Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 11




Đếm tiền trên bàn, hai trăm văn tiền không ngờ lại bán được thế. Lưu Triệt đã chuẩn bị tâm lí hôm nay không bán được gì rồi. Nên rất vui vẻ, cười tít mắt giấu tiền đi.

Triệu Đại Tráng nhìn người vui vẻ đếm tiền đến hai mắt cong cong. Ừm..không thì sau này kiếm nhiều tiền cho y đếm. Bộ dáng đếm tiền vui vẻ như vậy xem rất tốt.

Vì ngày nào Lưu Triệt cũng lên trấn trên nên Triệu Đại Tráng mua cho y một con lừa. Lưu Triệt đã muốn mua lừa từ lúc bán phương thức làm hồng rồi. Nhưng lại sợ bên Triệu gia gây chuyện sang đòi mượn lừa rồi không trả nên không dám mua. Dù sao lúc đó vẫn chưa thể xé rách mặt với bên đó.

Dù khó hiểu về việc Triệu Đại Tráng lấy đâu ra tiền mua lừa. Nhưng nghĩ chắc lúc y đi lính tích góp được. Mà lừa này cũng không phải mình mình dùng, còn có thể dùng cho nhiều việc khác nên Lưu Triệt sảng khoái nhận lấy.

Từ ngày có lừa mỗi ngày Lưu Triệt đều cưỡi lừa lên trấn bán hàng. Nhà họ Triệu nghe nói Lưu Triệt và Đại Tráng bán hàng có nhiều tiền. Mua được cả lừa lại mấy lần nhìn thấy Lưu Triệt cưỡi lừa lên trấn. Đều nhìn với ánh mắt chua lè, xong lại không dám gây chuyện. Đành đi khắp nơi tố Triệu Đại Tráng bất hiếu.

Về việc này Lưu Triệt và Triệu Đại Tráng đều biết. Nhưng chọn phương án không quan tâm. Muốn nói gì thì nói bọn họ đều mắt điếc tai ngơ. Coi như là không thấy, nhà họ Triệu lại càng tức giận hơn.

Vì gần tết nên Lưu Triệt mua áo bông cho Tiểu Tráng. Luôn cả Triệu Đái Tráng cũng được một bộ mới. Bản thân Lưu Triệt thì bận rộn làm bánh kẹo. Dù phương thức ở chung của một nhà ba người còn khá kì quái. Nhưng vẫn cùng nhau đón một cái tết.

"Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ. Cây nêu, tràng pháo, bánh trưng xanh."

Lưu Triệt vừa đọc vừa gói bánh trưng, dưa hành cũng đã được muối một vại to. Nói đến hành muối, tuy hồi bé Lưu Triệt rất ghét nhưng khi lớn lại thấy ngon. Bởi vậy liền nhân dịp tết muối một vại to.

Ban đầu cha con Tiểu Tráng sống chết không chịu ăn. Ai lại ăn cả củ hành như thế? Nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục trước dâm uy của Lưu Triệt. Nhìn hai người vẻ mặt đi vào chỗ chết bỏ hành vào miệng. Lưu Triệt không khỏi buồn cười, thôi vậy không ăn được thì thôi. Không phải ngày nhỏ mình cũng không thích sao?

Nhưng vẫn muốn hai người ăn thử một miếng cói có ăn được hay không. Cuối cùng Tiểu Tráng đầu hàng không ăn nổi, Lưu Triệt ha ha cười cho nó một cái bánh. Có bánh ăn Tiểu Tráng liền quăng sự việc cha nhỏ bắt mình ăn hành ra sau đầu. Triệu Đại Tráng lại rất thích, cảm thấy hành có thể thêm vào món yêu thích của mình rồi.

Buổi tối hai người liền ôm Tiểu Tráng luộc bánh trưng. Gạo mới không có hóa chất, bánh trưng thơm ngào ngạt. Luôn cả người ăn báng trưng chỉ ăn cùi bánh không ăn nhân như Lưu Triệt. Cũng một mình đánh chén được một cái bánh trưng, Tiểu Tráng được luộc riêng một cái bánh trưng nhỏ không có nhân. Liền vui vẻ to miệng ăn, Tiểu Tráng cũng là đảng chỉ ăn cùi bánh đó.

Cây nêu được treo trước nhà, câu đối đỏ Lưu Triệt viết cũng được treo lên: Đa lộc, đa tài, đa phú quý

Đắc thời, đắc lợi,đắc nhân tâm

( Nhiều lộc nhiều tài, nhiều của cải

Gặp thời, được lợi, được lòng người)

Câu đối đơn giản lại dễ hiểu, được các hộ dân xung quanh yêu thích. Cũng nhờ người viết cho một câu đối như vậy. So với mấy câu đối hoa mỹ không hiểu nổi của mấy hộ có tiền hay treo. Câu đối của Lưu Triệt lại hợp ý người dân ở đây hơn, cũng làm người ta cảm thấy Lưu Triệt dễ gần. Có học thức nhưng không kiêu ngạo như những người khác. Nhờ vậy mà những người trong thôn nhìn Lưu Triệt liền có thiện cảm hơn.

Lưu Triệt cũng không ngờ câu đối mình viết chơi lại có thể giúp mình có quan hệ tốt với người trong thôn.Vì đồ ăn nhà Lưu Triệt ngon, lại có lì xì hai văn tiền. Đám trẻ đều rất thích qua nhà Lưu Triệt chơi. Bên nhà họ Triệu, Triệu lão gia tử cấm mọi người trong nhà không được qua bên nhà Đại Tráng. Quyết đoạn tuyệt với nhà Đại Tráng, ông ta cũng sợ người nhà gây chuyện. Ảnh hưởng đến tiền đồ của Triệu Bình, tộc trưởng tìm ông ta mắng xói đầu. Bảo ông ta quản vợ con nhà mình, khiến cho cái mặt già đều mất.

Bới vậy năm nay nhà họ Triệu khá an phận. Dù Triệu lão thái mấy lần muốn qua đòi tiền. Nhưng bị lão gia tử quát đành ngậm họng. Đều tại cái thằng bất hiếu đó, có tiền mua đồ mới, mua lừa. Lại không sang hiếu kính cha mẹ, một chút cũng không nghĩ tới mình đã đối xử với Đại Tráng ra sao.

Không khí tết vui mừng khắp nơi, Lưu Triệt lần đầu cảm nhận không khí tết đầm ấm thực sự. Ở hiện đại tuy tiến bộ hơn nhưng người ta sống lạnh lùng. Hàng xóm ở ngay gần nhau chưa chắc đã biết tên nhau đâu. Hơn nữa từ ngày Lưu Triệt come out với người trong nhà. Tuy rằng người nhà không làm khó được cậu, nhưng quan hệ cũng xa cách hơn làm nhiều năm liền Lưu Triệt phải đón tết một mình.