Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 92: Ân khoa




Dung Nguyệt đến cũng khiến Đường Xuân Minh nhớ đến một chuyện hắn đã ném đến sau gáy, chính là rượu vang trong nhà vẫn chưa xem qua, chuyện rượu cao lương, sau đó là chuyện A Phong rồi lại mang thai, làm gì còn nghĩ đến chuyện khác, vì vậy số rượu vang kia liền vẫn luôn để trong kho.

“Rượu vang? Ngươi còn nhưỡng rượu vang? Không nói sớm, mau đi xem một chút.” Dung Nguyệt thúc giục.

“Nói trước, cái này khác với nhưỡng rượu cao lương, chính là ta tiện tay làm, cũng không biết là được hay không.” Đường Xuân Minh nhắc nhở.

Dung Nguyệt còn mừng hụt một trận, vốn tưởng rằng cũng là bí phương của Đường Xuân Minh a, nhưng mà xem trước rồi nói sau. Hà lão nhìn thấy bọn họ đi ra liền hỏi một chút, nghe Đường Xuân Minh nhắc mới vỗ trán, hắn cũng đã quên, người trong nhà đều quên mất, sẽ không phải thật sự hỏng rồi đi.

Nói đến rượu vang hắn cũng từng uống qua ở hoàng cung, “Rượu nho chén ngọc “, đẹp không sao tả xiết, sau khi vào miệng cũng có một tư vị riêng.

Trong nhà kho, mấy bình bụng rộng lẳng lặng nằm trong, Dung Nguyệt cùng Hà lão cùng nhau đem một cái bình mang ra ngoài bỏ nắp ra, Đường Xuân Minh xoa xoa mũi, nở nụ cười, không hỏng, không hỏng liền thành, “Xem ra vẫn có thể uống.”

“Được, ngươi đi về trước, nơi này giao cho mấy người chúng ta, ta gọi mấy người Đại Sơn đến giúp một chút, đem mấy cái vò rượu xử lý một chút.” Hà lão vung vung tay áo cản người, hiện tại Minh ca nhi chính là đối tượng cần được bảo vệ.

“Được rồi, các ngươi làm đi.” Đường Xuân Minh cũng không khách khí ra trở vào trong phòng ấm áp của hắn

Cuối cùng số rượu vang này sau khi xử lý một chút liền được mang ra ngoài, mùi vị cũng không tồi, Đường Xuân Minh trực tiếp mang đi tặng người, hiện tại hắn thực sự không thiếu bạc tiêu, đặc biệt nửa cuối năm nay số bạc thu được từ rượu cao lương thực sự là kinh người, số rượu vang này hắn cũng không để bụng, đưa đến mấy gia đình quen biết nếm thử, lại đưa một nửa cho Dung Nguyệt, để hắn đưa đến chỗ Triệu vương, còn có chỗ Đằng Dục cũng phải đưa, vì vậy tuy rằng nhìn thì nhiều, nhưng các nơi phân một phàn, chình bản thân mình cũng để lại được một phần năm.

Nghe được quyết định của Đường Xuân Minh Hà lão liền vui cười hớn hở, không có nửa phần ý kiến, Dung Nguyệt thì không nói gì lườm một cái, thật sự là có người ngại bạc nhiều, nhưng mà vẫn là đề nghị, “Trên núi kia của ngươi năm sau nên trồng nhiều nho hơn, đến lúc đó nhưỡng một ít rượu vang, ta đều bao hết.”

“Được rồi, chờ đến đầu xuân năm sau ta liền để mấy người Đại Sơn đi làm.” Đường Xuân Minh suy nghĩ một chút rồi nói, có lẽ trên núi còn có chỗ trống.

Dung Nguyệt ở lại hai ngày rồi rời đi, tết cũng sắp đến, hắn thân là Dung đương gia đương nhiên cũng phải trở về chủ trì các loại công việc, không thể so được với loại người không có việc gì như Đường Xuân Minh.

