Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 128: Thật sự phải chết sao?




Tô Mạt biết phía sau gian phòng này có ít đồ dễ cháy, bên đó còn có cánh cửa nhỏ đằng sau, dễ dàng đào thoát.

Hơn nữa nàng ban ngày còn nhìn qua, hiện tại cửa sổ bị đóng đinh, cửa sau ngẫu nhiên phải dùng đến, chỉ là khóa bên trong.

Lúc này lửa đã cháy đến bên trong gian phòng, khói xống đến khiến đầu nàng đau đớn như muốn nứt ra, thuận tay nhấc lên một bình gốm sứ, chống đỡ đầu lập tức xông ra, kết quả quần áo lại bị mắc kẹt lại.

Tô Hinh Nhi tuy rằng bắt đầu khó thở, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn là gắt gao bám chặt Tô Mạt:“ Ngươi là đồ tiện nhân, là ngươi phóng hỏa, ngươi muốn thiêu chết ta.”

Tô Mạt nhìn lửa sắp bùng cháy tới đây, nếu còn muốn đôi co với nàng ta, chết chắc!

Tên ngu ngốc này, đến bây giờ còn điêu ngoa tùy hứng, chẳng lẽ trận cháy hỏa hoạn này sẽ biết nầng ta được sủng mà không lấy mạng nàng ta?

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, giọng nói âm trầm:“Ngươi đi hỏi Vương phu nhân ai muốn thiêu chết ngươi. Còn cónương ruột ngươi là Đỗ di nương. Chết rồi nhớ đi tìm Diêm Vương mà đối chiếu.”

Nàng hung hăng đá văng Tô Hinh Nhi, linh hoạt tránh thoát một khối cột gỗ vừa rơi xuống, lúc này từ bên ngoài có người bắt đầu cứu hoả.

Tô Hinh Nhi ô ô khóc lớn lên, Vương phu nhân rõ ràng nói đến tìm Tô Mạt đánh bài, có thể đánh Tô Mạt một chút, nàng ta sẽ không quản.

“Phụ thân, phụ thân, cứu ta......”

Tô Hinh Nhi khóc té ngã ở trên đất, ánh mắt mờ mờ ảo ảo.

Bên ngoài truyền đến tiếng rống giận dữ của Tô Nhân Vũ:“Các ngươi đều là người chết sao? Tại sao không sớm chút cứu lửa!”

Tiếng nói khàn khàn, cơn tức giận còn mạnh bạo hơn cả lửa đang cháy.

Hắn không nghĩ tới mình bất quá chỉ ra ngoài xã giao một chút, trong nhà liền đã xảy ra đại sự như vậy, cái loại cảm giác sợ hãi như sắp sửa mất đi điều quan trọng lại gắt gao xâm chiếm hắn, làm cho hắn toàn thân như bị kim châm.

Tô Mạt hiểu rõ, nếu Tô Nhân Vũ không đến, thì chỉ có trận cứu hỏa giả, sẽ không có ai thực sự cứu hỏa.

Thời điểm nàng vọt tới cửa sau mở then cửa ra, kéo một chút, thế nhưng kéo không nhúc nhích!

Cửa khi nàolại bị đóng kẹt lại!

Tô Mạt gấp đến độ dùng hết khí lực toàn thân, quần áo đều xé rách, lửa lớn trán lan, đang muốn nướng phía sau nàng.

Chẳng lẽ hôm nay mệnh của nàng phải chết như vậy sao?

Cả người vô lực, trên đầu thế lửa đang lao tới đỉnh đầu, muốn thiêu đốt nàng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Khói đặc cuồn cuộn, nàng không thể hô hấp, phổi của nàng không thở được, đau đớn giống như bị dao cắt.

Nàng thân thể co quắp lại, dùng tay áo đã tẩm ướt ôm chặt miệng mũi.

Không cam lòng cứ như vậy chết đi.