Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 69: Lễ mừng năm mới




Kết quả của giúp người tắm rửa, chính là chính bản thân Đường Xuân Minh phải trải qua quá trình tắm rửa, chờ đến khi cuối cùng có thể rời khỏi phòng riêng, tay chân Đường Xuân Minh đều nhuyễn hết, tựa hồ như hắn mới chính là người say, mà người mà có vẻ như uống say kia, dễ dàng đem hắn hầu hạ tắm rửa từ đầu đến cuối, hơn nữa dưới chân cũng không có dấu hiệu tập tễnh không vững, thẳng tắp hướng về chiếc giường mới kia.

Giường mới được trải một tầng đệm bông mềm mại, Đường Xuân Minh bị ném trên giường cảm giác cả người bị lún xuống dưới, không chờ hắn lăn vào chăn, một cơ thể cường tráng đè lên người hắn, nghe người kia thì thầm vào lỗ tai của hắn, “Minh ca nhi, ta thật hài lòng, Minh ca nhi, ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất của ta, Minh ca nhi…”

Tiếng nói trầm trầm không ngừng vang lên tai hắn, Đường Xuân Minh cảm giác hồn mình đều bay lên, hắn cũng muốn nói, đời hắn bây giờ đã viên mãn, đời trước cuộc đời hắn tràn ngập tiếc nuối, đời này, hắn cảm giác chính mình có thể đi một vòng hoàn chỉnh.

Đêm đó, nhất định dài đằng đẵng.



&&&

Ngày thứ hai, Đường Xuân Minh bị âm thanh của A Sâm đánh thức, còn có đi kèm là âm thanh nhỏ giọng dụ dỗ của A Lâm, “A Sâm, đừng kêu, cha nói a mẫu mệt mỏi phải nghỉ ngơi thật tốt, A Sâm, ngươi nói xem có phải hôm qua a mẫu ngủ rất muộn không? Nhị Mao ca nói muốn dẫn ta đi nháo động phòng a, nhưng ta  ngủ mất…” Ngữ khí vô cùng ảo não.

Vừa tỉnh lại liền nghe đến âm thanh con trai mình muốn nháo động phòng, Đường Xuân Minh 囧  yên lặng chôn trong ổ chăn nửa ngày , làm tốt công tác kiến thiết tâm lý mới ra ngoài, kết quả, lần này ngay cả Lý Phong cũng đứng ở bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt đem thâm trầm kia, Đường Xuân Minh có cảm giác mặt có xu hướng muốn bốc cháy. Được rồi, một nam nhân thẹn thùng cái gì, không phải là lăn giường cùng một nam nhân vóc người tuyệt đẹp khiến cho hắn chảy nước miếng sao, hắn nên đốt pháo chúc mừng vì hắn rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi thân phận xử nam hai đời ( đời này là trong lòng).

“A mẫu, ngươi tỉnh rồi, mặt  trời đều đốt đến mông rồi.” A Lâm vui vẻ nhào về phía Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh nhất thời trở mặt, tiểu tử này là đem lời nói bình thường hắn nói trả lại cho hắn đây mà, thở dài một cái, lăn nửa ngày trên ga trải giường thân thể hắn khôi phục cũng có hạn, hắn giống như nghe được tiếng kháng nghị phát ra từ trong xương cốt của hắn, ý nghĩ kỳ diễm gì đó đều biến mất tăm.

“A Lâm ngoan,” Lý Phong không ngăn cản đến cùng, nhìn thấy sắc mặt của Minh ca nhi bắt đầu trắng, vội vàng ôm A Lâm, “Chúng ta để a mẫu rời giường đi, A Lâm trước tiên tìm tiểu cữu cữu chơi có được không?” kiên nhẫn dụ dỗ.

