Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 160: Thần thú




Bách Nhĩ đưa Húc và Tiêu Đồ cho Hạ và Phong, sau đó đón lấy Chiêu từ miệng của Đồ, đánh bộp bộp vào cái mông nhỏ của nó mấy cái. Trên người y tỏa ra hơi lạnh khiến người khác im như thóc, hoàn toàn không dám tiến lên khuyên can. Mới đầu Chiêu còn giãy dụa mấy cái, sau đó liền nằm bất động trên cánh tay của Bách Nhĩ, chỉ là ngẩng cái đầu nhỏ nhìn a mạt nhà mình, mím cái môi nhỏ nhắn lại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại cố nén không cho nó rơi xuống.

Bộ dạng này của nó còn dùng tốt hơn là oa oa khóc lớn, không nói người bên ngoài nhìn thấy mà đau lòng không thôi, mà ngay cả Bách Nhĩ sau khi đánh vài cái, trên tay cũng không thể dùng lực nữa, cuối cùng đánh nó hai cái tượng trưng, liền coi như không có gì.

Mấy người đều âm thầm thở nhẹ ra, sau đó mới có tâm tư cảm thấy bất ngờ và vui mừng khi Chiêu biến hóa được. Đồ cũng không có ý niệm tiếp tục giáo huấn thằng nhóc nữa, hắn quay đầu chạy tới đỉnh núi, gầm lên một tiếng với bầu trời đêm, thông báo cho các thú nhân đang tìm kiếm bên ngoài là đã tìm thấy người. Bách Nhĩ nhân cơ hội này để ý tới cái nơi Chiêu chui ra, y phát hiện chỗ đó đúng là một cái khe, miệng khe chỗ gần đáy nhất hơi lớn, thế nhưng cũng chỉ đủ cho một con thú con sinh được hai, ba năm chui qua thôi, nếu lớn hơn một chút cũng không chui nổi, cho nên căn bản không có cách dò thám bên trong có cái gì, rồi dẫn tới đâu. Cộng thêm hiện tại là đêm khuya giá rét, không thích hợp ở bên ngoài, nên đành phải trở về trước.

Trên đường trở về, Chiêu ôm cổ của Bách Nhĩ, khuôn mặt non nớt, nhỏ nhắn dán lên mặt y, gọi từng tiếng a mạt không ngừng, giọng của nó mềm dẻo, thân thiết làm nũng đến nói không nên lời, hiển nhiên cũng biết chuyện mình làm sai.

Cảm nhận được thằng bé cọ vào người mình, cảm giác trước kia đã mất, nay lại có được khiến Bách Nhĩ suýt nữa rơi lệ, đồng thời cũng biết mình cậy võ công cao cường, nên có chút coi thường, may mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nếu không cuộc đời này của y e rằng không thể sống thoải mái được, sau này y nhất định sẽ không dám như thế nữa.

Đoàn người trở về, mọi người trong bộ lạc bị kinh động từ lâu vốn cũng không ngủ say được. Khi họ dồn dập cầm đuốc ra khỏi nhà đón người, lúc nhìn thoáng qua da thú mặc trên người Chiêu, trong mắt họ không khỏi lộ ra khiếp sợ, ngoài ra còn có biểu tình mừng rỡ, sau đó dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, tất cả tộc nhân đều quỳ rạp xuống, miệng còn không ngừng hô to cùng một câu.

Chuyện đột ngột này vừa khiến đám người Bách Nhĩ hoảng sợ vừa cuống quýt nghiêng người tránh đi.

“Họ đang nói gì mà thần thú giáng thế, thế giới thú nhân yên bình, thịnh vượng.” Phong phiên dịch, trên mặt cũng đầy khó hiểu.

Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không cho rằng thằng con ngốc của mình là thần thú, cho nên nguyên nhân duy nhất tạo ra tình huống này chính là tấm da thú cổ quái mặc trên người thằng bé. Bế nó lâu như vậy, tấm da thú rõ ràng nhìn mỏng manh thế này lại rất ấm áp, mềm mại, cũng không biết Chiêu lấy từ đâu ra.

Lúc này ngoại trừ Tiêu Đồ và Húc do đi qua đi lại một đêm mà cuộn mình ngủ trong lòng Hạ và Phong, thì kể cả Chiêu cũng đang hưng phấn bởi vì biến hóa được, mà hoàn toàn không có ý định muốn ngủ, càng đừng nói tới người lớn. Cho nên tất cả mọi người chui vào nhà gỗ của tộc trưởng, muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thần thú lại là ai.

Có lẽ là được nuôi quá tốt, bình thường lại thích bám vào người các thú nhân, bản thân thì lười đi, nên sau khi hóa thành hình người, Tiểu Chiêu vừa trắng vừa mềm, người mập lùn tròn xoe, hoàn toàn không thể so với Húc cũng nhỏ tuổi lại có phong thái tuấn tú. Có điều trông nó lại hồn nhiên, đáng yêu như hồi để hình thú, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn nhéo mấy cái.

