Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 5: Tiểu bá vương . . .




Lâm Vong đi trên đường một lát chỉ cảm thấy buổi chiều nắng đến chói mắt, trên người lại bắt đầu toát mồ hôi, hắn vừa rồi vào tửu lâu chỉ vì mấy món trên thực đơn, nước trà và món chính đều không có dùng qua, mấy món ăn lúc nãy có chút mặn làm Lâm Vong cảm thấy trong miệng khô vô cùng, cổ họng ngứa ngáy không chịu được, như có hàng ngàn con côn trùng cào trong cổ họng, đang lúc hắn nghĩ muốn tìm quán trà gần đây uống một chén trà, chợt nghe một tiếng hét to:

“Hắc ~ lê ngâm nước giếng, giòn tan mát lạnh!”

Lâm Vong lúc này khát nước, sau khi nghe giọng nói kia trong miệng càng tiết ra nhiều nước bọt, hắn theo tiếng kêu đó nhìn lại, chỉ thấy một người bán hàng rong đem tay áo xắn đến khuỷa tay đứng bên cạnh, dưới chân hắn là một chậu gỗ, chậu gỗ đựng nước, bên trong có bảy tám quả lê to, quả nhỏ nhất cũng cỡ một nắm tay lớn, chỉ cần nhìn cũng làm cho người ta muốn cắn một cái.

Lâm Vong đi tới, vừa lúc có người đi trước mặt hắn, trước tiên hỏi: ” Lê này của ngươi có thể cược?”

“Đương nhiên là có thể, công tử có phải muốn thử chút vận may?”

Lâm Vong nghe đến đó liền sửng sốt, sau đó hắn lại tìm tòi ký ức của cổ thân thể này, mơ hồ nhớ người của thế giới này hình như buôn bán cái gì đều có thể dùng tiễn để mua, cũng có thể dùng rất ít tiễn để cược, còn cái khác Như Hoa cũng không biết.

“Cái này cược bao nhiêu tiễn?”

Người bán hàng rong trả lời: “Ba!”

Công tử kia cũng sảng khoái từ trong lồng ngực móc ra ba tiền đồng, trực tiếp ném ra ngoài, người bán hàng rong lúc này đã ngồi xổm xuống, công tử nọ cũng khom người một cái, người bán hàng rong khoảng cách gần kịp phản ứng trước tiên, chỉ thấy hắn một bên vừa nhặt tiễn vừa cười nói: “Có một đồng không giống với mặt hai đồng còn lại, công tử muốn thử lại lần không?”

Người nọ suy nghĩ một chút, lại lấy ra ba tiền đồng vứt ra ngoài, người bán hàng rong trực tiếp ngồi chồm hổm ở trên mặt đất: “Ai u, đáng tiếc, lại không được.”

“Ngày hôm nay vận khí xui xẻo, vẫn là thành thật về nhà còn hơn.” Công tử kia lắc đầu thở dài, sau đó phất tay áo đi mất.

Người bán hàng rong cầm tiễn đứng lên, ngực thật cao hứng, vừa lúc thấy Lâm Vong đang nhìn hắn. Vì vậy hỏi: “Ca nhi, lê nhà chúng ta vừa giòn vừa ngọt, còn ngâm qua nước giếng, muốn nếm thử không?”

“Lê này của ngươi bán bao nhiêu tiễn một quả?”

“Ba tiễn một quả.”

Lâm Vong mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Nếu là ba tiễn một quả, vì sao người nọ còn phải tốn ba tiễn để cược, trực tiếp mua không phải tốt sao?”

Người bán hàng rong như cũ cười tủm tỉm: ” Ba tiễn đó đúng là giá cược để có được lê.”

Lâm Vong gật đầu: “Thế nhưng ba đồng tiễn mặt đều giống nhau như vậy là thắng?”

“Đúng vậy, đều là mặt chữ hoặc đều là mặt hình, ca nhi cũng muốn thử xem vận may?”

Lâm Vong lắc đầu, hắn nghĩ tiện tay ném một cái như vậy ba đồng tiền cùng mặt thật đúng là điều không phải dễ dàng, Lâm Vong lấy ra ba đồng tiễn đưa cho hắn: “Không cược, ta mua một quả lê.”

Người bán hàng rong vừa kiếm được sáu tiễn tâm hơi lớn, hắn nghe Lâm Vong nói mua mà không phải là cược, nét mặt lộ ra thất vọng nhưng cũng không nói gì, tiếp nhận tiễn xong liền cúi đầu chọn một quả lê không lớn không nhỏ.