Mà Đường Xuân Minh lại xem qua xem lại lá thư của Lý Phong, hận không thể vò nát từng chữ, sau khi xem xong cũng chỉ thở dài, hắn càng ngày càng nhớ A Phong a, làm sao bây giờ? Tin tức tốt chính là đến tận  mùa xuân năm sau trước khi tuyết tan đều không cần lo lắng A Phong bị thương trên chiến trường, nếu như hắn có khả năng bay trên trời hoặc độn thổ dưới đất, hắn sẽ đi đến chỗ ngoại tộc bắt Tề vương ném đến trước mặt hoàng đế, chỉ cần bắt được kẻ cầm đầu liền được, những thế lực kia của hắn đương nhiên sẽ tan rã, từ đây Khánh quốc một mảnh thái bình, thật tốt!

Tại sao tổ tiên Đường gia để lại cho thế hệ sau không gian mà lại không để thêm một ít công pháp tu tiên a?

&&&

Đông đi xuân đến, dưới tình huống Đường Xuân Minh dùng đầu ngón tay đếm ngày tháng, biên quan lần thứ hai dấy lên ngọn lửa chiến tranh.

Mà bụng Đường Xuân Minh còn lớn hơn lần trước, Vương Anh cùng Trần sao sao đều nhìn mà run như cày sấy, sao bọn họ bồi bổ đều không bồi bổ vào người Đường Xuân Minh a, hai người lo lắng nếu tiếp tục như vậy thì đứa nhỏ trong bụng có phải quá lớn hay không, đến cuối cùng lại thành khó sinh.

Thấy vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của hai người, Hà lão bình chân như vại giải thích với bọn họ, “Yên tâm đi, lần này trong bụng Minh ca nhi có hai đứa, bụng đương nhiên lớn hơn thời điểm mang một đứa, hiện tại mới ba tháng, sau này hắn thường xuyên hoạt động nhiều hơn một chút là được, có lợi cho việc sinh sản sau này của hắn, dù sao sinh đôi cũng không dễ.”

“Song thai?!” Đường Xuân Minh nghe được liền kinh người thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, cũng may người bên cạnh để ý đến an toàn của hắn còn nhiều hơn hắn, vội vàng đỡ hắn lên trách cứ một trận. Đường Xuân Minh làm sao quản được nhiều chuyện như vậy, một tay chỉ vào bụng mình hỏi Hà lão, “Hà lão, trong này có hai đứa?” Hắn thực sự muốn khóc rồi, mang thai một đứa còn không nói, lập tức liền thành hai đứa.

Hà lão vui cười hớn hở, song thai rất tốt, trong nhà lập tức thêm hai nhân khẩu, đến lúc đó  vô cùng náo nhiệt, đối với hắn mà nói, trẻ con đương nhiên càng nhiều càng tốt. Nhưng mà hắn quen biết Đường Xuân Minh cũng không phải ngắn, đương nhiên nhìn ra được tính tình kỳ quái của Đường Xuân Minh, có vẻ như đối với việc sinh con có chút mâu thuẫn, nhưng may cũng có thể chấp nhận được thực sự chờ ngày sinh sản, vì vậy an lòng nói, “Lập tức sinh hai đứa rất tốt, dù sao cũng hơn sinh từng đứa, bớt việc.”

Mà biểu hiện của hai đứa nhỏ không giống với a mẫu bọn nó, vỗ tay vui vẻ, tiểu hỗn đản A Sâm lại thường thường mò đến cái bụng của Đường Xuân Minh, nói chuyện cùng hai đệ đệ, để bọn nó nhanh chóng ra chơi đùa cùng nó.

Trương Tú vô cùng hâm mộ, thường chạy tới nhìn bụng của Đường Xuân Minh, “Minh ca nhi ngươi thật sự là may mắn, lập tức sinh hai đứa, ta muốn sinh hai đứa cũng không được, không được, ta đến dính chút may mắn của ngươi, nói không chừng ta cũng có thể mang thai, ha ha.”

