Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 20: Huyện thành




Trên xe bởi vì mấy câu nói kia của Lý Phong mà yên tĩnh không ít, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động không ngừng, sau đó Trầm phu lang lại tìm đề tài khác thảo luận cùng các ca nhi, nhưng mà trong lòng mọi người đều nhất trí không để ý đến nhà Lý Hạ Căn, thế mà hắn vẫn có thể mặt dày ngồi đến ngã ba, điểm này cũng đủ để Đường Xuân Minh cảm thấy bội phục hắn, da mặt dày có thể so với tường thành a.

“Phong tiểu tử, năm đó đại bá của ngươi thực sự là làm như vậy sao? Tại sao lúc ngươi trở về lại không nói?” Trên đường đi, Trầm phu lang không nhịn được hỏi.

“Bá sao, tất cả đều là quá khứ, huống hồ mấy năm qua ta ở bên ngoài cũng học được không ít, xem như là nhờ bọn họ ban tặng đi.” Đối với Lý Phong, nói đến hay không có gì khác nhau sao? Dù cho không đề cập tới người trong thôn cũng biết một nhà đại bá của hắn dùng biện pháp không minh bạch để ép hắn nhập ngũ, dù cho biết được thì làm thế nào? Mấy năm qua còn không phải là chiếm nhà cùng đất cha và a mẫu hắn để lại cũng không có người đứng ra trừng phạt, tâm tư người trong thôn hắn rõ ràng,chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ở bề ngoài không có trở ngại là được, huống hồ người khác đi tới phương Bắc, có thể sống sót trở về hay không cũng không biết được, ngay cả nhóm người Lý gia cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Trầm phu lang cũng biết tình huống trong thôn, đương gia nhà hắn mặc dù là trong chính, nhưng trên đầu còn đè mấy lão già, có lúc hắn nói chuyện cũng chưa chắc hiệu quả, cho nên đương gia kì vọng vô cùng lớn đối với hai đứa con trai, chỉ cần có một đứa thi được công danh, lời nói của hắn ở trong thôn cũng nặng hơn, ít nhất cũng sẽ không bị lão già đè đầu..

Đường Xuân Minh nhìn ra Lý Phong không muốn nói nhiều những chuyện cũ, trong lòng đối với hắn cũng có một chút đồng tình, đương nhiên nhìn tình hình của hắn bây giờ căn bản là không cần người khác đồng tình, liền chủ động hướng về phía Trầm phu lang hỏi tình huống trong huyện, Trầm phu lang rất sảng khoái giới thiệu với hắn.

Bọn họ tiến vào thành từ cửa phía tây, theo như Trầm phu lang từng nói, tây thành bắc thành tập trung  bách tính bình thường, mà mặt đông và nam chính là nơi sinh hoạt của những gia đình quyền quý và giàu có, căn cứ vào chuyện phân bố như vậy, bên trong huyện cũng có hai chợ lớn, chia ra làm chợ đông cùng chợ tây, chính là bởi vì nhằm vào đám người có đẳng cấp khác nhau.

Vị trí lớp học của hai tiểu tử nhà Trầm phu lang nằm ở phía nam, do cử nhân đã có tuổi xây dựng, ở vùng huyện A Bình cũng có chút tiếng tăm, không phải ai muốn vào liền có thể vào, hai tiểu tử nhà Lý Chính có thể học được ở trường này chứng tỏ hai tiểu tử này đọc sách khá tốt, Lý Chính cùng bởi vì vậy mới cực lực bồi dưỡng.

Vốn Trầm phu lang định để Đường Xuân Minh đi cùng đến lớp học, sau khi gặp con trai của hắn liền đến chợ tây mua đồ. Đường Xuân Minh sao có thể đồng ý, có Trầm phu lang còn có Lý Phong con mắt lơi hại ở đây, làm sao hắn có thể tìm được cơ hội lấy rau dưa của hắn ra bán lấy tiền, vì lẽ đó kiên quyết không đồng ý.

Trầm phu lang thấy sắc mặt Đường Xuân Minh hơi tái, cho rằng trên đường xóc nảy quá khiến cho thân thể hắn không chịu được, chỉ có thể bỏ sắp xếp của chính mình: “Như vậy đi, sau một canh giờ chúng ta gặp lại ở quán ăn, ăn một bữa trưa, nhưng mà nơi này ngư long hỗn tạp, ngươi tự mình mang theo A Lâm nhất thiết phải cẩn thận chút, ta cùng Phong tiểu tử rất nhanh liền trở lại.”

“Yên tâm đi, ta cùng A Lâm đến lúc đó sẽ ở quán ăn đợi ngươi, ngươi cũng không cần quá vội, lâu rồi không thấy con trai khẳng định là có nhiều lời muốn nói.” Đường Xuân Minh  khuyên nhủ, thầm nghĩ một canh giờ chính là hai giờ, đã có thể làm được mọi chuyện cần làm chưa.

