắn, lúc đó xây nhà hắn còn nhớ cha hắn đã nói, “Cha phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này A Phong cưới ca nhi thì cha cho người ba gia gạch ngói.”

Đại Mao cầm tay A Lâm cùng Nhị Mao đi đến bên người Đường Xuân Minh, đem chuyện đã xảy ra nói lại cho Đường Xuân Minh một lần nữa, đang nói, Trương Tú nghe được tin tức cũng chạy tới, hắn cũng không nghĩ tới chỉ rời nhà một lúc lại xảy ra những chuyện này, Đại Mao Nhị Mao chơi ở bên ngoài, hắn liền đi đến nhà khác mượn mẫu thêu hoa, còn chưa kịp về, có người chạy tới nói với hắn Đại Mao Nhị Mao mang theo Triệu Lâm tiểu ca nhi nháo chuyện với tiểu tử Triệu gia, hắn sợ nhảy cả lên.

Đường Xuân Minh  cũng mới biết, hóa ra con trai không tìm thấy Đại Mao Nhị Mao ở nhà Tú a sao liền mò vào trong thôn tìm người, đứa nhỏ này nhìn ngang nhìn dọc chỉ biết gọi Đại Mao Nhị Mao, không nghĩ tới đi được nửa đường liền đụng phải tên tiểu tử thối Triệu Đống này, tiểu tử thôi này luôn luôn bắt nạt A Lâm quen rồi, lập tức liền nắm bùn nhão do tuyết mới tan trên mặt đất vứt về phía A Lâm, còn vừa vứt vừa mắng, đương nhiên những lời mắng kia hầu hết là hắn nghe được từ miệng a mẫu a ma, chờ đến khi Đại Mao Nhịn Mao đuổi tới, trên người A Lâm đều bẩn cả, người cũng ngã trên đất, hai người lúc đó liền nổi giận, cùng Triệu Đống đẩy nhau, mắt thấy chuẩn bị đánh nhau, Lý Phong cùng Dư Mộ đi ngang qua liền khuyên nhủ, cũng răn dạy Triệu Đống vài câu.

“Ông trời ơi, đứa nào đáng chết ngàn vạn lần dám bắt nạt con trai ta…”

Thanh âm này truyền đến, tên tiểu tử Triệu Đống vốn còn co quắp trên mặt đất gào khóc liền nhanh chóng bò dậy, hướng về phía âm thanh phát ra gào khóc nói: “A Mẫu, có người đánh ta, là phong sao đánh ta, oa…” Còn chưa nói xong, lại kêu gào  một tiếng, hóa ra là Đường Xuân Minh lại giơ chày gỗ đến đánh tới.

Những người vốn ngăn cản Đường Xuân Minh cảm thấy một người lớn bắt nạt trẻ nhỏ còn có chút quá đáng, để cho tên tiểu tử béo Triệu Đống này ăn chút thiệt thòi là được rồi, để sau này không trêu chọc Minh ca nhi cùng Lâm tiểu ca nhi là được, dù sao tên tiểu tử béo này cũng không phải là người tốt, nhưng hiện tại đều đổi ý rồi, quả nhiên hạng người nào thì nuôi con kiểu đó, hai mẹ con đều một đức hạnh, đơn giản cũng không ngăn cản. Trương Tú biết chuyện xảy ra, cũng vô cùng hận tên tiểu tử béo này, liền một bên nhìn Đường Xuân Minh đánh một bên che chở, Minh ca nhi chính là đang có thai, cũng không thể để tên Vương Xuân Hoa này xông đến.

“A —— tên trời đánh ngươi lại dám đánh con trai ta, Vương Xuân Hoa ta liền liều mạng cùng ngươi  ——” cả người xông lại giống như trâu, từ lúc sinh ra hắn cũng không dám đánh Đống nhi một ngón tay nào, hiện nay nhìn thấy con trai bị đánh đến gào thét lên, thù hận trong lòng Vương Xuân Hoa đối với Đường Xuân Minh triệt để bạo phát.

Đều do tên tiện nhân này, quấy nhiễu khiến Triệu gia trở thành trò cười trong thôn, đều do tên tiện nhân này, quấy nhiễu khiến hiện tại Triệu lão ma không cho hắn sắc mặt tốt, mỗi ngày ở nhà làm trâu làm ngựa ngay cả eo cũng không thẳng lên được, nhưng ngược lại con trai nhỏ của hắn thì tốt rồi, Triệu lão ma còn không phải là vì hắn mới liều mạng kiếm bạc, nhưng hắn lại phủi mông lên trấn trên ở, nói cái gì mà muốn ôn tập cùng giao lưu với đồng học, khiến cho một bụng lửa giận của Triệu lão ma hứng về phía hắn cùng đương gia mà trút xuống.