“Được, còn muốn mang đệ đệ chơi cùng, con cùng đệ đệ cùng tiểu cữu cữu chơi, tiểu cữu cữu cũng ngủ nướng, không có ngoan bằng A Lâm cùng đệ đệ.” A Lâm rất hiểu chuyện không quấy rầy cha mẹ, nhưng mà nói ra lại khiến cho Đường Xuân Minh không nhịn được cười, A Vanh cũng chỉ tiểu A Lâm khinh bỉ.

“Đi thôi, ta lập tức đứng lên.” Đường Xuân Minh cũng đứa tay vỗ vỗ đầu hai thằng nhóc.

Lý Phong lo lắng liếc nhìn Đường Xuân Minh, mới ôm hai đứa nhỏ đi ra ngoài, bởi vì lo lắng đứa nhỏ A Lâm này không thể lập tức thích ứng quan hệ đột nhiên thay đổi, bởi vậy trời vừa sáng hắn liền muốn a mẫu để cho A Lâm cùng A Sâm đến bên người Minh ca nhi.

Chờ Lý Phong đưa đứa nhỏ đi rồi trở về, Đường Xuân Minh đã ngồi dậy tựa lên thành giường. Lý Phong vội vàng đi tới, đem người cẩn thận ôm vào lòng mình, tay lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Xuân Minh, “Không sao chứ? Tối hôm qua… là ta lỗ mãng…” Lời này nói xong mặt hắn liền đỏ, con mắt cũng không dám nhìn về phía Đường Xuân Minh, chỉ sợ một khắc mình không khống chế được sẽ đem người đẩy ngã rồi lại dằn vặt từ trong ra ngoài như này rồi lại như này.

“Không có chuyện gì? Ha, đương nhiên là không có chuyện gì, nói thế nào thì ta cũng là nam nhân đấy, tránh ra, ta muốn rời giường…” Khốn nạn a, biết vậy sao còn làm, nhưng mà, được rồi, vị trí được người ta xoa bóp đều nóng lên, nội lực trong truyền thuyết quả nhiên là thần kỳ, hắn ở trong không gian dằn vặt lâu như vậy cũng không thấy hiệu quả gì cả, khiến Đường Xuân Minh rất nhụt chí, không biết có nên kiên trì nữa hay không, quả nhiên tuổi tác của hắn lớn gân cốt đã định hình nên không có thiên phú luyện võ hay sao?

Để thể hiện mình rất ổn, Đường Xuân Minh xuống giường còn nhảy nhót hai lần, cho Lý Phong một ánh mắt đắc ý, sau đó bước từng bước nhỏ đi ra ngoài. Phía sau khóe miệng Lý Phong giật giật, trong mắt hàm chứa ý cười đi theo sau, nếu không phải vừa tỉnh lại hắn liền xoa bóp cho Minh ca nhi, đảm bảo hiện tại Minh ca nhi không thể khiến cho người ta muốn cho một quả đấm như thế này.

Những người bị hạ gục ngày hôm qua, người ở lại hỗ trợ cũng không có cách nào xử lý, vì vậy sau khi nghỉ ngơi một đêm mấy người Trầm phu lang lại phải đến giúp đỡ thu dọn một chút,khí trời cũng rất tốt, mùi rượu gì đó trời vừa sáng mở cửa sổ ra tán đi rất nhanh.

Chờ đến khi nhìn thấy Minh ca nhi đi ra từ trong phòng, mấy người Trầm phu lang đều có ý vị khác mà liếc nhìn trên người hắn một lúc, sau đó không chút biến sắc dời đi tiếp tục câu chuyện cười đùa của bọn họ, đều trao cho nhau một ánh mắt ai đều hiểu, hoặc là chào hỏi hắn như bình thường, Đường Xuân Minh cũng rất cố gắng nói chuyện cùng bọn họ như “bình thường”.

“Cực khổ rồi, ăn một chút trước bồi bổ đi, rất nhanh liền có thể ăn cơm trưa.”