Người này muốn sinh con đến điên rồi, Đường Xuân Minh âm thầm oán giận.

Chờ sau khi tin tức được truyền ra ngoài, không chỉ có Trương Tú đến nhìn, những ca nhi muốn sinh con đều chạy đến sờ sờ bụng, suy nghĩ giống như là Trương Tú, mang song thai cũng không nhiều, trong nông thôn có thể coi là điểm lành. Cũng không ai cho rằng Minh ca nhi không sinh được, không thấy trong nhà có một vị y thuật cao siêu ở đấy sao, vì vậy liền đến dính chút may mắn.

Sau khi Vương Xuân Hoa nghe xong trong mắt như ứa ra cả vị chua, sao người này lại may mắn như vậy, lúc trước ở Triệu gia, hắn chính là tuyệt đối ở trên Đường Xuân Minh, ở sau lưng xúi giục Triệu lão ma khiến cho Đường Xuân Minh chịu không ít khổ cực, nhưng khi đó đắc ý bao nhiêu thì bây giờ khó chịu đến bấy nhiêu, nhưng mà dù Lý Phong không ở trong thôn, hắn cũng không dám tìm phiền phức cho Đường Xuân Minh, bây giờ hắn đâu thể tính kế Đường Xuân Minh được.

Nhìn Triệu lão ma nằm trong nhà lớn tiếng chửi bậy đến khản cả giọng, Vương Xuân Hoa giống như không nghe thấy ngồi cắn hạt dưa, hán tử trong nhà hắn không có hi vọng gì, hoặc là nói ngay từ ban đầu liền biết được là người thế nào, huống hồ bây giờ còn què chân, còn hi vọng hắn có thể làm được gì chứ? Tuy rằng không thể vơ vét được bạc trong nhà nhưng mà những thứ khác hắn đều quản, hắn cũng coi như không lo ăn lo mặc, những ngày tháng này còn tốt hơn về nhà mẹ đẻ, sau khi về nhà mẹ đẻ chịu sự khinh thường từ đó hắn đã thấy rõ, sau khi hắn gả đi trong nhà đã không còn địa vị của hắn nữa.

“Phi!” Vương Xuân Hoan nhổ vỏ ra, mắng về phía phòng, “Ầm ĩ cái gì, thấy còn không đủ loạn sao, có để người sống nữa hay không? Ta không có nhiều bạc để mời người về hầu hạ ngươi như vậy, nếu muốn tìm người hầu hạ thì tìm tam nhi tử của ngươi đi, tam nhi tử của ngươi không phải không phải rất hiếu thuận sao, ngay cả cuối năm cũng không về thăm a mẫu nằm trên giường bệnh một lần, ai biết chết ở đâu rồi!” Người vốn thuê để chăm sóc Triệu lão ma kia đã sớm bị Vương Xuân Hoa cho nghỉ, tiền mỗi tháng tam thúc công đưa tới đương nhiên rơi vào trong túi hắn, tam thúc công không rõ nội tình, mà những người Triệu gia biết chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở để Vương Xuân Hoa tùy ý làm.

Triệu lão ma ở trong phòng ôm lấy cổ họng của chính mình “Ặc ặc”  thét lên, vốn thực sự bị bệnh sau khi Vương Xuân Hoa trở lại thì càng thêm ác liệt, người cũng càng thêm gầy gò, hơn nữa lão tam vẫn luôn không về nhà, đối với hắn mà nói chính là đả kích nghiêm trọng, chó cắn áo rách.