Trầm phu lang oán giận Đường Xuân Minh một chút, còn không phải là lo lắng một lớn một nhỏ này sao, nhưng mà Minh ca nhi hiện tại có chủ ý hơn nhiều, không yên tâm lại căn dặn vài câu, đặc biệt dặn cất tiền cho kĩ, đừng làm cho người để ý.

“Ngươi mang theo A Lâm phải cẩn thận, còn có… Xin lỗi.” Trầm phu lang ngồi trên xe, không nghĩ tới Lý Phong vẫn không cùng Đường Xuân Minh nói chuyện lại bỗng nhiên quay đầu lại nói lời này, khiến cho Đường Xuân Minh đứng một bên ngẩn người, chờ đến khi hắn phản ứng lại tại sao Lý Phong lại nói xin lỗi thì xe la đã đi xa.

Xem ra người này cho rằng những lời đồn kia đều là do hắn mà truyền ra, đặc biệt là người truyền tin lại là một  nhà đại bá hắn vẫn luôn hận nhất, Đường Xuân Minh nhịn không được cười lớn một tiếng, hắn cũng không nhận ra nhà Lý Hạ Căn là người như vậy, sẽ bởi vì Lý Phong không xuất hiện liền loan tin đồn về hắn không ít, không có Lý Phong còn có thể đem hắn những người khác nói hưu nói vượn với nhau, người miệng rộng như vậy nếu như muốn hắn nghỉ ngơi, chỉ sợ ngứa mồm, vì lẽ đó không thể có thời điểm yên tĩnh.

Ngày đó thời điểm nháo chuyện cùng với Triệu gia, nhà Lý Hạ Căn không phải là luôn quái gở nói hắn không đúng sao, hơn nữa Đường Xuân Minh cũng không đem người như thế  để ở trong lòng, nếu như thật sự cùng tên phu trung niên ngang tàng này chấp nhặt thực sự là tự hạ thấp thân phận của mình, trong mắt hắn, phu trung niên ngang tàng giống như phụ nữ có chồng ngang tàng, mà Đường Xuân Minh hắn, mặc dù thân thể là ca nhi, nhưng tự nhận trong lòng chính là một đại nam nhân.

“A Mẫu, thật là nhiều người a.” Từ sau khi xuống xe A Lâm đều nắm chặt tay a mẫu, chỉ lo bị tách khỏi a mẫu, thế nhưng hai con mắt đen lay láy liên tục nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt cùng quầy bán hàng rong bên đường.

“Đi, A Mẫu mua đồ ăn ngon cho con.” Quán ven đường có quầy bán đồ ăn vặt —— kẹo hồ lô, đỏ mọng nhìn rất đẹp mắt, trong trí nhớ A Lâm chưa bao giờ thấy loại đồ ăn vặt này, đương nhiên, cơ hội ăn những loại ăn vặt khác cũng cực nhỏ.

Bên người bán hàng có không ít trẻ con, có người lớn thấy thế liền mua một cái cho đứa nhỏ, đứa bé mừng đến cắn một cái ngay lập tức, khiến cho những đứa nhỏ khác không có được dùng ánh mắt khát vọng theo dõi hắn, lại quay đầu lại nhìn về phía gia trưởng của mình, có người quyết tâm đem con trai của mình kéo đi, còn đứa không có người lớn bên người thì vẫn cứ đứng bên kia, xem người khác ngửi ngửi mùi cũng vô cùng tốt a.

“A Mẫu… A Lâm không muốn…” A Lâm cũng trông mà thèm, nhưng mà nhìn thấy phải bỏ tiền mới có thể ăn được, hắn vẫn bỏ qua khát vọng của mình nuốt một ngụm nước miếng mà cự tuyệt.

“Nghe A Mẫu, ” nói xong người đã đi đến bên người bán hàng, kêu một tiếng, “Tiểu ca, cho một que kẹo hồ lô.”

“Ai, được rồi, là cho này tiểu ca này đúng không, mau cầm lấy.” Người bán hàng nhiệt tình đáp lại, đem một cái kẹo hồ lô nhét vào trong tay A Lâm, A Lâm nhìn thấy a mẫu của mình đem tiền đưa cho người bán hàng rồi trở lại vừa vui mừng vừa xoắn xuýt, gà con nó nuôi còn chưa có lớn nên chưa thể kiếm được tiền cho a mẫu a.

Đường Xuân Minh hít sâu một hơi, cầm lấy tay A Lâm  muốn đi về phía trước, trong đầu đã đem những chuyện cần làm mô phỏng lại nhiều lần, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng với tình huống của hắn thì không thể không làm, hơn nữa ai cũng sẽ không nghĩ đến trên người hắn còn giấu một không gian. Nhưng mà A Lâm lại kéo tay hắn lại, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy A Lâm đang cố gắng giơ cao kẹo hồ lô trong tay, con mắt sáng lấp lánh nó: “A Mẫu, ăn.”

Đứa nhỏ này vẫn còn chưa ăn một miếng nào, trước tiên liền nghĩ đến a mẫu, trong lòng Đường Xuân Minh mềm mại đến rối tinh rối mù, nói: “Được, A Mẫu ăn, A Lâm cũng ăn.” Nói rồi khom lưng cắn một miếng nhỏ lên viên kẹo hồ lô cao nhất, ân, thật ngọt, ngọt vào  trong lòng.