Vương Anh nói một câu đánh vỡ nỗ lực duy trì như bình thường của Đường Xuân Minh, nội tâm rí gào, bồi bổ cái gì, một đại nam nhân như hắn trời sáng vừa dậy liền ăn cháo táo đỏ long nhãn, còn có trứng gà luộc đường đỏ cái gì a.

Chờ đến khi hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía mẹ kế, chỉ nhìn thấy bóng lưng của mẹ kế, đành dùng chiếc đũa mạnh mẽ đâm phập vào quả trứng gà, hắn thực sự là rất đói a.

“Ca sao, dậy rồi a!” Đám người Dư Mộ ăn mặc đơn giản chạy từ bên ngoài vào phất tay chào hỏi cùng Đường Xuân Minh, cái tay Đường Xuân Minh vung đến một nửa liền cương lại giữa không trung, vì sao trong giọng nói còn mang theo một loại kinh ngạc giống như hắn không nên xuất hiện vào lúc này?!

“Nghe nói rối hôm qua một mình A Phong liền hạ gục tất cả các ngươi?” Đường Xuân Minh thở một hơi nhẹ nhõm bâng quơ nói.

“Khặc, khặc, khục…” Đám quân hán tử mới thao luyện từ trên núi về khom lưng không ngừng ho khan, mất mặt, quá là mất mặt.

Hà lão từ phía sau đi ra dùng sức vỗ một cái lên lưng của Dư Mộ: “Tiểu tử, tối hôm qua ai uống đến mức chui hết vào gầm bàn vậy?”

Khuất nhục! Quá khuất nhục rồi! Nhiều người như vậy không đánh được một mình Lý Phong, có người kháng nghị nói: “Khẳng định là ngày hôm qua lão đại hạ tay hạ chân vào trong rượu, bằng không chúng ta nhiều người như vậy sao lại không thể hạ được một mình hắn?”

Đường Xuân Vanh cũng từ trong nhà bò ra, đi tới bên người ca hắn  yên lặng ăn bữa sáng dinh dưỡng a mẫu hắn đứa cho, cũng ai oán ca phu, hắn cùng đồng ý với lời giải thích của bọn Dư đại ca, khẳng định là ca phu động tay động chân, thật là gian trá. Đường Xuân Minh vỗ đầu hắn một cái, “Tiểu tử ngươi cùng đầy mùi rượu, hiện tại còn không nhanh chóng đi tắm đi, nhanh chóng ăn xong rồi bảo a  mẫu đun nước nóng tắm rửa sạch sẽ đi.”

“Ca…” Đường Xuân Vanh vẻ mặt như bị nội thương, ca đối với hắn càng ngày càng bạo lực, một chút cũng không quan tâm hắn, quả nhiên có ca phu sẽ không có đệ đệ  sao?

Lý Phong đi tới ném cho Dư Mộ một ánh mắt lạnh lùng, “Nếu không hôm nay chúng ta lại động tay động chân? Dù là uống rượu hay là quyền cước.”

“Ha ha, ” Dư Mộ lập tức tiến đến trước mặt hắn, “Chúng ta vẫn không nên chiếm lấy thời gian ngươi cùng ca sao thân thiết, chúng ta cũng không có nhiều thời gian rảnh, đến rồi lập tức phải trở lại, đúng, lập tức phải đi.” Những người khác cũng nhất trí gật đầu phụ họa, trời ạ, mới vừa sáng sớm đã bị thao luyện quá, bọn họ vẫn không thể đánh nổi một mình Lý Phong, hơn nữa lại còn là sáng ngày kết hôn thứ hai, có còn thiên lý hay không?!

Đường Xuân Minh cũng có chút xem không hiểu, Trương Tú liền lại đây nói với hắn một câu, Đường Xuân Minh mới hiểu rõ được, cũng có chút khó chịu liếc nhìn Lý Phong một chút, hắn vừa cảm giác ngủ thẳng tới buổi trưa, nhưng mà người này lại ngược lại, tinh lực đến mức thao luyện một hồi cùng đám người Dư Mộ, sao hắn lại kém như vậy? Quả nhiên vẫn là nên tiếp tục luyện võ sao? Nói không chừng đến một ngày nào đó có thể luyện ra được nội lực, Đường Xuân Minh vẫn còn giấc mộng trở thành đại hiệp nhớ mãi không quên.