“Chưa bao giờ thấy thú con nhà ai béo như vậy hết.” Tát trở về vừa nhìn thấy, dù tính gã lãnh đạm cũng không nhịn được mà nói một câu, càng miễn bàn các thú nhân khác phải nín cười không thôi.

Chiêu giống như không biết gã đang nói mình, không quan tâm tới ai hết, chỉ nằm sấp vào lòng Bách Nhĩ, so với hàng ngày lại càng không muốn rời xa y. Cho dù Bách Nhĩ có giận hơn nữa cũng không có cách phát tác ra, vừa thương yêu rất nhiều vừa cảm thấy nhức đầu, chỉ cảm thấy thằng bé này y chang như a phụ của nó, từ nhỏ đã đánh gục mình rồi.

Sau đó bị mọi người dần dần dẫn dụ, Chiêu mới lắp ba lắp bắp kể chuyện xảy ra trên người nó, tuy nó vẫn nói chuyện bập bẹ như lúc không thể biến hóa, thế nhưng cũng đủ để người lớn đưa ra tổng kết về chuyện nó đã trải qua.

Hóa ra buổi chiều Chiêu đang ở trong nhà đùa nghịch, đột nhiên nó nghe được một âm thanh rất êm tai, giống như tiếng sáo a mạt nhà mình thổi vậy, thấy người lớn cũng không để ý, nó liền tự đi ra ngoài cửa. Âm thanh réo rắt, kéo dài kia như đang vẫy gọi nó, dẫn nó đi thẳng ra ngoài bộ lạc, băng qua thung lũng, tiến vào rừng núi, cuối cùng đến dưới vách núi mà đám người Bách Nhĩ tìm thấy nó. Suốt đường đi, Chiêu luôn ngoan ngoãn nghe lời thế nhưng lại không hề nhớ tới a phụ và a mạt nhà mình, cứ đi như vậy theo âm thanh vẫy gọi kia vào trong động đá dưới vách núi, đi vào trong thật lâu thì tới một cái động lớn tối thui.

Chiêu nói trong động có rất nhiều người, có một con thú còn to hơn hình thú của a phụ nó, lớp lông của con thú kia óng ánh lên, màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp mắt. Nhìn thấy nó, những người kia tựa hồ rất thích, lần lượt tới bế nó, đùa với nó, mãi tới khi một con thú tên là Ngự xuất hiện, dùng cái sừng dài trên đầu xách nó xuống cái hồ trong động. Mọi người nghe tới đó đều kinh hãi, lúc ấy Chiêu lại không sợ chút nào, nó còn cảm thấy rất vui, muốn trèo lên bờ, đùa thêm lần nữa thì phát hiện mình biến hóa. Tiếp theo, người trong động mặc cho nó da thú giống như lông các con thú bên trong đấy, sau đó chỉ cho nó đường đi ra ngoài.

“Có phải sau khi đi ra con lại muốn đi vào không?” Đối với cái bộ tộc thần bí kia, Bách Nhĩ không vội tìm hiểu, mà trầm giọng, nguy hiểm hỏi Chiêu.

“Không ạ, con muốn… muốn tìm a mạt.” Chiêu ngửa khuôn mặt đầy ngây thơ nhìn Bách Nhĩ đang híp mắt lại, giống như là không cảm thấy đáng sợ, nên nó nói tiếp nguyên nhân tại sao mình lại đưa mông ra ngoài “Tại đầu lạnh, đuôi… đuôi không lạnh.” Hóa ra lúc sắp tới cửa động, bị gió lạnh lùa vào, trên đầu nó không có quấn da thú, nên bị lạnh, vì thế nó liền xoay người lại, chổng mông lên trời, leo ngược ra ngoài.

Trong phút chốc Bách Nhĩ không nói gì, những người khác lại càng thấy buồn cười, sau đó mới có tâm tư cẩn thận hỏi về bộ tộc thần bí kia. Đáng tiếc Chiêu còn quá nhỏ, nó chỉ biết có người, có thú rất đẹp, còn những chuyện khác nó đều không biết. Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, đợi sáng mai lại đi điều tra. Sau đó hỏi tộc trưởng bộ lạc Hoang Nguyên Hầu cùng với ý tứ câu nói phía trước của họ, họ lại nói là do thế hệ trước truyền xuống, lông của thần thú có năm màu rực rỡ, có thể phát sáng trong bóng đêm, cùng với một cái sừng dài chia nhánh trong suốt như băng, một khi thần thú hiện thế, toàn bộ đại lục thú nhân đều sẽ phồn vinh, hưng thịnh, mãi mãi không có loạn lạc. Có điều đã lâu lắm rồi thần thú không hiện thế, lâu đến mức ngay cả vùng đất từng được gọi là của thần thú đều không cho rằng thần thú thật sự tồn tại. Đến nay cũng chỉ có một số ít bộ tộc còn nhớ rõ truyền thuyết về thần thú, mà trong đó bao gồm cả bộ lạc Hoang Nguyên Hầu. Có lẽ thật lâu thật lâu trước kia, Hoang Nguyên Hầu cũng không gọi là Hoang Nguyên Hầu, chỉ là lại còn ai nhớ đâu.