Răng rắc một tiếng, Lâm Vong cắn một ngụm lớn, nhất thời nước từ quả lê chảy ra, đồng thời vị ngọt mát lạnh thoải mái ở trong miệng, trong nháy mắt Lâm Vong cảm giác nhiệt độ toàn bộ đều hạ thấp xuống.

Lâm Vong một bên gặm lê một bên lưu ý nhìn người bán hàng rong bốn phía, người của thế giới này thực sự thích cược, nhỏ thì hoa quả, lớn thì gia súc, đều có thể cược một chút, như kẹo thì một tiễn là có thể cược, trước đó song phương trao đổi mặt nào là thắng, các loại gia súc đắt tiền cược tiền nhiều hơn, đồng thời yêu cầu cũng nhiều.

Xem lâu như vậy phần nhiều là người bán hàng rong thắng, Lâm Vong cũng có chút động tâm, chỉ bất quá không muốn cược như vậy, mà là nghĩ vài thứ có thể làm cho người ta muốn cược. Lâm Vong từ trên y phục cởi xuống một cái hương nang, đương nhiên cái này không phải cái hương nang làm cho Như Hoa chịu đòn mà là Như Hoa tự thêu, hương nang tròn màu trắng đáy viền xanh thẳm, trái phải đều thêu một đóa tịnh đế liên*, đường may tỉ mỉ, màu trắng mộc mạc thanh nhã.

Lâm Vong cởi xuống hương nang đặt ở trong tay nhìn, trước hắn cũng đi dạo qua những sạp khác, những loại như hương nang khoảng chừng hai mươi tiễn, hắn nếu để cho người cược vài lần là có thể kiếm được tiền hương nang, nếu là vận khí không tốt để cho người ta một lần cược liền thắng Lâm Vong cũng đành chịu. Nếu hắn không có vận đánh bạc thì sau này sẽ không làm nữa.

Người a, đều có một loại tâm tư đánh bạc, Lâm Vong càng nghĩ càng thấy chủ ý này thật tốt, chỉ là khổ nổi không biết hét to như thế nào, giữa lúc hắn hơi lo lắng chợt nghe một âm thanh thanh thúy cách rất gần vang lên:

“Ca nhi một người lẻ loi phải chăng đang đợi tình lang? Không bằng để ta làm tình lang của ngươi! Ha ha ha!”

Lâm Vong bị thanh âm bất thình lình làm cho hoảng sợ, tay run lên làm hương nang rơi trên mặt đất, hắn theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên mặc ngoại bào hoàng sắc mỏng bằng sa tanh đứng ở trước mặt hắn. Thiếu niên kia ăn mặc hoa lệ, bên hông đeo các loại dây lụa tơ tằm*, hương nang, ngọc bội, hắn cầm trong tay một cây quạt, không ngừng gõ lên tay, thiếu niên này nhìn ra cũng chỉ mười lăm mười sáu, diện mạo lớn lên vô cùng tốt, đặc biệt là đôi mắt hạnh rất đẹp, bên trong lưu quang tràn đầy. Đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác lộ ra vẻ mặt hạ lưu mà đem gương mặt đó phá hư.

Mà phía sau thiếu niên còn có bốn người bộ dáng giống gia đinh, bốn người này cũng có hứng thú vô cùng. Trong đó hai người bộ dạng lấm la lấm lét vẫn cười hỉ hả theo thiếu niên, hai người khác đứng canh bên cạnh, cao lớn thô kệch, hung thần ác sát nghiêm mặt.

“Ca nhi đây là muốn đem hương nang đưa cho ta?” Thiếu niên khom lưng tự mình nhặt lên hương nang, vỗ nhè nhẹ vài cái, cuối cùng còn đưa gần chóp mũi ngửi ngửi: “Thật thơm.”

Loại hương nang này thường dùng để đính ước, nhất là với ca nhi lại đeo thời gian dài, được xem là vật phẩm tư mật, nhưng thiếu niên này hành động cực kỳ khinh bạc, nếu gặp phải tiểu ca da mặt mỏng thì lúc này đã xấu hổ đỏ mặt nói không nên lời.

Lâm Vong cũng không phải xấu hổ, chỉ sợ tiểu bá vương này đem hương nang lấy đi, tuy rằng thứ này không đắt nhưng cũng có thể kiếm được một hai chục đồng, đối với người không có bất kỳ nguồn kinh tế nào như Lâm Vong mà nói đây cũng là thứ cực kỳ quan trọng. Lâm Vong hiểu đối với loại người như thế này cứng rắn càng không nên. Trùng hợp lúc này trong lòng hắn khẽ động, thiếu niên này không hề nghi ngờ chính là thiếu gia nhà giàu, cậu ấm nhà giàu đa số có một tật xấu — thương hương tiếc ngọc.