&&&

Bọn Dư Mộ nói cũng không phải là nói giả, thật sự là không rảnh được bao lâu, nguyên bản Lý Phong cùng Hà lão cũng là biết được, vì vậy ngày tân hôn thứ hai liền bận rộn liên tục, phải đưa lễ năm mừng năm mới cho những người quen biết, liền thuận tiện để đám người Dư Mộ mang đi, bao gồm cả vị quý nhân mà Hà lão đã đề cập qua rất có thể sẽ vừa ý rượu mà bọn họ nhưỡng sẽ phái người đến đây bàn bạc, Hà lão đưa một địa chỉ cửa hàng bên Định Châu phủ kia, để đến lúc đó Dư Mộ trực tiếp đưa đến trong cửa hàng, nơi đó tự nhiên sẽ có người đem lễ mừng năm mới chuyển cho vị quý nhân kia.

Vì để cho quà mừng năm mới nhìn qua đẹp đẽ hơn chút làm tăng giá trị của bản thân lên, trước đó Lý Phong còn đặc biệt lên huyện đặt nửa cân vò rượu nhỏ tinh mỹ, thêm chút đặc sản bản địa cùng đồ vật trong không gian, giống như gạo cùng bột mì, còn có nước hoa quả, còn lại mấy cái chính là thuốc của Hà lão, dù sao lấy thân phận của người ta bọn họ lấy ra đồ tốt người ta cũng không nhìn trúng, còn không bằng mấy đồ đem lại lợi ích thực tế mà trong không gian sản xuất cùng với mấy viên thuốc này.

Đương nhiên, Đường Xuân Minh còn có chút tâm tư của hắn, tương lai thôn Bình Sơn sẽ có nhiều làm mấy cái này, lương thực trông ra cũng nhiều hơn, làm sao có thể tiêu thụ ra bên ngoài cũng là một vấn đề, thừa dịp đưa lễ mừng năm mới liền để những vị quan to quý nhân kia nếm thử, tin rằng bọn hắn càng có thể thưởng thức ra được những đồ ăn này khác này khác với những loại bình thường. Đương nhiên đưa người vào lúc nào, Lý Phong cùng Hà lão cũng đã cẩn thận xem xét.

Nhưng mà, rượu trong nhà bị bọn Dư Mộ lấy đi một phần, hôm qua lúc uống rượu bọn họ liền không kịp đợi mà đưa ra yêu cầu, vì vậy lúc đi gần như coi là đương nhiên mà đóng gói mang lên xe ngựa.

Đưa đám người Dư Mộ đi, tiếp đón chính là Đằng Dục, tối hôm qua hắn cũng không đi, ngay khi trời sáng Tề chưởng quỹ liền cùng mấy vị đầu bếp hôm qua đến giúp đỡ rời đi. Đằng Dục nhìn thấy những quà lễ mừng năm mới mới hiểu được vì sao Đường Xuân Minh cùng Lý Phong lại nói rượu nhưỡng được đều để chính mình uống, chỉ cần một đợt đưa ra ngoài này liền biết được chỉ sợ không đủ để cung cấp cho tửu quán.

“Chúc mừng hai vị tân hôn hạnh phúc, ta cũng nên về trấn, cuối năm nay ta cũng phải về nhà a.” Đằng Dục chắp tay nói với hai người, trong lòng mang theo chút tiếc nuối, hắn không thể không về cái gia tộc kia, một đống chuyện phiền đang chờ hắn đi ứng phó, làm gì có chuyện ung dung tự tại như bây giờ.