A Lâm vui vẻ nở nụ cười, mới cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng nhỏ lên chỗ a mẫu vừa mới cắn, sau đó con mắt đều híp lại.

&&&

Một phút sau, Đường Xuân Minh cùng A Lâm đi tới  chợ phía đông, chợ ở phía đông mới là nơi cùng cấp cho đám người không phú thì quý, những món đồ từ trong không gian hắn chỉ có thể bán ở đây mới có được cái giá tốt, thời tiết này, ngoại trừ gia đình giàu có phòng ấm, làm gì còn chỗ nào có được rau dưa mới mẻ, dân chúng bình thường càng ăn không nổi.

Vì tiết tiết kiệm thời gian, hắn còn đặc biệt tìm một cái xe bò chở A Lâm cùng hắn, trên đường còn cùng phu xe kia nói chuyện  một lúc, biết nơi này có bao nhiêu tửu lâu lớn, tửu lâu nào có ông chủ phúc hậu chút, ở trong thành này phu xe thường đi lại xung quanh thường biết những chuyện này rõ ràng hơn ai hết.

Hiện tại Đường Xuân Minh  đem mục tiêu nhắm vào hai nhà, một nhà là Minh Lan Cư bên trái hắn, một nhà là Thính Cảnh Các bên phải hắn, tên đều rất cao cấp, có người nói đều có quan hệ với quan lại, là hai tửu lâu lớn nhất trong thành. Bọn họ đi từ khi trời còn chưa sáng, trên đường lại tầm hai canh giờ, bây giờ nhìn sắc trời hẳn là hơn mười giờ sáng, còn chưa tới thời gian dùng cơm buổi trưa, lúc này khách ra vào tửu lâu cung không có nhiều, nhưng mà có thể nhìn thấy những người đó ăn mặc không bình thường, trên người Đường Xuân Minh cùng con trai đều là áo bông cũ, trong lòng hắn lo sợ đến lúc đó có khả năng sẽ không tiến vào cửa được.

“A Mẫu…” A Lâm cầm cái kẹo hồ lô mới được gặm một miếng nhỏ trong tay, không nỡ lập tức ăn hết, còn muốn thường xuyên chia sẻ cùng a mẫu, thấy a mẫu đứng bất động ở chỗ này, A Lâm tò mò giật giật tay  mẫu.

Đường Xuân Minh  ngồi xổm người xuống, dùng tay chỉ về phía hai phía tửu lâu, ôm lấy thân thể nhỏ bé của A Lâm nói: “A Lâm, hai nơi này, con thích nơi nào? Chọn một cái cho a mẫu, chúng ta đem đồ bán cho nhà hắn liền có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Ngay tại thời điểm A Lâm vì a mẫu giao cho nhiệm vụ quang vinh mà vĩ đại mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại không biết nên chọn cái nào, bên trong Thính Cảnh Các, chưởng quỹ đang than thở,cái thời tiết này đối với tửu lâu cũng giống như thời điểm giáp hạt,chủ nhân vốn đã cẩn thận đặt một nhóm rau dưa mới từ phòng ấm đến, không ngờ đến nửa đường liền bị người chiếm, người chiếm là ai, còn không phải là là Minh Lan Cư đối thủ một mất một còn với Thính Cảnh Các, ai bảo bối cảnh của Minh Lan Cư cường hơn chủ nhân một chút, chủ nhân cũng chỉ có thể không nói gì tiếp tục tìm đến nguồn hàng cung cấp thay thế.

Lúc này, thanh âm tiểu nhị đang đứng đón khách ngoài cửa truyền vào bên tai chưởng quỹ: “Đi, đi, chủ nhân của chúng ta không có ở đây ngươi trả kiểu gì a, Thính Cảnh các chúng ta nói không thu là không thu, không phải là người nào cũng có thể đến được Thính Cảnh Các chúng ta.”

“Tiểu Xuyên Tử, có chuyện gì vậy?” Chưởng quỹ  trong lòng phiền muộn, nghe được thanh âm huyên náo của tiểu nhị lại càng buồn bực, tức giận quát lớn.

“Chưởng quỹ, ” tiểu nhị đi tới vẻ mặt đau khổ nói, “Còn không phải là thư sinh kia lại tới nữa sao, lần trước không phải là chủ nhân nói hắn không đủ tư cách tiến vào Thính Cảnh Các chúng ta sao? Mẹ nó còn không tin, nhất định phải bảo chủ nhân của chúng ta xem lại một chút.” Thính cảnh Các vì tạo một bầu không khí văn nhã, thu thập không ít thơ từ thư họa treo ở trên tường, một ít thực  khách không thiếu tiền cảm thấy đi vào lượn một vòng đều có thể cảm nhận chút khí tức văn nhân, mà người có thân phận cũng cảm thấy tửu lâu này  đẳng cấp không tồi, xứng với thân phận cùng địa vị của bọn họ.

Hết chương 20.