Lâm Vong cúi đầu, hai tay làm bộ khẩn trương rũ xuống trước người. Trên thực tế khuất dưới tay áo Lâm Vong hung hăng bấm một cái vào bắp đùi mình, nhất thời đau đến hắn vành mắt đều đỏ: “Này, vị công tử này, thỉnh xin đem hương nang trả lại cho ta, ta, ta, ta còn chỉ còn dựa vào nó cược mà kiếm chút tiễn.”

Lúc này gần chỗ Lâm Vong đã tụ tập không ít người, mọi người đa số đều nhỏ giọng nghị luận.

Lâm Vong tuy rằng y phục trên người không tệ, nhưng toàn thân không một món trang sức, thậm chí ngay cả trên tai cũng không có, mọi người cũng bắt đầu suy đoán cảnh ngộ của Lâm Vong.

Thiếu niên kia ngay từ đầu cũng chỉ là ở ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, Lâm Vong nghĩ hắn là người như thế, mà cũng không phải muốn thật sự đối với hắn làm chuyện gì, bằng không bằng hắn gia cảnh như vậy, nếu thật coi trọng Lâm Vong hà tất hiện tại lại ồn ào, lén tìm cơ hội tìm hắn chẳng phải rất tốt sao?

Gia cảnh thiếu niên không tệ, bình thường chơi bời lêu lổng, hiện tại bởi vì một câu nói của Lâm Vong mà tật nghiện cờ bạc lại bắt đầu, quyết phải thắng được hương nang.

“Tiền xâu là bao nhiêu! Ta muốn cược!” Thiếu niên kia dùng cây quạt gõ lên tay một cái, sau đó liếc mắt ra hiệu cho một gia đình đứng bên cạnh.

Lâm Vong vốn là muốn dùng ba tiễn cho lần đầu, khả hắn khán thiếu niên này cường điệu liền muốn làm thịt hắn. Vì thế cố ý muốn nói lại thôi: “Cái hương nang này... Tiền xâu là năm.”

Thiếu niên vừa nghe cho rằng giá hương nang đối với Lâm Vong có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy hắn lại đưa lên mũi ngửi ngửi, mắt híp lại, người bên cạnh hắn hiểu ý lập tức đưa năm tiễn cho hắn, thiếu niên kia căn bản không đem chút tiền ấy để vào mắt, tiền đồng ở trong tay hắn còn không có ổn định đã bị hắn thuận thế ném ra ngoài.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn theo tiền đồng, Lâm Vong lần đầu tiên buôn bán trong lòng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, hắn biết năm đồng tiền ném thành mặt giống nhau tỷ lệ có chút thấp, chỉ sợ đối phương vận khí tốt.

Lâm Vong nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất, hắn vội vã liếc mắt nhìn rồi nở nụ cười: “Công tử, có hai đồng không cùng mặt.”

Thiếu niên kia sau đó thu tay lại, gia đinh kia cũng rất có mắt, sớm đã đếm xong tiền đồng trước mặt hắn, thiếu niên nắm lấy ném ra ngoài.

“Đáng tiếc, lần này là có một đồng khác mặt.”

Thiếu niên động tác nhanh chỉ trong vòng một phút đã ném bốn lần, đáng tiếc cũng không thể ném năm tiền đồng cùng mặt, với công phu như vậy Lâm Vong đã kiếm đến hai mươi tiễn bằng với giá trị hương nang này. Lâm Vong ngồi xổm dưới đất mừng thầm, phía bên kia thiếu niên lại ném lần nữa, Lâm Vong cảm thấy vừa lòng cũng không sợ hắn thắng.

Thiếu niên này tính tình bướng bỉnh, hết lần này tới lần khác vận khí cực kém, ném đến mười tám lần nhưng không được. Lúc này, đám người chung quanh có người rời đi, cũng có mấy người ăn không ngồi rồi vẫn đứng xem, cũng có mấy người muốn thử vận may, nhưng thiếu niên kia sợ hương nang bị người khác thắng được mà mất mặt. Vì vậy để gia đinh ngăn cản những người đó chỉ còn một mình hắn cược.