Tên béo Triệu Đống này nâng mông chạy đến sau a mẫu, trốn sau lưng hắn liền hung hăng hô lên, “A mẫu, a sao đánh ta, a mẫu nhanh báo thù cho ta, khiến cho hắn không chết tử tế được, bán hắn đổi lấy bạc cho ta ăn thịt.” Mọi người xung quanh liền cả kinh không dám tin tưởng, đây thực sự là những lời mà một đứa bé sẽ nói ra sao? Lúc trước còn có người nghi ngờ Triệu gia có thực sự bức bách Minh ca nhi như vậy hay không, hiện tại không khỏi nghi ngờ phẩm tính của một nhà này, bao gồm cả một nhà Triệu lão đại lúc trước không bị liên lụy đến nhiều.

“Ầm!”

Người ngã ngựa đổ.

Tiếng kêu gào lần thứ hai vàng lên.

Một bóng đen chợt lóe trước mặt Đường Xuân Minh, chờ đến khi hắn nhìn rõ ràng thì, mới phát hiện tên to con bên người Lý Phong đã vọt đến trước mặt hắn chặn Vương Xuân Hoa lại, mà Vương Xuân Hoa lại giống như đụng phải một miếng sắt cứng mà ngã lộn xuống đất, đau đến nỗi cũng kêu gào giống như con trai của hắn.

Tư thế lúc này của Đường Xuân Minh vẫn là hai chân dang ra, hai tay nắm chặt chày gỗ, chày gỗ vung lên làm thành một độ cao 60 độ so với cơ thể, chờ đến ki con trâu kia xông lại thì đánh một đòn mạnh mẽ. Khi thấy rõ Vương Xuân Hoa bị ngăn cản thì trong lòng hắn có chút tiếc nuối, một chút cũng không để ý xem thân thể hắn có chịu đựng được hay không, còn tưởng hắn vãn là một đại nam nhân như trước đây, cũng khinh thường hoặc là quên với cái bụng kia của hắn có thể làm những động tác như vậy hay không.

Trương Tú thấy kết của của Vương Xuân Hoa suýt chút nữa ôm bụng cười to, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tư thái Đường Xuân Minh bày ra, không cười nổi, Minh ca nhi là muốn làm gì, chẳng lẽ hắn còn muốn muốn đánh nhau với tên Vương Xuân Hoa này, cũng không nhìn một chút tình trạng hiện tại của mình, giơ tay ra bấm một chút lên eo Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh kêu lên một tiếng vung tay lên định đánh rồi bỏ xuống, còn không thức thời trừng Trương Tú một chút.

Khóe miệng Lý Phong giật giật, vội vã dời tầm mắt, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.

“Tên đáng chết ngàn vạn lần nào dám chặn ta, ai yêu, giết người a, người đâu a, người bên ngoài đến thôn Bình Sơn của chúng ta giết người rồi! Tên Đường Xuân Minh không biết xấu hổ này dám đánh con trai của ta, tên không biết xấu hổ như ngươi còn dám câu dẫn hán tử bên ngoài đến bắt nạt người nhà họ Triệu chúng ta, mọi người mau đến xem…” Vương Xuân Hoa kêu thảm thiết bò từ dưới đất dậy nhìn thấy hán tử cao to dứng chắn trước tên ca nhi không biết xấu hổ kia, nhất thời liền ngồi dưới đất giãy dụa, nhưng âm thanh liền kẹt ở yết hầu, ánh mắt hán tử kia như dao hướng về phía hắn đâm tới, Vương Xuân Hoa sợ hãi ôm lấy cổ họng của mình, hắn đều sắp không thở nổi rồi.

Dư Mộ chán ghét nhìn về phía tên này, làm bẩn thanh danh của hắn cũng không quan trọng lắm, hắn chính là một hán tử chân chính, nhưng ca nhi nhà người ta không nên bị giội nước bẩn, “Trước đây lão tử ở trên chiến trường từng giết không biết bao nhiêu là man di, hiện tại thêm một mãng phu cũng không có gì khác biệt, dù gì cũng đều nói ta giết người, không giết người chẳng phải là phải gánh chịu cái ác danh này!”

Bộ dáng hung ác giống như sói đói nhìn chằm chằm con mồi trên thảo nguyên, khi thế ép người khiến cho Vương Xuân Hoa run cầm cập, giờ khắc này bọn họ đều tin tưởng tên hán tử này không chỉ nói suông, thật sự tàn nhẫn sẽ ra tay.

Hết chương 15.