“Tạm biệt, cơ hội chúng ta gặp mặt còn rất nhiều.” Lễ mừng năm mới cũng có một phần cho Đằng Dục, trong đó bao gồm cả rượu, vì vậy Đằng Dục cũng không có ý kiến, hài lòng phất tay đi.

&&&&

Lại qua hai ngày, trong nhà mới triệt để yên ổn, Đường Xuân Minh cùng Lý Phong cuối cùng cũng được trải qua cuộc sống sinh hoạt phu phu ngóng trông đã lâu.

Đường Xuân Minh ngồi ở trên giường, mẹ kế cùng đệ đệ đã sớm trở về thôn Trấn Sơn, cuối năm nhà bọn họ cũng có nhiều chuyện bận rộn, bọn họ đã trì hoãn quá lâu ở nơi này, vì vậy Đường Xuân Minh vừa trông A Sâm vừa ghi chép, Lý Phong ở bên cạnh kiểm kê quà tặng bọn Dư Mộ mang đến lần này.

Sau khi ghi chép xong Đường Xuân Minh liền chậm rãi xoay người, nhìn A Sâm đang bò như rùa đen, nhéo mũi A Sâm một chút, A Sâm “a a” đáp lại, nếu như nó biết nói, nhất định sẽ kháng nghị: a mẫu a mẫu, lại nhéo mũi của nó nếu như bị tịt không đẹp trai thì sao bây giờ!

Hà lão ở chỗ khác dạy A Lâm viết chữ, bây giờ A Lâm hoàn toàn giao cho Hà lão dạy bảo, ở phương diện dạy học Đường Xuân Minh căn bản không thể đánh đồng cùng Hà lão, kém đến thật xa, vì vậy liền triệt để bỏ gánh.

Nhìn tình huống trong nhà, trong lòng Đường Xuân Minh liền ấm áp, đây chính là gia đình thực sự đi, từ khi cha mất, một mình hắn ở trong nhà, dù có không gian xuất  hiện khiến cho hắn có một niềm vui bất ngờ, nhưng không có cách nào loại trừ được cảm giá cô đơn từ sâu trong nội tâm kia, nhưng mà hiện tại, trong nhà trên có già dưới có trẻ, còn có hán tử Lý Phong này, trong lòng liền có cảm giác phong phú.

“Nơi  này còn một vài thứ chờ rảnh rỗi ngươi liền thu đến bên chỗ ngươi đi.” Lý Phong thu dọn đồ vật, đi tới nói với Đường Xuân Minh, cái gọi là chỗ ngươi đương nhiên là không gian của thần tiên.

“Được rồi, nhưng mà có vài thứ quá quý giá, giống như chúng ta đến lúc nào mới có thể phát huy được những thứ này.” Giao thiệp với Lý Phong phần lớn là người tập võ, quà tặng đưa tới cũng đơn giản trực tiếp, chỉ để ý kiếm cái gì đáng giá, vì vậy trong nhà lại nhiều hơn một chút đồ ngọc đồ kim loại, Đường Xuân Minh nhìn liền cảm khái vô hạn, cũng may có những thứ đồ trước đây của Lý Phong, cho nên cũng không biểu hiện có quá nhiều khiếp sợ.

Giống như Lý Phong từng nói, những quân hán tử như bọn họ chỉ cần đánh trận liền sẽ không nghèo được, đương nhiên cũng chỉ có cấp bậc võ quan, lúc đánh trận cùng bọn họ ở phương bắc, bọn họ đoạt được không ít tài vật của quý tộc phương bắc, một phần nộp lên trên một phần liền âm thầm chia nhau, đây là quy tắc ngầm trong quân doanh của bọn hắn, chính Lý Phong cũng có một phần tài vật đến từ cách như vậy.

Mà bọn Dư Mộ sau khi đến Định Châu phủ, trước đó còn ra ngoài diệt cường đạo một lần, vì vậy trong tay cũng không tính là túng quẫn.