Triệu Mai tiểu ca nhi bưng cơm canh không còn chút nhiệt độ nào đi vào, cũng không tiến lại hầu hạ Triệu lão ma, chỉ đứng xa xa ở đó, quay lưng lại làm như không thấy Triệu lão ma, cúi đầu nhanh chóng chạy đi. Trong ánh mắt có tia lạnh lùng, đối với một ma ma muốn bán hắn, hắn không thể đổi xử với hắn như trưởng bối được, hơn nữa a mẫu hắn nói thế nào hắn làm thế đấy, bây giờ a mẫu cũng đối xử với nó tốt hơn chút, hiện tại còn tốt hơn quá khứ nhiều.

“Ma ma không đánh ngươi mắng ngươi chứ?” Triệu Đống thấy Triệu Mai chạy ra liền nhanh chóng lại gần hỏi.

“Ca, không có, ma ma tức giận đến nói cũng không được, làm sao mắng ta, ca ngươi đừng lo lắng.” Triệu Mai ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt cảm kích, có thể là cùng trải qua hoạn nạn, Triệu Đống cũng biết quan tâm đệ đệ của mình, trước đây hắn cũng giống như a mẫu cùng ma ma động tí là đánh chửi Triệu Mai.

“Vậy thì tốt, nếu như lại mắng ngươi ngươi liền chạy đi, nếu như đánh ngươi ngươi liền gọi ca, ca giúp ngươi!” Triệu Đống oán hận nói.

“Ca, ngươi nói tiểu thúc có thể trở vê hay không?” Triệu Mai lo lắng nói, Triệu lão tam không trở về hắn vô cùng hài lòng, dưới cái nhìn của hắn, nếu như tam thúc về, khẳng định không thể tốt được, vì vậy hắn tình nguyện vị trưởng bối kia vẫn không xuất hiện mới tốt.

“Vẫn là không nên quay lại mới tốt.” Triệu Đống hạ thấp giọng nói, bởi vì hắn cũng biết, nếu như tam thúc về ma ma nhất định lại chèn ép lên đầu bọn chúng, còn không bằng như bây giờ. Còn cha bọn chúng, nghĩ đến những chuyện hắn làm Triệu Đống liền oán hận, lúc trước cha hắn làm những chuyện kia có nghĩ đến bọn họ không? Ma ma muốn bán bọn chúng còn không phải là do cha làm những chuyện kia sao?

&&&

Mùa xuân năm nay cũng không phải là không có tin tức gì tốt.

Triều đình dụng bịnh thuận lợi, Triệu vương bại trận liên tiếp, trong hậu cung, đương kim bệ hạ cũng chào đón con trai trưởng đầu tiên của hắn, đầu năm liền vung tay ra quyết định, tổ chức ân khoa, cả nước chúc mừng. Triều đình không phải là không có đại thần kiến nghị đàm hòa với ngoại tộc, tiểu hoàng tử sinh ra không thể thấy máu, nhưng hoàng đến giận dữ, nói chính phải nhân cơ hội này công phá ngoại tộc đem tin chiến thắng làm quà tặng cho hoàng tử, ngoại tộc lòng muôn dạ thú sao có thể hưởng được phúc khí của hoàng tử?

Hai tiểu tử nhà Lý Chính quyết định tham gia ân khoa năm nay, dù cho năm nay không có ân khoa, bọn họ cũng định sang năm muốn thử một lần, xem đọc sách mấy năm như vậy có thành quả gì không. Đường Xuân Vanh đọc sách cùng bọn họ, cũng muốn cùng thăm dò khả năng của mình, năm nay không được năm sau liền tiếp tục, cũng coi như có kinh nghiệm.

Để ba tiểu tử có thể thoải mái đọc sách chuẩn bị cho cuộc thi, người hai nhà thương lượng một chút, quyết định thuê phòng trên huyện cho bọn họ dọn ra khỏi học đường, càng có hoàn cảnh yên tĩnh đọc sách, hơn nữa thuê phòng Trầm phu lang cùng Vương Anh cũng có thể thay phiên nhau lên huyện chăm sóc ba tiểu tử ăn uống.