Lại qua một hồi sắc trời có chút tối, thiếu niên vẫn kiên trì ném tiền đồng, Lâm Vong buôn bán lời hắn hơn một trăm tiễn, trong lòng có điểm lờ mờ lại sợ thiếu niên thẹn quá thành giận dứt khoát đem tiền thua cược đoạt lại. Lâm Vong hiện tại coi như hết chỗ nói rồi, hắn hiện tại đều hận không thể đem hương nang đưa cho thiếu niên kia, thế nhưng ở thế giới này, hương nang là không thể vô duyên vô cớ mà đưa tặng. Vì vậy ý niệm này chỉ có thể cho qua, hắn thầm nghĩ thiếu niên này mau mau thắng, sau đó đều đi hết đi.

Đáng tiếc thiếu niên này vận khí thực sự quá kém, ném thêm một trăm tiễn nữa vẫn là không trúng, Lâm Vong lúc này không thể không khuyên hắn: “Công tử, sắc trời đã không còn sớm.”

Một người trong số gia đinh nghe vậy cũng mặt ủ mày ê khuyên: “Đúng đó thiếu gia, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cũng nên mau trở về đi.”

Thiếu niên kia tức giận dùng cây quạt gõ xuống cánh tay người gia đinh nọ, giận chó đánh mèo mắng: “Đều là tại ngươi làm bản công tử liên tục thua.” Nói xong, lại lấy ra năm đồng tiền ném ra ngoài.

Lúc này có một nam nhân đi tới, xa xa có thể nhìn ra hắn dáng người cao ngất, đến gần mới phát hiện hắn càng thêm to lớn khôi ngô, nam nhân thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám, trên mặt đường cong rất cứng rắn, trên cằm đầy râu đen ngắn, tư thế đi lại rất tùy ý, ánh mắt Lâm Vong vừa lúc cùng hắn giao nhau, đối phương mắt sáng như đuốc, Lâm Vong nghĩ người này không đơn giản, thuận tay vén tóc chặn lại đường nhìn kia. Trên thực tế cậu vẫn len lén liếc mắt nhìn.

Nam nhân kia đi thẳng đến chổ thiếu niên, Lâm Vong nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào thiếu niên có điểm cổ quái, chính là chẳng có ý muốn nhắc nhở hắn một tiếng. Lúc này, hai người bảo tiêu loại hình tráng hán sau lưng thiếu niên nhìn thấy nam nhân nọ trước tiên, hai người bọn họ sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi há hốc miệng, vừa muốn mở miệng nam nhân kia âm thầm liếc hai người bọn họ trong mắt tràn ngập cảnh cáo, hai người bảo tiêu liền ỉu xìu cúi đầu lui về phía sau vài bước, nhường ra một khoảng trống, một người bảo tiêu còn cố ý phát ra thanh âm rất lớn, chân đạp trên mặt đất phát ra âm thanh thùng thùng, có thể là muốn nhắc nhở thiếu niên chỉ là thiếu niên quá chuyên chú không chút nào chú ý.

Lâm Vong thấy một màn này chỉ biết nam nhân và thiếu niên có quen biết.

Nam nhân đi lại không hề phát ra âm thanh, hắn lúc này đi tới sau lưng thiếu niên, nam nhân giơ tay lên, ba một tiếng nặng nề mà vỗ vào vai thiếu niên, Lâm Vong nhìn hắn năm ngón tay khép lại dùng nhiều lực mà vỗ.

Thiếu niên bị vỗ vào một bên vai nhất thời sụp xuống phía dưới, hắn ai u kêu to một tiếng, bởi vì Lâm Vong đang đứng đối diện nhìn hắn trong nháy mắt khuôn mặt vặn vẹo: “Là ai, không muốn sống phải không? A Uy A Mãnh, còn không lên!”

Hai người đứng hầu bên cạnh thiếu niên lúc này cũng quay lại, vẻ mặt của bọn họ vừa vặn giống như mặt của hai vị bảo tiêu, biểu tình làm mưa làm gió chỉ duy trì được một giây, sau đó nghiêng đầu nhìn thiếu niên, lắp bắp mở miệng: “Thiếu... Thiếu gia, là... là...”

Nam nhân kia chỉ là hơi dùng lực, cũng không phải là thực sự chế trụ thiếu niên, thiếu niên thân thể thấp bé khuất sau mấy người gia đinh. Sau đó hắn cũng quay người lại, chỉ thấy vẻ mặt của hắn so với bốn người kia còn muốn khoa trương hơn, cây quạt trên tay rơi trên mặt đất: “Cữu... Cữu?”